La Lệ mời Hoằng Lâm tới nhà dùng bữa tối. Hoằng Lâm vốn định từ chối không đi, nhưng La Lệ chỉ mỉm cười nói:
“Nếu anh không đến em sẽ không đi tìm Mộ Vân Triệt nữa.”
Câu nói đó làm hắn không thể không đi. Khóe môi La Lệ gợn lên tia cười ác độc. Sao? Có người mới nên không muốn đếm xỉa tới tôi? Đàn ông các người là một lũ cặn bã, có mới nới cũ.
Tối đến, khi cả hai dùng bữa xong, La Lệ yêu cầu Hoằng Lâm ở lại bồi mình một đêm. Hoằng Lâm nhíu mày chán ghét, bây giờ ngoài La Tâm Di ra hắn không có hứng thú với người phụ nữ khác. Nhưng La Lệ kiên quyết muốn hắn ở lại, không làm tình cũng được. La Lệ mở một chai rượu đắt tiền, uống với Hoằng Lâm. Mắt Hoằng Lâm ánh lên một tia không kiên nhẫn, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì? La Lệ vừa uống vừa khóc, kể lể cuộc sống ở nước ngoài của mình có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu nhớ đến hắn. Chỉ chốc lát sau, cô ta đã gục. Hoằng Lâm đứng dậy cầm áo vest định đi về, nhưng rồi hắn lập tức thấy choáng váng rồi cũng gục xuống sofa. Khoảnh khắc Hoằng Lâm thiếp đi, La Lệ cũng mở mắt ra. Cô ta vuốt vuốt mặt Hoằng Lâm, cười khẽ:
“Anh ở đây ngủ cho ngoan. Tôi đi ra ngoài một lát sẽ về ngay.”
Cô ta biết Hoằng Lâm đã nghi ngờ cô ta, nên sẽ không uống rượu cô ta đưa. Nhưng cả hai cùng uống lại khác, chính vì vậy, La Lệ không cho thuốc ngủ vào rượu mà phết vào ly của Hoằng Lâm.
“Anh có thông minh tới đâu, cũng không nghĩ tôi còn chiêu này chứ gì? Qua đêm nay thôi, mọi thứ sẽ đổi thay.”
La Lệ nhanh nhẹn đi vào công ty Thành Đạt, nhờ làm thư kí trong này một khoảng thời gian nên cô ta biết khi nào bảo vệ sẽ thay ca, cũng như cách tránh thoát camera. Cô ta thuận lợi đi vào phòng làm việc của Hoằng Lâm, tiến tới chỗ để két sắt- nơi lưu giữ các hợp đồng làm ăn quan trọng.
“Mật mã là gì đây?” La Lệ lẩm bẩm “Sinh nhật anh ta? Không phải. Sinh nhật mình? Cũng không. Ngày thành lập công ty? Sao vẫn không đúng?”
La Lệ không ngừng thử các ngày quan trọng mà cô ta có thể nghĩ ra nhưng đều không phải. Đúng lúc ấy bác bảo vệ soi đèn vào kiểm tra, cô ta đành từ bỏ việc giải mã két sắt, núp dưới bàn. Đợi bác bảo vệ kiểm tra xong, cô ta thoát ra bằng lối thang thoát hiểm rồi chạy về nhà, lúc Hoằng Lâm tỉnh dậy mà không thấy cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Khi La Lệ trở về nhà, Hoằng Lâm vẫn còn ngủ, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát. Cô ta lập tức thay bộ quần áo lúc nãy, rồi giả vờ gục xuống bàn. Tầm phút sao, Hoằng Lâm mới tỉnh dậy, hắn nhu nhu cái trán đau nhức, không liếc La Lệ một lần rồi rời khỏi nhà cô ta ngay lập tức.
Sáng hôm sau, La Lệ gọi Mộ Vân Triệt ra quán café nói chuyện. Dù gì Hoằng Lâm cũng nghĩ La Lệ đang tìm cách quyến rũ Mộ Vân Triệt nên cũng không để ý, thậm chí còn có chút chờ mong. Chỉ cần La Lệ thành công, La Tâm Di sẽ lập tức là của hắn. Hắn cả nằm mơ cũng mong nhanh đến ngày La Tâm Di hoàn toàn thuộc về hắn, nở nụ cười ngọt ngào với hắn.
“Triệt! Tối qua em đã đột nhập vào phòng làm việc của Hoằng Lâm.”
“Thất bại?”
“Đúng vậy! Em không giải mã được mật mã của két sắt.”
Mộ Vân Triệt trầm mặc một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Mật mã có thể là hoặc .”
“Sao anh biết?”
“Làm sao tôi biết không quan trọng, cô cứ thử đi.”
“Khoan đã! ? Mẹ nó! Anh ta yêu người sinh ngày tháng ?”
Chú thích: là con số tượng trưng cho wo ai ni (Anh yêu em)
“Có thể nói là như vậy.” Mộ Vân Triệt mệt mỏi ngả người ra sau ghế.
“Anh ta muốn lợi dụng em để làm anh sụp đổ, trong khi đó anh ta lại dám yêu con đàn bà khác. Anh biết con đàn bà đó là ai đúng không? Nói cho em biết đi! Em sẽ cho cô ta sống không bằng chết…”
La Lệ mắng mỏ một lúc lâu cũng không thấy người đối diện phản ứng. Nhìn lại thì thấy Mộ Vân Triệt đang tự tiếu phi tiếu nhìn cô ta, trong lòng La Lệ âm thầm kêu hỏng bét. Quả nhiên, Mộ Vân Triệt nhàn nhạt nói với cô ta:
“Cô từng nói cô yêu tôi, có lẽ tôi nên xem xét lại chuyện quay lại với cô.”
“Không! Triệt, em sai rồi. Em chỉ là… chỉ là không chịu được sự lừa dối.”
Cô lừa người khác còn ít sao? Mộ Vân Triệt âm thầm khinh bỉ. Dù vậy nhưng anh không nói ra, nhỡ đâu cô ta thẹn quá hóa giận không giúp anh nữa thì công sức anh nén cơn ghê tởm ngồi đây với cô ta thật sự uổng phí. Trong lúc Mộ Vân Triệt đang nghĩ vẩn vơ, thì La Lệ đã đi đến trước mặt anh. Cô ta ngồi lên đùi Mộ Vân Triệt, nũng nịu:
“Xin lỗi! Đừng giận em nữa mà!”
Theo phản xạ, Mộ Vân Triệt lập tức đẩy cô ta ra. La Lệ va vào thành bàn làm toàn bộ ly rơi xuống, vỡ nát. Mộ Vân Triệt có chút áy náy, chắc đau lắm nhỉ?
La Lệ ủy khuất nhìn anh. Ánh mắt kia như đang lên án anh vừa làm ra một việc thương thiên hại lí, trời đất khó dung. Mộ Vân Triệt bị cô ta nhìn đến toàn thân nổi da gà, khó khăn mở miệng:
“Xin lỗi! Tôi chỉ là bị giật mình.”
Vất vả xin lỗi La Lệ xong, Mộ Vân Triệt lập tức chạy như bay về nhà. Anh ôm chặt lấy La Tâm Di, muôn vạn ủy khuất lên án:
“Tâm Di! Anh bị người ta phi lễ.”
“Là ai phi lễ anh a?” La Tâm Di xoa xoa đầu anh.
“Là La Lệ. Em nhớ người này không?”
Ai ngờ, mặt La Tâm Di lập tức tái nhợt. Cô run rẩy hỏi:
“Chị ấy phi lễ anh? Giống làm với người đàn ông kia sao?”
Người đàn ông? Người nào? Mộ Vân Triệt nghi hoặc tự hỏi, nhưng thần sắc của La Tâm Di đã dọa anh, anh vội vàng ôm cô trấn an:
“Làm sao vậy? Người đàn ông đó và La Lệ đã làm gì?”
“Họ… Họ lên giường với nhau. Vân! Chị ta đã làm gì anh hả?”