“Mi câm miệng cho ta!” Reyes chưa bao giờ mất mặt như vậy, hắn lắc la lắc lư từ dưới đất đứng lên, bất chấp đầy người chật vật, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Yến, “Giới huyền thuật Hoa Hạ mấy người cũng không gì hơn cái này, có tư cách gì mà cao cao tại thượng?”
“Có tư cách hay không, cũng không phải cho cái người bị tôi đánh nằm rạp như anh đến phán định, ” Kỳ Yến nhướn mày, “Dù sao tôi có thể đánh thắng anh là được rồi.”
Reyes loạng choạng, thiếu chút nữa không đứng vững. Hắn là giáo sĩ được hoàng thất cung phụng, hiện tại rất nhiều quốc gia phương Tây mặc dù là chế độ quân chủ lập hiến, hoàng thất chỉ có thân phận tôn quý không có thực quyền, nhưng mà trước mặt dân chúng bình thường, bọn họ vẫn như cũ duy trì thể diện cao cao tại thượng.
Cho nên ở trong nước, hắn vô cùng được người ta tôn trọng, đâu chịu nổi khuất nhục như vậy? Hắn quay đầu nhìn về phía người nước Tùng Trâm, trong đôi mắt lam một mảnh khói mù. Thuật sĩ nước Tùng Trâm biết thủ đoạn của Reyes, người này có một tướng mạo tốt, vô cùng được hoàng thất quý tộc thích, nhưng sau lưng người này lại phong lưu hoang đường, nghe nói còn là tình nhân của một vị công chúa, nước Tùng Trâm bọn họ và nước La Sam liền nhau, thực lực lại so ra kém nước La Sam, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không dám đắc tội nước La Sam.
“Adam, cái này phải làm thế nào?”
“Làm bộ đi, ít nhất phải ra vẻ ở ngoài mặt, ” Adam nhìn Kỳ Yến, buổi chiều hôm qua khi xảo ngộ cậu ta, cậu ta thoạt nhìn giống như người thường cá tính hào sảng, nhưng mà đến lúc này, mới khiến cho người ta cảm nhận được sát khí và uy nghiêm dưới gương mặt thiện lương vô hại của cậu ta.
Đây tuyệt đối không phải là một thuật sĩ bình thường.
Hắn hiểu rõ vì sao Reyes lại nhìn chằm chằm thuật sĩ này, chỉ là nếu nước La Sam cũng không có biện pháp với cậu ta, thì sao hắn nỡ làm cho đội hữu của mình vô cớ bị thương. Huống chi giữa Tùng Trâm bọn họ và La Sam, cũng không phải không có bẩn thỉu, liên thủ cùng nhau đều chỉ là vì lợi ích.
Hiện tại Hoa Hạ đang chuẩn bị cùng Tùng Trâm bọn họ hợp tác một công trình lớn, trước khi đến cấp trên đã cố ý dặn dò, không thể đắc tội Hoa Hạ quá mức.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, trong đầu Adam hiện lên rất nhiều suy nghĩ, khi hắn mở miệng với Kỳ Yến, trên mặt đã treo lên nụ cười: “Các vị đại sư, đắc tội.”
Nước Tùng Trâm ra tay thực nhanh chóng, bị bại cũng rất nhanh.
Kỳ Yến mắt lạnh nhìn thuật sĩ nước Tùng Trâm đóng kịch, nhịn không được co rút khóe miệng, thái độ có lệ như vậy, là tới làm hài à? Xem ra hai quốc gia này, quan hệ cũng không tốt như đồn đãi.
“Chúng tôi nhận thua.” Adam phụt một tiếng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhìn Reyes biểu tình hết sức khó coi, mang theo những đội hữu khác rời khỏi đài đấu pháp.
Không có nước Tùng Trâm hỗ trợ, nước La Sam nhất thời trở nên thế đơn lực cô. Sắc mặt Reyes âm trầm sờ sờ ngực, lấy ra một cái giá chữ thập bằng bạc. Chợt nhìn, như là dấu hiệu đại biểu cứu chuộc của giáo phái nào đó. Chỉ là nhìn kỹ lại, có thể nhìn ra trên cái giá chữ thập này tản ra hơi thở quỷ dị, hơn nữa cũng không phải giá chữ thập, mà là một thanh kiếm, trên thân kiếm quấn quanh một con rắn hé miệng.
Trong văn hóa La Sam, rắn đại diện cho nguyền rủa.
Kỳ Yến theo bản năng cảm thấy không quá tốt, nắm bút ngọc ở trong tay, rất nhanh vẽ vời trong không khí hư vô.
“Ta đại diện thần nguyền rủa ngươi, gặp nước thì vong!”
“Reyes!” Cha sứ hoảng sợ nhìn về phía Reyes, đây là thuật nguyền rủa mà phù thủy tà ác mới có thể dùng, Reyes làm thầy tu thiên thần, tại sao có thể dùng loại thuật pháp này?
Ngôn ngữ có linh, sau khi Reyes nói ra khỏi miệng những lời này, liền có một luồng khí âm trầm đánh úp về phía Kỳ Yến.
“Binh!”
Kỳ Yến nghe được một tiếng vang rất nhẹ rất trầm, cậu dùng mắt thường nhìn đến, một luồng khí đen bị chắn ở ngoài phù triện cậu vẽ trên không trung.
“Gậy ông đập lưng ông, ” hai tay Kỳ Yến nắm chặt bút ngọc, đẩy về phía trước, luồng khí đen âm trầm đó liền bắn ngược trở về.
“Phụt!” Reyes lắc lư, mặt trắng bệch phun ra một mồm máu, thân thể lắc lư, một lần nữa ngã xuống, có điều lúc này đây hắn đã không còn sức lực đứng lên lại.
“Kỳ đại sư, ” Bùi đại sư đứng tương đối gần Kỳ Yến ánh mắt sáng quắc, “Cậu thế mà biết thuật bắn ngược ư?”
“Đây là lúc bình thường tôi chơi game nghĩ ra.” Kỳ Yến thu hồi tay, vẻ mặt khiêm tốn. Trước kia lên đài quyết đấu, luôn gặp được một vài acc giỏi khống chế, còn chưa có bắt đầu đánh, đối phương đã trước hết ném cho cậu một đống trạng thái debuff, cậu tức giận đến mức thiếu chút nữa đập bàn phím.
Bình thường không có việc gì liền suy nghĩ lung tung, nghiên cứu ra một loại thuật phòng ngự bắn ngược, tuy rằng thuật pháp này vô dụng trong game, nhưng mà trong hiện thực YY một chút cũng không tồi.
“Chơi game còn có thể nghĩ ra mấy cái đó à?” Bùi đại sư sờ sờ cằm, về sau lúc mấy đồ tử đồ tôn ông lại chơi game, có phải ông nên mở một mắt nhắm một mắt không?
Không chừng lúc nào đó cũng có thể nghĩ ra thuật pháp lợi hại gì thì sao?
“Reyes!” Thuật sĩ La Sam thấy Reyes cứ như vậy ngã xuống, giật nảy mình, phải biết trên người Reyes có pháp khí phòng ngự công chúa đưa, hiện tại nằm ở trên này sống chết không biết, nói lên pháp khí phòng ngự đã vô dụng.
Cha sứ tuổi già ngồi xổm trên mặt đất, mới phát hiện Reyes trúng nguyền rủa, hơn nữa còn là nguyền rủa bản thân hắn nói ra khỏi miệng. Quay đầu nhìn về phía những đội hữu khác sắc mặt cũng không tốt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Chúng tôi nhận thua.”
Sau khi ông nhận thua, rất nhanh liền có người của đội cứu viện mang Reyes đi xuống.
Trên đài đấu pháp chỉ còn lại có thuật sĩ Hoa Hạ và Trân Châu, người nước Trân Châu đều thực ngay thẳng, thấy đấu không lại Hoa Hạ, vô cùng dứt khoát nhận thua.
Cách hai mươi tám năm, Hoa Hạ lần thứ hai lấy được thành tích hạng nhất tại hội giao lưu, hơn nữa hội giao lưu lần này, không có một thuật sĩ Hoa Hạ nào bị thương.
Đoàn thể người nhà cùng với nhân viên công tác tiểu tổ đặc biệt ngồi ở trên đài, cũng sắp vui đến điên rồi, trận đấu mới vừa tuyên bố chấm dứt, liền có người nhà chạy tới ôm lấy bạn đời nhà mình.
Sầm Bách Hạc đứng lên, đi tới chỗ Kỳ Yến. Kỳ Yến thấy hắn lại đây, bước nhanh hơn đi về phía hắn.
“Vừa rồi em biểu hiện bảnh không?”
“Em muốn nghe nói thật hay là nói dối?”
Kỳ Yến dừng bước lại: “Nói dối là cái gì?”
“Rất bảnh!”
“Nói thật thì sao?”
Sầm Bách Hạc nắm lấy tay cậu, nhìn pháp bào trên người cậu, lần trước khi ở trấn Vương Hương, trên pháp bào này dính đầy máu tươi, hiện tại cái pháp bào này đã không thấy một chút máu tươi, nhưng mà hắn lại làm thế nào cũng quên không được một màn lúc ấy.
“Nói thật là anh nhìn không rõ, ” Sầm Bách Hạc kéo người đến ghế nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống, thay cậu mở một chai đồ uống, “Bộ dạng mọi người ở trên đài khoa tay múa chân, vẫn là rất có ý tứ.”
Kỳ Yến: …
Cậu quên Bách Hạc nhìn không thấy những dòng khí lưu động đó, động tác có đẹp nữa, cũng sẽ không đẹp đến chỗ nào đi…
“Kỳ đại sư!” Hướng Cường kích động chạy tới, một phen ôm lấy chân Kỳ Yến, đồ uống trong tay Kỳ Yến đổ hơn phân nửa lên trên người hắn, hắn cũng không thèm để ý, ngược lại cùng mấy thành viên tiểu tổ đặc biệt khác, nâng Kỳ Yến lên tựa như anh hùng.
“Chúng ta rốt cuộc thắng rồi!”
“Hai mươi tám năm, chúng ta rốt cuộc lấy hạng nhất!”
“A a a a, cẩn thận đồ uống!”
Lúc Kỳ Yến bị tung lên, cảm thấy đồ uống từ trong chai bay ra, tưới đầy đầu đầy mặt một nhân viên công tác.
“Ha ha ha, không có việc gì.” Nhân viên công tác sau khi lau mặt một phen, cười đến vẻ mặt ngu đần, sau đó tiếp tục vứt lên cao cao.
Chờ Kỳ Yến bị ném đến choáng váng đứng trên mặt đất, đồ uống trong chai đã không còn một giọt.
Sầm Bách Hạc vươn tay đỡ lấy Kỳ Yến, nhìn mọi người bốn phía mừng rỡ như điên, không biết có phải là vì bị cảm xúc bọn họ lây nhiễm hay không, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười.
“Buổi tối hôm nay, chúng tôi bày tiệc khánh công ở sảnh Vân Hòa lầu hai, mọi người ăn thật ngon một bữa, ” ý mừng trên mặt Triệu Chí Thành làm thế nào cũng che giấu không được, hắn vươn tay vỗ vỗ vai Kỳ Yến, “Các vị đại sư vất vả, tôi đại biểu quốc gia cám ơn mọi người.”
Nói xong, hắn lui về phía sau một bước, khom người với nhóm Kỳ Yến, nhân viên công tác khác cũng khom lưng với nhóm người Kỳ Yến.
“Đội trưởng Triệu, ” Kỳ Yến vươn tay đỡ lấy Triệu Chí Thành, “Anh là có ý gì? Các vị đang ngồi đây đều là người Hoa Hạ, vì tổ quốc mình làm việc, là theo lý thường phải làm, sao có thể tiếp nhận lòng biết ơn của anh?”
Triệu Chí Thành cười đến hốc mắt đỏ ửng: “Tròn hai mươi tám năm, Hoa Hạ chúng ta ở hội giao lưu huyền thuật, đã hai mươi tám năm không có lấy được thứ hạng.”
Kỳ Yến há miệng, chỉ là nhìn mọi người vẻ mặt kích động bốn phía, yết hầu như là nghẹn cái gì đó, một chữ cũng nói không nên lời.
Hai mươi tám năm trước là bộ dạng thế nào, cậu không biết, nhưng mà năm đó khi ông cụ khoác lác với cậu, còn nói ông ấy từng giúp đỡ quốc gia lấy hạng nhất. Khi đó cậu nói như thế nào?
Đúng, khi đó cậu nói, sư phụ lại gạt người, quốc gia nào có trận đấu như vậy. Lúc ấy sư phụ chỉ cười hì hì cướp đi bát đùi gà trong tay cậu, cậu giận đến mức giữa trưa ngày đó ăn ít nửa chén cơm, cũng càng không đem loại chuyện này để ở trong lòng.
Hóa ra ông cụ nói lời này không phải là khoác lác, mà là thật sự.
Nếu lời ông cụ nói trước kia đều là thật, vậy những lời khác ông ấy nói, cũng sẽ có thật sao?
“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc thấy biểu tình Kỳ Yến có chút kỳ quái, tựa như hoài niệm tựa như nghi hoặc, đưa tay sờ sờ trán cậu, “Còn choáng váng đầu ư?”
“Không, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Em chỉ là nhớ ông cụ từng nói với em một câu.”
“Nói cái gì?” Có thể làm cho Tiền Tiền lộ ra loại vẻ mặt này, khẳng định rất quan trọng.
“Những lời này em từng nói với anh, ” Kỳ Yến cười cười, “Ông ấy nói em vốn là mệnh cách chết yểu, nhưng nếu qua cái rãnh hai mươi hai tuổi, chính là mệnh quý nhân phúc trạch thâm hậu, gia đình hòa thuận, sinh hoạt mỹ mãn.”
Phúc trạch thâm hậu, sinh hoạt mỹ mãn cậu tin, chỉ là gia đình hòa thuận là chỉ người Sầm gia đều rất hòa thuận sao?
“Sư phụ ông ấy nói rất đúng, ” Sầm Bách Hạc cười nói, “Hết thảy đều sẽ được thực hiện.” Hắn nhớ rõ sinh nhật Tiền Tiền ngay tại tháng sau, bởi vì không biết cụ thể ngày sinh ra, cho nên sinh nhật cậu chính là ngày Vô Húy đại sư nhặt được cậu.
Kỳ Yến cười cười, không có phản bác lời Sầm Bách Hạc.
Cậu quay đầu nhìn về phía thuật sĩ Hoa Hạ và thành viên tiểu tổ đặc biệt vừa khóc vừa cười, nụ cười trên mặt lại trở nên xán lạn thêm vài phần.
Ân Na cũng kích động như những người khác quay đầu nhìn thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc sóng vai đứng chung một chỗ, ý cười trên mặt như thủy triều thối lui, tiếng cười và tiếng gọi ầm ĩ bên cạnh cũng giống như ấn nút tạm dừng, cô có thể nhìn thấy, chỉ có đôi tay giao nhau của bọn họ.
“Na Na, ” một nữ đồng nghiệp ôm vai cô, “Cô nói xem, Kỳ đại sư lợi hại như vậy, lúc chơi game, vận khí rút thẻ có thể tốt hơn chúng ta hay không?”
“A?” Ân Na sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng.
“Tôi muốn một cái thẻ S, muốn mượn tay Kỳ đại sư dùng một chút.”
Ân Na muốn nói cô không cần nhàm chán như vậy, nhưng mà lời đến miệng lại biến thành, “Chờ đêm nay lúc ăn cơm, tôi với cô đến hỏi một chút.”
Hết chương