Kỳ Yến và lão nhị bị đưa đến một căn phòng làm việc không lớn trong cục cảnh sát, chẳng qua cảnh sát đi theo hỏi chuyện lại nhiều thêm một người. Bởi vì vụ án này liên lụy tới án lớn là buôn bán nhân khẩu, bọn họ không thể không đối đãi thận trọng.
“Lâm tiên sinh, thương thế của anh…” Cảnh sát hỏi chuyện mới gia nhập nhìn thấy mặt lão nhị ứ đọng máu, để bút trong tay xuống, “Nếu không chúng tôi đưa anh đến bệnh viện trước đi?” Cái mặt này đều sưng thành dạng gì rồi, đối diện một gương mặt như vậy, hắn có loại ảo giác ngược đãi người thương tật.
“Không có việc gì.” Lão nhị muốn nhếch miệng cười một chút, kết quả chỉ phát ra tiếng sụt sịt, bởi vì mặt hắn thật sự rất đau.
Hắn không phải thật sự muốn ké cái việc náo nhiệt này, nhưng mà thủ đoạn lão tứ chế phục kẻ bắt cóc thật sự quá mức quỷ dị, hắn sợ lão tứ một mình tới đây, sẽ vô thanh vô tức bị bắt đi nghiên cứu, cho nên mới kiên trì theo tới. Không thể không nói, làm một trạch nam, sức tưởng tượng của lão nhị vẫn rất ư là lớn.
“Được rồi.” Cảnh sát thấy lão nhị thực kiên trì, chỉ có thể biểu tình rối rắm mà bắt đầu câu hỏi, chẳng qua hai người đều là người bị hại, tin tức hữu dụng có thể nhận được từ trên người bọn họ rất có hạn.
Người trẻ tuổi tên Lâm Thạc này là nghiên cứu sinh ở trường đại học, người nào đó trong đám buôn người còn là bạn gái hắn, sau khi hắn phát hiện bạn gái lại cấu kết với buôn người, muốn cứu người bị nhốt ra, kết quả bị đồng lõa của bạn gái hắn bắt lại, còn muốn lợi dụng hắn lừa gạt bạn hắn đến, tiến hành bắt cóc vơ vét tài sản.
Về phần người trẻ tuổi tên Kỳ Yến này thì càng có ý tứ, sau khi cậu ta nhận thấy giọng điệu bạn mình trong điện thoại không thích hợp, liền báo cảnh sát, sau đó đụng phải phòng thuê của bạn gái Lâm Thạc, phát hiện Lâm Thạc bị bắt cóc, cuối cùng la to, dẫn cư dân trong tiểu khu tới, vì thế bọn họ được cứu vớt.
Nhìn như thực hợp tình hợp lý, nhưng mà luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ không thích hợp, chẳng hạn như Kỳ Yến làm thế nào trong khoảng thời gian ngắn tìm được địa điểm Lâm Thạc bị bắt cóc, còn có những tên buôn người đó sao lại tùy ý cho Kỳ Yến đứng ở bên cửa sổ kêu to cứu mạng? Phải biết, những kẻ buôn người này đều là hạng người liều mạng, tâm ngoan thủ lạt.
Trên thực tế thậm chí bọn họ từng hoài nghi Kỳ Yến là đồng đảng của đám buôn người này, bởi vì chia của không đều mới phát sinh nội chiến, trên đường trở về liền kêu đồng nghiệp trong cục điều tra một chút về lý lịch cuộc đời Kỳ Yến, lại phát hiện đứa bé này từ nhỏ đã có thành tích rất tốt, còn chưa tới đế đô học, người giám hộ cũng đã mua cho cậu ta một căn phòng ở đế đô, thật sự không đủ điều kiện để trở thành buôn người.
Lúc làm ghi chép, hai người trẻ tuổi này cũng không có biểu hiện chột dạ, đối với công tác của bọn họ cũng thực ủng hộ, điều này làm cho cảnh sát ghi chép hoàn toàn đánh mất hoài nghi với bọn họ.
“Đội trưởng, nghi phạm yêu cầu gặp mặt Kỳ tiên sinh, không thì không phối hợp với công tác của chúng ta.”
“Này…”
Hai vị cảnh sát làm ghi chép nhìn Kỳ Yến, Kỳ Yến lại nhìn lão nhị.
“Đi, ” lão nhị vỗ vỗ vai Kỳ Yến, “Cậu là hạng người gì, tớ còn không biết sao?”
Tuy rằng vừa làm biếng vừa tham, yêu tiền tự kỷ, nhưng mà tuyệt đối phúc hậu nghĩa khí, hiện tại dù tâm tình hắn không tốt lắm, cũng sẽ không trách Tiền Tiền.
“Tin tưởng tớ, tương lai sẽ có một cô gái thật tốt đang chờ cậu, ” Kỳ Yến cũng vỗ vỗ vai hắn, “Nếu Lưu Vi nguyện ý nói ra càng nhiều con đường giao dịch, có lẽ cảnh sát có thể cứu càng nhiều người ra.”
Lão nhị cười khổ: “Tớ biết, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, tớ sẽ không đơn phương yêu mến một cành hoa, cậu mau đi đi.” Làm một người trẻ tuổi bình thường, hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra bạn gái của mình lại là buôn người, việc này thật sự vượt qua phạm vi nhận thức. Cơ mà bởi vậy cũng có thể thấy được, hắn hiểu biết Lưu Vi quá ít, đoạn “yêu đương” hỗn loạn lừa gạt này, từ đầu tới đuôi đều là hắn đơn phương.
“Cậu nhóc, cánh tay cậu hình như đang đổ máu kìa, tôi lấy thuốc cho cậu sát trùng một chút.” Một cảnh sát thật sự nhìn không được, đứng dậy tìm ra nửa bao băng gạc và nửa bình thuốc sát trùng từ trong tủ treo quần áo phía sau, “Miệng vết thương dính nhiều bùn đất như vậy, phải chú ý đừng để nhiễm trùng.”
“Cám ơn, ” lão nhị cầm lấy băng gạc sát trùng cho mình, tự giễu nói, “Ngay cả đầu óc tôi còn bị nước vào, chút thương tích ấy cũng không tính là gì.”
Cảnh sát đồng tình nhìn hắn một cái, không nói thêm gì.
Thật vất vả tìm được bạn gái còn là một kẻ lừa đảo, thằng nhóc này không dễ dàng mà.
“Cậu đã đến rồi?” Lưu Vi ngồi ở trên băng ghế chuyên giam giữ nghi phạm, sắc mặt có chút trắng bệch, ánh mắt lại sáng đến kinh người.
Kỳ Yến trầm mặc ngồi xuống đối diện cô ta, ngồi ở bên cạnh cậu chính là một nữ cảnh sát ba bốn mươi tuổi, những cảnh sát khác đều lui ra ngoài. Trong phòng này trang bị camera, người trong phòng nói gì, làm động tác gì, người ở phòng theo dõi đều có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch.
Hai tay giao nhau đặt lên bàn, trên mặt Kỳ Yến không có bất luận biểu tình gì, cậu nhìn chằm chằm Lưu Vi vài giây, sau khi thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng trắng, mới mở miệng nói chuyện: “Tôi không rõ, vì sao cô lại chọn con đường như vậy?”
Khóe môi Lưu Vi run rẩy, nói không nên lời. Cô có thể nói, bởi vì cô ái mộ hư vinh, bị tiền tài không ngừng hấp dẫn ư? Chỉ là đối diện với cậu con trai sạch sẽ trước mắt, cô cảm thấy mình không có mặt mũi mở miệng.
Chuyện cho tới bây giờ, cô biết mình không có kết cục gì tốt, thậm chí đã không thèm để ý về sau mình sẽ như thế nào, nhưng chỉ riêng ở trước mặt người này, cô cảm thấy mình phá lệ xấu hổ, giống như đầy người dính những thứ vô cùng bẩn thỉu, đứng ở trước mặt cậu ấy.
Ấn tượng của Kỳ Yến đối với Lưu Vi không sâu, chỉ biết là cô bé này cũng không quá thích nói chuyện, tướng mạo cũng hết sức bình thường. Lần trước lúc ăn cơm với lão nhị, cậu đã cảm thấy tướng mạo Lưu Vi thay đổi, thân mang sát khí, mà còn có tai ương lao ngục.
Không có tướng mạo ai vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là có vài người từ xấu thành tốt, nhưng lại có người từ tốt thành xấu.
“Cô đã không muốn nói với tôi, kêu tôi tới đây lại là vì cái gì?” Kỳ Yến luôn tương đối có phong độ với con gái, nhưng mà phần phong độ này không bao gồm bọn buôn người.
“Mình biết, đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời mình được gặp cậu, ” Lưu Vi cười cười với cậu, “Mình thật sự rất muốn cám ơn cậu, lúc tâm tình mình u ám nhất, trợ giúp mình. Nhưng mà xin lỗi, mình lại biến thành người khiến cậu ghét.”
Kỳ Yến không nói gì, bộ dạng cậu mím môi, thoạt nhìn phá lệ lãnh khốc.
“Nhiều người như vậy, chỉ có cậu giúp mình, ” Lưu Vi cười nhạo một tiếng, “Có lẽ, cậu cũng sớm đã quên chuyện này.”
Kỳ Yến nhìn Lưu Vi, một lúc lâu đột nhiên nói: “Cô có chủ động tìm kiếm trợ giúp từ người khác chưa?”
Lưu Vi ngơ ngẩn, sau khi cô vào trường thì lòng tự trọng đặc biệt mạnh, chưa bao giờ chủ động tìm kiếm trợ giúp từ người khác, thậm chí để tránh cho người khác xem thường cô, cũng không dễ dàng mở miệng nói chuyện với người ta.
“Lưu Vi, cô không hiểu, ” Kỳ Yến nhìn vào mắt Lưu Vi, đôi mắt xinh đẹp này khiến nội tâm Lưu Vi giãy dụa không có chỗ trốn: “Khi cô phong bế mình lại, người khác làm sao có thể tiến vào thế giới của cô? Trước khi còn chưa tiếp xúc với người khác, đã định tội người ta trước, đối với người khác mà nói, cũng không công bằng.”
Những lời này giống như một lưỡi dao sắc bén chui vào trái tim Lưu Vi, khiến tim cô đau đến nhỏ máu.
“Tôi không biết cô đã từng trải qua cực khổ gì, chỉ có điều người bị cô lừa gạt, sắp bị cô hủy hoại cả đời, còn có gia đình bọn họ, cũng sẽ rơi vào tan vỡ. Nếu cô còn có một chút lương tri cuối cùng, tôi hy vọng cô có thể phối hợp với công tác của cảnh sát, ” Kỳ Yến dừng một chút, “Ít nhất, tôi sẽ cảm thấy cô gái năm đó được tôi cõng đến phòng thi, không phải không có thuốc nào cứu được như vậy.”
“Cậu còn nhớ rõ…” Lưu Vi cười đỏ hốc mắt, “Hóa ra cậu còn nhớ rõ.”
Kỳ Yến rũ mí mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Cảnh sát ở phòng theo dõi nhìn tình hình trong phòng, cảm thấy dường như bọn họ đã hiểu rõ vì sao Kỳ Yến còn có cơ hội gọi cứu mạng, tình cảm gút mắt trong đó thật là có chút loạn tùng phèo.
“Được, ” Lưu Vi nâng hai tay lên, lau khóe mắt ướt át, cô cúi đầu nhìn cổ tay mang còng của mình, “Mình đồng ý đem chuyện mình biết, nói ra hết.”
“Vậy… hẹn gặp lại.” Cô đã sớm ghê tởm không chịu nổi, mà cậu ấy vẫn như cũ là cậu ấy ở trong lòng cô.
Kỳ Yến giống như khi đến trầm mặc đứng lên, đi ra ngoài. Khi cậu kéo cửa ra, Lưu Vi đột nhiên lại nói một câu.
“Cậu phải cẩn thận.”
Kỳ Yến quay đầu lại nhìn, Lưu Vi đã cúi đầu, không nhìn cậu nữa.
Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Kỳ Yến thấy được Sầm Bách Hạc đứng ở bên ngoài, hắn mặc một thân tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc nói không nên lời.
“Kỳ đại sư!” Lúc Kỳ Yến còn chưa kịp mở miệng, đã có hai người dẫn đầu từ trong phòng cách vách đi ra, đi theo sau bọn họ chính là cục trưởng cục cảnh sát.
Kỳ Yến biết bọn họ, là người của tiểu tổ nhân viên nhiệm vụ đặc biệt phái tới bàn bạc với cậu lúc trước, chỉ là không biết hai người kia đột nhiên chạy tới làm gì.
“Đây đều là hiểu lầm, thật không ngờ Kỳ tiên sinh lại là cố vấn của cục quốc an, thật sự là lũ lụt quét tới miếu long vương, không nhìn ra được người một nhà.” Cục trưởng cũng thật không ngờ, một vụ án lừa bán phụ nữ nhi đồng, thân phận của một người bị hại lại còn quá thần bí, đầu tiên là có Sầm ngũ gia tự mình lại đây đón người, sau lại có người của cục quốc an ra mặt, người trẻ tuổi kia đến tột cùng là người như thế nào, lại có thể khiến nhiều đại nhân vật như vậy ra mặt.
Hai người này mặc dù là thành viên của tiểu tổ nhân viên nhiệm vụ đặc biệt, nhưng mà lúc chấp hành công vụ với bên ngoài, vẫn luôn treo giấy chứng nhận quốc an, cho nên người bình thường còn thật sự không biết quốc gia còn có tổ chức thần bí như vậy. Đương nhiên, người bình thường cũng sẽ không nghĩ theo phương hướng này.
Ở thời đại chủ nghĩa duy vật thịnh hành, khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, người bình thường ai sẽ tin mấy thứ chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết phim truyền hình chứ?
Kỳ Yến nhướn mày, từ lúc nào cậu trở thành cố vấn vậy?
Sầm Bách Hạc nhìn hai nam nhân tướng mạo phổ thông này, đi đến bên cạnh Kỳ Yến thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, ” Kỳ Yến nhìn thời gian, bất đắc dĩ cười nói, “Cơ mà chốc nữa có khả năng bị muộn rồi.”
“Tôi đã gọi điện thoại cho tam ca tam tẩu, nói tôi với cậu có một số việc, qua đó muộn chút.” Sầm Bách Hạc thấy trên người Kỳ Yến không có một chút vết thương, trên quần áo cũng sạch sẽ không có nếp nhăn không bình thường, rốt cuộc cũng yên tâm.
Kỳ Yến nghe vậy cười nói: “Tôi liền an tâm.” Cậu thấy hai thành viên của tiểu tổ đặc biệt đi về phía mình, cười gật gật đầu với bọn họ, “Đa tạ hai vị.”
“Ngài khách khí, nên làm vậy.” Một người trong đó đưa danh thiếp cho Kỳ Yến, “Chỉ cần ngài có yêu cầu, có thể gọi số điện thoại này.”
Kỳ Yến tiếp nhận danh thiếp, phía trên chỉ có một chuỗi số điện thoại, không có họ tên cũng không có chức vị xưng hô, thoạt nhìn đơn sơ đến mức có chút quỷ dị. Cậu không cự tuyệt phần ý tốt này, nhận lấy danh thiếp sau đó nói với hai người một tiếng cám ơn.
Hai người biết đây không phải là chỗ nói chuyện nhiều, vì thế gật gật đầu với Sầm Bách Hạc bên cạnh Kỳ Yến, liền vội vàng rời đi. Vì thế để lại Kỳ Yến, tiếp nhận ánh mắt kính ngưỡng của các đồng chí cảnh sát không rõ chân tướng.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, dù da mặt Kỳ Yến có hơi dày, cũng có chút không được tự nhiên, vì thế kéo lão nhị lên xe Sầm Bách Hạc, bắt đầu chạy tới bệnh viện.
Lúc này trong một phòng thẩm vấn nào đó, bọn buôn người còn đang thề son thề sắt với cảnh sát tỏ vẻ, cái người Kỳ Yến này không quá bình thường, chỉ trông vào một tờ giấy là có thể khống chế bọn họ.
Cảnh sát ngồi đây cũng đã biết quan hệ giữa Kỳ Yến với cục quốc an, đối với việc Kỳ Yến có thể toàn thân trở ra dưới tay mấy kẻ bắt cóc đã không chút nghi ngờ. Cho nên những lời này của bọn buôn người, bọn họ nghe vào, chính là nói hươu nói vượn, giả ngây giả dại.
“Vậy tờ giấy chế phục các người ở nơi nào?” Một cảnh sát nói, “Chúng tôi cũng không phát hiện tờ giấy màu vàng mà các người nhắc tới ở hiện trường, trên người mấy người cũng không có.”
Bọn buôn người: “Nó dùng một tờ giấy là có thể cố định bọn tôi, khẳng định cũng có thể khiến tờ giấy biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mấy người đừng có không tin, nói không chừng người kia là một người ngoài hành tinh hoặc là yêu quái đó.”
Cảnh sát: trong lòng chúng tôi không hề dao động, thậm chí có chút muốn cười.
Lão nhị không có nằm viện, bởi vì bệnh viện làm kiểm tra cho hắn, vận khí hắn tương đối tốt, không có thương tổn đến khí quan và xương cốt, cho nên cuối cùng hắn mang theo một bọc thuốc to mà bác sĩ đưa cho hắn, mang cái mặt đầu heo, bị Kỳ Yến đưa lên xe taxi.
Trước khi lên xe, hắn nhìn nam nhân trầm mặc đi theo phía sau Kỳ Yến, luôn cảm thấy nam nhân tên Sầm Bách Hạc này không quá đơn giản, khí chất quanh thân hắn ta không giống như là người thường.
Sầm Bách Hạc chú ý tới bạn tốt của Kỳ Yến đang đánh giá mình, hắn ngẩng đầu hơi hơi gật đầu một cái thân thiện với người này.
Lão nhị có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt, trộm đánh giá người khác còn bị bắt được, thật sự có chút xấu hổ. Hắn báo địa chỉ với sư phụ lái xe phía trước, không mặt mũi nhìn vị Sầm tiên sinh này nữa.
Vốn là hắn còn muốn hỏi lão tứ, về thủ pháp định thân thần kỳ của cậu ấy, cơ mà có vị Sầm tiên sinh này ở đây, hắn vẫn là chờ lần sau lại hỏi đi.
Nhìn lão nhị ngồi xe taxi sau đó rời đi, Kỳ Yến đi theo Sầm Bách Hạc lên xe, sau đó cậu phát hiện giờ phút này sắc mặt Sầm Bách Hạc phá lệ nghiêm túc, cậu có chút chột dạ nuốt một ngụm nước bọt: “Bách Hạc, anh làm sao vậy?”
Sầm Bách Hạc nhìn cậu một cái: “Tôi nghe nói, cậu một mình xông vào chỗ ở của một đám buôn người nhỉ?”
“Trước đó ở trong điện thoại, không phải cậu nói với tôi muốn ngủ trưa sao, hửm?”
Chữ “hửm” này mang theo một loại uy lực khó hiểu, Kỳ Yến cảm thấy mình càng thêm chột dạ. Cậu vội ho một tiếng, cúi đầu nói: “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, tôi cũng không có biện pháp, nhưng mà tôi có báo cảnh sát trước…”
Đối diện ánh mắt sắc bén của Sầm Bách Hạc, âm thanh Kỳ Yến càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tự động tắt âm.
Trong xe nhất thời an tĩnh lại.
Sầm Bách Hạc biết mình không có tư cách chỉ trích Tiền Tiền, Tiền Tiền lo lắng cho bạn bè, nguyện ý đánh cược tánh mạng cứu người, chứng minh cậu là một người có tình nghĩa anh em. Làm bạn của Tiền Tiền, hẳn là hắn nên cao hứng vì mình có người bạn tốt như vậy mới đúng, chỉ là hắn căn bản không có một chút cao hứng.
Khi biết được Tiền Tiền lại một mình xông vào hang ổ của bọn buôn người, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là muốn nhốt Tiền Tiền vào phòng, như vậy Tiền Tiền sẽ không chạy loạn, lại càng không gặp nguy hiểm.
Cánh tay bị chọt chọt, hắn không hề động đậy, sau đó lại bị chọt chọt.
“Anh làm sao vậy?” Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn Sầm Bách Hạc, “Không phải tôi không có việc gì sao, vì sao anh còn tức giận?”
“Tôi không có tức giận.” Sầm Bách Hạc cứng ngắc phun ra vài chữ này.
Mặt cứng còng đến khó coi như vậy, còn nói không nổi giận. Kỳ Yến thu hồi ngón trỏ, trên mặt lộ ra ý cười lấy lòng: “Nếu như anh gặp nguy hiểm như vậy, tôi cũng sẽ tới cứu anh.”
Đại Hà và Đại Lực: Kỳ đại sư, lời này của cậu sao nghe không đúng lắm nhỉ?
Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến một cái, lạnh mặt không nói lời nào.
Kỳ Yến thở dài dưới đáy lòng, người bình thường không nổi giận khi mà nóng giận lên, thật sự là rất khó nắm bắt.
Cậu ôm cằm, nhìn sườn mặt không đổi sắc của Sầm Bách Hạc, đột nhiên nói: “Bách Hạc, anh có từng xem qua ‘Không đầu óc và Không cao hứng’ không?”
Sầm Bách Hạc không để ý tới cậu.
Kỳ Yến cũng không để ý, cậu tiếp tục nói: “Khi còn bé tôi từng xem qua, khi đó đạo quan không có tv, tôi liền trộm ngồi xổm ở cửa quầy bán quà vặt trong trấn nhỏ để xem, khi đó muỗi đặc biệt nhiều, còn luôn thích chích tôi, cơ mà để có thể xem tv, hết thảy đều có thể chịu đựng. Tôi nói với anh nha, phim hoạt hình đó rất hay…”
Nghe Tiền Tiền sinh động như thật kể về bộ phim hoạt hình mà khi còn bé hắn xem qua một lần liền không tính xem nữa, Sầm Bách Hạc nghĩ đến Kỳ Yến mới chỉ lớn một chút, ngồi xổm bên ngoài quầy bán quà vặt, xem một cái tv không quá lớn, có khả năng còn gặp ánh mắt khinh thường của chủ quán, trong lòng liền khó chịu nói không nên lời.
“Cái đoạn Không đầu óc giả làm lão hổ đặc biệt có ý tứ…”
“Tôi xem rồi.”
“A?”
“Tôi nói cậu không cần kể, tôi xem rồi.” Sầm Bách Hạc vươn tay xoa xoa đám lông ngốc trên đầu Kỳ Yến, bất đắc dĩ nói, “Lần sau gặp được loại chuyện này nhớ phải nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cậu giải quyết, cậu không cần đi một mình, quá nguy hiểm.”
Kỳ Yến ôm đầu mình, không cho Sầm Bách Hạc xoa tiếp: “Không đâu, không đâu, nào có nhiều chuyện xui xẻo như vậy.”
Sầm Bách Hạc thở dài: “Nếu cậu thật sự không đi làm mấy chuyện đó nữa, vậy thì không thể tốt hơn.”
Đại Hà và Đại Lực trao đổi một ánh mắt, thấy được khiếp sợ và bội phục trong đáy mắt nhau. Vẫn là Kỳ đại sư có năng lực, ngũ thiếu đã giận thành như vậy, cậu ấy cũng có thể dỗ người lại được. Vừa rồi trên đường tới cục cảnh sát, Đại Hà và Đại Lực chính là nhìn thấy sắc mặt ông chủ có bao nhiêu khó coi, bọn họ theo ngũ thiếu đã nhiều năm, gần như chưa từng thấy lúc hắn tức giận như vậy.
Cơ mà Kỳ đại sư cũng thật sự là đem “đại pháp bán thảm” dùng đến rất sống động, lúc này mới bao lâu, liền dỗ cảm xúc của ông chủ lại bình thường.
Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc rốt cuộc không tức giận nữa, nhất thời cảm thấy không khí trong xe tươi mát hơn không ít: “Còn bao lâu nữa mới đến, bụng tôi hình như thật đói.”
“Còn có hơn mười phút, ” Sầm Bách Hạc lấy từ trong tủ lạnh nhỏ ra một hộp sữa chua, “Uống cái này trước.”
“Làm sao anh biết tôi thích hiệu này?” Kỳ Yến cắm ống hút vào, dùng sức hút hai ngụm lớn, “Hương vị sữa chua của hiệu này là tốt nhất.”
“Tùy tiện mua, ” Sầm Bách Hạc không chút để ý nói, “Trong tủ lạnh còn có những thứ khác, cậu xem còn có cái gì muốn ăn thì tự mình lấy.”
Kỳ Yến mở tủ lạnh nhỏ ra nhìn, thiệt nhiều thứ bên trong đều là thứ mình thích ăn, cậu ngẩng đầu nhìn Sầm Bách Hạc: “Thôi, vẫn là không ăn.”
Sầm Bách Hạc nhíu mày, “Không hợp khẩu vị à?”
“Tôi muốn chừa bụng rỗng.”
Sầm Bách Hạc: …
Sầm tam ca và Tào Tĩnh Nghiên ngồi trong ghế lô Thiên Vị Cư chốc lát, thấy Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến đi đến, liền đón hai người ngồi xuống.
“Tôi nghe Bách Hạc nói, cậu thích tới nơi này ăn cơm, cho nên liền định chỗ ở nơi này, ” Tào Tĩnh Nghiên đưa thực đơn cho Kỳ Yến, “Có cái gì thích ăn cứ việc chọn, ngàn vạn lần đừng khách khí với tam tẩu.”
Kỳ Yến tiếp nhận thực đơn chọn hai món, liền đưa thực đơn cho Sầm Bách Hạc.
Sầm Bách Hạc cũng không thèm nhìn tới thực đơn, trực tiếp chọn vài món đồ ăn, những món này là món mà Kỳ Yến thường xuyên ăn khi tới nơi này.
“Xem ra vị quản lý Hoàng này nói không sai, Bách Hạc quả nhiên thích tới nơi này ăn cơm, ” thấy Sầm Bách Hạc gọi món ăn thuần thục, Sầm tam ca cười nói, “Khó trách hiện tại thường xuyên ăn cơm ở bên ngoài.”
Quản lý Hoàng ở bên cạnh cười bồi nói: “Chỗ nào, là ngũ gia cho địa phương nhỏ của chúng tôi mặt mũi.” Cái này chỗ nào là ngũ gia thích, là Kỳ tiên sinh thích mới đúng.
Có điều vị Kỳ tiên sinh này cũng thật sự là có bản lĩnh, không chỉ quan hệ tốt với Sầm ngũ gia, còn có thể khiến những người khác ở Sầm gia trịnh trọng đối đãi như vậy, đây cũng thật sự không phải chuyện những người khác có thể làm được.
Chờ sau khi toàn bộ đồ ăn lên bàn, Tào Tĩnh Nghiên cho tất cả phục vụ đều lui ra ngoài, như vậy bọn họ cũng có thể tự do tự tại ăn cơm.
Tào Tĩnh Nghiên nếm vài món ăn, lau khóe miệng cười nói: “Tiệm này quả thật không tồi, khó trách hai người thích đến. Kỳ đại sư, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn muốn trịnh trọng nói cảm ơn với cậu, chỉ là bởi vì những chuyện khác, mới kéo dài đến hiện tại.”
“Tam tẩu quá khách khí, huống chi không phải mọi người đã sớm cho tạ lễ rồi sao?”
Lần trước đại thọ của Sầm lão gia tử, người Sầm gia đưa cậu một phần tạ lễ, lúc ấy cậu không có mở ra nhìn, sau khi về nhà mở ra, mới phát hiện đó là một khối ngọc bội cổ đại rất tốt, khối ngọc bội kia mang theo linh khí, đã có thể dùng để làm pháp khí.
“Lấy năng lực của Kỳ đại sư, muốn cái gì mà không thể có, phần tạ lễ kia bất quá là dệt hoa trên gấm mà thôi, ” Tào Tĩnh Nghiên đã tin tưởng không nghi ngờ với năng lực của Kỳ Yến, “Đồ vật có giá, ân cứu mạng lại vô giá, ngài làm cho nhà chúng tôi, há là một khối ngọc có thể trả hết.”
“Nếu mọi người xem em là bạn của Bách Hạc, thì không cần nhắc tới chuyện có trả hay không này, ” Kỳ Yến bưng cốc lên, nói với vợ chồng Sầm tam ca, “Hôm nay chúng ta chính là đến tụ hội, nói chuyện phiếm, liên lạc tình cảm, đừng nói chuyện khác.”
“Đến, uống cốc trà.”
“Đươc.” Tào Tĩnh Nghiên nâng cốc cười nói, “Cụng ly.”
Sầm tam ca và Tào Tĩnh Nghiên cũng không phải người khó ở chung, lại thêm Kỳ Yến trời sinh có gương mặt kéo độ hảo cảm, cho nên một bữa cơm chưa ăn xong, tình cảm giữa Kỳ Yến và vợ chồng Sầm tam ca đã đột nhiên tăng mạnh, thật là có vài phần bầu không khí anh trai chị dâu với em trai ở chung.
“Đúng rồi, tiểu Yến, quê của em có phải ở trấn Vương Hương không?”
“Đúng, ” Kỳ Yến gật gật đầu, không rõ sao Sầm tam ca đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Gần đây trấn Vương Hương đã xảy ra vài sự kiện kỳ quái, bởi vì đã vượt qua khả năng giải thích của phạm trù khoa học, cấp trên có khả năng sẽ an bài thuật sĩ qua bên kia nhìn xem, nếu có người tìm đến em, em ngàn vạn lần đừng đáp ứng.” Gần đây chức vụ công việc của hắn thay đổi, tiếp xúc được rất nhiều thứ trước kia không biết, tam quan vốn vỡ vụn đã biến thành tro tàn.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì đã có người hy sinh.” Giọng điệu Sầm tam ca tràn ngập tiếc hận và kính trọng, “Hơn nữa còn là quân nhân vô cùng ưu tú.”
Hết chương