“Kỳ thật tôi không định không chào mà đi, ” hai tay Kỳ Yến ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, bộ dạng tiêu chuẩn nhận sai, “Lúc ấy quá muộn, tôi liền tính toán chờ qua buổi sáng lại điện thoại cho anh, nào biết bọn họ bên này yêu cầu, không thể liên hệ với bên ngoài.”
“Đúng vậy, Sầm tiên sinh, ” Triệu Chí Thành ngồi ở ghế phó lái làm bối cảnh nói, “Bởi vì đây là chuyện lớn đề cập đến mấy chục vạn người, cho nên trong thời gian này, mong ngài tạm thời đừng liên lạc với bên ngoài.” Nghĩ đến thân phận Sầm Bách Hạc, Triệu Chí Thành bổ sung, “Nếu ngài quả thật có chuyện quan trọng cần khẩn cấp xử lý, có thể dùng dụng cụ thông tin nội bộ của chúng tôi để liên lạc với bên ngoài.”
Sầm Bách Hạc gật gật đầu, không có dị nghị về an bài của tiểu tổ đặc biệt.
Lúc Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc trở lại biệt thự, mấy vị đại sư rảnh đến nhàm chán đang xem phong thủy cho căn biệt thự này, thậm chí còn có người tự mình động thủ di chuyển bài trí của đồ vật trong căn biệt thự. Đôi sư huynh muội Trầm đạo trưởng và Hư đạo trưởng đang xuất hiện bất đồng về vị trí đặt bể cá, hai người từ thiên nói đến tượng, từ Đạo Đức Kinh nói tới kiến trúc học, nhưng mà ai cũng không thuyết phục được ai, Trầm đạo trưởng tính tình tương đối nóng nảy thiếu chút nữa vỗ bàn động thủ với Hư đạo trưởng.
May mắn còn có một Triệu đại sư tính cách tương đối ôn hòa ở bên ngăn cản một chút, Trầm đạo trưởng mới không phẫn nộ quá độ, lật bàn.
Cái gọi là các đại sư phần lớn đều cao không thể với tới, bất quá chỉ là người không biết chuyện tự mình não bổ ra thôi. Mỗi người sinh ra tính tình tính cách đều không giống nhau, cho dù là các đại sư, cũng đều có phong cách hành sự và tính nết của mỗi người, sao có thể tất cả mọi người đều là tiên phong đạo cốt, cao lãnh xuất trần?
Cơ mà tuy rằng trên thực tế quả thật như thế, nhưng mà Cao Vinh Hoa từ nhỏ đã tồn tại ảo tưởng với thế ngoại cao nhân, vẫn có loại cảm giác ảo tưởng vỡ nát. Loại cảm giác này mãi cho đến sau khi Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc trở về, hắn ta mới chậm rãi hòa hoãn lại.
Có người xa lạ là Sầm Bách Hạc gia nhập, biểu hiện của các vị đại sư rốt cuộc cũng khắc chế một chút. Có điều rất nhanh Cao Vinh Hoa lại có một chuyện đau đầu khác, chính là phòng không đủ dùng. Bọn họ đặc biệt mời Sầm tiên sinh đi theo, cũng không thể để hắn một mình ở nơi khác đi?
“Nếu không, đêm nay Bách Hạc chen với tôi một chút vậy?” Kỳ Yến nhìn về phía Sầm Bách Hạc, “Anh ngủ chung với người khác, có thể ảnh hưởng giấc ngủ không?”
“Không sao, ” Sầm Bách Hạc nói, “Đêm nay tôi liền ngủ với cậu.”
“Vậy đi, ” Kỳ Yến gật gật đầu, nói với Triệu Chí Thành, “Vậy liền nhờ anh an bài chỗ ở cho bảo tiêu của Sầm tiên sinh.”
Triệu Chí Thành liên tục đáp ứng, dưới cái nhìn của hắn ta, Sầm tiên sinh và Kỳ đại sư ở cùng một chỗ sẽ càng an toàn hơn một chút.
“Thế cứ như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, tôi mang Bách Hạc lên lầu ngủ, các vị đại sư ngủ ngon.” Kỳ Yến đem một tờ giấy giao cho Triệu Chí Thành, “Đây là một ít đồ vật cần cho cửu đỉnh Càn Khôn trận, các anh mau tìm đủ đồ đi.”
Triệu Chí Thành tiếp nhận danh sách nhìn thoáng qua, cũng không phải đồ vật khó có thể tìm được, lúc này liền đáp ứng: “Mong Kỳ đại sư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng chuẩn bị tốt đồ vật.”
Kỳ Yến bảo hắn ta chuẩn bị đồ vật, trong lòng hắn ta liền kiên định lên, nếu bảo hắn ta cái gì cũng không làm, hắn ta ngược lại không an lòng.
Sầm Bách Hạc đi theo Kỳ Yến trở lại phòng, liền cầm áo ngủ lên đi tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, phát hiện Kỳ Yến dán bùa trên cửa sổ còn có đầu tường, ở chỗ dựa vào cửa sổ, còn đặt một cái đỉnh đồng lớn bằng bàn tay trẻ em.
“Đây là…”
“Tôi lo lắng nơi này còn chưa đủ an toàn, ” Kỳ Yến bộp một cái vỗ một lá bùa vào đáy giường, vỗ tay đứng lên nói, “Ở loại thời điểm này, cẩn thận mới không sai lầm lớn.”
“Chuyện rất nghiêm trọng à?” Sầm Bách Hạc ý thức được chuyện lúc này khác với tình huống mà Tiền Tiền gặp được trước kia, “Chuyện phát triển đến bước nào rồi?”
“Có người lấy tính mạng mấy chục vạn người để tính kế tính mạng của thuật sĩ chúng tôi, ” Kỳ Yến tung chăn ra, “Anh nói xem món nợ này phải tính như thế nào?”
Tung hai cái chăn mềm mại ra giường, Kỳ Yến co rụt lại vào trong chăn, vỗ vỗ chỗ trống bên người, “Anh hẳn là cũng mệt mỏi, dù có muốn nói chuyện phiếm, cũng nằm xuống rồi lại nói.” Người sống một đời, có thể nằm thì không cần ngồi, có thể ngồi thì tốt nhất liền không cần đứng, không thì đó là một loại khắt khe với chính mình.
Sầm Bách Hạc do dự một chút, cuối cùng vẫn học theo bộ dạng Kỳ Yến nằm xuống.
“Như vậy có phải thoải mái hơn nhiều hay không?” Kỳ Yến trở người, mặt hướng về phía hắn nằm, “Nghỉ ngơi sớm một chút, có lời gì ngày mai chúng ta lại nói, tôi thấy sắc mặt anh có chút không tốt lắm.”
“Tôi không sao, chỉ là lúc ở trên máy bay, lắc lư hơi lợi hại, mới có chút không thích ứng, ” tầm mắt Sầm Bách Hạc không cẩn thận đối diện xương quai xanh của Kỳ Yến, lại không được tự nhiên dời đi, “Nghỉ ngơi trong chốc lát là ổn.”
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, ” Kỳ Yến đánh cái ngáp, “Ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.” Sầm Bách Hạc nhìn thấy Kỳ Yến nhắm hai mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch, lại có chút luyến tiếc dời đi tầm mắt mình.
“Đúng rồi, ” Kỳ Yến đột nhiên mở mắt ra, duỗi tay đến đầu giường, “Tôi quên tắt đèn.”
“Bụp.”
Trong phòng nhất thời tối sầm lại, chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ phát ra ánh sáng mỏng manh.
“Tiền Tiền…”
“Ưm?”
“Không có việc gì, ” Sầm Bách Hạc bật cười, áp chế chờ mong và bất an dưới đáy lòng mình, “Không có việc gì, ngủ đi.”
Lúc nửa đêm, Sầm Bách Hạc mơ một giấc mơ, mơ thấy mình thồ một khối kim nguyên bảo thật lớn đang đi trên cầu thang, chỉ là kim nguyên bảo quá nặng, hắn mệt đến thở hồng hộc cũng không đi được đến chỗ cao nhất, chờ hắn thật vất vả tỉnh lại, mới phát hiện một cái chân của Tiền Tiền đang khoát ngang hông mình.
Hắn muốn lấy chân Tiền Tiền xuống, chỉ là hắn mới vừa động, Tiền Tiền liền phát ra tiếng hừ hừ. Lo lắng ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiền Tiền, hắn đành phải tùy ý cái chân này đặt ở trên hông mình, chỉ là bản thân hắn thì làm thế nào cũng không ngủ được.
Nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Tiền Tiền duỗi chân như vậy, chăn có đắp kín hay không, lạnh đến sau lưng thì làm sao?
Hắn có nên lấy chân Tiền Tiền xuống không?
Nhiệt độ điều hòa trong phòng có phải có hơi cao hay không, vì sao cảm thấy nóng như vậy?
Bộp bộp bộp.
Không biết có cái gì đánh tới bên này, chỉ là mới vừa dán lên trên cửa sổ, giống như là bị điện giật, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, cuối cùng chỉ có thể vô lực ngã xuống. Động tĩnh như vậy duy trì ước chừng nửa phút, trong phòng mới lần thứ hai khôi phục an tĩnh.
Sầm Bách Hạc cảnh giác nhìn chằm chằm cửa sổ, đến khi ánh dương ló ra phía chân trời, vẫn không có thứ kỳ quái xuất hiện nữa, hắn mới yên tâm ngủ.
Buổi sáng lúc Kỳ Yến rời giường, thấy Sầm Bách Hạc còn đang ngủ. Cậu từ trên giường đứng lên, chân tay khẽ khàng đẩy cửa sổ ra, liền thấy được tro tàn màu đen trên cửa sổ. Nhíu mày, cậu vội vàng bước nhanh ra ngoài gõ vang cửa phòng Triệu đại sư cách vách.
Triệu đại sư rất nhanh mở cửa, sau khi nghe xong chuyện Kỳ Yến nói, hai người liền đi tới bên cửa sổ. Quả nhiên, trên cửa sổ phòng Triệu đại sư, cũng có một lớp tro tàn màu đen.
“Xem ra chúng ta suy đoán không sai, ” Kỳ Yến dùng tay vê một chút tro tàn, số tro tàn đó còn mang theo mùi tanh nhàn nhạt, “Có người muốn tính kế thuật sĩ Hoa Hạ chúng ta.”
Triệu đại sư cau mày: “Ta thật sự không rõ, vì cái gì người phía sau màn phải phí sức lực lớn như vậy để làm loại chuyện không bằng cầm thú này.”
“Bởi vì ngài không rõ, cho nên ngài mới không làm được loại chuyện này, ” Kỳ Yến kéo áo ngủ trên người, “Triệu đại sư ngài đến phòng những đại sư khác xem xem, cháu đi thay quần áo trước.”
“Được.” Sắc mặt Triệu đại sư xanh mét, mặc cho ai biết loại chuyện này, tâm tình cũng sẽ không tốt.
Lấy tính mạng mấy chục vạn người để tính kế, người như vậy không phải súc sinh thì chính là kẻ điên.
Sầm Bách Hạc bị động tĩnh thay quần áo của Kỳ Yến đánh thức, hắn từ trên giường ngồi dậy, mới phát hiện trời bên ngoài đã sáng, “Tiền Tiền?”
“Anh tỉnh rồi?” Kỳ Yến chú ý tới sắc mặt hắn vẫn không tốt lắm, “Anh có thể ngủ tiếp trong chốc lát, tôi xuống phòng khách dưới lầu thương lượng với họ một việc, chờ chút lại đến gọi anh.”
“Không cần, ” Sầm Bách Hạc đứng dậy tìm ra quần áo của mình từ trong valy hành lý, “Tôi cùng xuống với cậu.”
“Đội trưởng Triệu, ” Hư đạo trưởng vuốt chòm râu trên cằm nói, “Có bao nhiêu người biết chúng ta ở nơi này?”
“Ngoại trừ mọi người trong phòng, còn có đội hữu của tôi và Cao đội, ” sắc mặt Triệu Chí Thành còn khó coi hơn so với các vị đại sư, “Không biết trong này có chỗ nào không thích hợp?”
Các vị đại sư im lặng không lên tiếng.
Kỳ Yến uống một ngụm trà: “Có người đem chỗ ở của chúng tôi, thậm chí là chúng tôi ở phòng nào tiết lộ ra ngoài.”
Loại phù triện đả thương người giống vầy, nhất định phải biết địa điểm cư trú chính xác của đối phương, tên họ, cùng với đồ vật người đó đã từng sử dụng hoặc là vật phẩm tùy thân.
Sắc mặt Cao Vinh Hoa đại biến: “Ý của ngài là nói…”
“Đúng, trong chúng ta có phản đồ, ” tầm mắt Kỳ Yến đảo qua trên người mọi người, “Đội trưởng Cao và đội trưởng Triệu an bài bao nhiêu người tới đây?”
Người biết bọn họ ở đây không tính là ít, nhưng mà người biết đại sư nào ở phòng nào, cũng là vô cùng hữu hạn. Ngoại trừ người mà hai người bọn họ tín nhiệm, ngay cả người ở cấp trên cũng không biết an bài vị trí phòng cụ thể của mấy đại sư.
“Gọi nhóm người của cậu tới đây đi, ” Hư đạo trưởng lắc đầu nói, “Lão đạo bất tài, tinh thông thuật xem tướng một chút.”
Cao Vinh Hoa và Triệu Chí Thành nhìn thoáng qua nhau, đồng ý yêu cầu của Hư đạo trưởng.
Những đại sư này vì dân chúng, nguyện ý lấy mạng đi bắt lấy một phần thiên cơ, thế mà trong số người của bọn họ thậm chí lại có phản đồ, mặc kệ là từ lý trí hay là tình người, đều khiến cho không ai có thể tiếp thu.
Tất cả mấy người biết kỹ càng tỉ mỉ tin tức nhanh chóng đến đây, Vân phương trượng mặt mũi hiền lành nhìn bọn họ một cái, sau đó liền yên lặng nhắm hai mắt lại, không nói chuyện nữa.
Triệu đại sư am hiểu phong thuỷ nhất, không thạo xem tướng. Nếu ông xem bói cho người ta, cần có ngày sinh tháng đẻ kỹ càng tỉ mỉ mới có thể làm được, cho nên lúc này, ông chỉ có thể nhìn Hư đạo trưởng am hiểu xem tướng.
Hư đạo trưởng thoạt nhìn như là một lão ngoan đồng không quá đứng đắn, nhưng mà giờ này khắc này, hai mắt ông giống như một lưỡi dao sắc bén, đủ để nhìn vào đáy lòng người ta.
Chỉ một thoáng, không khí trong phòng trở nên vô cùng nghiêm túc, ai cũng không dám dễ dàng mở miệng.
Hết chương