Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa tiếng sau, Phillis và Barzel đã ngồi trong phòng khách của quán trọ, hưởng thụ món ăn được chế biến tỉ mỉ.

Từ khi cùng Phillis rời khỏi đại dương, thời gian trên lục địa đều là màn trời chiếu đất, đồ ăn hiện giờ tuy đơn giản, không thể so được với những món trân quý tinh tế trong Phủ Công Tước, nhưng đối với Barzel mà nói, những món này đã rất ngon rồi.

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đêm nay trời tối đen một cách kỳ lạ, ngay cả ánh trăng sáng sủa thường ngày cũng bị mây đen che mất, dưới màn đêm, đường phố có vẻ yên tĩnh mà u ám, chỉ có một hai ngọn đèn sáng ở bên cạnh các cửa hàng, mờ mờ ảo ảo tỏa sáng thành phố ồn ào náo động vào ban ngày này.

Đột nhiên có một đống tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền tới, phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây. Trên đường phố bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy mặc đồ đen, phảng phất như dung nhập vào trong bóng đêm, bước chân người kia dồn dập, dưới chân phảng phất còn mang theo đĩa gió, rất nhanh đã chạy tới phụ cận.

Ở xa xa phía sau người đó, có thể ẩn ẩn thấy được ánh lửa, hơn nữa thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng hô “Tên đó ở phía trước”, “Mau đuổi theo”.

Atlie quay đầu lại nhìn đám người không ngừng đuổi theo ở phía sau, cô nâng tay kéo áo choàng cùng vành nón trên người về phía trước, tuy khuôn mặt tú lệ không có chút thay đổi, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn ra một tia không cam tâm cùng quật cường.

(Editor: Chân ái của Phillis đã tới! Không ngờ đây không chỉ là truyện đam mỹ mà còn có couple bách hợp nữa.)

Tiếp tục gia trì cho mình một thuật Phong Hành sơ cấp, Atlie cảm thụ được bản thân không còn dư nhiều ma lực, biết nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, bị bắt là chuyện sớm muộn mà thôi, cô ngẩng đầu lên đánh giá bốn phía một chút, rồi nhanh chóng quyết định.

Dưới ánh nến trong quán trọ, Phillis cùng Barzel đang ngồi yên lặng ăn mì cho bữa tối. Gió nhẹ ban đêm thổi vào từ cái cửa sổ khép hờ, ‘Két’, căn phòng im lặng đột ngột vang lên tiếng mở cửa sổ, Phillis nhanh chóng đứng lên, cảnh giác lui về phía sau một bước, sau đó mới giương mắt lên nhìn kỹ vị khách không mời mà đến này.

Áo choàng rộng rãi màu đen bao kín toàn bộ hình thể của người kia, dưới vành nón là một khuôn mặt tú mỹ, mang theo uyển chuyển sâu sắc hiếm thấy, chỉ có điều một đôi mắt màu bạc ẩn chứa mũi nhọn đã phá hủy điểm này.

Người con gái không mời mà đến ở trước mặt này trên phương diện nào đó đồng nghĩa với phiền toái, mà Phillis lại cực kỳ không thích phiền toái, đôi lông mày thanh lệ hơi nhíu lại, ra tay trước khi biết năng lực của đối phương sâu cạn bao nhiêu cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt gì.

Lúc Phillis đánh giá Atlie, Atlie cũng phi thường ngoài ý muốn khi thấy bên trong một quán trọ phổ thông này, còn có thể gặp phải người vừa nhìn đã biết không đơn giản như vậy, hiện giờ ma lực của cô đã gần khô kiệt, cho dù có liều mạng thì một điểm thắng cũng không có, làm một đạo chích vĩ đại, co được dãn được mới là phẩm chất cao quý.

Trong hai người này, vừa nhìn cũng biết cô gái tóc màu lam kia chính là chủ, Atlie thò tay hái mũ trên đầu xuống, khom lưng hành một lễ về phía Phillis, nhu hòa cười nói: “Quấy rầy ngài dùng cơm là lỗi của ta, xin ngài thứ lỗi! Bởi vì một ít nguyên nhân, hy vọng ngài có thể giúp ta tránh thoát một vài người kia, tất nhiên ta sẽ báo đáp ngài sau.”

Lúc này đã có thể nghe thấy một ít tiếng động ồn ào ở bên ngoài, xem ra những người đó đã đuổi tới nơi rồi. Phillis nhìn chằm chằm Atlie, ánh mắt lợi hại.

Atlie vẫn không biến sắc nhìn thẳng vào Phillis, khóe miệng vẫn mỉm cười nhu hòa hơi mang theo cầu xin như trước, ngay cả mũi nhọn trong mắt lúc đầu cũng đã tiêu tan không còn một mảnh, biến thành trong veo tràn ngập chân thành, ngụy trang cũng là một trong những năng lực cơ bản của đạo chích, mà Atlie vẫn luôn là người nổi bật trong giới này.

Ngoài cửa đã có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt của Atlie hợp thời mang theo chút vội vàng nhìn Phillis.

Từ lúc Atlie tiến vào, Phillis vẫn không mở miệng, lúc này cô lại đi về phía trước một bước, ngồi lại trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt cầm lấy dao nĩa tiếp tục cắt miếng bò bít tết trong đĩa, thanh lãnh nói: “Phòng tắm bên cạnh không có người.”

Atlie nghe vậy, tươi cười trên mặt càng sâu, hành một lễ ưu nhã với Phillis, “Cảm ơn lòng tốt của ngài.”

Sau đó, thừa dịp người bên ngoài còn chưa tiến vào, cô kéo kéo áo choàng trên người, bước nhanh về phía phòng tắm.

Barzel đứng ở một bên, nghi hoặc nhìn Phillis, không hiểu vì sao điện hạ nhà anh lại giúp cô gái kia, nhưng nếu điện hạ đã quyết định, anh cũng sẽ học theo Phillis, ưu nhã ngồi xuống, dùng tiếp bữa tối dang dở.

Lúc một đám người vọt vào thì thấy bộ dạng nhàn nhã dùng cơm của hai người, nam anh tuấn, nữ thì thanh lệ, người không biết còn tưởng rằng đây là một đôi tình lữ chứ không phải là chủ tớ.

Ông chủ quá trọ đứng trước cửa, lộ vẻ mặt khó xử, nói với Phillis: “Thưa tiểu thư và quý ngài tôn kính, mấy người này là thị vệ trong phủ Bá Tước Quinel, bọn họ hoài nghi tên trộm đồ của Bá Tước đang trốn ở nơi này, muốn điều tra một phen, làm phiền đến các ngài, ta thật sự rất xin lỗi.”

Phillis buông dao nĩa xuống, cầm lấy khăn ăn trên bàn lau miệng, lúc này mới chậm rãi giương mắt lên nhìn thoáng qua đám người còn đứng trước cửa, thản nhiên nói: “Mấy người cứ tùy ý.” Thậm chí dứt lời còn cầm lấy chén nước uống một ngụm.

Đội trưởng đội thị vệ đứng ở phía trước, tay cầm đá chiếu sáng dùng ánh mắt ra hiệu phó đội trưởng, phó đội trưởng hiểu ý dẫn người vào phòng kiểm tra.

“Thật sự là tình huống đặc biệt, hy vọng hai vị không cần để ý.” Nhìn cách ăn mặc cùng cử chỉ của hai người, đội trưởng đội thị vệ cẩn thận tiến lên cười nói.

Phillis không đáp lại, chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế. Lúc này Barzel mới hợp thời đứng lên, trên khuôn mặt anh tuấn là tươi cười đúng mực, xa cách nhưng lại có lễ, “Vị tiên sinh này, đối với chuyện của phủ Bá Tước, bọn ta rất tiếc nuối. Nhưng về phần đạo chích, bọn ta hoàn toàn không biết chút gì.”

Dừng một chút, Barzel thu hồi tươi cười trên mặt, đứng vững bên người Phillis, hạ người xuống cầm lấy cái chén trống không ở trên bàn, còn chưa biết anh định làm cái gì, thì đã thấy cái chén kia trong nháy mắt lại có đầy nước.

Anh thong thả nhấp một ngụm, rồi mới lại giương mắt lên nhìn người đàn ông đứng đối diện, “Tuy rằng bị các vị quấy rầy bữa tối, nhưng ta nghĩ các vị hẳn sẽ không tiêu phí thời gian quá dài đến mức quấy rầy bọn ta nghỉ ngơi, ngươi nói có phải không? Tiên sinh.” Trong giọng nói mang theo hơi thở quý tộc, nhưng lại cố tình để người ta có cảm giác thân thiết.

Tuy rằng trong giọng nói của anh không có ngạo mạn hay gì khác, thậm chí còn nồng đậm thành khẩn, ngữ điệu tuyệt đẹp, nhưng đội trưởng đội thị vệ vẫn cảm giác được ẩn ý uy hiếp cùng cảnh cáo ở trong lời nói đó.

Cử chỉ cùng cách ăn nói giống như Barzel, anh ta đã từng được nhìn thấy trên người của những quý tộc dòng dõi mấy trăm năm khi đế đô tụ hội, nghĩ đến đây, lại kết hợp với ma pháp thủy hệ không tiếng động, anh đội trưởng biến sắc, lúc lại mở miệng, trong giọng nói đã mang theo một điểm cung kính, “Vừa nãy không mời mà tự xông vào là lỗi của bọn ta, ta rất chân thành xin lỗi chuyện này.”

Đúng lúc này, phó đội trưởng cũng đã đi ra, nhẹ nhàng lắc đầu với đội trưởng.

“Quấy rầy hai vị, thật sự rất ngượng ngùng, phí ăn uống ở trọ của các ngài sẽ do bọn ta trả, coi như là chút thành ý của Bá Tước Quinel, xin hai vị đừng cự tuyệt.” Đội trưởng mang vẻ mặt xin lỗi nói với Barzel và Phillis.

“Trời đã không còn sớm, bọn ta không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, xin cáo từ.” Nói xong anh ta liền mang theo người đi ra ngoài, trước khi đi còn lễ phép đóng cửa lại.

Đợi sau khi tiếng ồn ào ở bên ngoài hoàn toàn biến mất, Phillis mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ khép hờ, ánh mắt rõ ràng âm thầm hướng ra bên ngoài, nhìn màn đêm tối đen, gió thổi vào mặt cô, làm vài lọn tóc dài dán lên trên mặt, càng khiến người ta không thể thấy rõ thần sắc lúc này của cô.

“Đi ra đi.”

Atlie bò ra từ thùng tắm còn tỏa hơi nóng, mái tóc ngắn màu bạc ướt đẫm dính trên mặt, cộng thêm bộ quần áo ghé sát người, càng khiến cô không thoải mái, làm một ma pháp phong hệ đơn giản ở quanh thân, rất nhanh, cả người cô đã được hong khô. Cái áo choàng màu đen kia sớm đã được cô cất vào trong nhẫn không gian, cho nên hiện giờ cô đang mặc bộ quần áo màu xanh sạch sẽ lưu loát, càng tôn lên vẻ thanh tú trên khuôn mặt, hơn nữa còn hỗ trợ nét anh khí không thể nào có ở một người con gái bình thường.

Lúc những người đó vào kiểm tra, rõ ràng thấy được thùng tắm, nhưng kỳ lạ ở chỗ, những người kia căn bản không phát hiện ra cô, tuy nói trong thùng tắm có nước cùng hơi nóng có thể trở ngại tầm mắt, nhưng là một người sống còn mặc quần áo thế này, không có khả năng một điểm cũng không nhìn ra, cho nên chỉ có thể nói là hai người kia đã giúp cô, có thể thi triển ma pháp ngay dưới mí mắt của những người đó, còn không bị phát hiện, xem ra lần này cô đã chọc tới nhân vật khó lường rồi.

Cô vốn định chờ đám thị vệ của phủ Bá Tước kia vừa đi thì cũng vụng trộm lủi đi luôn, còn về phần báo đáp gì đó, lời hứa của đạo chích căn bản không đáng tin. Nhưng hiện tại, dưới tình huống này, khả năng đào tẩu ngay trước mặt hai người bọn họ không nhiều lắm, lúc cô mạnh nhất thì còn có thể thử một lần, nhưng giờ ma lực đã khô kiệt, bên ngoài còn có truy binh, nếu cô làm như vậy thì coi như xong đời.

Nghe tiếng gọi ở bên ngoài phòng truyền tới, cô sửa sang lại áo, bước chân trầm ổn đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi bình phong, cô nháy mắt liền thấy được cô gái đứng ở bên cửa sổ, đi đến cách cô ấy một bước, “Phi thường cảm ơn các ngài giúp đỡ! Ta tên là Atlie, là một đạo chích nổi tiếng, nếu sau này có chuyện gì cần đến ta, thì cứ mở miệng.” Khi thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, giở trò là một lựa chọn cực kỳ không sáng suốt.

Phillis xoay người lại, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh mắt trời, trong sáng mà mê người, tầm mắt của cô chỉ dừng trên khuôn mặt Atlie một chút, rồi nhanh chóng chuyển xuống nhìn trên ngón tay Atlie, “Sao ngươi lại có cái nhẫn kia?”

Atlie dưới tầm mắt của Phillis, thấy không được tự nhiên giật giật ngón tay, trên ngón tay phải của cô là một cái nhẫn khắc hoa văn cổ xưa, thân nhẫn màu đen cùng viên đá nhỏ màu lam làm hiện lên nét đẹp riếng trên ngón tay trắng nõn của Atlie.

“Mẹ ta đã tặng cho ta làm quà mừng ta trưởng thành.” Trong giọng nói của Atlie có chút chua xót, hàm chứa một tia bi thương không dễ phát hiện. Nhìn thẳng vào mắt Phillis, Atlie nghĩ rằng giờ cô đã hiểu lý do vì sao cô gái trước mắt này lại giúp đỡ cô rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio