Hai mẹ con nói chuyện với nhau cười đùa rất vui vẻ, ăn tối xong thì rửa bát đĩa rồi vào phòng khách ngồi xem tivi, vì đã quen với việc ở nhà chỉ có hai mẹ con nên mọi chuyện diễn ra vẫn rất bình thường.
Ban đêm trước khi đi ngủ Vera vẫn ngồi thiền như mọi khi, sáng dậy thì ăn sáng, tiễn mẹ đi làm rồi dành chút thời gian ra để đọc sách, lướt mạng, sau đó lại tiếp tục ra sân sau luyện tập, cứ thế từng ngày trôi qua.
Sau hôm đi dự bữa tiệc đã có rất nhiều người gọi điện, nhắn tin với Vera muốn được làm quen, Vera cũng ý thức được việc này nên đã để điện thoại ở chế độ không nhận số lạ, tài khoản trên các mạng xã hội cũng không đồng ý những lời mời kết bạn mới. Còn về Cuthbert em cũng tắt thông báo và không nhận những lời nhắn, vì vậy cuộc sống của Vera vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Hơn một tuần sau, lúc này vào giữa chiều Vera vẫn đang tập luyện, những ngày qua em luôn luyện bộ cước pháp thần bí đó nên đã rất thuần thục, thi triển rất đẹp mắt.
“Phù… mình đã thi triển thành thạo toàn bộ rồi, bộ cước pháp này cũng giúp mình mài dũa lại cơ thể rất tốt.”
Vera vào góc sân ngồi xuống ghế nghỉ ngơi uống nước;
“Đã hơn một tuần rồi mà papa vẫn chưa về, muốn hỏi thử Kaza thì không thấy đâu còn đóng cả tài khoản mạng xã hội, có lẽ là đang tập chung chăm chỉ luyện tập.”
Đột nhiên một cảm giác quen thuộc ập đến từ đằng sau Vera, hai cánh tay to lớn nhấc bổng em lên rồi đặt em vào lòng, Vera quay đầu lại nhìn rồi cười hớn hở;
“Cuối cùng bố cũng đã về, lần này bố đi lâu thật đấy.”
Kane thơm vào má Vera rồi nhìn ngắm con mình nói;
“Bố xin lỗi, lần này quả thật đã xảy ra chút rắc rối nhưng bố đã giải quyết xong hết rồi, bố có đem quà về cho con này nhìn xem”
Nói xong Kane cầm túi đồ từ đằng sau ra đưa cho Vera, trong đó có một bộ váy rất đẹp, nhìn vào giá tiền trên mác cũng làm Vera hoa cả mắt, vì thường xuyên ôm ấp con mình nên Kane cũng biết rõ số đo của Vera, bộ váy trông rất vừa vặn.
“Wow đẹp quá đúng màu con thích, cảm ơn papa nhiều.”
“Haha con thích là bố vui rồi, bên trong túi còn thứ khác nữa kìa lấy ra xem đi!”
Vera lấy những thứ khác ra ngoài xem: có một đôi bông tai bằng vàng được trạm khắc rất tinh tế, một bộ tai nghe không dây đời mới nhất và một viên ‘ma hạch’ màu tím có hình dạng rất đẹp.
“Papa mua nhiều đồ quá vậy, wow đây là ‘ma hạch bậc 3’ phải không, trông đẹp quá, giơ ra sáng còn phát ra hào quang óng ánh nữa này:0”
Kane thấy vẻ mặt cười tươi thích thú của con mình trong lòng cảm thấy rất vui vẻ;
“Đúng rồi đó là ‘ma hạch bậc 3’, nó từ trong một con hung thú tên là Tử Khuyển Lang bậc 3 xơ đẳng mà bố đã đánh chết được, hình dạng viên ma hạch này rất đẹp bố nghĩ con sẽ thích nên đã đem về tặng con.”
“Con thích lắm cảm ơn papa, vậy là trong bộ sưu tập ma hạch của con lại có thêm một viên bậc 3 nữa rồi hihi…”
Vera có một bộ sưu tập ‘ma hạch’, bên trong đều là những viên ma hạch có hình dạng rất bắt mắt, vì khi Kane săn bắt hung thú mà thu được thấy viên nào đẹp thì đều đem về tặng cho Vera, trong bộ sưu tập đó có rất nhiều viên bậc 1, bậc 2 cũng không ít còn bậc 3 chỉ có hai viên, giá trị của bộ tập này đến nay nếu bán đi thì đủ tiền mua một chiếc xe hơi!
Ma hạch là một viên tinh thể nhỏ có nhiều hình dạng và màu sắc, có nhiều nguyên tố khác nhau, nó là một loại năng lượng và sức mạnh tích tụ lại mà thành nằm ở phần não bộ bên trong hung thú, cũng là thứ quan trọng nhất của con hung thú đó, tuy nhiên không phải con hung thú nào cũng có, 10 con thì chỉ có 1, cùng một bậc nếu đẳng cấp con hung thú nào càng cao thì sẽ có tỉ lệ cao có ma hạch.
Ví dụ: ma hạch bậc 1 thì sẽ có trong hung thú bậc 1, cấp cao đẳng sẽ có tỉ lệ cao nhất, trung đẳng khá ít còn xơ đẳng hầu như là không có.
Thông thường những ‘thợ săn tự do’ đi săn giết được hung thú thì thịt sẽ bán đi như thực phẩm còn da và móng vuốt sẽ được bán đi làm thành vũ khí, áo giáp, hoặc các trang bị, vật dụng cao cấp, nếu có ma hạch thì đó sẽ là thu hoạch lớn nhất vì giá của ma hạch rất cao. Ma hạch thường được dùng để chế thuốc, khảm vào vũ khí, trang bị, nuôi mãnh thú, nếu là ma hạch có nguyên tố còn có nhiều tác dụng khác tùy vào nguyên tố của nó.
Cả buổi chiều Kane chỉ ngồi im trên ghế ôm chặt con mình, Vera cũng biết vì xa cách hơn một tuần nên bố rất nhớ mình, em cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng Kane nghe ông ấy kể chuyện, đến tận khi trời tối lúc Xenia đi làm về.
Trong bữa tối Xenia có nói; "Chuyện về con thú dữ đó anh cùng mọi người giải quyết thế nào rồi kể ra cho con nghe đi, hôm trước khi anh mới đi con nó lo lắng cho anh lắm đấy!”
Kane nghe vậy nhìn con với ánh mắt cảm động, Vera cũng nhìn bố mình tỏ vẻ tò mò.
“Là một con Phong Luân Báo mới đột phá lên ‘bậc 3 – trung đẳng’ chưa lâu nên cũng không quá khó đối phó, vì là loại tốc độ nên phòng thủ rất kém, anh và Roger hợp lực có thể giải quyết nó tuy cũng khá khó khăn, nhưng mấy ngày đầu khi bọn anh chuẩn bị ra tay thì có một đội thợ săn khác cũng muốn tranh dành con mồi đó của bọn anh dẫn đến việc mất khá nhiều thời gian để giải quyết xích mích!”
Nghe vậy Vera trong lòng cảm thấy tức giận liền hỏi;
. Bạ𝐧 đa𝐧g đọc tru𝗒ệ𝐧 tại ﹟ 𝑇𝐑Ù𝑀𝑇𝐑𝑈 YỆ𝗡﹒v𝐧 ﹟
“Chỗ đó là địa bàn của biệt đội Fergal mọi người mà sao lại có đội khác đến đòi tranh dành được chứ?”
Xenia thì vẫn bình thản ăn uống không nói gì, Kane thì thở dài nói;
“Nhưng trước khi đi vào địa bàn của chúng ta con báo đó đã giết khá nhiều người trong đó có vài người của đội thợ săn đó, nên họ đến nói muốn trả thù cho các anh em đã ngã xuống, sau vài ngày tranh luận thì hai bên cũng quyết định hợp tác giết con hung thú đó rồi chia đôi chiến lợi phẩm, đội ta 7 đội họ 3!”
“Ra là thế, mà đội thợ săn đó ở đâu chui ra vậy pa? tại phần Tây Nam núi bên này của rừng nhiệt đới đâu có đội thợ săn nào là đối thủ của mọi người đâu.”
“À họ là một nhóm từ huyện khác đến đi ngang qua đây, thủ lĩnh của họ có thực lực ngang với bố và Roger nếu không họ cũng làm gì có quyền tranh luận, bốn ngày trước hai bên đã hợp tác giết chết con báo đó khá dễ dàng, bị ba ‘Cao Thủ - huyền cấp(3)’ vây giết con báo đó có nhanh đến đâu vẫn phải chết thôi!”
Vera nghe vậy cũng cảm thấy trong người đang sôi sục nhiệt huyết nghĩ;
“Không biết đến bao giờ mình mới đạt tới cấp độ như của papa nữa, lúc đó sẽ danh chấn một phương!”