Sau này có cơ hội để cho cô đi đua xe cũng không tồi. Trương Lam nghĩ đến lúc đó cho dù là F, WRC hay là bậc thầy của xe đua thế giới, mỗi lần chỉ dùng một cái liên tục chiến thắng thì mấy người kia thua chắc.
- Em đang nghĩ gì thế?
Tiểu Thần Hi cảm thấy sợ hãi trước suy nghĩ của Trương Lam, trong ánh mắt Trương Lam có chút ác ý, không khỏi rụt người lại, lo lắng hỏi Trương Lam:
- Trông bộ mặt của em khá là gian.
- Không phải chứ?
Trương Lam rất buồn rầu, mình không thể giấu được điều gì trong lòng, có gì cũng đều hiện hết lên trên mặt.
- Có đó.
Tiểu Thần Hi gật đầu, biểu cảm khẳng định.
- Chị, em đang suy nghĩ.
Trương Lam nhún người, vẻ mặt kỳ vọng hỏi:
- Chị có muốn chơi đua xe không?
- Đua xe?
Tiểu Thần Hi suy nghĩ lắc đầu.
- Không thích, chơi trò chán ngắt, không muốn chơi.
Trương Lam suy nghĩ một lát, thế thì cũng chẳng có gì để chơi nữa, nên đành bỏ qua chủ đề này.
Tại sao luôn cảm giác có chuyện gì đó không đúng? Trương Lam thấy không thích hợp lắm bèn đứng dậy, hình như mình đã quên việc gì đó? Chính là việc Mạc Ly Yên tiễn mình, mình đang bị lợi dụng, rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Mạc Ly Yên, Mạc Ly Yên.
Trương Lam nhắc đi nhắc lại trong miệng, cảm giác mình đang đến gần vấn đề gì đó, chỉ là vấn đề này hình như chỉ là một đứa trẻ ham chơi nghịch ngợm, khiến cho mình mơ hồ không thể nắm bắt được.
- Sao mà đờ đẫn ra thế?
Tiểu Thần Hi thấy Trương Lam không ngừng nhắc tới cái tên Mạc Ly Yên, cho rằng hắn đang nghĩ tới cô gái này, vì thế bèn pha trò:
- Thế nào, có phải là lại nhớ cô bạn nhỏ rồi không? Hay là quay xe lại cho hai người đoàn tụ?
Cô bạn nhỏ? Nhỏ ư? Trong lòng Trương Lam phảng phất xẹt qua như một tia điện, đúng là nhỏ, thân hình của Tiểu Thần Hi quả thật là nhỏ! Vừa nhìn đã biết là học sinh cấp ba, cái bộ dạng này mà ra ngoài đàm phán thì người ta có tin tưởng được không?
- Chị.
Nghĩ tới đây, Trương Lam bèn đưa ra kiến nghị với Tiểu Thần Hi:
- Thân hình hiện tại của chị nhỏ quá, không giống tuổi của một quản lý công ty, chị cần phải lớn hơn vài tuổi mới được,
- Hả?
Nghe Trương Lam nói, Tiểu Thần Hi sửng sốt, suy nghĩ kỹ càng, đúng là mình đã quên mất vấn đề này, tuổi tác của mình thế này đi ra ngoài tìm kiếm nhân tài thì không chừng người ta còn cho mình là kẻ lừa đảo, lấy gậy đuổi đi mất.
- ừ, chị quên mất.
Tiểu Thần Hi xin lỗi cười cười. Hệ ngụy trang trên người bắt đầu biến đổi. Chỉ với vài giây công phu, Tiểu Thần Hi quay đầu, cười hỏi:
- thế nào, bây giờ thì được chứ?
Biến hóa xong xuôi, trông hình dáng Tiểu Thần Hi và trước đây cũng không có gì thay đổi đáng kể, chỉ là hiện tại trông có vẻ thành thục hơn và khiến cho người ta cảm giác hơn hai mươi tuổi, khí chất của một cô gái thanh xuân tràn đầy sức sống, cảm giác này không hề mâu thuẫn, ngược lại khiến cho cô nghĩ rằng đây mới là hoàn mỹ nhất.
- Được, quá tốt.
Trương Lam xúc động nói:
- Quả thực là hoàn mỹ.
Trên đường đi trong xe dã không được thoải mái lắm, nhưng xe dã có một điểm đáng khen đó là xe có hẳn một thùng xe rộng rãi, lúc mệt mỏi thì có thể ra ghế sau nằm dài ra, cho thêm một ít không gian thì quả là một chiếc giường không tồi.
Vừa nằm trên giường vừa có thể ăn vặt được, có chiếc xe này đi lại cũng không tồi. Xe chạy qua tỉnh Sơn Đông, Trương Lam gọi điện thoại cho mẹ, nói rằng mình và chị cùng đi Trùng Khánh chơi một chuyến để bọn họ không cần lo lắng.
Dương Chi đang nóng lòng như lửa đốt muốn tìm Trương Lam bây giờ cũng yên tâm rồi, nhận được điện thoại bèn mắng cho Trương Lam một trận, cuối cùng Trương Lam nói mình sẽ không chạy lung tung, đợi chị giải quyết xong công việc sẽ cùng nhau trở về, Trương Lam cuối cùng cũng đẩy hết nhiệm vụ sang cho Tiểu Thần Hi.
Cũng phải thừa nhận, rất nhiều thời gian con trai khá là cứng đầu, Trương Lam bị cha mẹ mắng là cẩu huyết lâm đầu, Tiểu Thần Hi chỉ cần nói nhẹ vài câu, sau đó giao cho cô chăm sóc em trai là xong chuyện.
Chuyện này cũng không thể trách Trương Tông Quân và Dương Chi được vì hai đứa trẻ này tính cách không giống nhau, bọn họ cũng biết rằng lần này lén ra ngoài cũng không thể trách Tiểu Thần Hi, nhất định chuyện này là do Trương Lam xui khiến, hết lần này đến lần khác Trương Lam đều rất khôn khéo, có đôi khi Trương Tông Quân và Dương Chi cũng chỉ hơi buồn bực, hai chị em này không phải là quá tốt sao? Chị em ruột cũng không được tốt như thế.
Có lúc Trương Tông Quân nhàn rỗi không có việc gì bèn ngồi suy nghĩ: tổ tông tám đời nhà mình đều là nông dân chính gốc, cho dù là cha mình năm đó có chút khác thì cũng chỉ là một binh lĩnh mà thooi, tại sao đến con trai mình thì lại giống một con thiêu thân như vậy? Cả nhà không ai có thể chế ngự được hắn, vợ và con gái đều chiều chuộng nó, cũng không sợ tương lai tính cách nó sẽ bị xấu xa.
Trên đường đi thuận lợi, xe coi như cũng nể tình mình nên không xảy ra vấn đề gì, ……..chất lượng của xe dax quả nhiên là vượt qua cả sự tưởng tượng.
Xa đi xuyên qua huyện Xạ Hồng của tỉnh Tứ Xuyên, phía trước là một vùng đất lở do mấy ngày nay mưa dầm, hai người đành phải dừng lại ở đây nghỉ ngơi.
Huyện Xạ Hồng, người đến liền đi xem hồng thủy, đúng là cái tên không tồi, chuẩn xác đến không thể chuẩn xác.
- Chú ơi, cho cháu hỏi phía trước có chuyện gì vậy?
Tiểu Thần Hi xuống xe hỏi một người đi phía trước:
- Có biết lúc nào có thể đi xe qua được không ạ?
- À, cũng không chắc nữa.
Chú phía trước nói đặc giọng Tứ Xuyên hỏi:
- Cô gái, cháu muốn đi đâu?
- Chúng cháu đi Trùng Khánh.
Tiểu Thần Hi nói thật.
- Không chừng ba ngày nữa thì đường mới có thể sửa lại được.
- Xem tình hình này thì khó đấy.
Chú trung tuổi quay lại nhìn trong khi mưa vẫn dầm dã, không nhìn ra một chút dấu hiệu nào của trời xanh cả.
- Nếu như thời tiết tốt đẹp thì chỉ cần hai ba ngày là có thể sửa đường xong. Bây giờ mưa còn đang rơi, nói không chừng có thể còn lở đất lở đá nữa. Cháu gái, nếu không có việc gì gấp thì cháu ở thể ở lại đây vài ngày.
- Cảm ơn chú ạ.
Tiểu Thần Hi gật đầu.
- Khách sáo quá.
Chú trung tuổi bèn suy nghĩ một chút, nhiệt tình đưa ra một lời khuyên cho Tiểu Thần Hi:
- Cháu gái, nhân lúc phía trước còn chưa đông người, các cháu hãy nhanh quay đầu tìm một nhà trọ nghỉ ngơi đi, chờ đến lúc đông người thì các cháu không có chỗ ở đâu.
- Cháu biết rồi.
Tiểu Thần Hi vô cùng cảm động.
- Chú à, chú có cần cháu đưa đi một đoạn không?
- Không cần đâu.
Chú trung tuổi xin miễn ý tốt của Tiểu Thần Hi, chỉ chỉ một trạm xa cách đó không xa.
- Kia là xe của chú, xe chở hàng hóa.
- Vậy tạm biệt chú.
Tiểu Thần Hi khởi động oto, đi về phía chú trung tuổi chỉ tay.
Không biết chú ấy nói gì, nhưng Trương Lam nhìn xuyên qua màn mưa lất phất, nhìn chú ấy quay đầu đi làm một hành động phất tay.
- Cái thời tiết đen đủi này.
Trương Lam thở dài.