- Nguyên lai là bí thư chi bộ!
Vợ Dương Tam nhìn thấy người đứng ngoài cổng là Vương bí thư chi bộ, vẻ mặt cười nịnh vội vàng đem bàn tay bóng nhẫy lau lên tạp dề:
- Mời ngài vào nhà!
Ở trong mắt một phụ nữ nhà nông bình thường, bí thư chi bộ là một chức quan lớn. Bí thư chi bộ thôn là ai? Đó là nhân vật có tiếng nói cao nhất trong thôn, chỉ cần giậm chân cả thôn đều phải run rẩy lên, bí thư chi bộ lên tiếng, ai dám không nghe?
Nếu có ai dám không nghe, đến lúc phân đất đai hắn sẽ đem phần đất kém cỏi nhất phân cho nhà các ngươi, cho các ngươi khóc cũng tìm không thấy địa phương để khóc! Ở trong thôn, bí thư chi bộ chính là trời! Về phần trưởng trấn? Đó là trong truyền thuyết, là tồn tại khó thể với tới. Về phần chủ tịch huyện, ai biết người kia là hình dạng gì? Dù sao tên kia cũng không biết ta là ai!
- Dương Tam nhà cô có nhà không?
Vương bí thư chi bộ nhíu nhíu mày, cũng không đi vào:
- Tôi tìm hắn có chút việc!
- Có phải gã xui xẻo kia lại xảy ra chuyện gì không? Tôi…tôi…tôi biết ngay mà, biết ngay mà…
Vợ Dương Tam nhất thời luống cuống, gấp đến độ muốn khóc, bắt đầu lau nước mắt, lấy mấy sự cố xảy ra vài lần trước kia đều thấy bí thư chi độ tự mình tìm tới cửa, lần này…chẳng lẽ tên ma quỷ kia lại ở bên ngoài gây ra chuyện gì sao?
- Không có việc gì, không có việc gì…
Vương bí thư chi bộ có chút buồn bực, như thế nào chưa nói được vài lời lại khóc đâu, làm cho người khác thấy được hắn sẽ gặp phiền toái, không biết rõ chuyện còn nghĩ mình làm gì cô ta. Trời đất chứng giám, đừng nói là mình không muốn, cho dù bản thân có muốn, cũng không thể tìm một người đàn bà béo phì như vậy, tốt xấu gì mình cũng là một bí thư chi bộ đi!
- Tôi chỉ tìm hắn bàn chút việc, hắn thật sự không xảy ra chuyện gì!
- Thật sự không có việc gì sao?
Vợ Dương Tam nhất thời nín khóc, nước mắt lại đột ngột ngừng thật thần kỳ.
- Không có việc gì!
Bí thư chi bộ dở khóc dở cười, nghe nói có biến sắc mặt cũng không biến nhanh như người đàn bà này.
- Dương Tam ở đâu, tôi tìm hắn thật tình là có việc!
- Tên ma quỷ kia cũng không biết đã chết đi đâu rồi, tôi ra ngoài tìm xem, hay là ngài vào nhà uống chén trà chờ một chút?
Vợ Dương Tam muốn mời bí thư chi bộ vào nhà, nhưng ngoài miệng nói xong mà dưới chân chưa từng di động nửa bước.
Có người nào mời khách kiểu như cô sao? Vương bí thư chi bộ nhìn thấy người đàn bà này làm như sợ mình chiếm tiện nghi, chỉ dở khóc dở cười. Muốn cho ta đi vào nhà uống trà, ngươi cũng phải tránh ra cho ta đi vào đi? Không muốn ta đi vào thì cứ nói thẳng không phải được sao!
- Không có việc gì, tôi ở đây chờ đi, cô đi nhanh lên là được!
Bí thư chi bộ cũng không vào nhà.
- Vậy thật ngại quá!
Vợ Dương Tam chà xát đôi tay, bộ dáng thật ngượng ngùng:
- Vậy ông đợi một lát, tôi đi ra ngoài tìm xem!
- Đi mau đi mau!
Bí thư chi bộ có chút không kiên nhẫn phất phất tay, thật sự có chút không chịu nổi gia đình này, đều là người nào chứ? Quỷ hẹp hòi cùng tên côn đồ đều tiến vào ở chung một nhà.
- Ha ha…
Vợ Dương Tam nhìn thấy bí thư chi bộ có vẻ không vui, thập phần biết điều xám xịt rời đi.
Không bao lâu, cũng không biết vợ Dương Tam từ nơi nào đem Dương Tam bắt trở về, rất thần kỳ, giống như làm ảo thuật xoay người, chỉ chớp mắt từ một người đã biến thành hai người.
- Vương bí thư chi bộ, ngài tìm tôi có chuyện gì?
Dương Tam chứng kiến bí thư chi bộ đại nhân đứng ngay cửa, sợ hãi tiến nhanh tới, cúi đầu khom lưng chào hỏi, nói xong không biết từ nơi nào trên người lấy ra một gói thuốc lá nhăn nhúm, cung kính đưa tới:
- Ông hút thuốc?
Nhìn thấy gói thuốc lá nhăn nhúm không còn hình dáng, Vương bí thư chi bộ nhíu mày. Con mẹ nó ngươi không thể có chút tiến bộ sao? Đem loại thuốc lá này đưa cho ta? Đây không phải làm người khó chịu sao?
- Không cần, tôi không hút!
Hắn từ chối, ngược lại cảm thấy có chút không ổn, tiếp theo bổ sung:
- Dạo này tôi đang kiêng thuốc lá!
- Cai thuốc tốt, cai thuốc lá thật tốt!
Dương Tam ngượng ngùng rụt tay về, vội vàng đưa tay mời Vương bí thư chi bộ vào nhà:
- Hôm nay ngài tìm tôi có chuyện gì sao? Có việc chúng ta vào nhà hãy nói!
- Không cần, không có chuyện gì lớn lao, cứ nói ở chỗ này đi!
Vương bí thư chi bộ đánh giá sơ qua căn nhà bên trong, lắc lắc đầu.
- Nga, được, ngài cứ nói!
- Là có chuyện như vầy…
Vương bí thư chi bộ cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm giác mình nhanh chóng nói xong rồi chạy lấy người tốt hơn, ở nơi này thật nháo tâm.
- Nhà của Trương Tông Quân muốn mua mảnh đất của nhà anh, nhờ tôi hỏi ý tứ của anh một chút, ý tứ của anh thế nào, muốn lấy đất đổi hay muốn trực tiếp bán cho hắn?
Đến đây, rốt cục đã tới, Dương Tam cố gắng kiềm chề nỗi mừng như điên trong lòng mình, quả nhiên là như vậy! Xem như lần này thật sự kiếm được rồi!
- Đương nhiên là bán!
Rốt cục không ức chế được sự kích động của mình, giống như cảm giác thân thể mình cao hơn không ít. Trương Tông Quân ngươi rất có tiền phải không? Nhưng có tiền thế nào ngươi cũng phải cầu lên trên người tiểu vô lại như ta!
- Được rồi, anh nói cái giá đi!
Vương bí thư chi bộ gật gật đầu, người này cũng thật dễ nói chuyện, Vương bí thư chi bộ cảm giác trước kia có phải mình xem người này có chút sai lầm hay không đây?
- Một giá!
Dương Tam nắm chặt tay tiếp sức cho mình, đây là thời điểm mấu chốt nhất, cũng không thể bỏ qua cơ hội này:
- Bốn vạn! Có bốn vạn tôi sẽ bán cho hắn!
- Khái khái…
Vương bí thư chi bộ nhất thời bị chính nước bọt của mình làm sặc, ho khan một trận kịch liệt, gương mặt đỏ bừng, Vương bí thư chi bộ thậm chí đang hoài nghi lỗ tai của mình có phải đang xảy ra vấn đề gì hay không.
- Bao nhiêu? Bốn vạn? Dương Tam, anh xác định anh có phải không nói sai lầm hay không? Không phải là bốn trăm hay bốn ngàn?
Mình tại sao lại cảm thấy được người này dễ nói chuyện? Vương bí thư chi bộ nhất thời cảm giác được mình thật giống như một đứa ngốc bị người đùa bỡn, tên hỗn đản này rõ ràng nổi danh là kẻ vô lại trong thôn thôi!
- Chính là bốn vạn!
Lặng lẽ liếc mắt nhìn bí thư chi bộ, Dương Tam cố lấy dũng khí ưỡn ngực:
- Thiếu một đồng cũng không được!
- Bốn vạn?
Vương bí thư chi bộ có chút hổn hển, ngón tay run run chỉ vào mặt Dương Tam:
- Con mẹ nói anh điên rồi phải không? Anh đúng là tên hỗn đản, anh có biết bốn vạn đồng là bao nhiêu không? Xây năm căn nhà tường lớn, mười căn nhà nhỏ còn đủ! Con mẹ nó anh thật đúng là dám mở miệng!
- Bốn vạn!
Dương Tam nhịn xuống nỗi sợ hãi trong nội tâm đối với Vương bí thư chi bộ, thật kiên trì nói ra ý nghĩ của chính mình:
- Muốn bốn vạn, chỉ cần Trương Tông Quân lấy ra bốn vạn, mảnh đất kia chính là của hắn, thiếu một đồng cũng không được!
- Bao nhiêu?
Trương Tông Quân giật mình đứng bật lên, ngay cả chén trà bị hất ngã cũng không phát giác:
- Bốn vạn? Tên hỗn đản kia nghèo đến điên rồi? Hay bị chó điên cắn? Cái giá tiền này mà hắn cũng dám mở miệng?