Tiểu tử ngươi lại dám chạy?
- Chị nói không đúng sao?
Tiểu Thần Hi xông tới nắm lấy Trương Lam, hung tợn trừng mắt hắn.
- Được rồi, chị nói quá đúng!
Trương Lam nhanh chóng đầu hàng. Hiện tại người ta là dao thớt, ta là cá thịt, cũng không phải thời gian sính anh hùng.
- Vậy thì còn được!
Tiểu Thần Hi đổi giận thành vui:
- Xem em có thành ý như vậy, chị tạm thời tha thứ cho em. Ngoan nga, nhớ kỹ, không cho phép có lần sau!
- Em nhớ kỹ!
Trương Lam chỉ đành liều mạng gật đầu, đầy bụng ủy khuất nói không nên lời.
- Nha đầu! Tiểu tử!
Trương Tông Quân đứng ở cổng hô lớn:
- Hai tiểu quỷ đang ở đâu? Nghe được thì mau nhanh về nhà!
- Đã biết!
Trương Lam quay đầu lại lớn tiếng đáp ứng một tiếng:
- Về ngay!
Hai người phủi phủi mông đi lên bờ đê.
- Chú ý một chút đừng để ngã xuống!
Trương Tông Quân cao giọng dặn dò:
- Hiện tại nước lạnh, ngã xuống sẽ phiền toái!
- Nghe được!
Trương Lam nghịch ngợm gật đầu hỏi:
- Cha, lo lắng tìm tụi con như vậy, có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì của con!
Trương Tông Quân cưng chiều vỗ vỗ đầu con trai:
- Cha tìm bộ đề thi cho chị của con, cho chị con làm thử xem, xem coi tình hình thế nào!
- Hứ!
Trương Lam đối với việc này thật dè bỉu:
- Với mấy phá đề này, đừng nói là chị của con, cả con cũng làm được!
- Con cứ xả đi, biết con thông minh!
Trương Tông Quân cười mắng vỗ hắn một cái:
- Đề lớp năm mà con cũng biết làm mới thật sự là gặp quỷ!
- Cha không tin hay sao?
Trương Lam thật không phục vì mình bị coi thường, nói:
- Nếu không như vậy, con cùng chị đồng thời làm bộ đề này, làm xong cha cho hai đứa đáp án?
- Được!
Trương Tông Quân sủng nịch đáp ứng, dù sao cũng không tiếc chi một tờ giấy, coi như dỗ dành con nít chơi:
- Cũng không dám trông cậy con được bao nhiêu điểm, chỉ cần con được điểm, cha đáp ứng cho con một điều kiện!
- Thật hay giả vậy?
Ánh mắt Trương Lam sáng lên.
- Đương nhiên là thật sự!
Đáp ứng xong, Trương Tông Quân đột nhiên cảm giác có điểm không đúng, thật không thể đem con trai tiểu quái vật của mình suy đoán như mấy đứa trẻ bình thường đi? Hắn liền nhanh chóng bổ sung:
- Nhưng điều kiện nhất định phải hợp tình hợp lý, không thể đưa ra yêu cầu vô lý, hơn nữa cơ hội chỉ có một lần, quá thời hạn xóa bỏ!
- Thành giao!
Trương Lam chìa ngón út:
- Nghéo tay!
- Nghéo tay!
Trương Tông Quân dở khóc dở cười vươn ngón út:
- Cha còn có thể lừa con hay sao?
- Vậy cũng nói không chuẩn!
Trương Lam rất khinh thường cha của mình, quay đầu kéo tới một người ra làm chứng:
- Chị, chị làm chứng nha!
- Được!
Đôi mắt tiểu Thần Hi sáng ngời nhìn hai cha con đùa giỡn, nhẹ nhàng cười.
Nhìn thấy mỗi bản chỉ có một bộ bài thi, Trương Tông Quân phạm vào khó khăn. Hai người, chỉ có một bộ đề thi, nên làm như thế nào?
- Việc này dễ thôi!
Nhìn thấy cha khó xử, Trương Lam đề nghị nói:
- Không phải có vài bộ sao? Cha tìm giấy trắng, tụi con cũng không viết đáp án thẳng vào bài thi, mà viết lên giấy riêng. Về phần bài thi, chị em con luân phiên làm là được rồi!
Biện pháp này tốt! Trương Tông Quân tán thành gật đầu, việc đơn giản như vậy sao mình không nghĩ tới đâu!
Lúc làm bài thi Trương Lam cũng không dám đáp đúng toàn bộ, hắn chỉ đáp đúng chừng một nửa, giúp trong nhà nghĩ kế còn miễn cưỡng nói là đồng ngôn không cố kỵ, nếu như một đứa con nít từng đến trường mà lại đáp đúng toàn bộ bài thi lớp năm, vậy thật sự sẽ ra vấn đề lớn, Trương Lam còn chưa muốn bị đem đi giải phẫu! Hắn còn thật nhiều thời gian tốt đẹp cùng các vị mỹ nữ đang chờ đợi hắn đâu, chết như vậy bao nhiêu oan uổng!
Tiểu Thần Hi lại không có nhiều kiêng kỵ như vậy, cầm bút chà chà ghi vào, hoàn toàn không hề ngừng lại, Trương Tông Quân ở một bên xem đến há hốc mồm, xem đến choáng váng.
Nhìn con trai xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ, rốt cục Trương Tông Quân cảm thấy được con trai của mình vẫn còn chút bình thường, ít nhất nhìn nét chữ, nói thật, chữ của đứa con, thật xấu!
Nhìn nhìn lại chữ của con gái, chữ của tiểu Thần hi thanh tú sâu sắc, nhưng bên trong lại mang theo khí phách hào hùng đại khí của đàn ông, bên trong vẻ thanh tú sâu sắc lại có những nét cương quyết dũng mãnh, đã lưu lại dấu vết thật sâu sau lưng tờ giấy trắng.
Trương Tông Quân nhất thời xấu hổ muốn tự sát, còn dám xưng mình có nét chữ đẹp, luôn luôn dương dương tự đắc, bây giờ nhìn thấy chữ của con gái, Trương Tông Quân cảm thấy được ngày sau nếu có ai dám ở trước mặt mình tự xưng là viết chữ đẹp, chính hắn có thể không chút do dự xông lên cho người kia một cái tát.
- Điều này sao có thể?
Đợi hai đứa con làm bài xong, đem đáp án so sánh, Trương Tông Quân nhìn hai phần đáp án trước mặt mà ngẩn người, tay không nhịn được run run, con trai cộng lại là điểm, con gái càng khoa trương, điểm!
- Chuyện nhỏ thôi!
Trương Lam làm ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí không ai bì nổi:
- Hôm nay phát huy thất thường, nếu không con cũng được điểm, cha, nhớ rõ cha đáp ứng điều kiện với con đó!
- Con còn nói là phát huy thất thường?
Trương Tông Quân dở khóc dở cười:
- Cha xem con chính là mèo mù đánh lên chuột chết!
Nói thì nói như vậy, nhưng nỗi rung động trong lòng Trương Tông Quân thật sự nói không nên lời. Làm sao có thể, Trương Lam vốn chưa từng đi học một ngày nào, đề thi lớp năm mà có thể làm được hơn năm mươi điểm? Phải biết rằng chính hắn cũng chưa từng dạy qua con mình bao giờ, chẳng lẽ do nha đầu dạy nó? Trương Tông Quân có chút hoài nghi, cũng chỉ có thể như vậy mới có thể giải thích thông qua.
Về phần tiểu Thần Hi, Trương Tông Quân hoàn toàn không còn lời gì để nói, người nhà của Thần Hi bỏ rơi con bé đã bị lừa đá vào đầu sao? Thiên tài như vậy cũng không cần?
- Thế nào hả cha?
Tiểu Thần Hi hiến vật quý với Trương Tông Quân:
- Thành tích của con gái không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề gì, hoàn toàn đúng hết!
Nhìn thấy bài thi hoàn toàn đúng %, hắn còn có thể nói được gì, tin tưởng dù là lão sư giỏi nhất cũng không nói được lời nào.
- Hì hì, vậy là tốt rồi, làm cho người ta còn lo lắng cha không hài lòng đâu!
Trương Tông Quân hưng phấn trùng trùng lao ra khỏi nhà, đi tìm Lang huynh để liên hệ vấn đề đến trường của tiểu Thần Hi.
Trương Lam cùng tiểu Thần Hi nhìn theo cha mình giống như bị lửa đốt mông vội vàng bỏ chạy, liếc mắt nhìn lẫn nhau:
- Chị thảm!
Trương Lam chỉ vào tiểu Thần Hi, cười nhạo:
- Chị, chúc mừng chị ngày sau có cơ hội cùng đám con nít kéo nước mũi cùng nhau đeo cặp đến trường, tiểu đệ trước tiên mặc niệm bi ai cho chị ba phút đi!
- Em muốn chết có phải hay không?
Đang một bụng uất ức không tát được ra ngoài tiểu Thần Hi nắm lấy giấy trên bàn ném tới đầu Trương Lam, đằng đằng sát khí uy hiếp:
- Dám can đảm cười nhạo chị, chán sống rồi đúng không? Cẩn thận chị đại hình hầu hạ!
- Đại nhân tha mạng!
Trương Lam mười phần phối hợp, hảo hán không nếm mệt trước mắt, cùng bạo lực nữ đối lập tuyệt đối là không đáng. Hắn vươn tay làm ra vẻ đầu hàng:
- Tiểu nhân cũng không dám nữa!