Năm bóng đen lén lút đi vào trong cảng, đi trên mặt đất không phát ra một âm thanh nào, im ắng ngay cả chó cũng không bị kinh động tới. Bóng đen dẫn đầu quan sát mọi nơi, thấy không có gì bất thường bèn nói:
- Đi theo ta.
Dẫn đầu tiến vào trong cảng nước biển, thấy mấy bóng đen lặng yên không một tiếng động rồi thì theo bóng đen phía trước, lần lượt tiến vào trong bến tàu, bây giờ thì không thấy bóng dáng đâu.
Một lúc sau, xuất hiện một vài người lặng yên ra biển, sau đó xuất hiện nửa trên và nửa dưới của mặt biển, mấy người tiện thể hô to căng dây xích lên, một lúc sau nhanh chóng nhổ dây xích, biến mất ở giữa khoang thuyền đen tối.
Nghe Tiểu Thần Hi nằm úp bên tai mình nói đã tiến vào bến cảnh, Trương Lam trong lòng giống như một con mèo nhỏ bị người ta vấu véo nghịch ngợm, xoa tay muốn đi kiểm tra một lát:
- Thế nào rồi?
Tiểu Thần Hi hỏi.
- Hiện tại bọn họ đã đến chỗ nào rồi?
- ồ, bây giờ bọn họ đã đột nhập được vào tầng hàng quan trọng nhất trong tầng hầm bí mật.
Tiểu Thần Hi nói:
- nơi này là dùng lực nổi, phòng ngừa xuất hiện một lượng nước lớn vào, bình thường không có ai đến, sở dĩ cất giất vào nơi đó là an toàn nhất.
- Được rồi, không còn sớm nữa.
Nghe Tiểu Thần Hi tường thuật trực tiếp cả nửa tiếng đồng hồ, Trương Lam có chút mệt mỏi, ngáp một cái:
- Được rồi, tiếp tục ngủ đi, chờ bọn họ tới Ai Cập rồi nói cho em một tiếng là được.
- Được.
Tiểu Thần Hi gật đầu, nhẹ nhàng kéo chăn cho Trương Lam, xoay người nằm xuống.
Mặt trời chiếu xuống, đá bích ba lởm chởm, gió thổi trên biển ướt át, Cairo xinh đẹp phủ thêm một màu vàng thần bí, dường như đất nước sa mạc này vốn dĩ là thần bí. Trên bầu trời có những cánh chim ải âu không ngừng kêu lên, khi thì vội vã bay trên biển, khi thì có chút nghịch ngợm đậu trên cột buồm cao cao, lẳng lặng rỉa bộ lông xinh đẹp của mình. Bến cảng có vô số tàu qua lại, thuyền ra vào tàu nập, có tiếng còi tàu vang lên từ xa xa. Toàn bộ cảng Cairo bao phủ trong một vẻ yên tĩnh và lặng lẽ.
Mặt trời buổi chiều, Đông Tuyết gọi thuyền hàng, lặng lẽ đi vào trong cảng, với kinh nghiệm phong phú của mình, Đông Tuyết đã bỏ neo tại bến cảng Cairo số , các thuyền viên cười cười đi xuống thuyền, một tháng sinh hoạt trên biển, trên thuyền không chỉ nói đàn bà, thậm chí ngay cả con gián cũng không có, không có chỗ để giải quyết dục vọng, mấy thuyền viên thanh niên tránh kiện này mắt đỏ lên, cố gắng hít thở không khí này, xuống thuyền các thuyền viên thấy cái gì cũng rất vui vẻ, nhìn chúng như là những thứ đồ mục lễ.
Hiện tại cuối cùng có thể xuống thuyền, các thuyền viên đói khát ngửi thấy cả mùi thịt thối, ai nấy đi trên con đường quen thuộc đều lộ ra vẻ phấn khích giống như ngọn đèn quán bar. Ngọn đèn quen thuộc, đàn bà quen thuộc, các thuyền viên tốp năm tốp ba đi tìm người phụ nữ quen thuộc của mình, cười cợt, ôm nhau đi về phía phòng nhỏ sau quá bar, chỉ chốc lát sau thì từng trận âm thanh không ngừng vang lên.
Mặt trời dần dần lặn xuống, sắc trời dần mờ đi, mọi người dần dần thu dọn công việc ở càng, tốp năm tốp ba về nhà, Cairo náo nhiệt cũng đã trở về bình thường.
Một giờ sáng, Đông Tuyết hô to bảo bỗng nhiên trên xuất hiện mấy người bóng đen, theo tiếng hô, dường như mấy người bóng đen dần dần biến mất, một lúc sau, mấy bóng đen lặng yên không một tiếng động trên bờ, không có chuyện gì thì sẽ an toàn rời khỏi cảng.
- Số , chúng tôi đã đến cảng Cairo, hiện tại đã là một giờ sáng, hãy chỉ thị hành động tiếp theo.
Một giọng lạnh lùng nhưng trong trẻo như cũ.
- A
Tiểu Thần Hi buồn chán xoay xoay cái chân xinh đẹp, chu đôi môi kiều diễm, thấy Tiểu Thần Hi đang trèo trên cây ma tước, bèn không nhịn được nói:
- Bước tiếp theo các ngươi tìm một nươi nào đó kiếm ít súng ống đạn dược, chuẩn bị đánh nhau, theo mệnh lệnh trước đây, hiện tại ở Châu Phi các cô cơ bản liên hệ với tôi, được rồi, các cô làm đi, không có việc gì thì đừng phiền tôi.
Nói xong không đợi bên kia giải thích bèn kết thúc cuộc trò chuyện.
Tiểu Thần Hi đáng thương không biết, bởi vì trong lúc mình vô ý đã khiến cho Cairo bị một trận động đất, thiếu chút nữa thì đã xảy ra chiến tranh.
Tiểu Thần Hi không tim không phổi đã kết thúc mệnh lệnh của mình, ngưỡng mộ nhìn Trương Lam đang trên cái cây Ma Tước, có thể đùa nghịch như thế, Tiểu Thần Hi buồn chết đi được. Không có cách nào khác chính mình quá nặng, cái cây này không đỡ nổi trọng lượng của mình.
- Bọn họ đã tới rồi.
Tiểu Thần Hi nói với Trương Lam chính mình không trèo lên được cũng cảm thấy bất mãn.
- Hả? ai tới rồi?
Trương Lam sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại:
- Đến lúc nào vậy?
- Vừa mới tới không lâu.
Tiểu Thần Hi trả lời:
- Buổi chiều theo giờ địa phương.
- A.
Trương Lam bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.
- Vì sao chị không nói cho bọn họ hành động tiếp theo?
- Chị nói bọn họ tự nghĩ cách.
Tiểu Thần Hi chẳng hề để ý nói rằng:
- Bọn họ đều là những người thông minh nhất, đương nhiên giao nhiệm vụ bọn họ nhất định sẽ hoàn thành.
- Bọn họ không gặp khó khăn gì chứ?
Trương Lam lau mồ hôi trên cổ, nếu như giúp những cỗ máy giết người này thì tốt hay là xấu?
- Không đâu.
Tiểu Thần Hi không đồng ý với những lo lắng của Trương Lam, bĩu mỗi, bèn nói:
- Nhiều lắm là giết vài người, cướp một ít vũ khí trang bị, không có vấn đề gì lớn.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ, vì sao lau cũng không thể dừng lại được, thầm nghĩ: những người này lần này giết người không biết xảy ra chuyện gì không? cũng không biết có gặp phiền phức gì không? không biết có thể khiến cho hai quốc gia đánh nhau không?
Điều Trương Lam thật sự không biết chính là những lời không may từ miệng mình, thực sự bản thân lo lắng thiếu chút nữa đã thành sự thật, mà nguyên nhân gây ra lại khiến cho Trương Lam dở khóc dở cười.
- Mau cho chị xem con chim nhỏ đi.
Tiểu Thần Hi phía dưới giục dã, rõ ràng muốn xem thành quả của Trương Lam.
- Chim của em á?
Trương Lam đầu óc hơi mê man, mồ hôi chảy mãi, đâu có ngốc thế, chú chim nhỏ này sao có thể tùy tiện cho xem được.