Trong lòng người thợ chụp ảnh cũng từng nghĩ qua, tìm một địa phương vắng vẻ cướp đoạt tiền của đứa nhỏ kia, nhưng lý trí lại đúng lúc ngăn cấm hành động của hắn, một nhi đồng có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy khẳng định không phải gia đình bình thường, nếu hắn không muốn giết người diệt khẩu, sẽ bị gia đình người ta tìm tới mình. Chẳng lẽ mình cướp xong rồi không cần tiếp tục làm việc tại đây sao? Hắn vẫn còn luyến tiếc không muốn rời khỏi vùng đất bảo địa này, có thể xin vào công viên chụp ảnh hắn còn phải nhờ vào cậu em vợ làm chức chủ nhiệm trong công viên hỗ trợ cho, nếu không chuyện tốt như vậy khi nào mới tới phiên hắn có được?
Tính toán thế nào cũng không có lợi, thợ chụp ảnh cũng tuyệt luôn ý nghĩ này, thành thành thật thật kiếm đồng tiền chân chính của mình.
Trương Lam thật ra cũng không hề lo lắng, cũng may mắn thợ chụp ảnh kia xem như cũng biết giữ tròn bổn phận, nếu không Trương Lam sẽ không để ý nói cho hắn biết trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể làm, tỷ như cướp bóc đồ vật của trẻ con chẳng hạn.
Mang theo Mạc Ly Yên đi khắp nơi trong công viên chụp ảnh lưu niệm, trước lồng giam lão hổ, bên dưới giả sơn của khỉ vượn, nơi khổng tước xòe đuôi, hoặc bên cạnh gấu chó bộ dạng uể oải, mỗi nơi đều lưu lại thân ảnh ngây thơ chất phác của tiểu nha đầu Mạc Ly Yên.
Chơi nửa ngày, những địa phương nên chơi đùa cũng đều đi qua, Trương Lam hộc mạnh đầu lưỡi, mệt như một con chó chết chạy suốt mấy cây số, ngay cả hắn mỗi sáng đều chạy bộ mấy cây số cũng không thấy mệt như vậy. Mạc Ly Yên vẫn không giảm hứng trí, lôi kéo tay Trương Lam muốn đến cửa công viên lưu lại tấm ảnh kỷ niệm cuối cùng.
Chẳng lẽ thiên phú đi dạo phố của phụ nữ ở từng tuổi này cũng đã hiển hiện ra hay sao? Trương Lam cảm thấy rất đau xót, vì chính mình, cũng là vì chuẩn bị cho những kẻ đang muốn truy bạn gái, đầu năm nay không có được thân thể khỏe mạnh tuy bạn gái thật đúng là một chuyện vô cùng thống khổ.
Trương Lam nhìn nhìn thợ chụp ảnh, hiện tại thợ chụp ảnh cũng không khỏe hơn hắn được chút nào, miễn cưỡng chỉ không đến nỗi le lưỡi ra mà thôi. Thật sự cảm thấy có chút không yên tâm, kỳ thật chính yếu bản thân hắn cũng thấy khát nước, Trương Lam chạy tới mua ba chai nước khoáng, mua xong mới phát hiện không ngờ lại là nước suối nhà mình sản xuất.
Coi như là cống hiến cho gia đình mình tốt lắm! Trương Lam buồn bực nhìn chằm chằm nhãn hiệu nước khoáng của gia đình, đồ đạc của mình mà mình phải bỏ tiền ra mua, rơi vào đường cùng hắn đành phải an ủi mình như vậy.
Ngồi ngay bậc thang cửa công viên, một người uống sạch một chai nước khoáng, Trương Lam cảm thấy tốt hơn nhiều, phải hai giờ sau mới có thể lấy ảnh chụp, Trương Lam quyết định đi an ủi bụng đã sáng lên đèn đỏ báo động của mình.
Ở địa phương không xa công viên có một khách sạn nhỏ, thợ chụp ảnh tự mình đưa Trương Lam cùng Mạc Ly Yên tới đó, dặn ông chủ nhất định phải chiêu đãi hai người thật tốt.
Quan hệ ẩn bên trong tuy rằng Trương Lam cũng không biết, nhưng hắn nhiều ít vẫn đoán được một chút. Trong ngày thường nhìn thấy khách lạ phỏng chừng người của khách sạn cũng không tiếp đãi quá tốt, nhưng nếu nhìn thấy khách hàng do người quen giới thiệu tới thì sẽ xuất ra hết bản lãnh thật sự. Dù sao khách sạn cũng dựa vào những người này ăn cơm, cũng không muốn tự đập phá chiêu bài của chính mình, về phần người lạ, ai biết lần sau bọn hắn sẽ tới vào lúc nào? Không nghĩ tới thợ chụp ảnh kia xem như không tệ! Trương Lam nhỏ giọng nói thầm một câu.
- Bạn nói gì vậy?
Mạc Ly Yên nghe không rõ hỏi lại một câu.
- Không có gì!
Trương Lam lắc đầu, hỏi:
- Bạn có kiêng ăn món nào không?
Vốn chỉ tùy tiện hỏi thăm mà thôi, Trương Lam cũng không để trong lòng, nhưng không nghĩ tới Mạc Ly Yên lại gật gật đầu, nhìn Trương Lam nói:
- Có, mẹ tôi nói tôi không thể ăn thịt heo!
- Không thể ăn thịt heo?
Trương Lam thật ngạc nhiên, đây là kiêng kỵ cổ quái gì vậy? Hắn bỗng nhiên sực tỉnh, hỏi:
- Bạn là người Hồi tộc?
- Chuyện này tôi cũng không biết!
Mạc Ly Yên có chút buồn rầu, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại:
- Cha của tôi là Hán tộc, mẹ của tôi là Hồi tộc. Sau đó cha của tôi nói tôi là Hán tộc, mẹ tôi lại nói tôi là Hồi tộc. Cha của tôi luôn bảo tôi ăn nhiều thịt heo, mẹ tôi lại nói tôi không được ăn thịt heo. Rốt cục tôi thuộc tộc nào đây? Thật là buồn bực!
Nói xong Mạc Ly Yên thở dài, ý bảo chính mình đối với việc này thật sự buồn rầu.
- Là vậy sao?
Ánh mắt Trương Lam xoay chuyển, chủ ý nghịch ngợm nổi lên, tính toán lừa dối tiểu nha đầu đơn thuần này:
- Mạc Ly Yên, vậy bạn nếm thử thịt heo chưa? Ăn ngon không?
- À…
Nghe Trương Lam hỏi, Mạc Ly Yên gật đầu, tỏ vẻ mình từng nếm qua:
- Cha của tôi có trộm mang tôi đi nếm qua, ăn thật ngon, đáng tiếc mẹ luôn không cho tôi ăn.
Nói xong vẫn không quên liếm môi, giống như mùi vị của thịt heo vẫn còn lưu lại trên miệng mình.
Ăn ngon thì dễ làm, chỉ sợ cô bé cảm thấy không thể ăn thôi!
- Hay là chúng ta thử xem vậy?
Trương Lam cảm thấy một giống như một ác ma, bằng không vì sao làm chuyện tà ác như vậy chẳng những cảm thấy không áy náy, ngược lại còn cảm giác thật hưng phấn?
- Sau này mỗi khi chúng ta ỏ chung một chỗ bạn có thể ăn, chờ về nhà không cần nói lại cho mẹ bạn nghe không phải là tốt rồi sao?
- Vậy có tốt không?
Mạc Ly Yên có chút chần chờ, nhưng lại không chống cự được sự hấp dẫn:
- Mẹ nói nói dối không phải là trẻ con ngoan…
Nhưng lại không tự giác liếm liếm môi:
- Nhưng thịt heo thật sự ăn ngon…
- Sao gọi là nói dối đây?
Trương Lam tà ác hướng dẫn từng bước:
- Chỉ cần mẹ bạn không hỏi bạn thì đừng nói, không nói cũng không thể tính là nói dối đi? Lại nói cha của bạn ủng hộ bạn ăn nha!
- Hình như là phải…
Tiểu nha đầu cúi thấp đầu suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cũng tìm được lý do hoàn mỹ để mình có thể được ăn thịt heo mà không cần phải nói dối:
- Ân, chỉ cần mẹ không hỏi, tôi không nói!
- Thật thông minh!
Trương Lam nhanh chóng khen ngợi cô bé thông minh này.
Cơm nước xong, hai người đến quầy chụp ảnh thật nhàm chán chờ lấy ảnh, ảnh còn đang rửa, hai người trong lúc rảnh rỗi lại cầm mấy quyển album trên bàn xem, không khỏi đưa ra lời bình.
Rốt cục ảnh cũng rửa xong, thợ chụp ảnh thật cẩn thận giúp hai đứa trẻ phân ảnh, bỏ vào trong hai túi giấy. Cảm tạ người thợ thật cẩn thận, Trương Lam thập phần sảng khoái thanh toán tiền.
Lấy xong ảnh chụp, Trương Lam tiễn Mạc Ly Yên về nà, đưa đến cửa nhà, tiểu nha đầu mở cửa đi vào, chợt xoay người nhút nhát hỏi Trương Lam:
- Trương Lam ca ca, sau này em có thể tìm anh chơi không?
- Đương nhiên là có thể!
Trương Lam rất muốn khóc lớn, chính mình bận rộn cả ngày nay là vì chuyện gì? Còn không phải vì những lời này sao?
- Ân, vậy Trương Lam ca ca phải thường xuyên đến trường học tìm em nga!
Nghe được Trương Lam trả lời, tiểu nha đầu thật cao hứng:
- Bằng không em không tìm được anh!
- Yên tâm, ca ca nhất định sẽ thường xuyên tới!
Trương Lam nhìn cô bé vỗ ngực, vẻ mặt kiên quyết. Một đóa hoa tươi xinh đẹp như vậy, ách, bây giờ còn là nụ hoa, hãy để cho mình thủ hộ chờ nàng nở rộ tốt lắm, người khác sao, hay là quên đi!