Về phần Bạch Khả, sau khi nghe cận vệ báo lại rằng anh trai ở bên nhà kia học hỏi kinh nghiệm làm kinh doanh lập tức nghi ngờ.
"Nói thật" - Bạch Khả nhìn thẳng vào hai cận vệ của mình.
Bọn họ đối diện với sát khí của Bạch Khả liền lộ hết tiết tháo ra. Chân tay bối rối, ánh mắt lảo đảo lia lịa nhìn nhau. Chúng ta không thể phản bội cậu Luân, không thể! Nhưng cậu Khả thật sự rất doạ người. Làm sao đây? Làm sao đây?
Bạch Khả không đôi co nhiều với bọn họ nữa, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Cố Nhạc Luân.
"Alo. Tiểu Yêu Quái"- Cố Nhạc Luân trước đó hít một hơi rồi mới dám bắt máy.
Bạch Khả lạnh lùng bán đứng thuộc hạ: "Anh tại sao lại nói dối? Cận vệ tiết lộ cả rồi."
Cận vệ ở một bên âm thầm gào thét! Không có!!!!! Chúng tôi vĩnh viễn cũng không bán đứng cậu! Tại sao cậu Khả có thể nhẫn tâm ly gián tình nghĩa chủ tớ của chúng tôi như vậy?
Cố Nhạc Luân cắn môi: "Anh.... Thật ra anh đang..... Nhưng em không được mách lại với Baba và Daddy"
"Còn phải coi anh sắp nói những gì" - Bạch Khả thở ra hàn khí.
"Anh đang đóng giả tình nhân với Quách thiếu gia, giúp cậu ta từ chối tình cảm của một cô tiểu thư đeo bám dai dẳng" - Cố Nhạc Luân dù có chút xấu hổ nhưng những lần này xuất phát từ câu chuyện có thật, chỉ là không kể quá chi tiết thôi, nên giọng điệu không cho thấy là đang nói dối.
"Là cố gái hôm đó cử người theo dõi anh?" - Bạch Khả hỏi lại.
"Uhm đúng đúng." - Cố Nhạc Luân nói - "Lần trước là hiểu lầm, nhưng lần này Quách thiếu gia nhờ anh giúp cho trót. Nên khi xong chuyện anh sẽ về nhà, em đừng nói lại cho Baba và Daddy"
Bạch Khả cảm nhận được độ chân thật trong lời nói, như có như không buông ra một câu: "Cẩn thân có người lừa chết anh!"
Cố Nhạc Luân biết em trai đã đồng ý, phút chốc liền vui mừng, bên kia đầu dây gật đầu lia lịa: "Anh của em rất bản lĩnh. Cứ yên tâm!"
"À!" - Bạch Khả nhớ ra điều gì - "Ngày mai em sẽ đến Hải Nhân phụ giúp."
"Thật sao? Em làm ở khâu nào?" - Cố Nhạc Luân hớn hở, từ lâu cậu đã vẽ ra trong đầu viễn cảnh hoà hợp hai anh em cùng giúp đỡ nhị vị phụ thân phát triển tập đoàn. Hôm nay nguyện vọng ấy sắp thành sự thật!
"Không xác định" - Bạch Khả lạnh lùng nhìn đống hồ sơ đang nằm trên bàn - "Em tự mình có an bài."
Được thôi. Cố Nhạc Luân đời nào quản được em trai hắn. Em trai muốn làm gì thì dường như đều đã lên kế hoạch và chuẩn bị từ lâu lắm. Bây giờ nó nói muốn vào tập đoàn, chắc hẳn là đang ngồi xem lại tất cả tài liệu hoạt động của Hải Nhân từ trước đến nay.
Đúng là anh em tình thâm. Cố Nhạc Luân đoán trúng một nửa. Không phải Bạch Khả đang xem tài liệu, mà là đã thuộc lòng tài liệu của công ty trong vòng năm nay.
"Hai chú ra ngoài đi. Lần sau có việc gì đừng cố gắng giấu diếm" - sau khi kết thúc điện thoại với anh trai, Bạch thiếu gia lên tiếng đuổi người.Cận vệ rầm rì rút lui. Muốn trung thành sao mà khó quá!
Về phần Bạch Khả, cậu lớn lên trầm ổn, nếu không muốn nói là lạnh lẽo vô tình, trong lòng có bao nhiêu suy tư cũng không ai nhìn ra được. Với khát khao được giúp sức cho nhị vị phụ thân, cậu đã chọn nghiên cứu tâm lý thay vì quản trị kinh doanh. Tại sao ư? Điều này chỉ riêng Bạch Khả biết.
Trong lúc đang đâm chiêu suy nghĩ thì điện thoại có tin nhắn tới.
'Anh vẫn đang chờ em ở cửa ải sau cùng'
Có một chút khó hiểu, nhưng Bạch Khả đã nhấn nút xoá một cách nhẹ nhàng. Hiện tại cậu không muốn bận tâm đến việc khác.
Cốc cốc cốc.
Bị tiếng gõ cửa thức tỉnh: "Vào đi"
Là Bạch Lạc Nhân: "Ba có làm phiền con không?"
"Không. Ba tìm con có việc gì?" - Bạch Khải vẫn luôn tôn sùng Daddy của mình.
Bạch Lạc Nhân bình ổn ngồi xuống ghế sofa: "Ba muốn nói chuyện với con một chút. Về việc ngày mai con tới Hải Nhân"
Bạch Khả tiến đến ngồi đối diện Bạch Lạc Nhân, sẵn sàng lắng nghe.
"Con muốn bắt đầu từ vị trí nào?" - Daddy hỏi.
Bạch Khả nghiêm túc nói: "Con không muốn bất kỳ chức vụ gì, tốt nhất là đừng để thân phận của con cho quá nhiều người biết. Con không học kinh doanh, con không quen làm thương nhân."
"Vậy ý con là...?" - Bạch Lạc Nhân cũng có phần khó hiểu.
"Ba trước hết cho con biết, hiện tại tập đoàn có gì khó khăn?" - Bạch Khả hỏi.
"Chuyện khó khăn đương nhiên là có....." - Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút.
"Hay là ba nói chuyện gần nhất đi"
Bạch Lạc Nhân phút chốc nhớ ra, vẻ mặt đồng thời cũng trở nên căng thẳng: "Gần đây bên phía trung ương đặt chúng ta một lô linh kiện máy bay cho chiếc máy bay chiến đấu hạng nặng, ngày trước vẫn là thượng tá Diệp bàn bạc, nhưng thượng tá Diệp năm ngoái đã về hưu nên việc này được giao lại cho thượng tá Trung Sơn. Tên này vừa nhậm chức, là người Nhật, bản tính chi li và cực đoan, hắn liên tục ép giá , không những thế giá cả đưa ra còn vô cùng không hợp lý. Nếu chúng ta không nhận thì mất mối làm ăn lâu năm, còn nhận thì phải chịu ít lời. Hiện tại Baba của con đang có dự định sẽ không thương lượng, tính tình của Baba con cũng hiểu, cậu ấy sẽ không chịu chèn ép trước bất kì ai. Nhưng mà..." - Bạch Lạc Nhân ngưng thần - "Nếu từ đây về sau tuyệt nhiên không qua lại với bọn họ, Hải Nhân coi như cũng tổn thất không ít. Một mối làm ăn với nhà nước, là mối làm ăn đời đời không bao giờ bỏ trống. Con hiểu điều đó chứ?"
Bạch Khả đưa mắt liếc xuống suy nghĩ, sau đó mỉm cười trả lời: "Con sẽ giải quyết chuyện này cho ba. Bằng cách của riêng mình. Bất quá ba hãy tin tưởng rằng con sẽ không sử dụng bất kì phương án phạm pháp, hay tiêu cực nào có thể gây ảnh hưởng đến Hải Nhân."
Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ nghi ngờ: "Được. Con cứ thử. Xem như lần này ba để con thử việc."
"Thử việc cái gì!" - Cố Hải ở ngoài nghe lén không kiềm chế nổi đã xông vào - "Con trai cứ làm bất cứ thứ gì con thích, miễn không trái với lương tâm. Phá hỏng cũng chẳng sao, hãy nhớ luôn luôn có Baba và Daddy ủng hộ con"