Sáng sớm, Cố Nhạc Luân dụi mắt tỉnh dậy trong lòng nam nhân quen thuộc, vẫn theo thói quen mè nheo đẩy đưa chưa chịu ngồi lên. Quách Khải cũng bị bộ dạng đáng yêu này mà gần đây ngày nào cũng đến công ty trễ hơn bình thường.
"Ngoan. Hôm nay phải đi làm. Em còn nhớ chứ?" - Quách Khải dùng ngón tay xoay xoay lọn tóc của hắn.
Cố Nhạc Luân chép chép miệng vài cái rồi gật gật đầu nhưng mắt thì chưa từng mở ra!
Quách Khải lại cảm thấy thú vị mà lưu manh cưng nựng đôi gò má người nào đó đến ửng hồng, thẳng tới khi Cố Nhạc Luân thấy động mới đưa tay phủi phủi, nét mặt thì nhăn nhó khó chịu, trông cực kì đáng yêu.
Rốt cuộc thì qua bao nhiều bước hồ nháo, Quách nhị thiếu gia cũng thành công lôi người ra khỏi giường, hiện tại đang cùng hắn đánh răng trong toilet, nhìn qua đúng là đời sống tình nhân đích thực nha!
"Anh ra ngoài đi" - sau khi đánh răng xong, tiểu mặt mập muốn thay quần áo!
Quách Khải tỉnh bơ hỏi: "Tại sao phải ra ngoài?"
Lại nữa rồi đó! - "Anh không ra ngoài làm sao tôi thay đồ được?" - vừa nói tay vừa chạm đến lồng ngực của nam nhân mà đẩy đẩy - "Mau lên, đừng để tôi đạp anh!"
Thật ra Quách Khải biết thừa là phải đi ra. Nhưng so với tay không đi ra và được mỹ nhân đẩy ngực đuổi ra thì phần đẩy ngực coi bộ đáng để đánh đổi hơn nhiều!
Mới sáng sớm mà vẻ mặt đã tràn đầy hoa hồng, cận vệ không nhịn được hỏi han một tiếng: "Thiếu gia, tối qua chắc hẳn rất sảng khoái đi!"
Quách Khải thống khoái: "Dù không hoàn toàn là vậy như cuộc sống bây giờ cũng không tệ! Thưởng mỗi người !"
Ôi chao! Biết vậy đã sớm khen từ trước! Không được! Cận vệ triệt để dụng tâm suy nghĩ xem những ngày tháng sau này phải nịnh bợ Cố công tử như thế nào cho tốt!
Sau khi thay xong quần áo, Cố Nhạc Luân hiên ngang bước ra, đầu tiên đã bắt gặp ánh mắt tròn xoe như mèo nhỏ của đám Khải vệ nhìn mình, chưa hết ngạc nhiên đã nghênh đón thêm vài câu khủng bố:
"Cậu Cố đúng là tuấn mỹ"
"Phải gọi là nét đẹp có một không hai"
"Phải hay không sau này còn có thể nổi tiếng thế giới?"
Cố Nhạc Luân:......
Mấy đại ca à, nịnh bợ cũng nên tiết chế một chút. Về phần này các anh nên theo học khoá biểu cảm ở chổ mấy chú cận vệ của tôi thì hơn! Lộ liễu!
"Hôm nay tôi phải làm gì vậy? - trên đường đến công ty, Cố Nhạc Luân hỏi Quách Khải.
Quách Khải đáp: "Trước hết cho em đến chổ thư ký Lưu học việc, cô ấy sẽ giúp đỡ cho em"
"Học việc?" - Cố đại thiếu gia bất mãn - "Tại sao phải đi học việc? Tôi có kiến thức rồi có thể trực tiếp làm a!"
Quách Khải búng nhẹ vào trán hắn: "Dù sao cũng phải cần có người chỉ dẫn mới quen việc. Yên tâm đi, chổ của thư ký ngay bên ngoài phòng của tôi, sẽ không sợ tôi đi đâu mất bỏ em ở lại"Ai thèm sợ chuyện đó? Anh đi thì cứ đi đi. Phiền phức!
Hôm nay Quách nhị thiếu gia lại dẫn người con trai kia vào công ty, lần này cơ bản khác hoàn toàn với lần trước, Quách Khải hiện tại hận không thể đem người giấu thật kĩ, cho nên ánh mắt của đám nữ nhân viên cứ dán lên người Cố Nhạc Luân khiến tâm tình hắn khó chịu.
"Âu Phúc" - Quách Khải hạ giọng - "Điểm mặt và trừ lương hết cho tôi."
Lưu Thi Thi là thư ký chuyện tiếp nhận, quản lý giấy tờ và check mail công việc cho Quách Khải. Cô nàng có học vị cao, đã từng tốt nghiệp tại Anh trở về, thông qua nhiều lần tuyển chọn mới được ngồi vào vị trí này. Như bao người con gái hiện đại và thông minh khác, cô cũng đem lòng mơ tưởng đến Quách nhị thiếu gia. Có điều Lưu Thi Thi không suồng sã, lã lướt, tư cách của cô không giống đám nhân viên nữ nhốn nháo dưới trệt, dù sao thì cô chỉ âm thầm ở bên Quách Khải, ngày ngày thể hiện vài cử chỉ quan tâm, theo đuổi một cách từ tốn và tự nhiên nhất.
Hôm nay Quách Khải mang đến trước mặt cô một người con trai xa lạ với lời nhắn: "Giúp cậu ấy làm tốt những công việc mà cô đã từng làm tốt."
Lưu Thi Thi mỉm cười gật đầu.
Cố Nhạc Luân vốn là người cởi mở, cậu chủ động đưa tay đến: "Tôi là Luân Nhạc. Mong thư ký Lưu chiếu cố"
Lưu Thi Thi cũng lịch thiệp đưa tay mình ra đáp lại: "Rất hân hạnh."
Quách Khải chứng kiến màn chào hỏi hài hoà này xong thì xoay sang nói với Cố Nhạc Luân một câu: "Cố gắng học hỏi, Thi Thi là người có năng lực"
"Ừm!" - Cố mặt mập cực kì tích cực.
Sau khi Quách Khải vào phòng làm việc, Lưu Thi Thi bắt đầu nói: "Bây giờ anh đi theo tôi, chúng ta bắt đầu một ngày làm việc"
Lưu Thi Thi dắt Cố Nhạc Luân đi đến khắp các phòng ban, trả tài liệu hôm qua họ nộp và thu những tài liệu hôm nay cần giải quyết. Lưu Thi Thi cũng không tiêu cực mà bắt Cố Nhạc Luân phải ôm hết một mình, cô san sẻ công việc với cậu, nhìn qua quả thật không có chút tư lợi nào.
Mà sự thật thì khắp chốn đều đang nháo nhào lên vì cậu trợ lý thực tập mới này, được Quách thiếu gia dẫn đến và còn trực tiếp đưa lên vị trí thư ký riêng. Chấn động! Thật là chấn động!
Tầm khoảng giờ sáng, Lưu Thi Thi dẫn Cố Nhạc Luân theo vào một căn phòng nhỏ.... Để pha cafe cho Quách Khải!
"Ngày nào cô cũng pha cafe cho anh ấy sao?" - Cố Nhạc Luân cầm phích đun nước đi lấy nước, ở một bên nhiều chuyện hỏi.
Lưu Thi Thi cười: "Đúng. Quách thiếu gia mỗi buổi sáng đều cần một ly cafe không đường"
"Không đường?" - Cố mặt mập trợn mắt - "Đắng chết!"
Lưu Thi Thi lại cười: "Đó là sở thích của mỗi người. Chúng ta không cưỡng cầu được"
"Anh ấy..... Còn có sở thích gì khác không?" - Cố Nhạc Luân không hiểu sao lại đặc biệt muốn biết.
Lưu Thi Thi tinh tế chau nhẹ hàng chân mày, sau đó nói: "Thiếu gia thích uống cocktail vải và lá bạc hà trong những bửa tiệc của công ty. Lúc đó không khí long trọng, mọi người tề tựu đông đủ, món thức uống đó đặc biệt làm thiếu gia cảm thấy thoải mái"