Trong lúc Cảnh Hoàng và Quách Khải còn chưa dỗ dành kịp bảo bối nhà mình. Thì đã có một tin tức truyền đến từ Luân vệ và Khả vệ.
"Ông chủ gọi hai cậu về nhà"
Cố Nhạc Luân: "Bây giờ?"
Bạch Khả: "Bây giờ?"
Cận vệ: "Ngay lập tức!"
Lệnh triệu tập tối thượng, Bạch Khả và Cố Nhạc Luân đành phải ôm vết thương trên người mà về nhà. Bỏ lại hai nam nhân đang lo lắng không biết liệu hai nhạc phụ có bắt "tân nương" về hay không!
Và quả thật là đã bị bắt về!
"Ở nhà!" - Bạch Lạc Nhân ngồi ở sofa nghiêm nghị, đôi chân mày chau lại rất khó coi - "Ba không nghĩ hai con vừa ra riêng đã thương tích đã đầy mình. Giao du với ai ba mặc kệ, nhưng gặp nguy hiểm thì không bàn cãi nữa. Hai đứa lập tức trở về nhà!"
Cố Hải lần này cũng không bênh vực, trông còn có vẻ giận dữ hơn: "Ở với hai ba đã bao giờ bị một vết trầy nào chưa?" - dù là có mấy lần té ngã nhưng không tính - "Bây giờ đi ra ngoài kết giao bạn bè lại để dính vào chuyện phiền toái, mang hoạ vào thân. Hai đứa ngày mai đến Hải Nhân làm. Không thương lượng!"
Bạch Khả và Cố Nhạc Luân chỉ biết cúi đầu tuân lệnh. Hai phụ thân đã tức giận đến độ này mà còn dám cãi thì không đúng là con ngoan.
Cho nên buổi tối hôm đó, mỗi người trở về phòng gọi video call cho người yêu mình.
"Ba không cho đi nữa. Anh gửi đồ đạc về nhà cho tôi đi" - Cố Nhạc Luân bĩu môi.
Quách Khải lo lắng: "Ba nhìn thấy vết thương? Hay anh đến nhà giải thích với hai ba của em có được không?"
"Không không" - vì anh tôi mới bị thương, anh tới đây nhất định sẽ bị băm ra làm thịt nhéc vào hamburger! - "Coi như bây giờ tôi đồng ý quen với anh! Anh đừng lo lắng nữa. Chúng ta vẫn có thể quen nhau mà không ở cùng nhau mà."
Quách Khải hết cách: "Nhưng chúng ta đang rất tốt... Tại sao?"
"Ở với anh không tốt" - Cố Nhạc Luân phủ nhận - "Ở với anh chúng ta không hề có danh phận gì. Bây giờ tách ra rồi, nhưng chúng ta là đang quen nhau nha!"
Quách nhị thiếu gia thật muốn bay đến soi vào não nhóc con này xem chứa thứ gì? Làm sao có thể ngây ngô như vậy!
"Tóm lại bây giờ tôi không thể đến ở cùng anh được." - chưa đợi đối phương có cơ hội nói, Cố Nhạc Luân đã tiếp lời - "Tôi phải ở nhà với Baba và Daddy. Tôi biết mình sẽ rất nhớ anh nhưng... hai ba rất quan trọng đối với tôi. Đợi tôi tìm cơ hội thích hợp sẽ giới thiệu anh với hai ba. Muốn được như vậy tôi phải ngày một phấn đấu trưởng thành hơn nữa"
"Vậy em phải hứa luôn luôn giữ liên lạc với anh" - Quách Khải đành nhượng bộ.
Cố Nhạc Luân gật đầu lia lịa: "Được. Tôi hứa. Mỗi tối sẽ đều gọi điện thoại cho anh."
"Mỗi tháng phải hẹn hò ít nhất một lần" - lại thêm điều kiện.
Cố Nhạc Luân vẫn như vậy gật đầu, thật ra cậu biết bản thân sẽ rất nhớ Quách Khải a!Còn ở trong màn hình bên này, Cảnh Hoàng cũng đang chau mày lại: "Tôi sẽ đến gặp nhị vị phụ thân em."
Bạch Khả lạnh mặt: "Trong mắt Baba và Daddy nói lên rất rõ rằng họ đã biết mối quan hệ của chúng ta là gì. Nếu gọi tôi về là để gián tiếp muốn gặp anh thì đâu cần phiền hà như vậy! Chúng quy là hai ba đang không hài lòng về anh và Quách Khải mà thôi"
"Không hài lòng?" - Cảnh Hoàng hiếm khi lộ ra căng thẳng.
"Chúng tôi về với các anh đều gặp phải nguy hiểm. Nếu bây giờ anh và Quách Khải tìm đến nhà thì chính là tự tìm chổ chết." - Bạch Khả phân tích.
"Vậy bây giờ em nói tôi phải làm thế nào?" - Cảnh Hoàng hỏi. Kêu hắn rời xa người mà biết bao lâu nay hắn tìm kiếm thì thật là cực hình!
Bạch Khả thở dài: "Tạm thời tôi sẽ ở lại Hải Nhân làm việc. Đến đâu hay đến đó. Mong rằng tương lai anh sẽ có cơ hội khiến Baba và Daddy thay đổi ác cảm. Bằng không thì...."
"Em đừng hòng thoát khỏi tay tôi!"
Sáng sớm hôm sau, nhị vị công tử chính thức lên sàn. Tên tuổi cũng như tướng mạo đều được công khai, khắp công ty ai cũng nháo nhào vì hai người con trai của chủ tịch quá soái!
"Xin chào mọi người. Tôi là Cố Nhạc Luân. Xin chỉ giáo thêm."
"Tôi là Bạch Khả"
Sau màn giới thiệu, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải dẫn hai con lên phòng làm việc, đảm nhiệm chức vụ phụ tá chủ tịch kiêm học việc để sau này lên làm chủ tịch!
"Sao hai ba không cho chúng con bắt đầu từ dưới?" - Cố Nhạc Luân vừa đi vừa hỏi.
"Không được!" - Cố Hải lập tức liếc sang người bên cạnh - "Ngày trước ba đã cho ai đó thử làm từ dưới lên nhưng hoàn toàn chỉ nhận lại bi đát! Bây giờ không áp dụng cách đó nữa!"
Bạch Lạc Nhân chột dạ, không nói gì chỉ tiếp tục đi.
Cố Hải tiếp tục: "Muốn bay như đại bàng thì không được chơi với bầy gà. Các con muốn làm chủ tịch thì phải học hỏi từ những vị chủ tịch khác."
"Tiểu Yêu Quái" - Bạch Lạc Nhân đứng trước cửa phòng mình phân phó - "Con theo ba. Còn Nhạc Nhi con theo Đại Hải."
Bốn người ai vào việc nấy! Cố Nhạc Luân đi theo Cố Hải kiểm tra văn kiện, được Cố Hải dạy cách xử lý các hợp đồng khó nhằn, suốt quá trình đều rất tập trung. Còn Bạch Khả được Bạch Lạc Nhân hướng dẫn lập kế hoạch thu chi cho tập đoàn, kiểm soát lại bộ phận kế toán, cậu hoàn toàn chăm chỉ ghi nhớ.
Gần trưa, đột nhiên Diêm Nhã Tĩnh gõ cửa cả hai phòng đề nghị họp gấp.
"Tôi nhận được thông báo, nhà xưởng ở Thâm Quyến bị cháy"
"Cái gì?" - Cố Hải bất ngờ - "Nguyên nhân tại sao?"
"Hiện tại đã dập tắt đám cháy kịp thời. Chỉ bị hư hao một vài máy móc. Cảnh sát đang vào cuộc điều tra" - Diêm Nhã Tĩnh nói.
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân: "Tôi đi Thâm Quyến, cậu ở lại đi."
Bạch Lạc Nhân gật đầu: "Cậu dẫn theo hai con, cho hai đứa nó học hỏi""Cháy xưởng mà học hỏi cái gì?" - Cố Hải thấy nơi đó nguy hiểm, tại sao phải để hai quý tử nhà mình theo?
Bạch Lạc Nhân nếu ở nhà đã đánh tên đần độn này một cái rồi, là đang có Diêm Nhã Tĩnh nên chuyển thành gõ bàn: "Tập cho chúng nó giải quyết vấn đề. Giấu trong lòng riết thì làm sao mà lớn!"
Cố Hải vẫn cãi: "Giải quyết thì có rất nhiều thứ khác cần giải quyết. Cậu tập cho các con quản lý sổ sách đi."
Nghe đến quản lý sổ sách, Cố Nhạc Luân lên tiếng đầu tiên: "Con cũng muốn đi để biết thêm về nhà xưởng Thâm Quyến, con chưa có dịp tới đó lần nào. Ba dẫn còn theo đi."
Cố Hải nhất thời không biết nói gì đành nhìn sang Bạch Khả. Mong là tìm được người đồng minh.
"Con cũng muốn đi"
Cố Chủ Tịch chính thức hết hy vọng!
"Em mang theo quần lót chưa?" - Quách Khải nhìn qua màn hình, trông nom Cố Nhạc Luân soạn đồ đạc - "Bàn chải đánh răng. Em không quen dùng đồ chổ lạ. Khăn tắm nữa. Đừng có quên."
Cố Nhạc Luân loay hoay với cái vali: "Rồi rồi. Bây giờ chỉ cần bỏ vào là xong. Tôi đi công việc chứ có phải đi chơi đâu mà phiền phức quá!"
"Lần trước chúng ta cũng đi công việc tại sao thái độ khác hẳn bây giờ?" - Quách Khải thâm ý hỏi lại.
Cố Nhạc Luân cứng họng. Không lẽ nói lần trước là đi với anh. Lần này là đi với ba sao? Chỉ là đi với anh thì hơi khẩn trương một chút xíu mà thôi.
Bên phòng đối diện, Bạch Khả trong lúc soạn đồ cũng nhận được điện thoại.
"Tôi nhớ em" - Cảnh Hoàng bên kia màn hình đang hút một điếu thuốc.
Bạch Khả trông thấy thì không thèm chú ý, chỉ tiếp tục soạn đồ: "Anh cũng bớt hút thuốc lại đi"
"Tôi nhớ em" - Cảnh Hoàng vẫn một câu này.
Bạch Khả không trả lời hắn. Đưa mặt hướng vào tủ quần áo, âm thầm mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, ba cha con lên chuyến bay sớm nhất đến nhà xưởng. Cảnh sát vẫn đang phong toả điều tra. Mọi thiệt hại được liệt kê chi tiết trình lên Cố Hải.
"Chỉ có dàn máy bị hỏng. Còn lại không thành vấn đề" - quản lý báo cáo.
Cố Hải xem xét chung quanh: "Cảnh sát hôm nay đã đến chưa?"
"Chúng tôi vừa cho gọi, đã đến rồi thưa chủ tịch" - quản lý dẫn đường - "Dạ bên này"
Cố Nhạc Luân và Bạch Khả đi theo phía sau. Vào phòng bên trong gặp cảnh sát. Hai cán bộ cao lớn, phong thái thì nghiêm chỉnh, nhưng cách cư xử thì cực kì kém.
Một người thấy bọn họ vào không đứng lên, người kia kéo thì mới chần chừ ngồi dậy: "Chào. Đây là...."
Quản lý đành phải giới thiệu: "Đây là chủ tịch của chúng tôi"
"À. Chủ tịch." - cảnh sát qua loa chào rồi nói - "Chổ mấy người là bị chập điện mà cháy thôi. Với cũng không thiệt hại nhiều lắm. Coi như xong, chúng tôi đóng hồ sơ.""Khoan đã" - Cố Hải dùng ánh mắt khó lường mà nhìn hai người cảnh sát - "Chúng tôi tuân thủ rất kĩ các tiêu chuẩn về an toàn, làm sao có khả năng chập điện? Trong khi chúng tôi vừa bảo trì lại hệ thống điện trong nhà xưởng cách đây một tháng?"
Một tên cảnh sát nhún vai, mắt chỉ dám nhìn xuống giày của bốn người đối diện: "Cái gì mà không có rủi ro. Bảo trì cũng bị sơ suất vậy. Tóm lại kết quả chúng tôi điều tra là do chập điện. Tự nhà xưởng các người chịu trách nhiệm đi. Không có việc gì thì chúng tôi về"
Như một cách đơn giản nhất để chối bỏ trách nhiệm - tuỳ tiện đổ tội cho số phận!
Sau khi hai nhân viên cảnh sát rời đi, Bạch Khả đối Cố Hải nói: "Bọn họ nói dối!"
"Ba biết" - Cố Hải dẫn hai con đi nhìn hiện trường lần nữa, vừa đi vừa nói - "Trong thương trường để thành công có rất nhiều chiêu thức. Cài người phá đám có. Bêu rếu điều xấu nhằm hạ uy tín có. Tác động từ bên thứ ba cũng có. Nhưng còn mua chuộc đến cả chính quyền mà ba vốn đã mua chuộc được từ đầu thì không phải loại đơn giản"
"Ý ba là" - Cố Nhạc Luân suy đoán - "Người hại chúng ta có thế lực rất lớn?"
Bạch Khả liếc anh trai. Nói cũng như không nói. Ai chẳng biết!
Cố Nhạc Luân bất chấp nhìn lại em mình. Kệ anh đi!
"Hai anh em con không cần suy đoán." - Cố Hải giải vây - "Rất may hôm đó có chú bảo vệ lâu năm ở lại trực cho nên không xảy ra quá nhiều thiệt hại. Bây giờ hai con thử đưa ra ý kiến xem chúng ta nên làm gì?"
"Mua dàn máy mới, đưa xưởng trở lại hoạt động để kịp tiến độ đơn hàng" - Cố Nhạc Luân trình bày lưu loát, cực kì xứng danh là sinh viên quản trị kinh doanh.
Cố Hải gật đầu, mắt vẫn quan sát xung quanh: "Còn gì nữa không?"
Bạch Khả sau hồi lâu mới lên tiếng: "Âm thầm điều tra thủ phạm. Nếu không thì tương lai sẽ còn rắc rối dài dài."
Cố chủ tịch biểu tình rất vừa lòng, xoay lại nhìn hai con: "Nếu tương lai hai đứa đồng tâm hợp sức thì chắc chắn sẽ có thể quang đại Hải Nhân"
Cố Nhạc Luân khó tránh khỏi trong lòng phơi phới vì được Baba khen ngợi, nên trong một lúc quên mất trước mắt đang là chuyện rắc rối cần giải quyết, đứng ở một góc tủm tỉm cười.
"Anh ngốc cái gì!" - Bạch Khả nhắc nhở, sau đó hướng Cố Hải hỏi - "Hải Nhân có đối thủ nào gần đây không ba?"
"Hải Nhân không mấy khi làm phật lòng người khác" - Cố Hải trả lời - "Hơn nữa phạm trù của tập đoàn chúng ta rất ít công ty cạnh tranh. Trước kia thì có Phi Thị, sau khi Phi Thị bị con triệt phá thì tính tới tính lui ba cũng không biết chúng ta đắc tội với tổ chức nào!"
Bạch Khả lúc này mới vỡ ra một vấn đề. Nếu đối tượng không phải vì Hải Nhân mà đánh thì rất có thể là vì hai anh em nhà họ mà đánh! Cậu lập tức nhìn sang Cố Nhạc Luân!
"Em đừng nói với anh em cho rằng chính là...." - Cố Nhạc Luân chau mày.
"Đúng vậy!" - Bạch Khả gật đầu.Cố Hải ở một bên không hiểu: "Hai đứa làm sao vậy?"
"Ba, chuyện này có thể liên quan đến chúng con." - Bạch Khả giải thích - "Người có mâu thuẫn với chúng con là người nhà họ Cảnh. Cảnh gia đệ nhất gia tộc."
"Cảnh gia?" - Cố Hải bất ngờ, không tin được thả hai thằng con ra ngoài một thời gian chúng liền liên quan đến thế lực lớn - "Các con thì có liên hệ gì với Cảnh gia?" - Cố Hải chợt loé lên suy nghĩ - "Tiểu Yêu Quái, cậu bạn Cảnh Hoàng đó của con..."
Bạch Khả gật đầu: "Là con trai trưởng của chủ tộc Cảnh Phát."
Cố Hải đưa tay ngăn lại dòng suy nghĩ: "Khoan đã. Nếu Cảnh Hoàng là bạn con thì tại sao Cảnh gia lại gây nên chuyện này?"
"Người chúng con đắc tội là một người khác trong Cảnh Gia. Tóm lại mọi chuyện rất phức tạp. Ba để con liên lạc với bạn thử điều tra xem sao. Nếu chính xác là người của Cảnh gia làm, chúng ta sẽ có kế hoạch đối phó cụ thể sau" - Bạch Khả ra sức thuyết phục ba mình.
Cố Hải định thần: "Được rồi, con nhanh chóng về khách sạn liên hệ với bạn con. Ba và Nhạc Nhi sẽ ở đây khắc phục hậu quả."
Mỗi người mỗi việc, Bạch Khả trở về khách sạn gọi điện thoại cho Cảnh Hoàng
"Bây giờ mới biết gọi cho tôi?" - giọng nam nhân bên kia đầu dây cơ hồ có chứa lửa.
Bạch Khả đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện nhà xưởng bị cháy. Cảnh sát thì điều tra qua loa, tin chắc rằng đã bị mua chuộc. Nhưng ba tôi đã mua chuộc chính quyền ở đây từ khi mới thành lập nhà xưởng, nếu thế lực kia không đủ mạnh, không lý nào ngay cả sự mua chuộc họ cũng phản bội, đứng về phía phe kia?"
Biểu tình Cảnh Hoàng chùn xuống, nếu đối phương có khả năng động đến Hải Nhân tức là không phải Cảnh Hiên Nhi: "Tôi sẽ điều tra vụ này. Khi có kết quả liền báo với em."
Buổi tối hôm đó, khi cả ba cha con đều ở trong khách sạn, mỗi người ở một phòng riêng.
Cố Nhạc Luân nằm dài trên giường duỗi hết tay chân ra: "Cả ngày ở xưởng thật là mệt!"
Điện thoại một bên reo lên. Là vị đó.
"Alo" - Cố Nhạc Luân nằm sấp người lại, kê mặt vào sát camera - "Hôm nay tôi mệt lắm. Chân đau. Lưng đau. Vai cũng đau."
"Tại sao lại cực khổ như vậy?" - Quách Khải xót xa nhìn vào màn hình chỉ thấy mỗi cái trán của ai kia - "Bình thường mỗi buổi tối anh đều xoa người cho em. Bây giờ chắc chắn là không quen rồi."
"Ai nói tôi không quen?" - cái thói mặt mũi vẫn không chừa - "Là tại vì hôm nay phải đi khảo sát những chổ cháy, rồi xác định mã dàn máy để đặt hàng lại. Giải quyết mấy đơn hàng đang cần gấp. Sắp xếp hết lịch tăng ca cho công nhân. Rất nhiều việc chứ bộ!"
"Rồi rồi. Em tài giỏi." - Quách Khải vỗ dành - "Cảnh sát nói nguyên nhân vụ cháy thế nào?"
Nhắc mới nhớ! Cố Nhạc Luân ngẩng đầu nhỏ lên nhìn vào màn hình, cực kì nhiều chuyện mà kể lại: "Tiểu Yêu Quái nói hai tên cảnh sát đã bị mua chuộc, đưa ra lý do giả. Em ấy nghi ngờ rằng do Cảnh Hiên Nhi làm. Bây giờ chỉ có Cảnh gia mới đủ mạnh để điều khiển đám cảnh sát đó thôi."
"Hiên Nhi?" - Quách Khải chau mày - "Làm sao có thể? Hiên Nhi đã bị Cảnh Phát từ chối quan hệ, hơn nữa từ trước đến nay Hiên Nhi chỉ mang tiếng là con gái chủ tộc, quyền hành thì bằng không. Nếu nói có thể mua chuộc chính quyền, Hiên Nhi không đủ năng lực."
Cố Nhạc Luân cảm thấy trong lòng có chút tư vị kì lạ, cậu nhìn qua màn hình, nhìn người nam nhân đó, rốt cuộc lại bí xị: "Tôi biết anh và cô ấy thân nhau rồi!"
Quách Khải nén cười: "Không được không vui. Anh và Hiên Nhi dù có thân hay không thân, người ngoài nhìn vào vẫn biết Hiên Nhi không thể điều khiển chính quyền. Phải là người khác."
"Vậy thì ai vào đây chứ?" - Cố Nhạc Luân nâng người cao hơn, biểu đạt ý chống đối!
Lúc này đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng hai cái rồi trực tiếp đẩy vào. Cố Nhạc Luân đang úp sấp dí mặt vào điện thoại bất ngờ xoay đầu qua nhìn.
"Đã có kết quả điều tra. Bích Hồng chính thức vào cuộc"