Cố Nhạc Luân là một thanh niên đơn thuần, nếu không muốn nói là ngây thơ trong trẻo thánh thiện nhất quả đất như lời ba vị cận vệ của cậu. Đáp lại tình cảm của một cô bạn học là việc mà cậu cho rằng hiển nhiên một quân tử phải làm, vì nếu thẳng thừng từ chối người ta sẽ đau khổ mà chết mất. Trái tim con gái rất dễ tổn thương biết không!
Cứ như vậy, cái danh "bạn trai hoa khôi" cũng đi theo Cố Nhạc Luân mấy tháng trời. Trong khi ngoài lần Thái Nhã Uyên tỏ tình và cậu đồng ý ra thì...
"E hèm! Thái Nhã Uyên tỏ tình và cậu Luân chần chừ một chút mới đồng ý!"
...
Trong khi ngoài lần Thái Nhã Uyên tỏ tình và cậu chần chừ một chút mới đồng ý ra thì không hề có một buổi hẹn hò nào, dù là hẹn ra căn tin trường dùng bửa xế cũng tuyệt đối chưa từng.
Hoàn toàn hữu danh vô thực.
Nhưng chuyện này đối với Cố Nhạc Luân cũng tồn tại chút tư vị, bởi vì cậu có thể dựa vào đó mà ra oai một chút với em trai và hai người ba rằng con trai họ không hề kém cạnh yếu đuối, rằng người anh trai này còn có bạn gái trước em mình. Cực kì khí phách!
Ngoài ra còn có thể lên mặt với cận vệ là dù ngây thơ thuần khiết vẫn có người cam tâm tình nguyện gửi gắm con tim. Không phải cứ ăn chơi, bad boy, ra vào mấy câu lạc bộ thì mới có bạn gái.
Cận vệ đương nhiên lập tức vỗ tay tán thưởng, cậu Luân số một, cậu Luân số dzách.
"Ê nhưng nghe cận vệ của cậu Khả nói cô gái kia chỉ mượn cậu ấy làm tấm bình phong thôi mà"
"Thì cứ vỗ tay đi. Nếu nói ra sự thật còn không sợ cậu Luân đau lòng đến khóc hết nước mắt hay sao?" Loại tình huống thất vọng rồi lăn ra ngất xỉu gì đó. Chúng tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy cậu chủ như vậy!
Cực kì mỏng manh yếu đuối.
Hôm nay là Giáng Sinh. Bình thường vào ngày này ai có đôi có cặp sẽ dắt nhau đi chơi, trao tay những món quà kỉ niệm, hôn hít các thể loại đặc biệt lãng mạn nha. Nói không chừng còn có thể dắt nhau vào mộng cùng sản xuất em bé!
Nhưng Cố Nhạc Luân không có kế hoạch gì hết!
Đúng. Là ế độ!
Suốt buổi học hôm nay cậu đã suy nghĩ mãi làm thế nào để giải thích cho Bạch Khả biết về chuyện tối nay cậu không có hẹn, chắc chắn em ấy lại trêu chọc cậu cho mà xem. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông được. Cố Nhạc Luân cuối cùng đành đưa ra một quyết định táo bạo.
Đi chơi một mình!
Nhưng ba chú cận vệ của cậu lại cực kì nhiều chuyện, nếu đi theo thì sẽ về kể lại cho cận vệ của Bạch Khả nghe. Bại lộ tất cả!
Không được! Không thể cho bọn họ đi theo.
Nghĩ thế cho nên cuối giờ học, Cố Nhạc Luân tập hợp ba cận vệ của mình lại.
"Cậu Luân cần gì?"
"Cậu cần gợi ý quà giáng sinh cho bạn gái?"
"Hay cần chúng tôi giới thiệu khách sạn?"Hai người trước đồng loạt nhìn chú cận vệ thứ ba. Biểu tình cứ như 'nói bậy gì vậy? Cậu Luân ngây thơ như thế làm gì đến được bước khách sạn? Phải tư vấn tặng quà, tốt nhất là tặng gấu bông cùng nến thơm thôi biết chưa! Đúng là đầu óc đồi truỵ hết thuốc chữa!'
Cố Nhạc Luân mỉm cười hiền hoà, nụ cười làm cho ai nhìn thấy cũng muốn nhào đến ôm vào lòng cưng nựng: "Về phần quà tôi tự nghĩ được rồi. Ngược lại tôi cần các chú tư vấn về khách sạn. Ở đâu yên tĩnh và sạch sẽ một chút là được" - tìm chổ chui vào đó xem tivi cho qua ngày là kế sách tốt nhất!
Bộ ba cận vệ đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, sau đó biểu tình lập tức trở lại bình thường. Cậu Luân nói gì cũng đúng, cậu ấy lớn rồi, đương nhiên phải cần vào khách sạn chứ! Ở độ tuổi của cậu ấy có người đã được làm cha, nếu hồi trẻ hăng hái, không chừng đã có thể làm ông nội! Chứ đừng nói chi chuyện dẫn bạn gái vào khách sạn sờ cái này rồi cắn cái kia chúc mừng giáng sinh! Hết sức bình thường luôn! Không đồi truỵ chút nào. Hơn nữa còn có phần thuận theo tự nhiên, nhu cầu sinh lý của mỗi cá thể đều như vậy!
"Cậu có thể tuỳ tiện chọn một khách sạn trong hệ thống mà. Khách sạn của chúng ta tất cả đều đạt tiêu chuẩn quốc tế." - một cận vệ đưa ý kiến.
"Nhưng vấn đề là tôi không muốn chọn khách sạn trong tập đoàn. Làm gì cũng sẽ bị Baba và Daddy biết." - Cố Nhạc Luân thở dài một hơi, má phính cũng xệ xuống.
Cận vệ đồng loạt chua xót, tưởng chừng như có thể một khắc không kiềm chế được sẽ bay lại mà nâng niu đôi gò má múp múp kia, thật không nỡ để chúng xệ xuống một giây một phút nào!
"Vậy cậu chủ đến khách sạn của Quách Thị đi."
Nếu nói về chuyên kinh doanh lĩnh vực nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại, nắm trong tay hầu hết các thương hiệu thời trang cao cấp thế giới, ở thành phố này Quách Thị nhận đứng thứ thì không ai dám đứng thứ nhất.
Chuỗi trung tâm thương mại của Quách Thị toàn bộ đều nằm trên những con đường long mạch, trọng điểm đón tiếp khách du lịch và tầng lớp siêu giàu ở địa phương, ăn chơi xa xỉ, mua sắm bạc tỷ, những thương hiệu thời trang loại đỉnh cao như Hermes, Dior, Cartier, Rolex, Chanel,... đều là một phần không thể thiếu khi nhắc đến Quách Thị.
Và đêm nay. Cố Nhạc Luân sẽ đến một trong số những khách sạn cao cấp nhất của Quách Thị đón Giáng Sinh.
......
Sau khi thành công dùng cớ "Cho Phép Nghỉ Ngơi Tối Nay vì không nỡ bóc lột sức lao động cũng như là bồi dưỡng lại tinh thần ham ăn lễ của đội cận vệ" để đuổi người, Cố Nhạc Luân đã có thể thong dong lái xe ra ngoài, thoáng chút là đến được khách sạn Legend - nơi cách xa nhà cậu nhất.
Vì Cố Tiểu Luân của chúng ta sợ bị phát hiện!
Nhất là bị gia đình phát hiện!
Baba và Daddy luôn luôn có mấy tiết mục kì quái ăn mừng lễ lộc gì đó. Tỷ dụ như giáng sinh năm ngoái, hai người bọn họ trắng trợn lừa dối con cái rằng bản thân không có tiết mục gì, chỉ muốn nằm ở nhà nghỉ ngơi cho qua lễ.Cố Nhạc Luân thấy vậy đành lôi em trai ra ngoài xem trang trí đèn đuốc, thuận tiện hít một chút không khí se lạnh hay ho. Nào ngờ bắt gặp Baba và Daddy cùng nhau ăn tối tại nhà hàng Hương Thảo, nơi chủ yếu dùng thực vật chế biến món ăn. Tóm lại là Đồ Chay! Bên cạnh mỗi người đều có một đôi găng tay, cột dây ruy-băng luồng qua, nhìn sơ liền biết là Quà Tặng! Lại còn màu tím! Hù chết người mà!
Sau này, nghe cận vệ 'thông tin' lại mới biết rằng ăn chay là một biện pháp tốt để điều tức 'chổ đó'. Tránh cho sinh hoạt quá độ làm tổn thương, cũng như là tăng tính đàn hồi!!!
"Còn găng tay tím?" - Cố Nhạc Luân vẫn cứ ám ảnh tình tiết này.
Cận vệ nhanh chóng trưng ra một bức ảnh, trong đó là một loạt đôi găng tay đủ màu sắc, xanh đỏ tím vàng lục lam cam hồng... Mỗi màu đều có hai đôi.
"Cái này là có ý gì?"
Cận vệ đồng loạt chậc lưỡi. Đúng là đại thiếu gia ngây thơ thuần khiết, cái gì cũng chưa hiểu, thật khiến người ta yêu thương.
"Thiếm hai quét dọn đã chụp được ngăn tủ dưới cùng trong phòng quần áo của ông chủ. Mỗi năm giáng sinh bọn họ đều tìm một màu sắc khác để tặng cho nhau, có điều quà tặng đều cùng là găng tay rẻ tiền ở tiệm tạp hoá." - Chậc! Cận vệ tranh thủ cảm thán một chút. Tuy thường ngày hai ông chủ trả lương đầy đủ, thậm chí còn cho thêm, nhưng trong khoản quà tặng cá nhân có phải keo kiệt quá rồi không? Thập phần không ra dáng thương gia giàu có gì cả! Mấy ông chủ lớn bây giờ toàn tặng vợ hột xoàn to bằng hột xoài. Còn nếu vợ là nam nhân thì phải tặng siêu xe mới hợp lý biết chưa!
Nghĩ thế liền nổi hứng nhiều chuyện một chút, ba người đứng vây quanh Cố Nhạc Luân, lắm la lắm lét sợ có người phát hiện, dùng âm điệu nhỏ nhất để hỏi: "Cậu Luân, ông chủ Cố đã từng tặng vật gì giá trị cho ông chủ Bạch chưa?"
"Các chú hỏi vấn đề này làm gì?"
Đương nhiên rất quan trọng! Nếu như từ lúc hẹn hò đến kết hôn chỉ toàn tặng găng tay, sau khi kết hôn cũng như vậy thì nhất định là người keo kiệt! Mà bản tính keo kiệt rất hay di truyền! Dù cậu hai có đáng yêu đến độ nào nhưng nếu bị lây diễm tính này từ ông chủ Cố thì quả thực chỉ số khiến người thích sẽ bị tuột xuống ,% lận đó! Chúng tôi hoàn toàn không cam tâm! Thập phần phải hỏi cho ra lẽ!
"Đương nhiên là vì quan tâm gia đình cậu chủ" - trắng trợn lấp liếm!
Cố Nhạc Luân cũng không suy nghĩ quá nhiều, một mạch cho rằng cận vệ làm việc lâu năm thắc mắc một chút về gia chủ là chuyện đương nhiên. Cho nên lúc này cậu đang chiêm nghiệm xem Baba đã tặng Daddy thứ gì quý giá!
Cận vệ một bên nhìn nhau. Suy nghĩ lâu như vậy chắc chăn không có rồi. Quả thực không ngoài dự đoán. Ông chủ Cố chính là một Keo Kiệt Công!!!
"A" - sau một lúc Cố Nhạc Luân rốt cuộc cũng có phản ứng - "Theo lời Baba kể ngày xưa đã có lần Baba dự định tặng cho Daddy tất cả cổ phiếu trong tập đoàn."
Cận vệ tập thể hít hơi lạnh, trợn mắt nhìn nhau. Cả một tập đoàn!!!!! Đây không còn gọi là hào phóng nữa mà quả thực chính là Mất Trí!!!!
"Vào dịp gì? Ông chủ Bạch có nhận không?" - loại chuyện kích thích như vậy chúng tôi thập phần muốn nghe thêm nữa.
"Không vào dịp gì cả" - Cố Nhạc Luân tỉnh bơ.
Cận vệ lại một lần nữa hít khí lạnh. Một người còn có dấu hiệu hít khí quá đà đến muốn sặc!
Không nhân dịp gì cả mà đem giang sơn trao tặng! Ngày xưa ông vua gì gì đó mất nước vì nụ cười của mỹ nhân, cũng coi như là phá sản có mục đích đi! Đằng này ông chủ Cố không vì lý do gì dám đem cổ phần của tập đoàn cho hết! Quả thực hào phóng đến điên cuồng rồi!
"Nhưng Daddy không nhận" - Cố Nhạc Luân nói thêm - "Daddy tính tình chính trực, nhất định không công không thụ lộc. Nên giằng co nhiều lần lắm mới chịu nhận %"
Quào! Cận vệ lập tức cười vui vẻ rời đi.
Quả thực chúng ta không chọn lầm chủ! Cậu Luân khả năng cao là được di truyền cá tính hào phóng đó của ông chủ Cố. Còn cậu Khả rất có thể sẽ giống ông chủ Bạch, được tặng tiền không thèm nhận, thập phần thiệt thòi! Nhất là thuộc hạ đi theo sẽ thiệt thòi không ít, nếu không muốn nói là thiệt thòi nhiều nhất! Đúng vậy! Không lấy có thể giả vờ nhận để chia cho chúng thuộc hạ! Đằng này là cao ngạo trả lại, cư nhiên không thức thời! Không phải nam tử hán!
Hiện tại, ba người cận vệ đang hẹn nhau ra quán nhậu Lòng Bò đầu đường ăn mừng Giáng Sinh. Trước khi được nghỉ, cậu hai còn thưởng cho mỗi người đồng, tha hồ lai rai tới sáng, dư sức gọi thêm vài cân lòng bò mang về cất tủ lạnh ăn dần khi đói. Quả thực đãi ngộ tốt không gì sánh bằng!
Mặt khác, Cố Nhạc Luân đang đi vào bàn lễ tân đưa chứng minh thư:
"Tôi muốn thuê một phòng deluex ở đêm nay, phiền cô giúp đỡ"
Quả nhiên vừa đẹp trai, vừa lịch thiệp. Cô gái lễ tân một mắt giúp Cố Nhạc Luân tìm phòng, mắt còn lại len lén liếc nhìn cậu.
CHO NÊN ĐÃ CHỌN NHẦM PHÒNG!
"Phòng của anh là phòng . Anh đi theo hướng này đến cuối hành lang gặp thang máy, sẽ có người hướng dẫn cho anh. Chúc anh một buổi tối vui vẻ" - lễ tân cười toe toét đưa thẻ phòng cho Cố Nhạc Luân.
Cậu sinh viên năm cuối dễ thương, trong trẻo, thuần khiết, thánh thiện nhất quả đất, là con nhà giàu, hiện có bạn gái, nhưng không hề hẹn hò - Cố Nhạc Luân - đang từng bước từng bước tiếp cận vận mệnh tuyệt vời nhất của đời mình.
Trong căn phòng đó - Quách Khải đang cùng bạn bè mở party Giáng Sinh.
-Luân Khải Khả Hoàng-
[Hết chương ]