Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

chương 44: 44: cuộc thi đấu đáng sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Nguyên Gia chỉ lẳng lặng ngồi ở trước bàn không nói một câu nào, trong viện có hai hàng cung nữ thái giám đang quỳ, kẻ cầm đầu chính là một ma ma lớn tuổi, cả đám người run bần bật nằm sấp trên mặt đất chờ xử lý.

Mấy ngày trước lúc Thuần Vu Nhã giảng bài đã nói với y, một vị Quân vương tài đức sáng suốt nhất định phải biết "Thưởng phạt phân minh".

Việc thưởng phạt quan trọng nhất chính là nắm chắc được "Mức độ", quá mức hà khắc sẽ khiến lòng bọn họ sinh hoang mang, không thể tận tâm để mình sở dụng (dùng), còn tạo thành cục diện quan lại lạm quyền ác bá hoành hành, không có lợi đối với việc cai trị.

Nhưng mà, nếu trừng phạt quá mức mềm mỏng, sẽ khiến người ta xem thường hình pháp (pháp luật), lừa trên gạt dưới, uy tín Quân vương khó có thể tạo.

Nếu muốn co giãn để đạt được sự thưởng phạt thích đáng, thì "Mức độ" chính là khóa học bắt buộc mà mỗi vị Quân vương phải luyện tập.

Tạ Nguyên Gia cũng không vội lên tiếng, y ở trong đầu tự ngẫm lại những gì Thuần Vu Nhã đã nói, mười mấy kẻ này nhất định phải bị trừng trị, bằng mặt không bằng lòng còn khinh nhục Công chúa tuyệt đối là trọng tội, nhưng y đang muốn ổn định tâm trí, không thể nói năng bừa bãi, cho dù bây giờ rất muốn đập cho mỗi người một trận.

"Các ngươi đã biết tội của mình chưa?" Tạ Nguyên Gia chậm rãi mở miệng nói.

Đám kia cung nhân vội vàng dập đầu xin tha, tự động nhận tội.

Ánh mắt Tạ Nguyên Gia đảo qua trên người các nàng, cuối cùng dừng lại trên người ma ma cầm đầu: "Nếu các ngươi đều cảm thấy mình có tội, nhưng lại không thể nói rõ phạm phải tội gì, vậy thì đến Thận Hình Tự nói cho rõ đi."

Thận Hình Tự là nơi chuyên môn xử phạt những cung nhân phạm lỗi ở trong hoàng cung của vương triều Đại Thành, nghe nói hình phạt trong đó rất khắc nghiệt, phàm là cung nhân một khi đã vào đều phải ngoan ngoãn nhận tội, là nơi mà tất cả cung nhân đều không muốn tới.

Quả nhiên đám người đó đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liều mạng dập đầu xin tha với Tạ Nguyên Gia.

"Lúc các ngươi ức hiếp Công chúa của trẫm, có từng nghĩ tới sẽ bị trừng phạt chưa?" Khuôn mặt Tạ Nguyên Gia vô cảm nói, y vốn không phải loại người hay nổi giận, nhưng nếu không hung hăng giáo huấn đám người này một phen, nổi khổ mấy năm nay của Thu Dương thì tính làm sao?

Y đưa mắt nhìn đám người bên dưới, nói: "Vào Thận Hình Tự, đem những hành động sai trái của mình một năm một mười viết cho thật rõ ràng, trẫm sẽ đích thân xem qua, nếu có nửa câu giả dối, các ngươi đừng hòng nghĩ đến việc đi ra."

"Còn nữa." Tạ Nguyên Gia nhìn lướt qua ma ma, tiếp tục nói: "Hà ma ma thân mang nhiều trọng tội, lẽ ra mỗi tội đều phân vào tử tội, tuy trẫm không muốn mạng ngươi, nhưng tội sống khó tha, kéo ra ngoài đánh 30 trượng, đuổi ra khỏi cung không được phép bước chân vào.

Còn nữa, đem số tiền mấy năm nay ngươi liên tục trộm đồ trang sức của Công chúa đem đi bán trả lại hết, nếu không có tiền, liền sung quân đi biên cương làm cu li trả nợ."

Hà ma ma còn muốn xin tha, lại bị Mục Chiến lấy chân đá một cái, kêu lên hai tiếng rồi bị thị vệ kéo xuống, miễn cho bà ở đây khóc lóc kêu la làm lòng người hỗn loạn.

Tạ Nguyên Gia cảm thấy trừng phạt như vậy được rồi, vẫy tay kêu bọn thị vệ bên ngoài đem mười mấy cung nhân còn lại đưa đến Thận Hình Tự, để các nàng lãnh hình phạt trượng hình [1], nên phục khổ dịch [2] thì phục khổ dịch, nên đuổi thì đuổi, cứ theo tội mà xử trí.

[1] - Phạt trượng hình: phạt đánh gậy.

[2] - Phục khổ dịch: làm công việc chân tay khó nhọc, khổ cực cho người khác.

Chỉ chốc lát sau, cả đám cung nhân đang la hét khóc lóc ầm ĩ đã bị người ta trói lại kéo ra ngoài, trong viện khôi phục lại sự yên lặng lúc ban đầu.

Sau khi Tạ Nguyên Gia làm xong hết thảy mọi chuyện, trong lòng có chút thấp thỏm, dẫu sao Phó Cảnh Hồng còn đang ở bên cạnh y, y vì muốn trút giận thay Thu Dương, nên đã tự mình xử trí đám người này, cũng không biết trong lòng hắn có vui hay không?

Ai ngờ Phó Cảnh Hồng ngược lại chỉ mỉm cười: "Hoàng Thượng vừa rồi lộ ra long uy, khí thế áp đảo có đủ."

Nghe có vẻ, hình như không có giận?

Khuôn mặt Tạ Nguyên Gia hơi ửng hồng, "Trẫm có hơi tức giận, Thu Dương chỉ là một tiểu cô nương, bị đám người này đối xử tệ bạc như vậy, trong lòng trẫm thấy khó chịu, cũng không biết xử trí như vậy đã thích đáng chưa?"

"Hoàng Thượng xử trí không tệ." Việc đầu tiên Phó Cảnh Hồng làm chính là khẳng định y, lại nói tiếp: "Nhưng mà thần cho rằng, vẫn còn hơi mềm lòng."

Tạ Nguyên Gia hơi tò mò, không khỏi hỏi: "Vậy nếu là Hoàng thúc, thì người sẽ xử lý thế nào?"

"À." Phó Cảnh Hồng cười lạnh một tiếng, "Nếu để thần xử trí, đám cung nhân này e rằng không có kẻ nào có thể sống sót.

Khinh nhục Hoàng gia không chỉ đơn giản là tội bình thuờng, huống chi còn phạm tội ngay dưới mí mắt của thần, đám súc sinh gan lớn bằng trời này đừng hòng nghĩ đến việc được sống."

Da đầu Tạ Nguyên Gia tê dại, nhịn không được giải thích nói: "Vậy không phải quá tàn nhẫn ư? Trẫm không phải không biết đúng sai chỉ biết qua loa mềm lòng, chỉ là......!Những kẻ đó đều không phải người đại gian đại ác, xử trí quá hà khắc, sợ rằng sẽ làm lòng người tan rã, toàn cung trên dưới đều im lặng như ve sầu mùa đông.

Không bằng giao cho Thận Hình Tự, kẻ có tội đều được xử phạt, tất cả đều giao cho hình pháp can thiệp."

Phó Cảnh Hồng vốn định khịt mũi xem thường, nhưng hắn nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt của Tạ Nguyên Gia, những lời nói đến bên miệng đành phải nuốt trở vào.

Chuyện nhân sinh (đời người) hắn trải qua còn phức tạp hơn so với Nguyên Gia, xuất thân là con vợ lẽ không được sủng ái, khi bị đưa đến kinh thành lạ nước lạ cái làm con tin chắc lúc đó cũng xấp xỉ tuổi của Hoàng thượng hiện tại, nếu không tàn nhẫn độc ác diệt trừ kẻ đối nghịch, há có thể leo lên được vị trí của ngày hôm nay? Ở trong nhân sinh quan của hắn, chỉ có trọng dụng tất cả những người có thể sử dụng, diệt trừ tất cả những kẻ ngỗ nghịch không phục người, đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến hắn khống chế được đại cục.

Tuổi của Nguyên Gia còn quá trẻ, kinh nghiệm quá ít, cho nên mới cho rằng tất cả tội ác trên thế gian này đều có hình pháp trừng trị, lại không biết có một số người căn bản không xứng để sống.

"Hoàng Thượng nhân từ là chuyện tốt, lần xử trí này không có chỗ nào không ổn cả." Phó Cảnh Hồng nhẹ giọng nói, "Chỉ cần nhớ lấy một điều, nếu bên cạnh có kẻ xâm phạm đến lợi ích của ngươi, mặc kệ hắn có bao nhiêu lý do chính đáng để được tha thứ, tuyệt đối không thể giữ lại mạng sống."

Tạ Nguyên Gia nghe xong cảm thấy trong lòng khó chịu, có lẽ y vẫn không hợp với vị trí Hoàng đế cao quý nắm giữ trong tay sự sinh tử của người khác, y không thích tước đoạt sinh mệnh của người khác, càng sợ nếu có một ngày y tạo nên tiền lệ, lỡ đâu sau này lời từ cái miệng không thu lại được, quyền lợi khiến y lung lạc tâm trí, vậy y vẫn còn là chính mình sao?

"Trẫm, trẫm không muốn." Tạ Nguyên Gia cô đơn nói, y hiện tại rất muốn từ chức ra khỏi cung, loại chuyện đấu tranh tâm lý cực hạn này nên trả lại cho vai chính thì tốt hơn, người thường dân không nên hưởng loại quyền lợi này.

Phó Cảnh Hồng biết mình đã tổn thương y, nhưng hắn không tính thu hồi lại những gì mình đã nói.

Hắn muốn bảo vệ Nguyên Gia là thật, cũng từng nghĩ tới việc sau này sau khi đăng cơ, liền che chở y dưới cánh chim của mình, không cần vì bất cứ chuyện gì mà phiền não.

Nhưng ngay tại một giây kia, hắn lại có ý định khác, hắn muốn nhìn thử xem khi Nguyên Gia trưởng thành sẽ trở thành dạng người gì.

Thuần Vu Nhã đang dạy cho y một ít đạo làm vua, mơ hồ nghiễm nhiên có ý ủng hộ, càng miễn bàn đến Quý Thiếu Viêm đã sớm biểu lộ sự chân thành với y.

Theo lý thuyết, vào lúc này hắn hẳn nên khống chế tình thế, trước tiên thanh trừ Tạ Nguyên Gia ra khỏi vị trí này mới đúng, cho dù mình có ý đối với y, nhưng trước ngôi vị Hoàng đế vẫn phải cân nhắc vài phần.

Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn luyến tiếc.

Trở thành chim hoàng yến được bảo bọc dưới cánh chim của mình là một chuyện, giương cánh cùng bay với hùng ưng (đại bàng) lại là một chuyện khác, có được một con hùng ưng xinh đẹp nhất định sẽ khiến lòng người càng thêm kích động so với việc có được một con chim hoàng yến.

Hắn muốn đánh cược một lần, cho chính mình, cũng cho Nguyên Gia thời gian là ba năm, xem thử rốt cuộc kẻ chiến thắng cuối cùng là ai?

Nếu Nguyên Gia thắng, từ đây hắn cam nguyện cúi đầu xưng thần, cả đời vì y vượt mọi chông gai bảo vệ y chu toàn.

Nếu bản thân thắng, vậy Nguyên Gia sẽ bị hắn nhốt lại vĩnh viễn ở một góc trời đất, không được tự do.

Nếu Tạ Nguyên Gia biết được suy nghĩ hiện tại trong lòng của hắn, nhất định sẽ quỳ xuống than khóc.

Vai chính trong nguyên tác đã đủ bi3n thái rồi, sao còn tiến hóa đến mức cực đoan như vậy? Trong nguyên tác hắn đâu có đối xử như vậy với nữ chính! Huống chi, đâu có ai muốn tham gia cuộc thi đấu nhảm nhí này! Sao nghe thế nào cũng thấy hắn có lời? Thắng hay thua đều trở thành người của Phó Cảnh Hồng, đã hỏi qua ý kiến của y chưa?

Tạ Nguyên Gia xử lý xong những thứ khiến lòng người sốt ruột này, đứng dậy lần nữa đi vào trong nội thất xem Thu Dương.

Thiến Bích đang kể chuyện cười chọc nàng vui vẻ, Thu Dương che miệng nhẹ giọng bật cười, mi mắt cong cong thực đáng yêu.

"Hoàng huynh?" Dư quang nơi khoé mắt Thu Dương lia đến y, lập tức ngồi thẳng người dậy, có chút bất an hỏi: "Người, người không tức giận sao?"

Tạ Nguyên Gia đi tới ngồi xuống, giúp nàng tém lại chăn, gật đầu nói: "Trẫm đem những những kẻ ức hiếp muội đuổi đi hết rồi, chờ lát nữa sẽ đưa những người mới đến đây, viện này là nhà của muội cũng nên sửa sang lại cho tốt để sống."

Thu Dương thoạt nhìn có chút do dự, "Triều Tịch Điện quá lớn, Thu Dương chỉ có một mình, cũng không cần phải sửa chữa."

"Muội là muội muội của trẫm, thân phận tôn quý, không thể coi nhẹ bản thân." Tạ Nguyên Gia biết nàng đang mang tâm lý sợ gây thêm phiền phức, nhẹ giọng an ủi nàng, "Lúc trước, tại sao không tìm cơ hội nói với Hoàng huynh? Những kẻ này đối đãi như thế với muội, tại sao muội không nói cho hoàng huynh biết?"

Khóe mắt Thu Dương có chút đỏ, nàng khẩn trương vò lấy chăn của mình, thấp giọng trả lời nói: "Nếu nói, Hoàng huynh nhất định sẽ thay Thu Dương làm chủ ư?"

"Đó là tất nhiên." Tạ Nguyên Gia khẳng định gật đầu.

"Nhưng mà......!Mẫu phi đã nói, trong Hoàng cung không thể tin bất cứ ai." Trên khuôn mặt của Thu Dương lộ ra vẻ hoang mang, "Ngay cả Phụ hoàng cũng không đến thăm Thu Dương, Thu Dương làm sao có thể làm phiền đến Hoàng huynh?"

Ánh mắt Tạ Nguyên Gia trở nên phức tạp, y từ trên người của Thu Dương phảng phất thấy bản thân của mình rất nhiều năm về trước.

Bởi vì không được cha mẹ yêu thích kỳ vọng, cho nên mỗi năm đều phải cẩn trọng mà sống, không dám làm phiền người khác, không dám thu hút sự chú ý của người khác, không dám đưa ra bất cứ yêu cầu gì, chỉ sợ bị người ta vứt bỏ.

Nếu có thể, ai mà không muốn trở thành đại thiếu gia đại tiểu thư tùy hứng thích gây rối chứ? Con người sở dĩ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chẳng qua là do không có ai nuông chiều sủng nịch, cho nên không có tư cách thôi.

Cho dù đã cẩn trọng như vậy, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị vứt bỏ.

Đôi mắt của Tạ Nguyên Gia hơi ươn ướt, y giơ tay nhẹ nhàng đặt lên trên tay của Thu Dương, nhìn vào đôi mắt của nàng nói: "Thu Dương cũng không tin Hoàng huynh sao?"

Thu Dương thoạt nhìn có chút do dự, tựa hồ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, nhưng nàng nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng của Tạ Nguyên Gia, nghĩ đến y vì mình đã làm rất nhiều chuyện, rốt cuộc gật đầu: "Tin."

"Lời Hoàng huynh nói, Thu Dương đều tin."

"Vậy sau này, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với Hoàng huynh." Tạ Nguyên Gia đảm bảo với nàng, "Có lẽ trẫm không có biện pháp bảo vệ người khác, nhưng đối với muội, trẫm nhất định sẽ bảo vệ."

Thu Dương giơ tay dụi mắt, có chút nghẹn ngào nói: "Được."

Nàng lại nhớ tới Mẫu phi của mình, nhớ tới bà năm đó trước khi qua đời đã kéo mình lại nói những lời này, nàng đã tuân thủ nghiêm chỉnh rất nhiều năm, nhưng hôm nay lại rất muốn nói với bà một tiếng là Thu Dương đã có ca ca rồi.

Từ Triều Tịch Điện đi ra, tâm trạng của Tạ Nguyên Gia đã không còn tốt như lúc mới tới, dọc đường đi không nói lời nào, Phó Cảnh Hồng nhận thấy cảm xúc của y không tốt, cũng không lên tiếng quấy rầy y, hai người cứ trầm mặc sóng vai nhau mà đi, thế nhưng lại có chút ấm áp.

Mục Chiến ôm kiếm đi theo phía sau, nội tâm nhịn không được mà cảm thán.

Nhìn kĩ mới thấy, Vương gia với Hoàng Thượng thật là xứng đôi.

Tuy rằng hắn hiện tại đang sung quân cho Hoàng Thượng, nhưng hắn cảm thấy bản thân vẫn có khả năng làm chuyện lớn, Hoàng Thượng vừa nhìn liền biết là chân long thiên tử, nói không chừng còn đáng tin hơn so với Vương gia.

Đi theo sau còn được hưởng ké vinh quang, nói không chừng còn có thể trở thành nam nhân được lưu danh trong sử sách!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio