Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

chương 6: 6: lần đầu thượng triều

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ Nguyên Gia đã bị Lam Khấu thẳng tay lôi người ra khỏi giường, y mê mang mở hai mắt, ngồi ở mép giường phát ngốc nửa ngày, lúc sau được Thiến Bích nhắc nhở mới nhận ra hôm nay là ngày đầu tiên y thượng triều.

Đáng lẽ vẫn còn rất buồn ngủ nhưng tại một khắc này lập tức bị đánh bay không còn mảnh giáp, y hoang mang hoảng loạn đứng lên, miệng thì thúc giục Lam Khấu mau mang triều phục của y tới.

Lại nói tiếp, Tạ Nguyên Gia đăng cơ đã được một tuần, nhưng vẫn chưa chân chính lâm triều lần nào, là do Phó Cảnh Hồng kiến nghị trước hết nên nghỉ một thời gian, để làm quen với các trình tự sau rồi tính tiếp.

Trước đây, Hoàn Đế bởi vì quanh năm sinh bệnh khiến cơ thể hư nhược, đã ba năm không thượng triều, hôm nay lần đầu mở cửa thượng triều có thể xem là một ngày rất quan trọng.

Tâm tình Tạ Nguyên Gia vô cùng thấp thỏm đã mặc xong long bào, cơm cũng chưa kịp ăn đã phải vào đại điện, thời gian thượng triều quá sớm, nên cơm sáng chỉ có thể chờ khi bãi triều rồi tính tiếp.

Lúc này bên ngoài vẫn tối đen, chân trời chỉ có một vùng trắng sáng nhợt nhạt vắt ngang, nếu tính theo thời gian ở hiện đại, hẳn đã là 5 giờ sáng.

Còn mấy tiếng nữa mới thật sự đến hừng đông, bây giờ vốn nên còn say giấc, vậy mà lúc đêm đông giá lạnh y phải thức dậy rời khỏi ổ chăn ấm áp, đi một đoạn đường rất dài đến chính điện để lâm triều.

Trước kia xem trên TV, thấy cuộc sống hằng ngày của Hoàng đế nhìn đến phát mê, mỗi ngày không đi dạo hậu cung thì trêu chọc đại thần, vinh quang xa hoa tiêu sái khí phách, ai biết được sau lưng còn có một mặt gian khổ như vậy, Tạ Nguyên Gia ngồi ở bên trong kiệu ngáp liên miên, cực kỳ muốn dùng hai tay dâng ngôi vị Hoàng đế này cho nam chính.

Chờ đến khi y tới Điện Chính Dương, phía dưới đã đứng đầy các vị đại thần, y mới vừa lên trên long ỷ ngồi xuống, quần thần liền đồng loạt quỳ xuống, hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", thanh âm vang vọng toàn bộ đại điện, trang nghiêm mà lại túc mục [1], so với chào cờ vào thứ hai đầu tuần càng khiến người ta khẩn trương hơn.

[1] – Túc mục: Đủ mặt, không thiếu ai.

Tạ Nguyên Gia cố gắng chỉnh đốn tác phong, nhẹ nhàng nâng một tay lên, làm giống như Lam Khấu đã chỉ, bên ngoài duy trì vẻ bình tĩnh: "Chúng ái khanh bình thân."

Sau khi đợi mọi người đứng lên hết, Tạ Nguyên Gia liếc mắt liền thấy được Phó Cảnh Hồng đang đứng ở đằng trước, đứng gần y nhất.

Hắn hôm nay mặc một thân triều phục màu đỏ tía, đầu đội kim trâm thúc ngọc quan, đôi tay thản nhiên chắp phía sau, tư thái bễ nghễ thiên hạ, hắn dường như nhận ra Tạ Nguyên Gia đang nhìn mình, cũng nhìn ngược lại, đối với y hơi nhếch khóe môi, biểu tình ý vị sâu xa.

Vai chính đây là đang......!Khiêu khích? Tạ Nguyên Gia trì độn suy nghĩ, y vốn đấu không lại vai chính, dứt khoát làm rùa đen rút đầu, vờ như không thấy được nụ cười khinh mạn [2] của hắn.

[2] – Khinh mạn: Kiêu ngạo và ngỗ ngược với người trên.

"Chúng ái khanh, có việc khởi tấu không việc bãi triều." Tạ Nguyên Gia tỏ vẻ uy nghiêm nhìn đám người phía dưới, mở miệng nói ra mấy lời kịch đã nhẩm sẵn trong đầu, thành thật hy vọng đám người bên dưới không có chuyện gì để báo, mọi người dễ hợp dễ tan.

Nhưng trên đời này mình càng sợ cái gì thì càng dễ gặp cái đó, lời y vừa nói ra, liền thấy một lão giả (người già) mặc quan phục màu đỏ đứng ra khỏi hàng ngũ, lão nhìn đã lớn tuổi, nhưng sống lưng vẫn thẳng, như một cây tùng đứng thẳng bên vệ đường, giọng nói già nua nhưng lại có lực: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có việc khải tấu."

Tạ Nguyên Gia cố gắng nhớ lại thân phận của lão giả, nhưng chỉ mơ hồ nhớ được vài tình tiết linh tinh trong nguyên tác, bởi vì trong nguyên tác lần đầu Tạ Nguyên Gia thượng triều cũng không được miêu tả tỉ mỉ, y chỉ nhớ lão giả này hẳn là Hộ Bộ thượng thư, là đại thần giúp Hoàng Thượng quản chuyện đất đai, lương thực, tiền tài.

"Lý ái khanh có chuyện gì?" Tạ Nguyên Gia thật sự không nhớ không nổi tình tiết cụ thể, đành phải đi một bước tính một bước.

Lý thượng thư tay cầm hốt bài [3] trầm giọng nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Tiên đế bị bệnh trong ba năm, mọi việc trong triều không có người xử lý, hiện giờ trăm việc chưa hoàn, đặc biệt lấy sự vụ trong Hộ Bộ làm mấu chốt, năm ngoái đại hạn, dân gian thu hoạch không được mùa, kho lương đang trong tình trạng khẩn cấp, năm nay còn phải đóng thuế, thần cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng giảm thuế."

[3] – Hốt bài (triều bảng): Tấm thẻ thật lớn, thời cổ làm bằng tre, sau làm bằng ngà voi, các quan cầm ở tay khi vào triều, muốn tâu điều gì với vua thì viết lên tấm hốt đó.

Ngoài ra hốt bài còn dùng để phân chia đẳng cấp của người làm quan.

Muốn biết thêm thì tra google nha.

Năm trước chính là lúc Tạ Nguyên Gia mới vừa xuyên không tới, đúng thật có nghe thấy mấy cung nhân bàn tán về việc mùa khô hạn năm ấy, hai tháng không rơi một giọt mưa, hơn phân nửa hoa màu thất thu, suýt chút nữa dẫn đến bạo loạn do nạn đói.

Nếu đã nói như vậy, y thân là Hoàng đế vừa mới đăng cơ cũng nên giảm bớt vài khoảng thuế.

Nhưng Tạ Nguyên Gia không dám tự tiện quyết định, chưa kịp mở miệng ném nồi sang cho Phó Cảnh Hồng, Binh Bộ thượng thư bên kia liền lên tiếng.

Binh Bộ thượng thư cũng là một lão nhân (người già) đã lớn tuổi, tinh thần của lão so với Hộ Bộ thượng thư càng thêm quắc thước [4], dù sao cũng xuất thân là người tập võ, thân mình cứng rắn dáng người đ ĩnh bạt [5], lão hừ lạnh bước ra, đối với Tạ Nguyên Gia nói: "Hoàng Thượng, thuế không thể giảm."

[4] – Quắc thước: Tinh nhanh, mạnh khoẻ, dồi dào sức lực, tuy đã cao tuổi.

[5] – Đ ĩnh bạt: Thẳng đứng, cao chót vót.

"Năm trước, Ngũ quốc Tây Vực liên hợp xâm phạm biên giới Đại Thành của ta, Thần Võ tướng quân lĩnh mười vạn đại quân đã cố cầm cự chu toàn với bọn chúng cho đến nay, mắt thấy sắp đắc thắng khải hoàn hồi triều, sao có thể vào lúc này chặt đứt lương thảo của họ?"

Lương thực trong kho lương quốc gia vốn dĩ không còn nhiều, trong đó có một phần phải đưa đến chỗ quân đội nơi biên cảnh, năm nay cho dù thu hoạch không được, bọn họ bên kia; lương thảo tuyệt không thể đứt, mà một khi giảm thuế, chịu ảnh hưởng đầu tiên nhất định là biên cảnh.

Tạ Nguyên Gia căn bản không hiểu gì về tình hình chính trị lập tức liền khó xử, y làm sao biết chuyện này phải xử lý như thế nào, là quốc gia đại sự, một y tá nho nhỏ làm sao dám lên tiếng?

Y giương mắt trộm nhìn thoáng qua đám người phía dưới, Thừa tướng Thuần Vu Nhã an tĩnh đứng trong hàng ngũ, thoạt nhìn cũng không có ý định giúp y giải vây, mà Phó Cảnh Hồng......!Phó Cảnh Hồng ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn y, giống như việc này không có liên quan gì tới hắn.

Không có viện trợ từ bên ngoài, đầu Tạ Nguyên Gia muốn nổ tung, hiện tại y lập tức muốn đem ngôi vị truyền lại cho nam chính, y nhìn xuống điện thấy hai lão nhân đứng sóng vai nhau như hổ rình mồi nhìn chằm chằm y, hùng hổ chờ y ra quyết định, đau đầu đến muốn bỏ chạy.

"Hoàng thúc thấy thế nào?" Không có người chủ động giúp y, vậy Tạ Nguyên Gia đành phải chủ động mở miệng xin tha, đại trượng phu co được dãn được, không nên vì bị áp lực mà quyết định bừa bãi, y sẽ không nói lung tung.

Vai chính đã có dã tâm thì sẽ ra oai phủ đầu với y, y chỉ việc cúi đầu thuận theo hắn là được, dù sao cũng không có hại.

Phó Cảnh Hồng nhướng mày, tựa hồ không đoán được tiểu Hoàng đế cư nhiên đem nồi đá lại đây, hắn khẽ cười, tiến về trước hai bước, đứng trước hai vị Thượng thư, đối với Tạ Nguyên Gia cao giọng nói: "Bẩm Hoàng Thượng, thần cho rằng......!Không nên giảm thuế."

"Hoàng Thượng lúc mới đăng cơ đã đại xá thiên hạ bảy ngày, nay không cần phải giảm thuế.

Hiện giờ quốc khố trống rỗng, lúc này giảm thuế sẽ chỉ làm quốc gia càng loạn, không phải là hàng động sáng suốt." Phó Cảnh Hồng thong thả ung dung nói.

Hắn nói còn chưa nói xong, Hộ Bộ thượng thư liền hừ lạnh một tiếng, "Vương gia cẩm y ngọc thực [6], làm sao hiểu được cuộc sống khốn khó của bá tánh? Năm trước vừa mới đại hạn, năm nay giảm chút thuế có gì mà không thể? Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, đây là thời điểm tốt để tạo danh vọng, bá tánh nhất định sẽ khen ngợi Hoàng Thượng là minh quân, đây là cơ hội rất tốt! Nhiếp Chính Vương vì sao phải ngăn cản?"

[6 ] - cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc.

Chỉ cuộc sống giàu sang.

"Bổn vương không hiểu nỗi khốn khó của dân gian, nhưng Lý đại nhân cũng có ra chiến trường đâu, làm sao hiểu được chiến tranh vô tình, một giây cũng không được chậm trễ?" Phó Cảnh Hồng khinh thường, căn bản không đem lão nhân kia để vào mắt: "Chư quốc Tây Vực xem nhẹ biên cảnh nước ta, Thần Võ Đại tướng quân khổ chiến mấy tháng trời, lúc này nếu lương thảo không đủ, chẳng lẽ muốn dùng củi ba năm thiêu trong một giờ? Nếu biên cảnh thất thủ, bọn nghịch tặc đó lại càng xem thường Đại Thành ta, bá tánh sinh linh đồ thán, Lý đại nhân gánh nổi cái tội này sao?"

"Ngươi!" Hộ Bộ thượng thư chán nản, lão từ trước đến nay chưa từng thích đám võ nhân này, trừ bỏ mang binh đánh giặc, thì biết cái gì gọi là đạo trị quốc chứ? Ngày hôm nay Phó Cảnh Hồng cứ cắn chặt không buông, lão một câu cũng không phản biện được, chỉ biết khom lưng nói: "Thỉnh Hoàng Thượng định đoạt."

Theo sau hắn, là đảng văn thần bắt đầu đấu võ mồm cùng Binh Bộ thượng thư và đám võ tướng, hiện trường vô cùng hỗn loạn, không biết còn tưởng đang ở trong chợ đi mua thức ăn.

Chỉ có Phó Cảnh Hồng và Thuần Vu Nhã là thản nhiên đứng tách biệt với đám lão thần ở xung quanh, thân trong nơi hỗn loạn mà vẫn bình thản như đang đứng trong sân vườn nhà mình, tố chất tâm lý mạnh mẽ đến bất ngờ.

Tạ Nguyên Gia chết lặng nhìn đám người ở bên dưới cãi qua cãi lại, không khỏi lại nhớ tới những tháng ngày mình ở khoa phụ sản đôi khi cũng trải qua những trận cãi vã do sơ xuất y tế.

Đã ở bệnh viện thì sẽ không có sự bình yên, mỗi ngày đều có đủ loại người đến tìm bác sĩ y tá để kiếm chuyện, mặc kệ đúng sai, cứ đổ lỗi hết cho đám nhân viên y tế trước đã rồi tính sau, trong khoa lúc nào cũng lộn xộn ầm ĩ như thế này, vì số lượng đàn ông trong khoa không nhiều lắm, y vẫn luôn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ mấy nữ y tá.

Chỉ là, bây giờ đứng dưới điện là một đám trọng thần đang cãi nhau ầm ĩ, tay nhỏ chân nhỏ như y mà đi xuống, sợ là một người cũng đánh không lại.

"Vậy, vậy trước tiên cứ bãi triều, giải tán sau lại bàn." Tạ Nguyên Gia thấy vai chính không có ý định giúp mình, đành hoảng loạn tự tìm đường thoát, tự mình quyết định, chân như chuồn chuồn lướt gió, lập tức biến mất chỉ để lại một phòng đầy người.

Phó Cảnh Hồng nhìn bóng dáng chạy trối chết của y, khóe miệng cong lên cười như không cười.

"Có một số người không nên quá phận." Thuần Vu Nhã không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh hắn, giống như vô tình nói, "Khi dễ một đứa nhỏ không biết gì, không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo."

Phó Cảnh Hồng quay đầu nhìn hắn, khinh thường cười một tiếng: "Thừa tướng đại nhân còn chưa đủ tư cách để nói Bổn vương?"

"Có tư cách hay không, không phải do Vương gia quyết định."

Phó Cảnh Hồng quá hiểu tâm tư của con cáo già này, hắn khẽ cười nói: "Bổn vương quả thật không phải là anh hùng, nhưng Bổn vương cũng không giống một số người, thích nhất là dùng thủ đoạn để mua danh chuộc tiếng, rõ ràng tim tối đen như mực, lại thích giả vờ đức hạnh, bày vẻ lòng ta bao la."

"Ha." Thuần Vu Nhã đung đưa cây quạt trong tay, không tỏ ý kiến.

Phó Cảnh Hồng không đấu võ mồm với hắn nữa, chỉ hỏi một câu: "Bổn vương không tin Thừa tướng đại nhân đột nhiên lại thiện tâm làm người tốt, sao hả, chẳng lẽ ngươi nhìn tiểu Hoàng đế kia không thấy sốt ruột?"

Thuần Vu Nhã trầm mặc trong chốc lát, nhớ tới vẻ mặt chết lặng của tiểu Hoàng đế khi thượng triều vừa rồi, rồi cả bóng dáng chật vật bỏ trốn của y, rốt cuộc thở dài:

"Sốt ruột."

Tạ Nguyên Gia nếu còn ở đây mà nghe được lời đánh giá của hai kẻ tâm cơ thâm đen đến nước sông cũng rửa không sạch, sợ là sẽ khóc thành tiếng.

Lần đầu thượng triều cái gì cũng không biết khiến y lo lắng không thôi, y thật sự muốn khóc..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio