Edit + Beta: April
"Nương của ta thật ra là người Hán đến từ Trung Nguyên."
Thiến Bích nở một nụ cười yếu ớt, cuối cùng cũng lấy lại được một ít nguyên khí ngày thường, "Phụ thân ta chính là Quốc vương của Lưu Ly. Năm đó nương của ta đi theo đoàn thương buôn, xui xẻo bị tách ra vì gặp phải bão cát, chính phụ thân của ta đã cứu bà."
Tạ Nguyên Gia ôm gối ngồi nghe hắn kể, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào quấy rầy.
"Nương của ta là người phương Nam, từ nhỏ đến lớn đều sống trong trấn nhỏ ở Giang Nam nơi có những cây cầu nhỏ vắt ngang sông, chưa từng trải qua sóng gió gì lớn trong cuộc đời, là thư tiểu bích ngọc [1] có đọc qua một ít kinh thư. Sau đó gia đạo sa sút nên cả nhà phải rời đi, bà vẫn luôn theo ông ngoại học làm ăn buôn bán, sau đó thành thân với phụ thân ta, bà chưa từng có phút giây nào thôi nhung nhớ về quê nhà, thường xuyên kể cho ta nghe Giang Nam đẹp ra sao. Mưa xuân lâm râm, đàn én bay qua rặng liễu, người người dạo bước trên cây cầu đá xanh, thuyền hoa dưới cầu nhỏ cất lên giọng Ngô nông mềm mỏng."
[1] - Bích ngọc: Mượn chỉ tì thiếp hoặc con gái nhà bình thường, nhỏ tuổi và xinh xắn.
"Từ nhỏ ta đã luôn mong ước, nghĩ rằng một ngày nào đó, khi ta lớn lên nhất định phải đến thăm Giang Nam một lần, xem thử nơi đó có đẹp giống như lời nương ta đã nói hay không, rốt cuộc nơi đó có gì khác với đại mạc của ta, đáng quý đến mức cho đến khi bà chết vẫn nhớ mãi không quên."
Tạ Nguyên Gia rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi: "Nhưng mà, sao phụ thân của ngươi lại muốn ngươi đi nằm vùng? Ngươi còn nhỏ như vậy, ông ta không sợ con của mình gặp chuyện nguy hiểm ư, không nên để ngươi gánh vác chuyện này."
"Lý do bởi vì ta là con của ông ấy, nên ông ấy mới muốn đưa ta đi." Thiến Bích nhẹ giọng nói, "Nước nhỏ của chúng ta không giống như nước lớn của các ngươi, suốt ngày chỉ biết âm mưu quỷ kế ám hại lẫn nhau, nếu thật sự có chuyện cần hy sinh, chúng ta sẽ không ngóng trông hãm hại nhà người khác. Phụ thân của ta là Quốc vương của Lưu Ly, ông ấy phải bảo vệ thần dân của mình, tuyệt đối không thể làm hại đến con cái nhà người ta."
"Cũng may ở phía trên ta còn có ba người ca ca tỷ tỷ, bỏ bớt một ta, thì cũng không thiếu người kế vị." Thiến Bích gắng gượng mỉm cười, "Ta không hận phụ thân, trong lòng ông ấy kỳ thật cũng rất thương ta, mấy năm nay...... Ông ấy đều nhớ thương ta, tuy chúng ta không thể thường xuyên liên lạc, nhưng đến Tết, ông ấy vẫn sẽ nhắn gửi cho ta vài câu."
Lòng Tạ Nguyên Gia đau đến tê tái, y quá hiểu cái cảm giác tịch mịch cô độc này, một thân một mình lẻ loi xa cách ngàn dặm ở trong địch doanh, chỉ có hôm nay không có ngày mai, ngay cả người để chia sẻ cảm xúc cũng không có.
"Ngươi không cần lộ ra vẻ mặt như vậy, ta không muốn ngươi nghĩ ta đáng thương." Thiến Bích muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt y, chợt nhớ tới cả người mình toàn là máu, cuối cùng nửa đường dừng lại rút tay về, "Người Lưu Ly chúng ta không có ủy mị như vậy, đại mạc nuôi dưỡng con dân ta, tuy chúng ta yêu quý người nhà mình, nhưng chúng ta không sợ hãi cái chết, chúng ta đều tin rằng thần sẽ phù hộ chúng ta, cái chết bất quá chỉ là một hình thức khác để tiếp tục tồn tại, để có thể vĩnh viễn bảo vệ các thành viên trong gia đình mình."
"Có lẽ khi ta chết rồi, thần sẽ phù hộ cho ta gặp lại nương." Khuôn mặt Thiến Bích như bừng sáng, "Ta vì quốc gia mình mà chết, thần sẽ ưu ái ta."
Tạ Nguyên Gia lặng lẽ lau nước mắt, "Nhất định, mẫu thân của ngươi nhất định sẽ hãnh diện về ngươi."
Tuy biết rõ đây chỉ là sự tự an ủi của bản thân mà thôi, nhưng Tạ Nguyên Gia ngay tại đây ngay tại lúc này cũng nguyện ý tin rằng trên đời này thật sự có thần linh tồn tại.
"Vậy tên thật của ngươi là gì?" Tạ Nguyên Gia lại hỏi, "Tuy sáu tuổi ngươi đã rời khỏi phụ thân, nhưng ở chốn cũ nhất định phải có một cái tên?"
Thiến Bích bĩu môi, "Tên thật của ta không dễ nghe tí nào, Hoàng Thượng tốt nhất đừng có hỏi."
"Vì sao?" Tạ Nguyên Gia khó hiểu.
"Cái tên Tái Nhĩ Á này vừa nghe đã biết là tên của nữ nhân." Vẻ mặt Thiến Bích buồn bực, "Vương hậu trước của phụ thân đã sinh cho người ba nhi tử cùng một tỷ tỷ, trong lòng của ông ấy lúc nào cũng mong ta là nữ nhi, nên từ sớm đã chọn ra cái tên này."
"Tái Nhĩ Á......" Tạ Nguyên Gia lẩm bẩm lặp lại một lần, "Ta cảm thấy cái tên này nghe rất êm tai."
Thiến Bích hừ một tiếng, hắn cúi đầu đùa nghịch khối ngọc lưu ly xanh biếc ở trong tay, "Màu sắc của nó rất giống màu hồ nước ở quê ta."
"Cảm ơn ngươi."
Tạ Nguyên Gia chớp chớp mắt, "Ngươi thích thì tốt rồi."
Thiến Bích hé miệng muốn nói, nghĩ một hồi lại nuốt trở vào, "Hoàng Thượng, khi xuân đến, đàn vịt con đó thật sự sẽ thay lông sao?"
"Ừ." Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Chờ khi tiết trời trở nên ấm áp, vịt con sẽ thay lông mới, ta cảm thấy như vậy rất đẹp."
Vẻ mặt Thiến Bích khát khao, "Quê ta không có vịt, đại mạc luôn thiếu thốn vật tư, nếu có thể chính mắt trông thấy thì tốt quá."
"Ừ." Tạ Nguyên Gia rất muốn nói ta sẽ dẫn ngươi đi xem, nhưng y biết lời nói này của mình bất quá chỉ là một lời nói dối.
"Giang Nam thật sự có rất nhiều mỹ nhân sao?" Thiến Bích lại hỏi, "Trước lúc tới Hoài Lăng Vương phủ, khi còn làm thủ hạ của Tình Ảm suốt ngày chỉ biết huấn luyện, đôi lúc sẽ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng đi một chút liền về, căn bản không có thời gian ngắm nhìn phong cảnh nơi đó, bây giờ ngẫm lại, có chút tiếc nuối."
Tạ Nguyên Gia không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể cúi đầu nắm chặt vạt áo của mình, ngón tay hơi run rẩy.
"Thôi mà, ngươi đừng có như vậy." Thiến Bích thở dài, "Chúng ta là quan hệ kẻ thù, kẻ muốn giết ngươi nay sắp phải chết, ngươi hẳn nên vui mừng mới đúng."
Tạ Nguyên Gia thấy dáng vẻ không tim không phổi của hắn, có chút ưu thương nói: "Nhưng sau này, không còn ai nói chuyện với ta nữa."
Thiến Bích đơ người, vẻ mặt có chút cô đơn, "Kẻ khác đều chê ta ồn ào, ngươi không thấy chán ghét ta sao?"
"Không có." Tạ Nguyên Gia nói, "Con người của ta quá trầm lặng, nên thích có người ồn ào sôi nổi bên cạnh."
Hốc mắt Thiến Bích ửng đỏ, "Ngươi đừng có đối tốt với ta như vậy, ta sẽ lưu luyến đó."
Tạ Nguyên Gia nâng ống tay áo lau nước mắt chảy xuống, "Ta quen phải đối xử tốt với người khác rồi."
Thiến Bích lẩm bẩm: "Ta chưa từng thấy ai kỳ lạ như ngươi, gặp ai cũng dịu dàng dễ gần, đối với ai cũng mang thiện ý, cứ như không biết nổi giận vậy."
"Sau này đừng có tùy tiện tin tưởng người khác, nói không chừng bọn họ cũng như ta vậy, mỗi ngày đều nghĩ cách làm sao để lấy mạng ngươi."
Tạ Nguyên Gia mỉm cười lau khô nước mắt, "Biết rồi."
Thiến Bích lại trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Thôi, để ta nói cho ngươi nghe một bí mật cuối cùng."
"Cái gì?" Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiến Bích ranh mãnh chớp chớp mắt, "Ta không phải thái giám."
"Gì cơ?" Tạ Nguyên Gia có chút kinh ngạc, "Vậy Hoàng thúc có biết không?"
"Hắn biết cái đếch gì!" Thiến Bích có chút đắc ý, "Lúc ấy người ở tịnh sự phòng thực sự muốn cho ta một đao, đáng tiếc đã bị ta đánh hôn mê, xong việc hắn cũng không dám báo cáo lên trên, ta cho hắn ít bạc, việc này cứ vậy mà được che giấu."
Tạ Nguyên Gia bật cười, "Trách không được ta luôn cảm thấy ngươi không giống mấy thái giám khác."
Thiến Bích cười lớn hi hi ha ha, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra hai má lúm đồng tiền. Thời gian bên nhau thật là ngắn ngủi, hai người mới đó mà đã nói chuyện hơn nửa canh giờ, Thiến Bích liền đuổi y đi:
"Ngươi mau đi lẹ đi, đêm đã khuya rồi, Hoàng Thượng cũng nên nghỉ ngơi."
Thiến Bích nghiêm túc nhìn Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia không muốn đi, nhưng y cũng biết bản thân không thể ở lâu, sau khi y đứng lên liền đứng tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên tiến lên vài bước giữ lấy Thiến Bích, kéo thân thể lạnh lẽo của hắn vào trong ngực, nghiêm túc nói:
"Không biết ngươi có tin hay không, nhưng ta thực sự xem ngươi là bạn."
"Hoàng thúc có nói, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ đánh Ngọc Hồ, sự tồn tại của chúng sẽ uy hiếp đến sự an nguy của đất nước ta, ngươi hãy tin ta, ta sẽ không bỏ qua cho đám người đó."
"Đợi đến ngày chúng ta đại thắng, ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ bố trí thích đáng cho Lưu Ly. Ta sẽ hạ chỉ để bọn họ có thể vĩnh viễn bình an sinh sống trong lãnh thổ của mình, sẽ không còn ai uy hiếp đến bọn họ, bọn họ sẽ không bao giờ phải chịu cảnh đưa con của mình vào vùng nguy hiểm, sự hy sinh của ngươi sẽ không vô ích."
"Khi ngày đó tới, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Thiến Bích sững sờ ngây người hồi lâu, đột nhiên ôm lấy lưng của Tạ Nguyên Gia, hung hăng mà nói: "Được! Tạ Nguyên Gia, ta muốn ngươi phải thề, đây chính là định ước của ngươi với ta! Ta nằm dưới mặt đất chờ tin tốt của ngươi! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ngươi nói rồi sau này kể lại cho ta nghe!"
"Ta sẽ chờ cho đến khi nghe được tin của ngươi, rồi lúc đó mới có thể nhắm mắt xuôi tay."
Tạ Nguyên Gia gật đầu, chịu đựng nỗi chua xót nói: "Được."
"Ta phải đi rồi." Tạ Nguyên Gia buông người Thiến Bích ra, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.
"Hẹn gặp lại, Thiến Bích."
Thiến Bích cũng nhìn y như vậy, khuôn mặt đầy nước mắt mỉm cười, nhẹ giọng trả lời: "Hẹn gặp lại, Nguyên Gia."
Khi Tạ Nguyên Gia nhấc chân xoay người rời đi, Thiến Bích đột nhiên nói: "Hoàng Thượng, cẩn thận Thần Vương."
"Cái gì?" Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn hắn.
Sắc mặt Thiến Bích ngưng trọng, "Ta có thể thề, ta tuyệt đối không cùng một phe với hắn, chỉ là...... Thần Vương là kẻ sâu không lường được, ta cảm thấy hắn có mưu đồ khác, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Tam hoàng huynh?
Tạ Nguyên Gia không hiểu sao đột nhiên lại nhắc đến hắn, nhưng biểu cảm của Thiến Bích không giống giả, y nghiêm túc mà đồng ý: "Được, ta sẽ chú ý."
Thiến Bích thả lỏng, xua tay bảo y tiếp tục đi.
Lúc Tạ Nguyên Gia bước ra khỏi cửa phòng giam, mơ hồ nghe được Thiến Bích ở bên trong nhỏ giọng nói một câu:
"Thực sự xin lỗi."
"Không sao đâu."
Tạ Nguyên Gia cũng nhỏ giọng đáp lại một câu, không hề biết người bên trong có nghe được hay không.
Bước ra khỏi cửa phòng giam, liền thấy Phó Cảnh Hồng đang đứng chờ, hắn nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tạ Nguyên Gia đang đi ra, trên khuôn mặt còn đọng lại vệt nước mắt đã khô, hắn lấy áo choàng của mình phủ thêm cho y, hôn lên trán y một cái, "Từ biệt rồi?"
"Ừ." Tạ Nguyên Gia nặng nề gật đầu, rồi cúi đầu trong im lặng.
"Đêm khuya gió lớn, chúng ta cũng trở về thôi." Phó Cảnh Hồng không muốn nửa đêm đứng hứng gió cùng y trò chuyện, liền ôm y trở về.
Hai ngày sau, một đạo thánh chỉ được mang vào đại lao, kẻ phản nghịch ẩn giấu nhiều năm ở trong cung cuối cùng cũng bị xử tử, có thể nói lòng người mãn nguyện.
Tạ Nguyên Gia vẫn luôn ngồi yên trong Cảnh Doanh Cung, từ thời khắc y viết xuống chữ cuối cùng trong thánh chỉ, y vẫn luôn giữ vững tư thế này, Phó Cảnh Hồng biết y đang khổ sở nên cũng không quấy rầy, chỉ an tĩnh ngồi một bên xử lý tấu chương.
Một canh giờ sau, Lam Khấu cuối cùng cũng trở lại.
Thân ảnh của nàng vừa xuất hiện ở cửa, cả người Tạ Nguyên Gia liền cứng đờ, giọng nói của y run rẩy hỏi nàng: "Đã, đã xong rồi ư?"
Lam Khấu hành lễ, thấp giọng nói: "Đã xong rồi."
"Vậy hắn, còn nói gì nữa không?"
Lam Khấu đáp: "Chỉ nói một câu."
"Hắn nói, hắn rất thích cái tên Thiến Bích này."
Nước mắt của Tạ Nguyên Gia bỗng dưng rơi xuống.
Thật ra cái tên này là lúc trước y ngẫu hứng đặt cho, đặt chơi thôi, cũng không chút nào nghiêm túc trong đó, thật không ngờ đứa trẻ kia lại rất thích. Y có chút hối hận, nếu biết có kết cục ngày hôm nay, thì trước đây sẽ đàng hoàng suy nghĩ một cái tên thật đẹp đặt cho hắn.
Lam Khấu cúi đầu, giấu đi sự cô đơn trong mắt.
Nàng còn nhớ rõ lúc mình bưng khay bạc đựng bình rượu độc, bạch lăng (lụa trắng) cùng chủy thủ tiến vào, Thiến Bích đã nhìn mình rất chăm chú, tựa như đây là lần đầu tiên gặp mặt, không còn những cuộc đối chọi gay gắt như trước.
Ta có nói qua chưa nhỉ, ngươi lớn lên trông cũng khá xinh đẹp?
Thiến Bích một tay chống cằm, một bên nhàn nhã nhìn nàng, không giống như một người sắp chết.
Chưa từng. Lam Khấu nhớ lại ngữ khí lạnh lùng của mình.
Ngươi xem ngươi đó, nữ nhân mà suốt ngày chỉ biết trưng cái bản mặt lạnh, làm gì có nam nhân nào thích? Ta thấy ngươi đến ba mươi tuổi cũng chưa chắc gả được.
Lam Khấu không có đáp lại hắn, chỉ đặt cái mâm xuống mặt đất, nhàn nhạt nói: "Hoàng Thượng khoan dung, cho ngươi ba lựa chọn, ngươi chọn một cái đi."
Thiến Bích cúi đầu, ánh mắt lướt qua chén rượu, chủy thủ cùng bạch lăng, cười giỡn nói: "Ta đương nhiên chọn rượu độc rồi! Chủy thủ cắt cổ tay, bạch lăng quấn quanh cổ, vừa nghe liền biết là chết rất thảm, vẫn là rượu độc tốt, ngủ một giấc liền xong."
Lam Khấu rũ mắt không nói gì.
"Sau này, bên cạnh Hoàng Thượng chỉ còn có mình ngươi." Thiến Bích thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm trọng nói, "Ngươi phải cố gắng hết sức bảo vệ y."
"Nếu biết có hôm nay, hà tất gì lúc trước phải?" Lam Khấu cuối cùng cũng chịu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói, "Bây giờ giả mù sa mưa nói mấy lời này, ngươi nghĩ mình đủ tư cách?"
Thiến Bích cười khổ, "Đúng vậy, ta không có tư cách."
"Bây giờ ngươi bày ra dáng vẻ này cho ai xem?" Lam Khấu lạnh nhạt nhìn hắn, "Muốn bảo vệ đất nước của ngươi, chưa chắc không có cách khác, tự ngươi ngu xuẩn, cứ một hai phải chọn cái cách gian nan nhất, đừng có ở đó mà trách người khác."
Thiến Bích không nói nên lời.
"Nói gì cũng đã trễ." Thiến Bích lại mỉm cười, "Ta sắp chết rồi, ngươi không thể đối xử dịu dàng với ta một chút được sao? Tốt xấu gì, chúng ta cũng là cộng sự nhiều năm, một chút tình cảm cũng không có sao?"
Lam Khấu không muốn trả lời hắn.
Thiến Bích biết nữ nhân này sẽ không có tình cảm gì khác đối với mình, cuối cùng đành tiếc nuối thở dài, bưng ly rượu độc lên nhìn, nhẹ giọng nói: "Nói với Hoàng Thượng, cái tên y đặt cho ta, ta thực sự rất thích."
Dứt lời, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu độc không mùi không vị.
Lam Khấu lẳng lặng nhìn hắn, từ lúc uống rượu độc cho đến khi chậm rãi ngã xuống, trước một giây khi đôi mắt hắn nhắm lại, bỗng nhiên mở miệng:
"Ngươi đã từng có cơ hội giết chết Hoàng Thượng, chỉ là, cuối cùng vẫn mềm lòng, Vương gia......"
Câu nói kế tiếp, Thiến Bích không nghe được, hắn cũng không còn cơ hội để nghe được.
Vương gia cái gì chứ?
Tạ Nguyên Gia nghe xong câu nói cuối cùng Lam Khấu nói với hắn, từ trên long ỷ đứng dậy đi đến trước cửa, giương mắt nhìn bầu trời xanh ngắt, băng tuyết đã tan đất đai sống lại, đàn én bay về phía nam đã trở lại.
Mùa xuân đã về.
"Lam Khấu, chúng ta sau này, sẽ không còn Thiến Bích nữa."
"Ngươi nói xem, hắn có tự do không?"
Lam Khấu trầm mặc gật đầu.
Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời thật lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng gọi Phó Cảnh Hồng: "Hoàng thúc."
Phó Cảnh Hồng ngẩng đầu nhìn y, chờ y nói tiếp.
Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt chưa từng kiên định như vậy.
"Trẫm muốn ở lại."
Có lẽ tất cả đã được định sẵn, y xuyên đến cuốn sách này không phải do ngoài ý muốn, y đã được định sẵn phải ở đây.
"Trẫm muốn học cách làm một vị Hoàng đế tốt."
Phó Cảnh Hồng dịu dàng nhìn y hồi lâu, mở miệng nhẹ giọng nói: "Được."
"Em muốn làm gì, thì cứ làm đi."
Hoàng cung mượn chuyện của Thiến Bích lần nữa quét sạch tất cả, sau khi Thiến Bích được ban chết, thi thể bị Phó Cảnh Hồng treo lên ba ngày coi như cảnh báo, thậm chí còn mượn cơ hội này phát động hàng loạt cuộc tiến công nhỏ vào biên giới Ngọc Hồ, thẳng đến khi bức bọn chúng lui về sau mấy chục dặm, bắt sống ba vị Đại tướng của chúng, tỏ vẻ đây chính là hình phạt cho Ngọc Hồ vì sắp xếp mật thám có ý đồ ám sát Hoàng đế Đại Thành.
Ngọc Hồ không dám nhiều lời, chỉ có thể nén giận cắt nhường vài toà thành trì, co rúc trên địa bàn của mình, cũng không còn tâm tư để ý đến Lưu Ly quốc.
Ở mặt nào đó, Lưu Ly xem như tạm thời an toàn.
Qua nửa tháng sau ——
Một chiếc xe bò cũ nát đang chạy trên đường nhỏ đi về phía Giang Nam, xa phu ngồi ở phía trước đánh xe, phía sau có một thiếu niên mặc quần áo giản dị nằm trên thân xe phủ đầy rơm.
Trên mặt thiếu niên có một vết bớt màu xanh, không quá lớn, nhưng lại làm người ta không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Hắn nằm rất thoải mái, tay giơ cao một khối lưu ly màu xanh, vuốt ve tới lui thích đến nỗi không nỡ buông tay.
"Tiểu huynh đệ, Liễu Châu Giang Nam sắp tới rồi, ta sẽ thả ngươi ở đó!"
"Làm phiền rồi." Giọng nói của thiếu niên có chút khàn khàn, nghe có vẻ tang thương.
Hắn tiếp tục nhìn khối lưu ly kia, ánh mắt chỉ toàn sự dịu dàng.
Hắn tỉnh lại ở bãi tha ma, không nhớ rõ tên của mình, không biết bản thân là ai, cũng không rõ mình đến từ đâu, trên người ngoại trừ khối lưu ly xinh đẹp này, thì không có bất cứ thứ gì khác.
Dù đầu óc trống rỗng, thân đang ở trong bãi tha ma đáng sợ, nhưng hắn vẫn gắt gao nắm chặt nó, dù trong đầu không xuất hiện bất kỳ ký ức nào, nhưng hắn vẫn tự hiểu, đây nhất định là một thứ rất quan trọng do ai đó tặng, hắn không thể vứt bỏ nó.
Được đồ tể lôi ra từ trong đống xác chết, hắn không có nhà để về, có người hỏi hắn muốn đi đâu.
Nếu có thể, trong đầu dường như có một giọng nói rất dịu dàng bảo với hắn, đến Giang Nam đi.
Giang Nam rất tốt, rất hợp với ngươi.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hãy lau nước mắt đi, đừng khóc nữa.