*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit + Beta: April
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt một cái đã đến kỳ săn Xuân.
Kể từ khi Hoàn Đế bệnh nặng nằm liệt trên giường, kỳ săn Xuân săn Thu mỗi năm đều bị hoãn, sau bốn năm lại lần nữa được tổ chức, phe võ tướng trong triều vui vẻ hân hoan, ai nấy đều xoa tay hầm hè muốn thi thố tài năng, tranh giành vị trí đứng nhất, dẫu sao phần thưởng của quán quân cũng rất hậu hĩnh, hơn nữa còn được đích thân Hoàng Thượng ban thưởng, nếu vận khí tốt thì có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, có cơ hội thăng quan tiến chức.
Vương triều Đại Thành hai bên võ văn đều đang thiếu người, vào thời điểm này mỗi năm là lúc phe văn thần hậm hực, bởi vì họ chỉ có thể ngồi trong thính phòng cùng Hoàng Thượng.
Săn Xuân năm nay cực kỳ hoành tráng, Tạ Nguyên Gia dậy từ rất sớm, sau khi dùng bữa thì lên xe ngựa, dẫn theo văn võ toàn triều xuất cung, đi đến khu vực săn bắn của hoàng gia, y còn đặc biệt cho phép Trưởng công chúa cùng Hoàng Hậu đi theo, để xem náo nhiệt.
Khu vực săn bắn hoàng gia là một khu rừng rậm rạp nằm ngoài kinh thành, khu rừng được người thuộc hoàng tộc quản lý, chăm sóc nuôi dưỡng và thả không ít động vật trong đó, chỉ chờ hoạt động du săn (du ngoạn săn bắt) hai lần mỗi năm.
Tổ tiên Đại Thành không phải dân du mục, nhưng họ thích đi săn, sau khi làm Hoàng đế cũng học theo tiền triều, bảo dưỡng khu vực săn bắn này để dành cho đời sau.
Tạ Nguyên Gia ngồi trong xe ngựa ngủ gà ngủ gật, y đương nhiên cũng muốn giống như những nam tử khác cưỡi ngựa lớn phi cước đại ở bên ngoài, đáng tiếc thân phận hiện tại không cho phép, chỉ có thể ngồi ở trong xe nhàm chán buồn ngủ.
"Hoàng Thượng đang chán ư?"
Giọng của Phó Cảnh Hồng truyền từ ngoài thùng xe vào, Tạ Nguyên Gia mở mắt vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện ở bên phải của mình, hắn vẫn cưỡi con ngựa đen vừa cao vừa đẹp kia.
"Hoàng thúc, sao ngươi không đi ở đằng trước?" Tạ Nguyên Gia nhìn về phía đội ngũ đằng trước, lúc mới xuất cung, Phó Cảnh Hồng cùng Quý Thiếu Viêm chính là người dẫn đường, sao bây giờ lại chạy tới chỗ này.
Phó Cảnh Hồng nhìn phía trước đáp: "Có Thiếu Viêm ở đó, không sao đâu."
"Thần nghĩ, Hoàng Thượng ngồi một mình trong xe nhất định rất chán, có người cùng trò chuyện cũng tốt."
Trong mắt hắn ẩn ẩn ý cười, cưỡi trên con ngựa cao lớn cúi đầu chăm chú nhìn Tạ Nguyên Gia, tựa như tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, trong mắt chỉ còn mỗi bóng hình y.
Tạ Nguyên Gia đỏ mặt cúi đầu, kể từ khi trở về từ suối nước nóng, y càng ngày càng khó chống cự trước Phó Cảnh Hồng, chẳng trách dù trong nguyên tác có kiêu ngạo tùy hứng thì nữ chính vẫn một lòng một dạ yêu hắn, cua trai nhu tình thế ai mà chịu cho nổi?
"Hoàng Thượng có muốn cưỡi ngựa không?" Phó Cảnh Hồng nhìn lỗ tai đỏ lên của y, lường trước đứa nhỏ hay xấu hổ đang thẹn thùng, cũng không vạch trần y, chỉ vỗ lên con ngựa của mình, dịu dàng nói: "Thần có thể chia cho Hoàng Thượng một nửa."
Tạ Nguyên Gia lập tức lắc đầu, "Không cần."
Muốn cưỡi chung chứ gì, đây chẳng phải là hành quyết công khai sao? Văn võ toàn triều đều đang ở đây, y cưỡi chung một con ngựa với Nhiếp Chính, e rằng sẽ bị chửi té tát.
Phó Cảnh Hồng tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của y, trầm giọng nói: "Bọn họ dám hó hé một câu?"
Trong lời nói thể hiện sự uy hiếp trắng trợn, Tạ Nguyên Gia thở dài: "Trẫm ngồi xe ngựa cũng tốt, không bị xóc nảy."
Phó Cảnh Hồng khẽ nhíu mày, quay đầu nói vài câu với Lăng Sương, chỉ một lát sau Lăng Sương liền trở lại, trên tay còn nắm dây cương của một con ngựa khác, chậm rãi đi theo chính là Tiểu Hồng của Tạ Nguyên Gia.
"Tiểu Hồng!?" Tạ Nguyên Gia kinh hỉ ngoài ý muốn, "Sao nó lại ở đây?"
Lăng Sương cung kính đáp: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia nói kỳ săn Xuân sẽ diễn ra trong ba ngày, sợ Hoàng Thượng buồn, nên cố ý dẫn theo tọa kỵ của người, cưỡi ngựa thong dong hít thở không khí cũng tốt."
Không ngờ Phó Cảnh Hồng lại chu đáo đến thế, Tạ Nguyên Gia cảm khái, đã có kỵ mã, y đương nhiên không muốn ngồi xe ngựa nữa, vô cùng hưng phấn vươn tay ra khỏi xe, được Phó Cảnh Hồng nửa ôm lên ngựa.
Tạ Nguyên Gia cẩn thận khống chế dây cương, nhẹ nhàng sờ lên đầu Tiểu Hồng, sóng vai đi bên cạnh Phó Cảnh Hồng, "Ánh nắng bên ngoài quả nhiên tốt hơn trong xe."
"Đó là đương nhiên." Phó Cảnh Hồng liếc nhìn Tạ Nguyên Gia, mỉm cười nói: "Bây giờ Hoàng Thượng cưỡi ngựa đã ra hình ra dáng, xem ra Thiếu Viêm dạy cũng không tệ."
Được khen, Tạ Nguyên Gia có chút ngượng, "Trẫm học mất vài tháng mới dám tự mình cưỡi ngựa, tốc độ rất chậm, Đại tướng quân nói lúc hắn còn bé đã có thể tự mình cưỡi ngựa."
"So với hắn làm gì?" Phó Cảnh Hồng không đồng tình, "Hắn là thằng lưu manh, có chuyện gì mà không dám làm?"
Hai người chậm rãi đi vừa nói vừa cười, nhìn không ra mối quan hệ hơn một năm trước đây của họ đang trong tình trạng căng thẳng.
Lý thượng thư cùng vài vị đại nhân ngồi trên chiếc xe đi phía sau, lão vén rèm nhìn Hoàng Thượng nhà bọn họ đang ở chung một chỗ với tên khốn kia, lại còn cười đến vui vẻ, không khỏi đen mặt.
"Lý đại nhân, hạ quan không có nói bậy." Vẻ mặt Hộ Bộ thị lang ưu sầu, "Lời đồn Nhiếp Chính Vương nửa đêm xuất nhập tẩm cung của Hoàng Thượng cũng không phải ngày một ngày hai, hạ quan lo lắng......"
Sắc mặt Lý thượng thư khó coi, "Đồ nghịch tặc Phó Cảnh Hồng, cái tính háo sắc đã sớm thành danh ở bên ngoài, trước đây ta có nghe nói hắn thường xuyên xuất nhập nơi trăng hoa, chay mặn đều không kiêng kỵ, không ngờ bây giờ còn muốn hủy hoại thanh danh của Hoàng Thượng?"
"Cũng chưa chắc nghiêm trọng như vậy." Lại Bộ thượng thư bên cạnh ôn hòa khuyên nhủ, "Ta thấy Hoàng Thượng rất ngoan, hẳn sẽ không quá thân cận với hắn."
"Hoàng Thượng mới mười bảy tuổi, đăng cơ vừa tròn một năm, y làm sao biết được dã tâm của Phó Cảnh Hồng?" Lý thượng thư mạnh mẽ lên án nói, "Phó Cảnh Hồng rất thích đóng kịch, tâm cơ thâm trầm, nếu hắn có tâm lừa gạt, Hoàng Thượng chắc chắn không phải đối thủ của hắn!"
"Vậy...... Vậy bây giờ phải làm sao?" Hộ Bộ thị lang khó xử, "Chúng ta chỉ là mấy thanh lưu [1] không chút quyền thế, chẳng thể lay chuyển được Nhiếp Chính Vương."
[1] - Thanh lưu: trường phái thanh liêm, liêm khiết.
Lý thượng thư vuốt chòm râu hoa râm, chém đinh chặt sắt nói: "Trình tấu thư đến Hoàng Thượng, thỉnh người xem trọng chuyện hậu cung."
"Chỉ cần bổ sung đầy hậu cung, tinh lực của Hoàng Thượng sẽ có chỗ phân bố, còn sợ gì bị Phó Cảnh Hồng câu dẫn?"
Những người còn lại cũng tụ hợp, cảm thấy cũng có lý, tuy năm ngoái Hoàng Thượng đã cự tuyệt việc tuyển phi một lần, nhưng chưa chắc lần này sẽ tiếp tục từ chối, nữ nhân trong cung nhiều lên, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý.
Vì thế bọn họ hào hứng cảm thấy biện pháp này rất tốt, nếu thuyết phục được thêm Thừa tướng đại nhân, vậy thì càng tốt.
Đoàn xe chậm rãi đi tới, trời chưa tối đã tới nơi. Quý Thiếu Viêm ra lệnh, 3000 tinh binh hắn mang theo liền bắt đầu tại chỗ dựng trại đóng quân, tốc độ cực nhanh làm người ta hoa cả mắt, Tạ Nguyên Gia tò mò đi tới, thấy những hán tử đang ngồi xổm trên mặt đất, ba năm người một tổ, không đến một canh giờ liền dựng xong gần trăm cái lều, khung cảnh vô cùng hoành tráng.
"Hoàng Thượng, mặt trời đã về Tây, nơi đây lại là đỉnh núi, gió sắp nổi lên, người ở bên ngoài sẽ bị lạnh, mau vào lều trại nghỉ ngơi chút đi."
Sau khi Quý Thiếu Viêm làm xong hết thảy liền trở về bẩm báo với Tạ Nguyên Gia, cũng giục y mau đi vào.
Tạ Nguyên Gia chưa có kinh nghiệm cắm trại ăn ngủ nơi hoang dã, cảm thấy mới lạ đi vào chiếc lều Quý Thiếu Viêm cố ý chuẩn bị cho mình.
Lều của Hoàng Thượng đương nhiên không giống với những người khác, bên trong rộng rãi, trên mặt đất còn trải thảm lông Tây Vực rất dày, dẫm lên rất là mềm lại thoải mái. Trong lều còn trang bị đầy đủ mọi thứ, án thư bàn trà kệ sách giường ngủ đều có đủ hết, trong trướng thậm chí còn đốt huân hương, chính là mùi hương mà Tạ Nguyên Gia thích nhất.
"Hoàng Thượng có hài lòng không?" Quý Thiếu Viêm cũng đi theo vào, trên mặt có chút đắc ý, "Thần lo Hoàng Thượng ở không quen, nên cố ý hỏi Cô cô."
"Quá xa xỉ." Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn hắn, "Trẫm lần này tới đây để săn thú, không phải tới chơi."
Quý Thiếu Viêm hoàn toàn không để tâm, "Đi chơi thì sao? Người là Hoàng Thượng, nên được hưởng những thứ tốt nhất khắp thiên hạ."
"Thần cũng đã an bài chỗ ở cho Công chúa cùng Hoàng Hậu, là ở phía sau bên trái lều của Hoàng Thượng, lát nữa sau khi Hoàng Thượng dùng xong bữa tối nếu thấy nhàm chán, cũng có thể đi xem một chút."
"Ái khanh vất vả rồi." Tạ Nguyên Gia cảm thán, "Ngươi cũng mau đi nghỉ đi, đi đường cả một ngày, chắc hẳn rất mệt mỏi."
"Này thì tính là cái gì." Trông Quý Thiếu Viêm tinh thần sáng láng, "Trước đây lúc thần hành quân đánh giặc, thường dẫn theo thuộc hạ lên đường suốt đêm, màn trời chiếu đất một hai tháng là chuyện thường, chút việc cỏn con này không làm khó được thần."
Hắn có chút ngại ngùng nói: "Hôm nay thần có thể ở lại dùng bữa chung với Hoàng Thượng được không?"
"Hả?" Tạ Nguyên Gia có chút ngạc nhiên, "Đương nhiên là được."
Quý Thiếu Viêm mỉm cười cong cong đôi mắt, "Đa tạ Hoàng Thượng! Thần đã lâu lắm rồi không được dùng bữa cùng Hoàng Thượng."
Đang nói chuyện, Phó Cảnh Hồng liền từ bên ngoài đi vào, hắn vừa nhấc đầu liền thấy Quý Thiếu Viêm còn đang đứng ở đây, liếc mắt nhìn Quý Thiếu Viêm: "Sao người còn chưa trở về lều của mình?"
"Hoàng Thượng muốn thần ở lại cùng dùng bữa." Quý Thiếu Viêm sảng khoái nói.
Phó Cảnh Hồng hơi nhíu mày, bất mãn nhìn hắn, cực kỳ không vui vì thế giới chỉ có hai người đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa.
"Đừng suốt ngày chỉ biết quấn lấy Hoàng Thượng, tốt xấu gì thì ngươi cũng là Tướng quân."
Quý Thiếu Viêm hoàn toàn không quan tâm đến lời hắn nói, "Hoàng Thượng đâu phải chỉ có một mình ngươi, sao ta không thể đi theo?"
"Mấy ngày nay thần lo chuẩn bị cho kỳ săn Xuân, lâu rồi không cùng Hoàng Thượng trò chuyện, ăn có một bữa cơm thì có làm sao? Đừng nói ngay cả chuyện này ngươi cũng quản?"
Phó Cảnh Hồng vừa thấy Quý Thiếu Viêm liền đau đầu, ở trong mắt của hắn, Quý Thiếu Viêm chính là một thằng ngu, trừ việc dẫn binh đánh giặc, thì chính là đầu heo không não, rõ ràng có chút cảm xúc mơ hồ với Hoàng Thượng, bản thân lại ngu ngơ không hiểu, cứ cản trở chuyện tốt của hắn.
"Ta thấy, nên đề nghị với lão Tướng quân, cưới cho ngươi một cô vợ." Phó Cảnh Hồng không nhìn hắn, đi thẳng ngồi xuống bên cạnh Tạ Nguyên Gia, "Lam Khấu đã sai người chuẩn bị bữa tối, xin Hoàng Thượng hãy chờ một chút."
Tạ Nguyên Gia hiểu rõ gật đầu: "Trẫm cũng chưa đói bụng lắm, không vội."
"Ai nói muốn cưới vợ hồi nào?" Quý Thiếu Viêm trợn trắng mắt. "Cưới vợ có gì tốt? Suốt ngày chỉ biết quản thúc ta, chẳng có gì hay ho cả."
"Ái khanh cũng hai mươi rồi. Nên tìm cho mình một nàng dâu tốt." Tạ Nguyên Gia tự tin quyết định đảm nhận chuyện hồng nương (làm mai), "Nếu ngươi thích cô nương nào, nhất định phải nói với trẫm, trẫm thay ngươi làm chủ."
"Thần biết rồi." Khuôn mặt Quý Thiếu Viêm đỏ lên, "Gần đây phụ thân thần vẫn luôn thúc giục việc này, Hoàng Thượng chớ có nhắc nữa."
Tạ Nguyên Gia buồn cười nhìn hắn, trong đầu lại tự hỏi, rốt cuộc cô nương như thế nào mới có thể xứng với hắn?
Bữa tối chỉ đơn giản là cháo kê, Tạ Nguyên Gia ở trong túp lều ấm áp lắng nghe âm thanh gió núi gào thét ở bên ngoài, trái tim vô cùng ấm áp, một hơi uống liền hai chén, cả người thoải mái.
Đêm nay chính là đêm đầu tiên được ăn ngủ ngoài trời, sau khi Tạ Nguyên Gia ăn cơm no say liền cảm thấy mỹ mãn bảo Lam Khấu chuẩn bị nước ấm để rửa mặt, gọi hai cung nữ trải giường chiếu, rồi hạnh phúc lên giường đi ngủ.
Phúc lợi cùng đãi ngộ khi làm Hoàng đế thật tốt.
--------------------------
Cháo kê
(Được nấu từ hạt kê, có thể kết hợp với các nguyên liệu khác như các loại đậu, bí ngô, khoai lang,... để tăng hương vị)