Ngày nhóc con ra đời Văn Phỉ đang đi công tác ở nơi khác, bởi vì trong thời gian mang thai Loan Tịch được chăm sóc rất tốt, chỉ dùng phút nhóc con đã thuận lợi ra đời.
Là một omega, da trắng, bé nhỏ, mắt to hai mí, cười lên rất đáng yêu.
Văn Phỉ ở đầu bên kia điện thoại vô cùng kích động: “Loan Tịch, gọi nhóc con là Văn Sổ đi!”
( chữ “Sổ” (数) ở đây có nghĩa là số; con số, là số con trong toán học)
Loan Tịch:...
Văn Phỉ nói: “Vì anh là thầy giáo dạy toán mà, rất có ý nghĩa kỷ niệm nha.”
Loan Tịch:...
“Anh chờ em nhé, hai ngày nữa em về rồi, anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó.” Văn Phỉ nói: “Anh không nói lời nào thì em coi như anh chịu rồi đó nhé, bé con sẽ tên là Văn Sổ, bảo bối, em…”
“Anh muốn ngủ.”
Loan Tịch mệt mỏi cúp điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ kích động của Văn Phỉ, lúc nhắm mắt lại khóe miệng còn mang theo nụ cười.
Văn Phỉ càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng có sức quyến rũ như một alpha, không thể không nói đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, gien vẫn luôn là một thứ kỳ diệu như vậy.
Lúc Văn Phỉ về nhà còn mang theo quà cho vợ con, mẹ của Văn Phỉ cực kỳ vui vẻ, muốn tặng cho Loan Tịch một căn biệt thự, lại bị Văn Phỉ ngăn lại: “Mẹ, anh ấy không thích như vậy.”
Văn Phỉ vội vã cởi áo khoác, không đi qua xem nhóc con mà ôm một bó hoa hồng lớn vào nhà tìm Loan Tịch.
Loan Tịch đang chợp mắt buổi trưa, hắn đứng ở đầu giường nhìn vẻ mặt yên tĩnh ngủ của Loan Tịch đến ngây người.
Cuộc sống hạnh phúc cũng chỉ tới vậy mà thôi, cưới được người mình yêu, người kia còn sinh ra cốt nhục của bọn họ.
Hắn đặt hoa lên đầu giường, yên lặng chờ Loan Tịch tỉnh lại. Đến lúc này Loan Tịch cũng đã cảm nhận được tin tức tố từ alpha của mình, chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Văn Phỉ ngồi ở mép giường.
Hình như Văn Phỉ càng đẹp trai hơn một chút, khuôn mặt hơi gầy đi, khiến các góc cạnh càng thêm rõ ràng, tay áo sơ mi xắn tới khuỷu tay, lộ ra làn da màu lúa mì khỏe mạnh mà cường tráng.
Văn Phỉ thấy vợ đã tỉnh lại, vui vẻ cong đôi mắt, nói: “Thầy, anh nhớ em rồi có phải không?”
“Không.”
Loan Tịch thích hoa, thấy hoa bèn đỏ mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lúc này, bảo mẫu ôm bé cưng tới cho Loan Tịch một lúc, Văn Phỉ mới nhớ tới mình cũng mang quà về cho nhóc con. Hắn nhìn và khuôn mặt nho nhỏ của bé con, phát hiện khá giống Loan Tịch, rất ư là vui mừng, vòng lên cổ bẻ con một chiếc khóa vàng bình an.
Nhóc con cười khanh khách nhìn bố, còn rất ngoan tự ngậm ngón tay mình mở to mắt ngắm nghía.
Loan Tịch ôm nhóc con, cười rất dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Cha con đấy, Viên Viên.”
“Viên Viên?”
“Không phải em bảo đặt tên cho con là Văn Sổ sao, anh đã đặt cho bé con một cái tên ở nhà rồi, gọi là Viên Viên.” Loan Tịch ngửa đầu nói: “Đường cong tròn hình nón.”
( Viên Viên còn có nghĩa là tròn tròn.)
Văn Phỉ cười lộ ra răng nanh, gần đây biểu hiện của hắn rất thành thục chín chắn, lúc cười lên ngược lại lại có mấy phần giống dáng vẻ thời hắn còn là học sinh.
“Tên rất hay.” Hắn ôm nhóc con: “Vợ yêu đã vất vả rồi. Đây là quà em mua cho anh.”
Một chiếc vòng ngọc có giá trị liên thành đeo lên tay Loan Tịch, Văn Phỉ hôn lên mắt anh, nói: “Em hi vọng anh và bé con luôn khỏe mạnh bình an.”
Viên Viên rất hay khóc vào lúc nửa đêm, Văn Phỉ liền phát huy ưu thế thân thể cường tráng của mình, hơn nửa đêm ôm bé con ra ngắm sao ngắm hoa trong sân, cũng theo con không ngủ.
“Không khóc không khóc, ba ba Tịch Tịch đại bảo bối của con còn đang ngủ đó, con phải ngoan nha, phối hợp với cha nào~ Tiểu bảo bối Viên Viên đáng yêu nhất nà.”
Văn Phỉ kiêu ngạo hiếm khi có giọng điệu thân mật như vậy, lúc nói chuyện với con nhỏ còn sợ quấy rầy đến Loan Tịch vừa mới sinh con xong, ôm nhóc con ra ngoài.
Hắn cũng không chú ý đến Loan Tịch đang ở sau lưng mình yên lặng nhìn hắn hồi lâu, Loan Tịch nhìn người mới lên làm cha kia đang tay trái cầm bình sữa tay phải ôm bé con, cuối cùng nhịn không được bật cười lên thành tiếng.
“Văn Phỉ.” Loan Tịch ở phía sau gọi hắn: “Để anh đi.”
Văn Phỉ đang kiêu ngạo khoe khoang với nhóc con mình như thế nào gian lận trong kì kiểm tra, khiến bài thi của mình đạt được điểm tối đa, cưới được thầy giáo nhà mình, nghe thấy anh gọi thì có chút ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi, nói: “Loan Tịch, anh cứ ngủ đi.”
Loan Tịch đi tới gần, cúi người, chủ động hôn lên khóe môi Văn Phỉ.
“Nhìn em cũng không giống một tên khốn cho lắm. Miễn cưỡng tha thứ chuyện em gọi hai omega về nhà làm bài tập đấy.”
Đôi mắt đẹp của Loan Tịch hơi cong cong nhìn Văn Phỉ cười, Văn Phỉ lập tức cảm thấy hoang mang lo sợ, nghĩ thầm Loan Tịch cũng cmn quá đẹp, omega đáng chết này thật là quá nguy hiểm, luôn có thể rung động lòng hắn.
“Gần đây em có thể ở nhà lâu dài sao?”
“Mấy ngày nữa em lại phải đi công tác thêm một chuyến, sau chuyến này sẽ không cần đi đâu nữa.” Văn Phỉ ôm Loan Tịch, ngửi được hương thơm vị sữa xen với mùi hoa quế thoang thoảng: “Em sẽ về với anh sớm.”
____________
Hết chương