Rất nhanh cô đã đi tới phòng làm việc của giáo sư.
Nơi này lúc nào cũng đông người qua lại, ai cũng muốn một cuộc gặp riêng với vị giáo sư nổi tiếng.
Từ phóng viên đến nhà báo, các con săn tin thường xuyên túc trực bên ngoài để có được những thông tin từ ông sớm nhất có thể.
Cô vì vậy cũng được đưa vào lối khác vì cửa chính và cửa phụ đều bị giới truyền thông vây kín, nếu có thêm sự xuất hiện của cô thì sẽ lại gây ra một làn sóng tin tức mới.
Khó khăn lắm cô mới vào được bên trong phòng làm việc của giáo sư.
Học trò của ông sau khi mời cô dùng nước cũng đi ra khỏi phòng để lát nữa giáo sư sẽ trở về.
Ông vẫn luôn bận rộn như vậy, có lẽ nếu cô cũng làm việc miệt mài như ông thì cô cũng có thể tạm quên đi hiện thực phũ phàng cô đang phải gánh chịu.
" Cốc, cốc, cốc.
"
Cô giật mình chợt thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Giáo sư đã đứng bên cạnh cô từ bao giờ, ông mỉm cười gõ nhẹ vào trán cô rồi ngồi xuống phía đối diện.
- Nghĩ gì mà ta đứng bên cạnh rồi còn không biết vậy?
Ông rót cho cô một ly nước rồi đặt xuống trước mặt cô.
Duệ Y đưa tay nhận lấy ly nước rồi ái ngại nhìn giáo sư.
- Chuyện hôm qua...
- À, ta hiểu rồi.
Lại là cậu Sở Chính Kì đó đúng không?
Chưa đợi cô kịp nói hết ông liền ngắt ngang lời cô.
Vốn dĩ cô là đứa học trò đầu tiên của ông là nữ, ông luôn yêu thương và bảo bọc cô như cách ba mẹ cô làm.
Bởi lẽ ông biết được Duệ Y là cô gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, năm đó nhận cô theo ngành luật sớm biết sẽ có ngày cô thành danh.
- Duệ Y à, trong chuyện tình cảm tốt nhất là nên đối mặt.
Sở Chính Kì đối với cháu như nào tự cháu biết rõ, cháu không thể vì một chút tâm tư cá nhân mà quên đi những gì cậu ta làm với cháu.
Cô im lặng, trong thoáng chốc hình ảnh anh lại hiện về trong tâm trí.
Cái ngày anh biến cô trở thành người phụ nữ của anh cô đã đau đớn như thế nào.
Nhưng vì anh cô chấp nhận sự thô bạo đến đau lòng ấy để rồi về chung một nhà với anh.
Tự hỏi rằng trong suốt thời gian qua anh đã làm được gì cho cô hay chỉ là mang đến những nỗi đau cùng áp lực.
Giáo sư nhìn cô có chút đau lòng thay cho đứa học trò ông xem như là con gái.
Cả đời này ông dành hết cho nghiên cứu khoa học, ông không có bạn đời cũng không có con cái.
Bởi lẽ ông biết được rằng không có người phụ nữ nào đủ cao thượng để hiểu cho công việc của ông.
- Người trong cuộc lúc nào cũng là người mù quáng, cháu không nhìn thấy Sở Chính Kì làm cháu tổn thương là vì cháu không chịu nhìn.
Tại sao cháu phải cố chấp lấy cậu ấy trong khi cả hai không có lấy một chút ràng buộc?
Ông giải thích chi tiết cho cô, ánh mắt mong chờ câu trả lời của cô.
Duệ Y là đứa trê tốt, ông mong cô hạnh phúc chứ không phải sống cuộc sống hiện tại.
- Là vì cháu đã có thai với Sở Chính Kì.
Cô nắm chặt tay, trong lòng tranh đấu mãi mới nói ra lời này.
Nếu không phải vì có thai với anh cô đâu cần phải đâm đầu vào Sở gia vốn lạnh lẽo như vậy.
- Cháu đã nói cho Giản phu nhân và Giản lão gia chưa?
Ông thoáng có chút ngạc nhiên nhưng rồi chỉ là trong phút chốc.
Cô không trả lời chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Ánh mắt cô nhìn về nơi khác, giờ đây không dám nhìn thẳng giáo sư như không dám nhìn thẳng vào sự thật.
- Hiện tại cháu có thể giấu nhưng sau này mọi chuyện vỡ lẽ ba mẹ cháu sẽ thấy thế nào khi con gái họ phải chịu thiệt thòi ở nhà chồng? Cháu có từng nghĩ đến việc Giản phu nhân phải đánh đổi biết bao nhiêu để mang cháu đến thế giới này không?
Ông nhìn cô rồi khẽ thở dài.
Cứ ngỡ cô sẽ thông minh lựa chọn sáng suốt mà có được hạnh phúc.
Nhưng ông đã sai, sức mạnh của tình yêu quá lớn, con tim lấn áp đi lí trí khiến cô lựa chọn sai lầm.
- Duệ Y à, cháu cũng sẽ làm mẹ rồi cháu sẽ hiểu cảm giác của Giản phu nhân.
Không ai sinh con ra lại muốn con của mình chịu thiệt thòi, uất ức.
Cô chỉ biết im lặng nghe giáo sư nói.
Không phải vì cô không muốn trả lời mà là vì cô không biết phải cho giáo sư một lí do nào để thuyết phục.
- Nếu như cháu nhất quyết chọn ở bên cậu ấy thì ta có một vài thứ muốn cho cháu xem.
Ông đứng dậy đi về phía ngăn tủ từ lâu đã không được mở ra.
Từ lúc cô theo ông học đến bây giờ cũng chưa một lần được thấy ngăn tủ đó mở.
Giáo sư kéo ngăn kéo ra rồi lấy bên trong một tập tài liệu.
Ông nhìn thứ đồ đang cầm trên tay rồi đóng tủ lại, có lẽ biết sớm điều này sẽ phần nào giúp cô quyết định đúng hơn.
- Cháu xem qua đi.
Ông đặt tài liệu xuống trước mặt cô, ở ngay trang đầu tiên cô đã nhìn thấy tên anh cùng bức ảnh quen thuộc.
Cô cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, từng trang từng trang một đều viết về người đàn ông cô đang chung sống.
Trang đầu tiên là về việc anh buôn bán trái phép hàng cấm được giáo sư tìm ra sau nhiều lần theo dõi.
Nhưng chuyện này lại không lên toà vì vốn dĩ anh đã đút lót trước cho phía cảnh sát.
Trang thứ hai là về việc anh giết người không ghê tay, là xã hội đen ngầm trong thành phố.
Những cái chết kinh hoàng anh đã gây ra khiến biết bao người phải chìm vào sợ hãi.
Sở thị còn có một căn cứ riêng mà ở nơi đó không ai mong muốn được đặt chân đến một lần.
Từ tra tấn đến hành hình đều được thực hiện ở nơi này.
Trang thứ ba là về việc Sở thị bành trướng thị trường không thương tiếc san bằng rất nhiều công ty lớn nhỏ trái phép.
Tất cả những việc anh làm đều được ghi lại toàn bộ trong chuyên đề của giáo sư.
- Người đàn ông mà cháu yêu không tốt như cháu nghĩ đâu.
Nếu như có thể cháu hãy suy nghĩ lại đi, cháu thực sự muốn con cháu gọi người này là cha sao?
Cô gấp lại tập tài liệu đặt lên trên bàn.
Vốn dĩ cô đã biết được anh không phải người bình thường và tham vọng của anh lớn hơn bao giờ hết.
Những việc mà anh làm cô chỉ biết đến buôn bán hàng cấm và là một xã hội đen.
Nhưng cô không thể ngờ rằng những người mà anh cướp đi sinh mạng lại nhiều đến vậy.
- Cảm ơn giáo sư đã cho cháu lời khuyên.
Hôm nay giáo sư đã mất thời gian cho cháu rồi.
Cô thở dài mỉm cười rồi ngẩng đầu lên nhìn ông.
Có lẽ cô đã có thể nhìn thẳng vào trực diện mà đối mặt, không phải cúi đầu cũng không phải sợ hãi.
Ông nhìn cô với tâm trạng thoải mái hơn cũng vui lên phần nào.
Ít nhất ông có thể giúp được cô.
- Không sao, chỉ là thời gian rảnh có cháu đến chơi cùng cũng bớt phần tẻ nhạt.
Cô đứng lên rồi cầm lấy túi xách chuẩn bị tạm biệt giáo sư ra về.
Nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó cô lại quay sang nhắc ông.
- Chuyện này phiền giáo sư giữ bí mật với Giản gia.
Khi nào có cơ hội cháu sẽ trực tiếp nói ra.
Quan hệ giữa ông và Giản gia vô cùng thân thiết, cô chỉ sợ rằng chuyện cô không hạnh phúc sẽ đến tai mẹ cô, bà là người hay lo lắng lại dễ mất kiểm soát nên cô không muốn để bà biết chuyện này.
- Được rồi ta hứa với cháu.
- Cảm ơn giáo sư.
Cô mỉm cười chào tạm biệt ông rồi ra về.
Tâm trạng cô bây giờ cũng thoải mái hơn được một chút.
Cô biết thêm về anh, về những việc trái lương tâm đạo đức mà anh làm nhưng cô vẫn không hề sợ anh hay ghét anh.
Hơn thế nữa cô lại càng muốn biết thêm về anh, cô muốn biết anh có phải là thực sự không có trái tim như lời đồn không..