Có lẽ cuộc đời không cướp đi của ai tất cả.
Cô giật mình tỉnh dậy sau cơn mê dài, cả cơ thể mệt mỏi đến rã rời lại thêm đau nhức khiến cô nhất thời không thể ngồi dậy.
Mai mí mắt nặng trĩu, cô cố gắng mở mắt ra để quan sát xung quanh.
Mùi thuốc khử trùng, mùi khử khuẩn, tiếng tí tách của những giọt nước trong bịch truyền dịch hoà vào làm một tạo nên âm thanh hỗn loạn nơi bệnh viện.
Phòng cô nằm là phòng vip trên lầu cao của bệnh viện nên rất yên tĩnh và ít người qua lại.
Căn phòng không có lấy một chút ánh sáng, cô không thể nhìn thấy gì trừ bóng tối đang vây quanh.
Duệ Y cố gắng ngồi dậy để nhìn xuống dưới bụng nhưng cô hoàn toàn không thể.
Cơ thể nặng trĩu cùng với những cơn đau kéo dài khiến cô không thể làm chủ được bản thân.
" Cạch.
"
Cánh cửa phòng mở ra đem theo ánh sáng hiu hắt từ bên ngoài hành lang vào trong.
Một bóng dáng cao, mảnh khảnh bước vào.
Là quản gia Thẩm.
Ông cầm trên tay một giỏ hoa quả được sắp xếp chỉnh chu vào trong rồi tìm đến công tắc điện để bật lên.
- Phu...!phu nhân, người tỉnh rồi.
Nhìn thấy cô đang mở mắt nhìn mình quản gia Thẩm chạy đến nhìn cô.
Duệ Y hé môi dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại khô đến nỗi cô không thể nói ra được một chữ nào.
Đôi môi trắng bệch cùng gương mặt xanh xao không còn là vẻ đẹp mềm mại, sắc sảo như trước.
- C...!con...!con...!
Cô bặp bẹ cố gắng nói từng chữ một nhưng rất nhỏ.
Quản gia Thẩm cố gắng ghé sát tai vào cũng không nghe được cô nói gì.
- Phu nhân đợi một lát, để tôi đi gọi bác sĩ.
Nói rồi ông đứng dậy chạy ra ngoài mặc cho cô đang nằm phía sau nhìn theo bóng ông xa dần.
Cô muốn biết con cô bây giờ sao rồi, cô muốn biết con cô bây giờ có ổn không, có còn ở bên cô nữa không.
Thứ duy nhất cô có thể nghĩ được bây giờ chính là con của cô.
Không quan tâm đến việc tại sao lại nằm đây, không quan tâm đến sức khoẻ của bản thân, là một người mẹ cô quan tâm đến con mình hơn tất cả.
Bác sĩ rất nhanh đã đến phòng bệnh của cô.
Họ khám tổng quát cho cô, hình như đã bình phục không còn lo ngại gì về sức khoẻ.
Cô nhìn bác sĩ như có điều muốn nói, bàn tay cố với lấy vạt áo trắng nhưng rốt cuộc vẫn là không thể chạm đến.
Một lúc sau khi nói chuyện xong với quản gia Thẩm y tá mới phát hiện cô đang bị thiếu nước liền mang nước vào cho cô uống.
Có lẽ cơ thể hôn mê ba ngày của cô không muốn để cô vận động, nó không nghe theo lời của cô.
- Con...!con của cháu...!nó sao rồi?
Ánh mắt cô nhìn quản gia Thẩm như chờ đợi điều gì đó, cô chờ đợi một câu trả lời từ ông.
Sâu thẳm trong nó là nỗi sợ hãi như sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Bàn tay cô mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng níu chặt lấy vạt áo của quản gia Thẩm.
Biết được nỗi sợ của cô, ông nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh gỡ tay cô ra khỏi áo rồi trấn an.
- Tiểu thiểu gia, cậu ấy không sao.
Bác sĩ nói do tiếp xúc nhiều với hoa linh lan trắng nên phu nhân mới bị như vậy.
" Linh lan trắng? "
Đó là những bó hoa linh lan được mang đến Sở gia vào mỗi buổi sáng sao? Cô nhíu mày dường như vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao một bó hoa linh lan trắng lại có thể khiến cô trở nên như vậy?
Sức khoẻ của cô rất nhanh cũng bình phục và được xuất viện, thai nhi khoẻ mạnh và được bác sĩ nhắc nhở không được ở gần những loại hoa tươi và có hương thơm ngào ngạt.
Đối với loài hoa linh lan cô tiếp xúc trong một thời gian dài gần đây nó có thể gây chóng mặt, đau bụng, đau cơ và loạn nhịp tim dẫn đến co giật.
Cô tiếp xúc với loại hoa này trong vòng một thời gian dài nên tình hình mới chuyển biến xấu đến như vậy.
Hoa linh lan cũng ảnh hưởng không ít đến thai nhi, mẹ bầu tiếp xúc nên tránh xa nhất có thể.
Vài ngày cô ở viện những lần anh đến thăm cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên là nghe được tin cô nhập viện trong đêm giao thừa.
Anh không đến ngay lúc đó mà phải sáng hôm sau mới có mặt bên cạnh giường bệnh của cô.
Nhưng chỉ được một vài phút anh lại rời đi.
Lần thứ hai là khi cô nằm viện được hai ngày, anh đến thăm cô sau đó ngồi lại bên cạnh.
Quản gia Thẩm nói anh lúc đó ngồi bên cạnh giường bệnh cô rất lâu, rất lâu.
Anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô bên giường bệnh.
Sau đó anh rời đi trong đêm khuya, lúc ông quay lại chỉ còn cô nằm một mình trên giường.
- Này, đang suy nghĩ gì vậy?
Lệ Châu đập vai cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
Từ khi biết tin cô nhập viện Lệ Châu và Tư Huệ là hai người thường xuyên tới nhất.
Bên cạnh đó còn có mẹ của cô, bà vẫn thường đến vào những buổi trưa chiều và rời đi khi gần tối.
Có lẽ suốt thời gian cô mang thai người quan tâm đến cô nhất vẫn là mẹ cô và hai người bạn thân nối khố này.
- Không có gì.
Hôm nay hai người không có lịch sao?
Cô cầm lấy ly nước cam trên bàn rồi nhấp một ngụm.
Bụng cô bây giờ đã lớn, chỉ còn hơn hai tháng nữa là có thể nhìn thấy thiên thần nhỏ của cô chào đời.
Lệ Châu mỉm cười đặt tay lên bụng cô rồi xoa xoa.
- Không có, hôm nay phải đến thăm cháu tôi một chuyến chứ.
Bà ấy à, ngồi ở cái vị trí này thì phải cẩn trọng một chút.
Biết bao nhiêu dã thú thèm khát cái danh Sở phu nhân này nhất định sẽ không để yên cho bà đâu.
Quả thật là làm vợ anh không dễ.
Những bó hoa linh lan trắng được gửi đến nhà cô cũng đã tìm ra chủ nhân.
Đó là một cậu sinh viên sống gần Sở gia, cậu ta nói rằng có một cô gái đã nhờ cậu ta làm chuyện đó và mỗi ngày sẽ nhận được hai trăm nghìn tiền công.
Cậu ta không nhìn thấy mặt cô gái đó vì mỗi lần gặp nhau cô ta đều bịt kín.
Nói đến đây thì cô cũng ngờ ngợ đoán ra được là ai nhưng để chắc chắn vẫn nên đi xác thực thì hơn.
Không biết anh có để ý đến chuyện này không nhưng có lẽ với một người bận bịu như anh thì thời gian đâu mà để ý đến những việc của cô.
Sức khoẻ cô bây giờ không còn đáng lo ngại nhưng điều đáng lo ngại nhất là KIều Lệ Yến đã bắt đầu cuộc chiến.
Bắt đầu từ việc làm hại đến con cô, ả ta muốn cô phải sảy thai rồi đường đường chính chính bước lên vị trí mà cô đang ngồi.
Nhưng cô đã nói trước với ả ta rồi, con trai của cô chính là giới hạn của cuối cùng của cô.
Nếu ả ta động vào con cô thì nhất định cô sẽ không để yên cho ả.
- Vậy giờ bà tính sao?
Tư Huệ nhìn cô có vẻ nghiêm trọng.
Đối với việc cô bị người khác hãm hại Tư Huệ không thể ngồi yên mà bỏ qua cho cô ta được.
- Cứ từ từ, nhất định sẽ trả lại cho cô ta gấp trăm ngàn lần.
Nếu như thực sự lần này cô sảy thai thì cho dù có chết cô cũng phải kéo theo cả cô ta xuống địa ngục cùng con cô.
Đứa bé không có tội, không đáng để dính vào những chuyện của người lớn.
- Nếu cần giúp gì thì có thể gọi tôi, tôi nhất định sẽ giúp bà.
Ánh mắt Tư Huệ vô cùng nghiêm túc với vấn đề này.
Duệ Y mỉm cười đưa tay đặt lên bụng cảm nhận nhịp chuyển động nhỏ của con.
- Không phải vội, cách để trả lại cho cô ta không ít nhưng phải chọn cách triệt để tránh tai hoạ sau này.