Phòng cấp cứu sáng đèn trong đêm khuya.
Một ánh đỏ vụt qua loé lên trong màn đêm u tối để rồi một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua mà bên trong vẫn còn tiếng thở gấp gáp của y bác sĩ.
Từng người thay phiên nhau chạy qua chạy lại bên cạnh người phụ nữ trên bàn cấp cứu với vẻ mặt lo lắng.
Nhịp tim tăng lên đột ngột rồi lại hạ xuống đột ngột khiến cho những người bên trong không khỏi căng thẳng.
- Thiếu máu, mau đi lấy máu.
Tiếng bác sĩ vang lên, một y tá nhanh chân chạy ra ngoài để lấy máu.
Nhóm máu của cô là nhóm máu AB cũng là một nhóm máu hiếm.
Ngân hàng máu của bệnh viện lại không còn nhiều đến vậy.
Số lượng còn lại quá ít cho ca phẫu thuật lần này.
- Phải làm sao đây bác sĩ, chúng ta còn lại quá ít máu cho ca phẫu thuật lần này.
Mồ hôi rơi xuống từ trán những vị bác sĩ già.
Họ nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn người phụ nữ trên bàn phẫu thuật một cách bất lực.
Rất nhanh phía bên ngoài hành lang vang lên tiếng chạy gấp gáp của một người đàn ông.
Đó không phải là Sở Chính Kì.
Người đàn ông duy nhất đang lo lắng cho cô chính là ba của cô.
Đi theo sau ông chính là Lệ Châu và Tư Huệ cùng Hạ phu nhân.
Đèn đỏ vẫn bật, đã hai tiếng trôi qua trong sự im lặng.
Chỉ có tiếng của máy đo nhịp tim cứ mãi " tít...!tít...!tít " một cách não nề.
Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng được mở ra để tìm sự trợ giúp cuối cùng đến từ người nhà bệnh nhân.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
Giản lão gia dường như không thể đứng yên được nữa mà có chút gấp gáp hỏi người đàn ông vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
- Hiện giờ tình trạng của phu nhân vô cùng nguy kịch.
Chúng tôi cần một lượng máu nhóm AB gấp không biết ở đây có ai có nhóm máu AB có thể hiến luôn bây giờ không?
Lệ Châu đưa mắt nhìn Tư Huệ với vẻ nản lòng.
Bởi lẽ cả hai người đều là nhóm máu O hoàn toàn không thể giúp gì được cho quá trình phẫu thuật.
Ông lặng người đi, nhóm máu AB vốn là nhóm máu hiếm giờ đây lại cần đến một lượng lớn thì lấy đâu ra.
Hơn nữa ông là nhóm máu A làm sao có thể cho máu cô bây giờ?
- Tôi được không bác sĩ? Tôi nhóm máu AB.
Giản phu nhân chạy từ bên ngoài vào, gương mặt trắng bệch cùng bộ đồ ngủ vẫn còn chưa kịp thay ra.
Giản lão gia giật mình quay sang nhìn.
Tại sao bà lại đến được đây? Khi nghe tin cô bị tai nạn ông đã đến đây ngay lập tức mà không chú ý đến điều gì khác.
Nhưng vì lo cho mẹ cô sức khoẻ dạo gần đây không được tốt nên đã rời nhà một mình.
Giản phu nhân không để ý đến ông liền chạy lướt qua.
Sự vội vã được thể hiện qua đôi dép ngược trên chân của mẹ cô.
- Bà có quan hệ gì với bệnh nhân?
Bác sĩ nhanh chóng kéo Giản phu nhân vào rồi hỏi.
Tình thế cấp bách, bây giờ dù chỉ có một niềm tin hy vọng duy nhất cũng phải thử.
Vì mạng sống của cô dù cho có phải hiến cả thể xác thì có lẽ Giản phu nhân cũng cam tâm tình nguyện.
- Tôi là mẹ của bệnh nhân.
- Mời bà theo chúng tôi.
Giản phu nhân được dẫn đi để xét nghiệm và lấy máu.
Vì va đập mạnh và khoảng thời gian không được cầm máu quá lâu nên Duệ Y mất rất nhiều máu.Tình trạng vô cùng nguy kịch đến nỗi khi nằm trong phòng cấp cứu hơi thở của cô đã vô cùng yếu ớt.
Mạch đập dường như tắt hẳn, mong manh theo gió mà có lẽ chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể mang đi sự sống của cô.
Sau khi có đủ lượng máu cần thiết ca phẫu thuật lại được tiếp tục.
Giản phu nhân được đưa vào phòng hồi sức, bên cạnh lại có thêm cả Lệ Châu và Giản lão gia chăm sóc.
Nhưng bà không muốn nằm mãi ở giường bệnh, bà muốn ngồi trước cửa phòng cấp cứu để trông mong hình hài bé nhỏ trở ra an toàn.
Đứa con gái duy nhất của bà, ai có thể thấu hiểu được nỗi đau và sự sợ hãi của bà ngay lúc này.
- Dì à, dì đừng lo lắng quá.
Duệ Y nhất định sẽ tai qua nạn khỏi thôi mà.
Thấy bà lo lắng đến run người Lệ Châu nhanh chóng đi đến gần để trấn an.
Dù sao thì cũng không thể để tâm trạng ở mức kém như vậy, việc duy nhất mọi người ngoài đây có thể làm là cầu nguyện cho cô.
Qua ba tiếng đồng hồ cánh cửa phòng cấp cứ một lần nữa lại được mở ra.
Đèn báo đỏ đã tắt, vẻ mặt mệt mỏi cùng mồ hôi rơi trên chiếc áo xanh của những vị bác sĩ được đáp trả bằng mạng sống của cô.
- Tiểu thư đã an toàn nhưng có lẽ sẽ rất lâu mới có thể tỉnh lại được.
Chiếc giường trắng mang cô ra khỏi phòng cấp cứu.
Nhìn gương mặt trắng bệch cùng tình trạng thê thảm hiện giờ của cô mà Giản phu nhân không khỏi đau lòng.
Giọt nước mắt của người mẹ đã rất lâu không rơi giờ đây lại phải nhìn đứa con duy nhất nằm trên giường bệnh với tình trạng nguy kịch mà không thể làm được gì.
" Nếu có thể hãy cho con chịu thay con bé.
"
Đến khi ca cấp cứu hoàn thành, mạng sống của cô được đảm bảo thì anh là người đầu tiên được báo tin lại chẳng thấy đâu.
Anh không gọi điện đến kiểm tra tình hình của cô cũng không đến bệnh viện thăm cô lấy một lần kể từ khi cô hôn mê.
Hai tuần trôi qua trong im lặng cùng sự mong chờ của ba mẹ cô.
Anh vẫn không đến thăm cô, dù chỉ một lần cũng không.
Anh biến mất trong khoảng thời gian cô hôn mê, ngay cả về Sở gia hay ở công ty cũng không thấy mặt.
Căn nhà cũng như vậy mà dần trơ nên ảm đạm hơn bao giờ hết.
- Cháu chào dì.
Giản phu nhân giật mình quay lại.
Thì ra là một cậu con trai với vẻ ngoài ưa nhìn đang cầm trên tay một giỏ hoa quả cùng một bó hoa mang vào.
- Cậu là...!?
Cậu thanh niên kia đi vào trong rồi tặng cho bà bó hoa.
Đó là hoa baby tím loại hoa mà bà yêu thích nhất.
Nhưng dường như những người biết rất ít, bà tò mò nhận lấy bó hoa rồi nhìn cậu thanh niên kia.
- Cháu là Dịch Khải Liêm, dì còn nhớ cháu không?
Đó là cậu bé ở cô nhi ngày trước vẫn thường hay chơi với Duệ Y.
Ngày đó con gái bà bị cô lập chỉ có một mình cậu bé ấy chịu làm bạn và ở bên nên bà vô cùng yêu quý cậu nhóc đó.
Hơn nữa xuất thân đặc biệt và hoàn cảnh của cậu cũng khiến bà cảm thương hơn.
- Dì nhớ chứ, bây giờ cháu đã lớn đến nhường này rồi sao?
Bà kéo Dịch Khải Liêm hồi xuống bên cạnh rồi hỏi han tình hình.
Từ một cậu bé không cha không mẹ hắn lên thành phố bôn ba hàng chục năm để đổi lại là một cuộc sống khá giả và đủ đầy.
Có rất nhiều chuyện cần nói cũng có rất nhiều chuyện cần hỏi.
Đã trải qua bao năm như vậy, bây giờ gặp lại người cũ cũng có chút hoài niệm.
Hắn ngồi nói chuyện với Giản phu nhân nhưng cũng không quên nhìn qua cô.
Ánh mắt đi từ gương mặt cho đến đôi môi rồi nhìn xuống.
- Phu nhân, tay của Duệ Y, tay cô ấy đang động.
Giản phu nhân giật mình quay sang nhìn thì thực sự thấy bàn tay nhỏ đang động đậy.
Hai hàng mi cong vút vẫn còn nhắm nghiền nhưng dường như đã có dấu hiệu của việc sắp tỉnh lại.
Không quá lâu để Giản phu nhân chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra, Dịch Khải Liêm ở lại để trông chừng cô, hắn nhìn cô, gương mặt hắn đã mong chờ suốt bao nhiêu năm trời.
- Duệ y, tớ quay trở lại rồi đây.
Cậu mau mở mắt ra nhìn tớ đi, Duệ Y...