Một bóng dáng quen thuộc bước ra từ trong tối.
Đôi mắt hổ phách nhìn bàn tay đang ôm lấy cơ thể cô rồi lại nhìn cô đang nép vào trong người hắn.
Cơ thể nhỏ đang run lên vì lạnh cũng vì những vết thương đang ứa máu còn chưa khô, đau rát đến khó chịu.
Cô khó khăn lắm mới lấy lại được nhịp thở đều đều để nép vào lòng ngực hắn, cơ thể yếu ớt còn chưa ấm lên lại gặp khí lạnh từ anh đang bước dần đến.
- Tiểu Y...
Giọng anh trầm ổn nhưng lại như đang ở dưới địa ngục lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô giật mình quay lại nhìn anh, ánh mắt va vào màu hổ phách đang thu cô lại trong lòng.
Cô nhìn mình rồi mới chợt nhận thức được sự tình trước mắt, Duệ Y nhanh chóng ra hiệu cho Dịch Khải Liêm buông mình xuống rồi dùng áo khoác của hắn để che đi những nơi đang loã lồ trước mắt.
- Kì, anh nghe em nói...
Giọng cô yếu ớt, khàn đục, nơi cổ họng đau rát đến khó tả.
Cô không muốn anh lại hiểu lầm mình một lần nữa, không muốn để cả hai lại rơi vào tình cảnh khó xử.
Nhưng trái ngược lại với những gì cô đã nghĩ, anh không phát tiết cũng không nổi giận mà chỉ nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô cởi bỏ áo khoác ngoài rồi khoác lên cho cô.
- Anh xin lỗi...!xin lỗi vì đến trễ...!
Anh vòng tay qua ôm cô vào lòng rồi gục đầu xuống vai cô.
Nhìn những vết thương đang rỉ máu trên cơ thể nhỏ bé anh lại không kìm được lòng chỉ muốn một tay giết chết kẻ đang đứng sau lưng.
- Kì...
Cô đưa tay lên theo đó cũng ôm lấy anh để vỗ về.
Anh không hiểu lầm cô, không phát dục như lần trước lại nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô mà xin lỗi.
Trong lòng bất giác có một chút hơi ấm, khoé môi cô mỉm cười bởi cô cảm nhận được tình yêu từ nơi anh đang dành cho cô.
- Xin lỗi vì đã đến trễ, xin lỗi vì để em chịu khổ như vậy...!
Anh buông cô ra rồi khẽ vuốt ve gương mặt xanh xao của cô.
Tất cả những gì anh nhìn thấy, tất cả những gì anh nghe được đều không quan trọng bằng việc cô bây giờ tình trạng ra sao.
Chỉ cần một vết xước nhỏ cũng đủ làm anh đứng ngồi không yên nói chi đến những vết thương nặng chi chít trên người cô như vậy.
Từng vết thương trên người cô như cứa vào tim anh những vết dao khó có thể chữa lành.
Bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm, Sở Chính Kì thở dài buông cô ra rồi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đang ướt sũng của cô.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve như sợ một thứ gì đó sẽ vỡ.
Anh kéo cô về phía sau rồi quay lại nhìn Kiều Lệ Yến đang đứng nhìn.
- Cô có biết cô vừa động vào ai không?
Ánh mắt từ ôn nhu dịu dàng lại chuyển thành sắc lạnh đến gai người.
Sở Chính Kì nhíu mày cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nếu không anh sẽ chạy đến bóp chết cô ả đang đứng trước mắt.
- Động vào ai? Cô ta đã phản bội anh rồi anh không biết sao? Em chỉ đang thay anh giáo huấn lại người phụ nữ có chồng rồi mà vẫn lăng nhăng bên ngoài mà thôi.
Anh...
Còn chưa để Kiều Lệ Yến nói hết câu anh lập tức đi đến tặng cho ả một bạt tay đau đến gai người.
Ánh mắt hằn từng tia máu, Sở Chính Kì thực sự đã nổi giận rồi.
Đôi mắt hổ phách hằn từng tia máu đáng sợ, bàn tay nổi những gân xanh bóp chặt lấy cổ Kiều Lệ Yến khiến ả khó thở đến tím tái mặt mày.
Thấy vậy vệ sĩ xung quanh liền chạy tới để giải cứu cho cô chủ, một tên vệ sĩ với tay cầm súng chạy tới liên tục nã đạn về phía anh.
Sở Chính Kì cũng không để thua lập tức ném Kiều Lệ Yến sang một bên rồi nhanh chân chạy đến đá văng khẩu súng trên tay hắn.
- Chính Kì.
Cô nhíu mày nhìn anh đang trong vòng vây của vô số vệ sĩ ở đây.
Không lâu sau người của Sở gia cũng chạy vào vì nghe thấy tiếng động lớn ở bên trong.
Một màn hỗn loạn diễn ra, Dịch Khải Liêm đưa cô đứng về phía sau rồi cũng chạy tới để phụ giúp anh một tay.
Nhìn sơ qua thì có vẻ ngôi nhà này chỉ có vài ba tên vệ sĩ cùng người làm nhưng cho đến khi hỗn loạn mới biết Kiều Lệ Yến đã phải hao tâm khổ sức thế nào để có thể thu về một lượng lớn vệ sĩ chất lượng như vậy.
- Chính Kì...!Khải Liêm...!
Cô bây giờ chỉ biết đứng một góc để nhìn anh và hắn trong đám hỗn loạn.
Bản thân cô thật bất tài cũng chẳng thể giúp được gì cho hai người.
Cơ thể yếu ớt dường như đứng không vững, những vết thương vẫn đau rát đến khó chịu.
Cô vội vàng tìm một điểm tựa rồi dựa người vào đó để cho bản thân có thể đứng vững.
Trước mắt cô mọi thứ cứ mờ dần rồi mờ dần đi tưởng chừng như không còn có thể nhìn thấy gì nữa.
Tất cả những gì cô có thể nhận biết đó là tiếng la hét, tiếng đánh đấm và tiếng nã súng vang lên bên tai.
- TIỂU Y..
Giọng anh thét lớn kéo cô về lại hiện thực, Duệ Y vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói thì bất chợt một thân ảnh đứng trước mặt cô che khuất đi tầm nhìn.
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua, anh nhíu mày vì cơn đau quặn thắt nơi bụng chạy lên.
Sở Chính Kì buông thõng tay, nhẹ nhàng quay lại nhìn cô.
- Tiểu Y, em có bị thương không?
Một vũng máu loang lổ nơi bụng anh đang trào ra thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng.
Gương mặt xanh xao lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn cố gắng gượng.
Duệ Y run run, bàn tay chạm nhẹ vào bụng anh nhưng nghe thấy tiếng kêu khẽ cô lại vội vàng bỏ ra.
- Chính Kì...!anh...!hức...
Nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống.
Cô oà lên khóc lớn rồi lại nhìn anh đang che trước mặt mình.
Kiều Lệ Yến đứng phía sau tay buông thõng con dao xuống rồi lùi dần xa hơn.
Vốn định một dao mà giết cô lúc hỗn loạn ai ngờ trong đám đông ấy anh vẫn luôn nhìn cô.
Khi con dao ấy đâm vào bụng anh cô ta đã không nghĩ rằng anh lại có thể vì cô mà làm đến bước như vậy.
- Đừng khóc Tiểu Y, anh vẫn ở đây, anh không đi đâu cả, đừng khóc.
Anh đưa tay lên lau đi nước mắt cho cô rồi nhẹ nhàng trấn an tinh thần người con gái của anh.
Nhưng làm sao có thể ngăn nổi hai dòng lệ nơi khoé mi nóng hổi, cô lắc đầu khóc nấc lên thành tiếng rồi trách mắng anh.
- Sao anh ngốc vậy? Anh không nghĩ đến anh sao? Sao lại đứng ra che cho em cơ chứ?
Cô vẫn khóc, vừa khóc vừa mắng anh nhưng lại rất đau lòng.
Xen lẫn vào đó phải chăng là chút ít hạnh phúc nhỏ nhoi của người con gái lần đầu được cảm nhận sự yêu thương của người đàn ông gọi là chồng dành cho mình.
Hai tay anh ôm lấy gương mặt nhỏ của cô rồi khẽ mỉm cười.
- Anh bằng lòng làm kẻ ngốc khi ở cạnh vợ anh.
Khoé miệng nhợt nhạt cong lên ý cười.
Cô cũng vì vậy mà không còn trách mắng anh nữa.
- Tại em không làm được gì cho anh...!bây giờ...!bây giờ lại để anh thành ra như vậy.
Cô nghẹn ngào trong tiếng nấc dài.
Giọng cô trầm hẳn xuống như không còn sức sống mà ôm lấy anh.
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người đàn ông kia bao trùm lấy bản thân làm cô cũng có phần an tâm hơn hẳn.
- Anh không sao, Tiểu Y đừng khóc nhé.
Nếu khi anh tỉnh lại vẫn thấy em đang khóc thì anh sẽ buồn...!buồn lắm đấy...
Nói rồi anh gục xuống vai cô mất đi ý thức.
Duệ Y hoảng sợ nhìn anh vội vàng lay lay người anh nhưng bàn tay sớm đã lạnh toát.
- Chính Kì, Chính Kì, mở mắt ra nhìn em đi mà, em không cho phép anh ngủ lúc này, Sở Chính Kì.