Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đưa anh và cô trở về Sở gia.
Suốt quãng đường đi cả hai cãi vã, đánh mắng nhau suốt nhưng lúc nào cũng là anh nhường cô nửa phần.
Nhìn thấy nụ cười tươi của cô sau khi thắng được anh thì cho dù có phải thua cả đời anh cũng cam lòng để có thể thấy được nụ cười ấy.
- Cười mệt rồi lại lăn ra ngủ, đúng là heo mà.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ nằm trên đùi anh rồi khẽ mỉm cười.
Cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy, trong mắt anh chỉ như một đoá hoa thuỷ tinh dễ vỡ cần được bảo bọc.
Cô không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài cũng không quyết đoán như những gì cô thể hiện, mỗi một bước đi, mỗi một việc làm đều phải thức trắng cả đêm để suy nghĩ.
Không lâu sau chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Sở giả, anh nhẹ nhàng ôm cô dậy rồi bồng cô lên trên phòng.
Sau khi đã đắp chăn cho cô đầy đủ mới có thể yên tâm mà rời đi.
- Phiền quản gia chăm sóc cô ấy giúp cháu.
Quản gian Thẩm gật đầu rồi đưa anh ra ngoài xe.
Ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn lại cô, nhìn người con gái đang say ngủ trong căn phòng của hai người.
" Anh sẽ về sớm thôi.
"
Tầng số không của toà nhà tài chính bậc nhất thành phố - Sở thị được gọi là tầng chết vì khi đã bước chân đến nơi đó tuyệt nhiên sẽ không thể bước ra ngoài.
Nếu còn có thể trở ra cũng chỉ là thân tàn ma dại.
Tiếng giày nện xuống nền đất lạnh, vang lên từng tiếng trong hành lang dài.
Căn phòng đang giam Kiều Lệ Yến đã ở ngay trước mắt.
" Cạch.
"
Kiều Lệ Yến trong hai mảnh vải rách tả tơi đang nằm trên nền đất lạnh.
Hai chân bị xích lại, bên cạnh là một tô cơm đã hết, xung quanh thức ăn thừa vương vãi cùng nước tiểu xộc mùi đến khó ngửi.
Cô ta nằm yên trong một góc tối của căn phòng, cánh tay run run, miệng luôn lẩm bẩm điều gì đó, hai mắt đỏ ngầu lâu lâu lại đảo ra xung quanh.
- Nếu cô biết bản thân sẽ có kết cục bi thảm như vậy thì có lẽ đã không động tới Tiểu Y.
Sở Chính Kì bước đến gần, cô ta nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh lập tức như hoá điên mà bò lê tới gần.
Nhưng do dây xích quá ngắn nên bàn tay cô ta cách anh chỉ năm phân cũng chẳng với tới được.
- Chính Kì, Chính Kì, cứu em...!em sợ quá, anh tới cứu em có đúng không?
Gương mặt cô ta bị rạch ngang một vết vẫn còn đang vương máu.
Cơ thể loã lồ toàn là những vết thương, đầu tóc bù xù bị cắt đến thê thảm.
Nhìn bộ dạng này của ả anh vẫn chưa thể nguôi được một phần trong lòng, thứ cô ta lấy đi là Hạ Vũ, là con của anh.
Đó là cả một mạng người, cô ta có thể trả nổi hay không đây?
- Cứu cô? Tôi cứu cô vậy ai cứu con của tôi đây? Tôi cứu cô thì vợ của tôi sẽ được hạnh phúc sao?
Anh nhướn mày nhìn cô ta rồi một chân đạp người phụ nữ dơ bẩn kia xuống sàn.
Sở Chính Kì quay người lại đi đến ghế ngồi, nhìn bộ dạng thảm hại của ả khiến anh cũng hạ lòng một chút.
- Chính Kì à em yêu anh như vậy anh lại bị con hồ ly kia bỏ bùa rồi.
Để em nói anh nghe tối hôm qua em đã nhìn thấy cô ta, Giản Duệ Y là một con quỷ, cô ta là ma quỷ đó.
Kiều Lệ Yến mất đi lí trí liên tục lẩm bẩm nói rằng cô chính là quỷ.
Cô ta chịu sự giày vò ở dưới đây đã bốn ngày rồi, tin tức Kiều tiểu thư mất tích cũng được đăng lên các trang báo, phía Kiều gia cũng mong rằng có thể gặp lại con.
Nhưng họ đâu biết được rằng con của họ đã làm biết bao nhiêu chuyện trái với lương tâm đạo đức.
Anh vắt chéo chân, lặng lẽ châm điếu thuốc rồi nhìn ả.
- Là quỷ sao? Vậy cô nói xem bộ dạng của cô bây giờ thì là gì?
Anh nhả ra từng đợt khói rồi ném điếu thuốc đã tàn sang một bên.
Ả dám cho đám người dơ bẩn kia động vào Duệ Y anh liền cho người ra vào bên trong ả đến hỏng.
Ả dám tra tấn Duệ Y anh liền khiến ả thân đầy thương tích.
Ả dám khiến cô chịu tổn thương anh liền bức ả đến điên dại không thành người.
Còn mạng sống của Hạ Vũ nhất định sẽ được lấy lại đủ.
- Chính Kì à, em xin anh, em...!em không muốn ở lại đây nữa đâu.
Hàng ngày đều có hai tên khốn đến đây hành hạ em, chúng không để em yên.
Chính Kì, mau cứu em đi, cứu em đi mà.
Kiều Lệ Yến bây giờ lại khóc lóc van xin anh, nhìn dáng vẻ của ả anh cũng không một chút động lòng.
Ly Dân Vy kẻ được ả mua chuộc cũng có kết cục không được tốt, tất cả những người đã từng đụng đến Duệ Y đều được nhận cái kết xứng đáng.
Chỉ có điều Kiều Lệ Yến còn quá nhiều tội lỗi, anh cũng không biết nên để ả thấm dần đau khổ hay giết chết ả ngay lúc này.
- Vậy sao? Vậy lúc mà cô tra tấn Giản Duệ Y cô có nghĩ tới cái ngày này không? Lúc mà cô giết chết Hạ Vũ cô có nghĩ tới hoàn cảnh này hay không?
Anh nhìn ả đang bò lê lết dưới sàn rồi gằn giọng.
Hàng ngày ả được đưa cơm, đưa nước nhưng nhất quyết không chịu ăn, chỉ đến khi bị ép mới dùng bữa.
Từ khi bị bắt đến bây giờ ả vẫn luôn gọi tên anh, mong anh đến cứu ả.
Nhưng có lẽ Kiều Lệ Yến cũng không ngờ rằng người đã khiến ả sống không bằng chết lại chính là anh.
- Em...em thực sự sai rồi, Chính Kì à, anh tha cho em có được không? Coi như là niệm tình cũ...
- Niệm tình cũ?
Anh nhíu mày nhìn ả rồi hỏi lại.
Đôi mắt Kiều Lệ Yến ngấn lệ, có vẻ ả rất giỏi trong chuyện diễn tuồng như vậy.
Với người khác còn có thể bị lừa nhưng với anh thì không thể dễ dàng như vậy được.
- Giữa cô và tôi có tình cũ gì sao? Tại sao tôi phải tha cho cô? Sau tất cả những việc cô làm thì cô nghĩ xem tôi có thể cho qua sao?
Anh rút điện thoại ra từ bên trong túi áo rồi bật lên.
Hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là cô, bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi.
Muộn như vậy anh cũng muốn về nhà với cô để được ôm cô ngủ chứ không phải là ở đây phí lời với Kiều Lệ Yến.
- Em biết lỗi của em rồi mà...!Chính Kì, anh tha cho em đi, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh mà.
Nước mắt cô ta mới đây mà đã chảy hai hàng dài trên má.
Nước mắt mặn chát chạy qua vết thương còn chưa lành khiến cô ta đau xót đến khó chịu.
Nhưng vì muốn lấy được lòng thương cảm của anh nên cô ta cũng không ngần ngại mà điên cuồng khóc lóc.
- Vậy sao? Vậy thì...
Anh quay lại ra hiệu cho tên vệ sĩ phía sau.
Như hiểu được ý của anh, hắn lập tức ra đi ra bên ngoài.
Chỉ một phút sau trôi qua liền mang vào hai tên đô con đứng cạnh anh.
Vừa nhìn thấy hai người đó Kiều Lệ Yến liền không thể rơi ra được một giọt nước mắt nào nữa, cô ta run run lùi người lại nép sát vào trong góc tường.
- Sao vậy? Cô nói cô sẽ nghe lời tôi mà.
Thế thì bây giờ chẳng phải là nên thực hiện lời nói luôn rồi hay sao?
Cô ta run run ôm cơ thể trong góc tối.
Hai con dã thú đứng phía sau anh chính là ác mộng của ả mỗi đêm về.
Chúng thay nhau hành hạ cô ta từ đêm tới sáng, đã bao nhiêu lần chà đạp cơ thể đến mức ngất đi.
- Chính Kì à, em...!em...
Lời còn không thể nói được hết, cô ta lại tiếp tục khóc để lấy lòng thương của anh.
Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía hai tên đô con phía sau anh, sợ rằng nếu không để mắt tới chúng sẽ lập tức chạy vào mà cấu xé cô ta.
- Kiều tiểu thư sao vậy? Hay là hai người này vẫn chưa đủ thoả mãn tiểu thư? Vậy thì thật thất lễ quá, để tôi gọi thêm người vào chơi cùng Kiều tiểu thư nhé.