Cô có chút khựng lại, ánh mắt thu liễm nhìn Đoàn Dương đang ngồi trước mặt.
Chuyện Kiều Lệ Yến biến mất cô cũng đã nghe qua trên các trang báo hạng nhất, suy nghĩ đổ dồn về phía anh nhưng do anh mới xuất viện cô cũng chưa có thời gian để hỏi.
Chỉ có điều Kiều Lệ Yến đối xử với cô như nào thì cô là người rõ nhất, ả ta bây giờ ra sao cũng đâu cần đến cô phải quan tâm.
Duệ Y trầm ngâm nhìn ly cà phê nóng nghi ngút khói.
Ánh mắt của Đoàn Dương đưa lên rồi lại vội nhìn xuống, hắn bây giờ thực sự chẳng còn có thể nhìn được ai.
Sau sự việc bị lừa đến mất cả cơ ngơi hắn bị xem là một tên ngu xuẩn, không có lí trí và hoàn toàn bị xa lánh.
Phải đắn đo suy nghĩ như nào mới có thể bước chân đến Giản thị để gặp cô.
- Trước khi trả lời anh tôi có thể hỏi anh một vài câu hỏi được không?
Cô nâng ly cà phê lên rồi nhìn vào hình ảnh được phản chiếu trên đó.
Đôi mắt sâu thẳm mang theo ý vị khó đoán, gương mặt trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó không thể nói ra.
- Được, Sở phu nhân cứ việc hỏi, Đoàn Dương nhất định sẽ trả lời thật lòng.
Cô nhấp một ngụm nhỏ cà phê rồi đặt xuống bàn.
Hai bàn tay đan vào nhau, cô ngập ngừng không biết nên hỏi như nào mới đúng.
Nhìn bộ dạng thê thảm hiện giờ của Đoàn Dương cô tự hỏi vì một người phụ nữ không sạch sẽ như Kiều Lệ Yến hắn có nhất thiết phải làm đến bước đường như vậy hay không?
- Trước đó cậu có biết Kiều Lệ Yến lừa cậu không?
Hắn nhìn cô rồi chỉ khẽ gật đầu.
Hắn biết chứ, đâu phải kẻ ngu đâu mà không biết cô ta đã lừa hắn như thế nào.
Nhưng có lẽ vì yêu nên mới nhắm mắt để mặc cho Kiều Lệ Yến hết lần này đến lần khác qua mặt.
Hắn biết trong tim cô ta chỉ có Sở thiếu, biết rắng bản thân bị chơi đùa nhưng vẫn không thể nào buông bỏ.
Đợi đến khi bị đẩy ra ngoài không một chút thương tiếc sau khi hết giá trị lợi dụng hắn mới nhận ra rằng tất cả những thứ dịu dàng nhất không thể đánh đổi lấy một trái tim hướng về người khác.
Cô khẽ thở dài, mi mắt cụp xuống nhìn người con trai mãi si tình một người con gái.
Tấm chân tình của hắn là đặt sai người, tình yêu của hắn là đưa sai chỗ.
Từ lúc bắt đầu thì hắn đã trở thành một món đồ chơi của Kiều Lệ Yến rồi.
- Cậu có biết những chuyện mà cô ta đã làm hay không?
Hắn lại khẽ gật đầu, bàn tay run rẩy đan vào nhau.
Khoé mắt đã nóng hổi nhưng không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
- Tôi biết chứ, biết cô ấy đã làm những gì.
Ở đây thay mặt cho Lệ Yến Đoàn Dương cúi đầu mong Sở phu nhân có thể bỏ qua hết những lỗi lầm cho cô ấy.
Hắn bước sang một bên quỳ gối xuống, hai hốc mắt sâu không nhìn thấy đáy.
Một người đàn ông có nhan sắc, có trí tuệ tại sao lại phải vì một người con gái không yêu mình mà giày vò đến vậy.
Cô chầm chậm đứng dậy rồi bước về phía hắn, hai tay nhẹ nhàng đỡ hắn đứng dậy.
- Tại sao phải chấp niệm mãi một người không xứng như vậy?
Hắn im lặng, hai tay buông thõng còn chân vẫn quỳ ở dưới đất.
Chấp niệm một người không dễ dàng để từ bỏ, nhất là đối với một chấp niệm đã quá lớn ở trong tim.
Tuy không biết Kiều Lệ Yến đã làm gì để khiến Đoàn Dương một lòng vì cô ta như vậy nhưng có lẽ nếu được cô vẫn mong hắn có thể buông bỏ mà đem hạnh phúc ấy trao cho một người con gái khác.
- Sở phu nhân có yêu Sở thiếu không?
Giọng hắn trầm xuống, từ sâu nơi đáy lòng như có một mảnh vỡ đang sắp nát tan thành trăm mảnh.
- Có chứ, rất yêu.
Cô dừng lại quan sát biểu hiện của hắn.
Chỉ thấy hắn im lặng như đang suy nghĩ gì đó rất khó nói.
Đôi mắt bâng quơ nhìn về hư không, hắn còn chẳng biết bản thân nên làm gì tiếp theo nữa.
- Nhưng Đoàn Dương, tình yêu của tôi khác với của cậu.
Kiều Lệ Yến đã làm biết bao nhiêu chuyện không tốt, những gì mà cô ấy làm với tôi cậu có biết không?
Cô ngồi xuống bên cạnh Đoàn Dương rồi nhẹ nhàng hỏi.
Cô sợ rằng bây giờ nói thẳng vào vấn đề thì sẽ khiến hắn bị kích động, dù gì thì trong lòng của hắn Kiều Lệ Yến cũng là một chấp niệm khó có thể xoá mờ.
- Tôi không biết.
Đến bây giờ hắn mới ngước lên nhìn cô, đôi mắt mông lung sâu không thấy đáy lại đang chìm trong vô vọng.
Hơi thở yếu ớt cùng bàn tay gầy nắm chặt, hắn nhìn cô như đang mong muốn câu trả lời.
- Kiều Lệ Yến đã lấy đi Hạ Vũ từ khi còn trong bụng mẹ, cô ta giam lỏng, đánh đập và hành hạ tôi khi không vừa ý.
Cậu có biết tầng hầm dưới nhà cô ta là gì không?
Hắn lắc đầu, đôi mắt tuyệt vọng lại càng tối hơn.
Căn phòng bí mật ấy chứa xác của những cô gái xấu số dám đi gần anh, cô ta tra tấn hết người này đến người khác rồi mặc cho họ quằn quại trong đau đớn.
Không những vậy năm năm trước Kiều Lệ Yến gặp một tai nạn và bị huỷ dung, cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ và khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Ân Diêm Lương - một cô gái nông thôn ở nơi xa thì cô ta đã không ngần ngại ra tay với Diêm Lương để cướp đi gương mặt đó.
- Vậy...!vậy gương mặt của Kiều Lệ Yến...!
Hắn bây giờ mới vỡ lẽ, đôi mắt mở to nhìn cô, bàn tay cố bấu víu vào chân bàn để không gục xuống.
Có lẽ với phản ứng như vậy cô cũng dần hiểu được một phần của câu chuyện và cũng hiểu được lý do mà Kiều Lệ Yến trở thành chấp niệm của hắn.
- Đúng vậy, Ân Diêm Lương bị cô ta sát hại để hoàn toàn sở hữu nét đẹp đó.
Cha mẹ của Ân Diêm Lương bị che mắt, nghĩ rằng con gái vì lên núi hái thuốc trượt chân ngã xuống mà chết nên cũng không cho điều tra thêm.
Mọi chuyện cuối cùng cũng được phơi bày, tất cả sự thật cũng chẳng thể giấu nổi mãi.
Cô nhìn hắn gục xuống, nước mắt không ngừng rơi nơi khoé mi mặn chát.
Trong một lần đi dã ngoại hắn bị thương nặng và lạc trong rừng đã được người con gái tên Ân Diêm Lương cứu.
Nhưng hắn lại không biết gì về người con gái ấy ngoại trừ gương mặt.
- Thì ra đó là lý do cậu nhận nhầm Kiều Lệ Yến là cô ấy.
Hắn không còn nghe được gì nữa, thanh âm như trầm dần xuống để lắng đọng lại một thời gian dài hắn hy sinh vì người không xứng đáng.
Vậy ra đó chính là lý do Kiều Lệ Yến không thể nhớ được ngày găp hắn.
Chẳng phải là do mất trí nhớ mà là do gương mặt ấy vốn không thuộc về cô ta.
- Vậy giờ cậu còn muốn gặp lại Kiều Lệ Yến nữa không?
Đợi đến khi hắn ngừng khóc cô mới lên tiếng hỏi.
Sợ rằng bây giờ đả kích này quá lớn đối với hắn nhưng trước sau gì hắn cũng sẽ phải biết.
Đoàn Dương cố gắng gượng cười rồi trả lời.
- Tạm thời thì không.
Cảm ơn Sở phu nhân, để phu nhân thấy tôi như vậy thật mất mặt quá.
Đoàn thiếu xin phép được về trước.
Hắn lững thững đứng dậy, cả người như xác sống mất hồn mà lờ đờ bước về phía cánh cửa.
Nhìn bóng dáng hắn cao gầy, liêu xiêu trong cái nắng ngày của buổi sáng sớm cô lại càng cảm thấy đau lòng thay cho hắn.
Duệ Y đứng dậy cũng bước theo sau chân hắn, đến bây giờ mới biết được sự thật liệu có phải là quá muộn rồi hay không? Bàn tay hắn chạm vào tay nắm cửa, run run không còn sức để mở ra.
Tâm trạng tồi tệ như vậy nếu là cô thì cô cũng không thể chịu được sự thật như vậy.
" Cạch.
"
- Này Giản Duệ Y.