Mỗi cô gái trong thời điểm thanh xuân đều đã từng một lần gặp được một đối tượng khiến bản thân mặt đỏ, tim đập. Mỗi ngày đều vụng trộm ngắm nhìn người đó, vụng trộm vì anh ta mà làm những chuyện ngốc nghếch, vụng trộm chụp ảnh anh ta rồi ngẩn ngơ ngắm nhìn. Vì anh ta mà khóc, cũng lại vì anh ta mà nhọc công suy tính, nhưng đối phương lại tuyệt nhiên không hề hay biết. Đó chính là yêu thầm.
Mà có thể đó chưa phải là tình yêu, nhiều năm sau nhớ lại, mọi chuyện đều chầm chậm trở thành những đoạn hồi ức đẹp mà bí mật của mỗi người.
Đoạn tình cảm ngọt ngào, lãng mạn này, các cô gái đều vĩnh viễn lưu luyến gìn giữ trong lòng. Thẳng đến một ngày, khi đã trưởng thành, trên đường ngẫu nhiên hội ngộ nam sinh thầm mến lúc trước, lại phát hiện đối phương giờ đầu đã hói, bụng cũng lớn như cái thùng phuy, này đoạn tình cảm say đắm lúc trước mới có thể hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng đối với Lộ Hà Dạ mà nói, ông trời thực vô cùng ưu ái nàng, làm cho nàng nhiều năm sau vẫn có thể hội ngộ với đối tượng thầm mến nhiều năm, hơn nữa học trưởng còn vẫn giống như trong kí ức ngày xưa của nàng, một bộ dáng ôn nhu, tuấn mĩ, ngọc thụ lâm phong.
Lộ Hà Dạ ngồi ở trên ghế sofa trong phòng tổng biên mà tim đập thình thịch, hai má phiếm hồng, sóng mắt lưu chuyển, thi thoảng trộm dò xét người đang ngồi trước mắt Điền Mộc Hoa.
Đôi môi đo đỏ cùng cánh hoa đồng dạng mê người, đôi mắt đen, sâu thẳm như mặt nước hồ thu, thanh âm nam tính nhưng cũng ẩn chứa biết bao nhu tình.
“ Hà Dạ, tuy em mới vào tòa soạn chưa lâu, nhưng biểu hiện rất khá, bản thảo em hộ trợ Thượng Nhất Kì soạn ra cũng được rất nhiều độc giả tiếp nhận cùng khen ngợi. Dù là cách hành văn hay văn phong đều phi thường độc đáo, rất có phong cách cá nhân. ”
“ Cảm ơn học trưởng. ” Bị Điền Mộc Hoa đột nhiên khen ngợi, trong lòng nhất thời loạn như tơ vò, tìm đập thình thịch như chú nai nhỏ chạy loạn.
“ Cho nên anh hy vọng lần này có thể chuyên mục chuyên viết về nhân vật rất nổi tiếng cho em phụ trách. ” Anh sao lại không biết tiểu học muội này đối mình thầm mến, nhưng là chính vì biết nên mới càng muốn lợi dụng. “ Em thấy sao ? Có thể đảm nhận chuyên mục này chứ ? ”
Phỏng vấn người nổi tiếng nha !
Chuyên mục về người nổi tiếng này có thể coi là con át chủ bài của tòa soạn nhằm tăng lượng độc giả. Trong nhóm đồng sự có bao nhiêu người tối thiết tha, mơ ước có thể được độc quyền làm chuyên mục này. Chỉ mới làm việc trong một thời gian ngắn mà đã được đảm nhận chuyên mục này, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
“ Em đương nhiên nguyện ý, học trưởng. ” Lộ Hà Dạ hoàn toàn đồng ý tiếp nhận công việc, không để ý đến sự tính kế trong đôi mắt anh.
“ Em có thể đáp ứng khiến anh thật cao hứng, bất quá Hà Dạ, anh có điều muốn nói trước với em. ” Nhận được sự đồng ý của nàng, sắc mặt Điền Mộc Hoa trở nên nghiêm túc hơn.
“ Chuyên mục này nguyên bản cũng không dễ dàng như em tưởng tượng, bên được phỏng vấn có thể là một người rất thoải mái, dễ chịu, nhưng có đôi khi cũng có một số vị khó tính, không muốn phối hợp, cho nên để làm tốt được chuyên mục này đòi hỏi người phỏng vấn phải có một nghị lực rất lớn. Em có tự tin mình sẽ làm tốt ? ”
“Ân, học trưởng, em sẽ cố gắng hết sức để chuyên mục thành công rực rỡ. ” Nhìn học trưởng đang nhìn mình bằng một đôi mắt ngập tràn tin tưởng cùng mong đợi, nàng làm sao có thể nói lời cự tuyệt. Huống chi đây cũng là điều mà nàng tha thiết ước mơ bấy lâu nay.
“ Thật tốt quá. ” Xác nhận nàng không đổi ý, anh lại lộ ra một bộ dáng tươi cười nói: “ Anh gần đây cũng muốn nhận ít mấy vụ phỏng vấn, nhưng nghĩ en là người có năng lực, nhất định sẽ làm được, cho nên tất cả đều giao cho em phụ trách. ”
“ Hảo. ” Nàng rốt cục cũng chẳng biết có điểm gì hảo, bất quá hiện tại tâm tình đang phơi phới như nụ hoa mới nở rộ, chỉ ngây ngô nhìn Điền Mộc Hoa cười, gật đầu.
“ Đây tất thảy đều dựa vào em. ” Vừa nói anh vừa đem hết thảy tư liệu trên bàn bàn giao cho nàng.
Lộ Hà Dạ lúc này còn chưa cảm nhận được đại họa đang kéo đến, đối với sự giao phó của người trong lòng, vẫn là vui vẻ tiếp nhận không chút do dự.
Thẳng đến lúc sau, khi đã yên vị ở bàn làm việc của mình, lật giở đống tư liệu mà anh đưa cho. Nụ cười ngây ngô bộng vụt tắt trên môi, chỉ hận một điều không thể trực tiếp hét lên một tiếng thảm thiết –
“ A ~ Ta không muốn phỏng vấn cái tên tiểu nhân Ôn Hoán Quang kia !!!!! ”
…
Văn phòng luật sư Ôn Hoán Quang.
Bây giờ cũng đã tối muộn, tiễn bước vị Lý ủy viên khó chơi đi, nhẫn nại của cả một ngày cuối cùng cũng hao mòn hết.
Anh đôi khi cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại hao tâm tổn sức vào những vụ kiện nhàm chán, không có tính khiêu khích như vậy.
Anh mệt mỏi nới lỏng caravat, một bên nghe một cú điện thoại mà Lâm trợ lí mới nối máy vào.
“ Quan Bản Luật, ngươi khiến ta càng ngày càng cảm thấy chán đấy ! ” Anh tiếp nhận điện thoại, chậm rãi mở miệng, tiếng nói ôn nho ẩn hàm một chút bất mãn. “ Mấy cái vụ án rác rưởi vậy cũng ném cho ta, vậy mấy tay luật sư của các người đâu ? Bộ chỗ ngươi không có người nào khác sao ? ”
“Đúng vậy, nhân tài thì cũng chỉ có vài người, thỉnh ngươi gia nhập thì ngươi không chịu đành phải bảo mấy người đó qua làm phiền ngươi. ” Bên điện thoại truyền đến là người bạn tốt hay thích nói giỡn của anh, trong giọng điệu lúc này hàm chứa một sự trêu chọc : “ Thế nào ? Tình huống trên liệu có giải quyết được không ? ”
“ Xem tình huống trước mắt, xem ra anh sẽ bị vướng phải tội danh vu khống, phỉ báng, các ngươi nên có sự chuẩn bị tâm lí trước đi. ” Ôn Hoán Quang không muốn lãng phí thời giờ nói chuyện phiếm, liền lập thức nói thẳng vào vấn đề : “ Ngươi gọi điện tới chắc không phải chỉ để hỏi chuyện của Lý ủy viên chứ ? ”
“Đương nhiên là không phải. ” Quan Bản Luật khinh xuy một tiếng, lập tức đi vào chuyện chính. “ Ta hôm qua nhìn thấy tập san đăng chuyện của bọn Địch Trí Bôn, chuyện là thế nào ? Gần đây đám người kia có động tĩnh gì không ? ”
Ôn Hoán Quang trước vì đánh golf thua tên kia, đành phải chấp nhận chuyển đến Thái Quý danh môn làm gián điệp, thay Quan Bản Luật thăm dò động tĩnh bốn tên đối thủ một mất một còn từ thời trung học.
“ Hoàn toàn không có, trừ bỏ tên ngốc ở lầu tám mới dính scandal trên tạp trí bát quái ra, bọn họ cũng không có động tĩnh gì đặc biệt. Còn cái tên Chu Thận Lãng ở lầu thì đang ở nước ngoài khảo sát, chưa về. ”
Bạn tốt của anh là phụ tá cho một chính đảng lớn, chú ý nhất chính là động tĩnh của Đảng đối địch của Chu Thận Lãng. Miệng thì báo cáo sơ lược cho đối phương, cũng không hiểu sao vì sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, phẫn nộ của người nọ.
Cô em họ của Địch Trí Bôn, Lộ Hà Dạ …
Anh lười biếng đặt bút viết xuống.
Từ ngày bị Judge dọa chạy mất, cũng không thấy nàng tái xuất hiện qua, ngẫm lại thật có điểm đáng tiếc, anh còn muốn hảo hảo trêu đùa tiểu nữ nhân kia.
“ Khảo sát a ? ” Nghe tin địch thủ không ở trong nước, thanh âm Quan Bản Luật có điểm cô đơn. “Đúng rồi, ngươi thám thính chuyện của bọn họ thì cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện, dù sao bọn họ biểu hiện bên ngoài có chút ngu ngốc, nhưng đều rất có tài. ”
“Ân. ” Ôn Hoán Quang lơ đãng trả lời, lại cùng bằng hữu nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp máy.
Từ khi còn học trung họ thuộc diện “ những đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt ” còn bọn Địch Trí Bôn lại thuộc đám “ những đứa trẻ thuộc diện đuổi học ”, hai bên cùng nhau đối lập gay gắt.
Cùng nhau phân chia cao thấp đã nhiều năm, cư nhiên giữa họ cũng dần phát triển một loại tình cảm đặc biệt, cũng không hẳn là tình bằng hữu, nhưng cũng không phải hoàn toàn là địch nhân, chỉ là ngẫu nhiên nhịn không được muốn khi dễ và chỉnh đối phương một chút mà thôi.
Nhớ tới đêm đó chính mình ác liệt khi dễ tiểu nữ nhân sợ chó muốn chết kia, trên mặt anh không giấu được ý cười, hiển nhiên rằng trong tiềm thức anh đã nghiễm nhiên đem nàng gộp vào danh sách nhóm địch nhân kia.
Hơn nữa, thật sâu trong lòng anh cảm thấy khi dễ nàng so với anh họ ngốc nghếch của nàng có điểm thú vị hơn.
Lúc này điện thoại bàn lại vang lên, anh thuận tay ấn nút trò chuyện, Trợ lí pháp vụ Tiểu Hải thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ truyền đến.
“ Lão bản, ngài sắp tan tầm sao ? ”
“ Không sai biệt lắm. ” Anh nhìn đồng hồ, “ Ngươi không phải đã về rồi sao ? ”
“ Tôi về rồi, nhưng là có một chuyện quên mất lúc nãy không thông báo với ngài. Buổi chiều có một vị tiểu thư bên phía một tạp chí nói muốn gặp ngài. Tôi khi đó có việc, liền mời cô ấy đến phòng khách chờ, kết quả cô ấy … cô ấy … ” Tiểu Hải thanh âm ấp a ấp úng, nói không thành câu.
“ Không phải ta đã dặn trước là dịp gần đây không tiếp nhận phỏng vấn hay sao ?”
Ôn Hoán Quang đánh gãy sự chần chờ của trợ lí, nhíu khởi hàng mi dài, tuy rằng ngữ điệu không lớn, cũng không có gay gắt, nhưng là thanh âm không hờn không giận đó lại khiến người ta nhịn không được mà khẩn trương.
“ Tôi, tôi nhất thời quên mất, bởi vì cô gái đó nói có quen biết ngài cho nên tôi mới nói cô ấy đến phòng khách chờ. ”
“ Vậy vị kia hiện giờ đang ở đâu ? ” Anh xoa xoa mi tâm, không vui hỏi.
“ Dạ, vị tiểu thư kia hiện tại vẫn đứng trước cửa văn phòng ngài đi tới đi lui nãy giờ. ” Tiểu Hải chân thực miêu ta lại.
“ Cái gì mà đi tới đi lui ? ” Ôn Hoán Quang tức giận treo luôn điện thoại, đứng dậy cầm áo khoác bước nhanh ra phía cửa. Cửa hé mở lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ngọt ngào đang hé ra những nét kinh hoảng hướng anh nhìn tới.
Là nàng.
Đôi mắt đen sâu thẳm bình tĩnh dừng trên khuôn mặt kinh hoàng, luống cuống của nàng. Một loại sung sướng khôn kể xiết lan tràn trong lòng anh, sừng ác ma cũng vô thanh vô tức mà mọc ra.
Này không phải là tiểu nữ nhân mà anh vừa mới tưởng niệm đó sao, anh trong lòng tự động đen nàng coi như một món đồ chơi mới - Lộ Hà Dạ.
Một chút ác ý ở bên phiến môi đang khẽ nhếch khởi.
Bị sự nhàm chán làm lãng phí cả một ngày, hiện tại rốt cục lạc thú lại tự dưng chạy tới tận miệng.
Quái ! Rốt cuộc anh ta đang cười cái gì ? Lộ Hà Dạ theo chút ngạc nhiên ban đầu hoàn hồn lại, đối với nụ cười cổ quái của tên hỗn đản trước mắt, da đầu không khỏi run lên một trận.
“ Có việc gì tìm tôi sao ? ” Tiếng nói trầm thấp mang theo chút từ tính cắt ngang bầu không khí trầm mặc giữa hai người. Ôn Hoán Quang hai tay khoanh lại trước ngực, dựa nhẹ vào cạnh cửa nhìn xuống nàng.
“ Tôi … ” Một chữ xuất ra, những từ còn lại tự dưng nghẹn lại nơi cổ họng.
Làm thế nào bây giờ ? Mình phải mở miệng sao đây ?
Ngày đó một miệng mắng người ta là kẻ hạ lưu vô sỉ, bất quá hiện tại lại muốn nàng nói năng khép nép đề nghị anh ta đồng ý để nàng phỏng vấn, nàng phải làm sao mới tốt đây ?
Nàng còn chưa tìm được từ ngữ thỏa đáng để mở miệng thì anh đã hết kiên nhẫn, mắt nhìn ra cửa sổ, hướng ban công nói, hiện giờ đã đến giờ tan tầm.
“ Tôi đói bụng rồi, nuốn đi ăn cơm. ”
Hả ? Ăn cơm ? Nhưng là nàng vẫn chưa nói gì cả nha ! Nàng há hốc mồm nhìn theo người đang hướng cầu tháng máy đi đến, trong lòng thầm nghĩ không ổn, rồi cũng vội vã bước theo.
Ôn Hoán Quang bước chân vẫn đều đặn bước đi, không chút dừng lại nhưng cũng biết nàng đã đi theo, khóe miệng lại nhếch lên tạo một nụ cười hài lòng.
Có thể làm cho một tiểu thư nóng tính như nàng chờ cả một buổi chiều, hẳn là có chuyện muốn cầu anh đi ? Nếu tình huống có thể trở nên tốt như vậy, anh há có thể buông tha cho nàng ?
Nàng chính là món đồ chơi mới của anh.
Thản nhiên quét mắt nhìn qua lớp kính mờ trong thang máy nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nộn kia anh càng nhìn lại càng vừa lòng. Nàng càng buồn rầu bao nhiêu thì lạc thú trong lòng anh lại càng nhiều lên bấy nhiêu.
Lộ Hà Dạ một chút cũng không nhận thức được bản thân đang bị nam nhân trước mặt hảo hảo một phen trên dưới đánh giá. Ra khỏi thang máy, một đường chạy theo sau anh vào bãi đỗ xe. Càng chạy càng uể oải, cước bộ cũng vì vậy mà chậm đi đáng kể, trong lòng tràn ngập ý định buông tay, nhưng là nhớ đến nét mặt đầy kì vọng của Điền Mộc Hoa nàng lại cắn răng cố gắng chạy theo. Nàng đâu thể nào phụ lòng mong mỏi của học trưởng được.
Sầm ! Tiếng đóng cửa đột nhiên phát ra kéo nàng khỏi dòng suy tưởng.
Ngẩng đầu nhìn lên đã thấy cái tên ác quỷ Ôn Hoán Quang kia ngồi lên xe từ lâu, màu vàng rực của ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt khiến nàng chói mắt.
Ngồi trên xe nhàn nhã nhìn nàng, đầu ngón tay khẽ vặn chiếc chìa khóa, tiếng kim loại nho nhỏ va chạm vào nhau nghe rõ mồn một trong không gian yên tính của bãi đậu xe.
“ Anh … Anh … Tôi… Tôi … ”
Không xong rồi, anh phải đi a~ Nàng đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn anh, adrenalin trong người đột ngột tăng mạnh, miêng lưỡi khô khốc, lại vẫn đồng dạng một câu cũng không nói được ra.
“Đừng lãng phí thời gian của tôi. ”
Lời nói nhẹ nhàng, thản nhiên của anh ta khiến nàng giận tới muốn vung chân lên đạp đạp mấy phát lên khuôn mặt thản nhiên đến đáng ghét kia.
Anh liếc nàng một cái rồi tựa tiếu phi tiếu thản nhiên nói: “ Lên xe. ”
Lúc định thần lại, bản thân đã ngồi chồm hỗm trong một nhà hàng Nhật Bản. Lộ Hà Dạ lúc này cảm thấy cả người không tự nhiên đến cực điểm. Làm cho nàng một bộ dáng không tự nhiên thế này không ai khác là cái người ngồi đối diện với nàng đang nhàn nhã uống rượu.
Trời ạ !!! Vì sao nàng lại ngoan ngoãn nghe lời anh tanhư vậy chứ !!! Kêu nàng lên xe, nàng liền lên; hỏi nàng có muốn ăn đồ ăn Nhật Bản không; nàng liền thuận miệng, đáp :“ Hảo ”, có lầm không vậy a !
Nếu anh là người tốt thì cũng chẳng có gì cần tính toán nữa hết, nhưng đó lại là Ôn Hoán Quang, kẻ mà theo như lời anh họ nói, một tên sát gái vô cùng tâm cơ.
Không được ! Nàng nhất định phải tỉnh táo, không thể để nam nhân kia dắt mũi như thế mãi được. Nàng quyết định giả chết, đem sự tình tối hôm đó tựa hồ chưa từng phát sinh qua, trực tiếp bày ra một thái độ nghiêm túc cùng đối phương thảo luận chuyện phỏng vấn. Anh ta tuy rằng nhân phẩm rất kém nhưng là chắc cũng không đem ân oán cá nhân tính vào chuyện công đi a ~
Lộ Hà Dạ sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, liền thẳng lưng dậy, cẩn thận hít một hơi thật sâu, đem danh thiếp của mình đưa anh và nói :
“Ôn tiên sinh, ngài hảo. Tôi là phóng viên của tạp chí Xa Quang - Lộ Hà Dạ, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn. ” Nàng tuy rằng đã cố gắng khắc chế cảm xúc, nhưng là lời vừa nói ra liền cảm thấy như là đang nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như muốn đem đối phương ra bầm thây vạn đoạn.
Ôn Hoán Quang đối với hành động làm bộ xa lạ giới thiệu của nàng cũng không nói gì, chỉ nhướn hàng mi dài thuận tay tiếp nhận danh thiếp, tùy ý đặt ở trên bàn, cũng không xem gì nhiều chỉ thảnh thơi uống rượu.
Đối với sự khinh miệt của anh, Lộ Hà Dạ không coi là đúng, lửa giận đầy mình phừng phừng muốn phát tiết ra.
Nhưng là phải nhịn ! Nhịn xuống ! Chuyện nhỏ không nhịn ắt hỏng chuyện lớn. Nàng tự đáy lòng nhai đi nhai lại câu danh ngôn này tựa như niệm kinh phật mà cố gắng áp chế lửa giận xuống, tránh nhất thời bức xúc đem cả ly trà trước mắt hất hết vào mặt anh.
Nhớ đến học trưởng, phải nhớ đến bộ dáng ôn nhu tươi cười của anh, nàng cố gắng bình ổn lại suy nghĩ trong đầu, cố gắng nở một nụ cười giả tạo hướng anh nói:
“ Xa Quang tạp chí của chúng tôi có một chuyên mục vô cùng nổi danh, đó là chuyên mục về người nổi tiếng, chuyên giới thiệu đến bạn đọc trong nước những người đàn ông độc thân tài giỏi, thành công trong sự nghiệp, lại có sức hút với nữ giới. Kì này của chuyên mục, tòa soạn của chúng tôi chính là muốn phỏng vấn Ôn luật sư đây. Mấy kì trước chuyên mục của chúng tôi có đăng một số bài viết về mấy vị danh nhân, tựa như Diêm Ngự Thừa tiên sinh, Chu Thận Lãng tiên sinh, … Tât cả đều nhận được những phản hồi rất tốt từ phía độc giả. Hy vọng lần này Ôn Luật sư có thể nhận lời phỏng vấn. ”
Nói một tràng dài xong, nàng buộc mình phải nở một nụ cười thành khẩn thật tươi tỉnh, hướng anh ta chờ đợi một cái gật đầu.
Ôn Hoán Quang nghe xong, đôi mắt đen hiện lên một tia cảm xúc thần bí. nếu biện giải thành lời thì là : “ Ha ha ha, ngươi xong đời rồi. ”
Anh ta ung dung thay nàng châm rượu, một mặt thản nhiên trả lời. “ Người ngày nay tiêu chuẩn thực kỳ quái. ”
Câu trả lời lạc đề của anh đã dễ dàng thuyết phục được nàng hoang mang vài giây.
Anh đối nàng, nhíu mi tiếp tục nói : “ Ngay cả cái loại tiểu hoạn quan âm hiểm, ti bỉ, chỉ biết đấu võ mồm lại được xem như một mẫu đàn ông hoàng kim, có sức quyến rũ thu hút sự chú ý của phái nữ. Những tiêu chuẩn này không phải rất kì cục sao ? ”
Nàng nghe vậy đầu tiên là choáng váng mất vài giây, sau định thần lại mới thấy câu nói này thực quen tai. Hình như là … đấy là những lời hôm đó nàng chế nhạo anh thì phải, nghĩ đến đây nàng liền lập tức cảm thấy tức giận.
“ Anh làm gì mà phải để ý ghê thế ? ” Lộ Hà Dạ trừng mắt nhìn anh. Mệt cho nàng cố gắng duy trì thái độ làm việc chuyên nghiệp như vậy, anh ta còn kiên quyết phá bằng được.
“ Bởi vì tôi trừ bỏ là một nam nhân âm hiểm, ti bỉ, xảo quyệt vô sỉ, còn là một người thù dai nữa. ” Ôn Hoán Quang không nhanh không chậm nâng ly rượu lên nhấp mấy ngụm.
“ Anh là cái loại lòng dạ hẹp hòi. ” Một lời nói ra, nàng liền biết chính mình xong đời rồi.
“ Tôi chính là người hẹp hòi. ” Anh ta cư nhiên tuyệt không để ý, còn gật đầu phụ họa nữa chứ.
“ Anh, quỷ hẹp hòi. ” Tuy rằng biết chính mình xong đời rồi, nhưng là nhìn anh một bộ dáng không liên quan đến mình như vậy, nàng nhịn không được mà tiếp tục mắng.
“ Đúng, tôi chính là quỷ hẹp hòi. ” Vẻ mặt anh hưng phấn tựa hồ khen ngợi sự phát hiện mới của nàng.
“ Anh … Anh … ”
Bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn, đen láy cũng bởi vì tức giận mà long lanh hơn. Lộ Hà Dạ không biết là chính mình giờ phút này bộ dáng có bao nhiêu phần đáng yêu.
“ Không còn gì để nói hay sao mà cứ lắp bắp thế kia ? ” Ôn Hoán Quang thư thái ngắm nhìn khuôn mặt trắng mịn ửng hồng của nàng, bạc môi không giấu nổi niềm hưng phấn mà khẽ nhếch lên tạo một nụ cười khêu gợi, mị nhãn.
“ Anh … Thực nhàm chán a~ ” Nàng tự thấy mình ngây thơ như một đứa trẻ mẫu giáo, mới bị anh ta khích có chút mà đã nhịn không nổi.
“ Hoàn hảo, tôi là một kẻ nhàm chán. ” Anh phi thường thành thật trả lời : “ Cô nói không có sai. ”
“ Anh … Anh … ” Tức giận không nói lên, nàng nghĩ chính mình chịu đựng đủ rồi, đột nhiên xoay người đứng dậy, nếu không rời đi, nàng nhất định sẽ giết cái tên nam nhân kia hoặc xuất huyết não mà chết mất.
“ Không phỏng vấn nữa sao ? ” Anh cũng không ngăn trở nàng rời đi, chỉ là thản nhiên nói một câu khiến người đang hầm hầm tức giận muốn bỏ vè kia thân hình chợt sững lại. “ Quả là một đại tiểu thư. ”
Trong giọng nói ý cười trào phúng đã quá rõ ràng, nàng tức giận quay đầu lại nhìn anh.
“ Anh nói vậy là có ý gì ? ”
“ Không còn cao hứng thì quay người bỏ đi, lưu lại cục diện rối rắm cho người khác thu dọn. Đây không phải là bản tính của một vị đại tiểu thư hay sao ? ” Anh thực hiểu tính cách của nàng, trò chơi này muốn kéo dài, biện pháp tốt nhất chính là kích tướng, anh chậm rãi mở miệng : “ Tôi thực đồng tình với cái vị phải thay cô thu dọn hiện trường. ”
Bị anh nói như vậy, khuôn mặt ôn nhu của học trưởng lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Lộ Hà Dạ.
Chọc đến Ôn Hoán Quang thì nhất định học trưởng sẽ phải tới xin lỗi anh, nghĩ đến học trưởng phải vì mình mà cúi người xin lỗi, nàng rốt cuộc cũng mềm lòng.
Học trưởng ôn nhu là vậy, nhất định sẽ bị tên tiểu nhân âm hiểm, ti bỉ bày khi dễ. Nghĩ đến đây trong lòng lại dâng lên một trận khổ sở.
Không được ! Nàng không thể vì nóng giận nhất thời mà liên luỵ đến học trưởng !
Nàng bất đắc dĩ phải cúi đầu trước thế lực hắc ám, khuôn mặt nhỏ nhắm thoáng chốc ảm đạm. Ủ rũ quay trở lại bàn ăn, chậm rãi ngồi xuống, rầu rĩ mở miệng hỏi “ Vậy rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới chấp nhận phỏng vấn ? ”
Ôn Hoán Quang nhìn nàng bộ dáng uể oải, trong lòng không giấu được một tia tội ác mong manh nơi đáy mắt., rất nhanh tiểu thiên sứ Ôn Hoán Quang đã bị tiểu ác ma đá bay ra khỏi đầu.
“ Lễ phép điểm ! ”
“ Ôn tiên sinh. ” Trầm mặc một lúc lâu sau, Lộ Hà Dạ nghiến răng nghiến lợi nhắc lại vấn đề lúc trước : “ Xin hỏi ngài, tôi phải làm thế nào thì ngài mới chấp nhận lời đề nghị phỏng vấn của toà soạn chúng tôi ? ”
“ Rất đơn giản. ” Anh vừa lòng gật đầu, rốt cuộc cũng mở miệng nói vào việc chính, “ Giúp tôi chiếu cố cẩu trong một tháng. ”