Nàng vì sao lại kí vào bản hiệp ước đó ?
Câu hỏi này đã liên tục xuất hiện trong đầu nàng mấy ngày hôm nay, nhưng là dù cho nghĩ tới nghĩ lui nàng vẫn không thể tìm được một đáp án có thể thuyết phục được mình, chỉ có thể mỗi ngày từ h sáng đã thống khổ kêu to: " Ta không muốn rời giường a ~ "
Nhưng hết thảy cũng chẳng giúp được gì, chiếc điện thoại như cũ đúng giờ reo vang không ngừng. Nhấc điện thoại lên, nàng lồm cồm chui từ trong ổ chăn ấm áp ra, hai tay che mắt, ngái ngủ cầu xin: " Không thể nghỉ được buổi hay sao? "
" Cô nói xem ? " Thanh âm nam tính ôn thuần, trầm thấp thản nhiên hồi đáp lại một câu.
Con sâu ngủ Lộ Hà Dạ bị Ôn Hoán Quang dựng dậy mỗi sáng, biết mình ngày hôm nay cũng trốn không thoát, nhất thời tính khí trẻ con nổi lên: " Chán ghét! Chán ghét! Tôi chán ghét anh! "
Nàng nộ khí xung thiên, hét to vào điện thoại, vừa dứt lời liền hung hăng cúp máy.
Không đến s sau, điện thoại lại một lần nữa đổ chuông, thanh âm nam nhân lại một lần nữa truyền đến, chỉ khác, lần này trong giọng nói còn hàm chứa một cỗ nồng đậm ý cười. " phút sau, tôi đợi cô ở trước cửa. " Ôn Hoán Quang nói năng ngắn gọn mà súc tích, trước khi cúp máy không quên châm chọc cô một phen : " Cô nên có một chút tác phong của một nhà báo! "
" Anh... tiểu nhân ... bỉ ổi ...! Anh ...!!! " Còn chưa mắng hết lời, phía bên kia đã truyền lại những tiếng tút tút nhàm chán.
Đáng ghét ! Nàng sao lại xui xẻo gặp phải cái hạng người như Ôn Hoán Quang chứ !!!
Giận dữ ở trên giường lăn qua lăn lại, nàng cảm thấy hảo muốn khóc a~ Anh ta vì sao cứ thích ngược đãi nàng như vậy ? Nàng rốt cuộc đã làm sai chuyện gì cơ chứ ?
Rưng rưng nước mắt, ai oán rời giường. Nàng mặc nhanh một chiếc quần dài, khoác hờ lên người một cái áo khoác mỏng. Sau khi đánh răng rửa mặt xong quả nhiên ngoài cửa truyền đến một hồi chuông cửa.
Chậm chạp đi xuống mở cửa, nhìn ra, quả thật đúng là tên đáng ghét kia.
Trái với dáng vẻ chậm chạp, lờ đờ ngái ngủ của nàng, anh một thân quần áo thể thao tối màu trong rất khỏe mạnh và nam tính. Khuôn mặt tươi cười hướng nàng chào hỏi: " Sớm an. "
Đối với lời chào hỏi của anh, nàng làm lơ như không nghe thấy, dỗi không thèm nhìn mặt anh, chỉ ra sức dùng lực đoạt lấy sợ dây trong tay anh. Cúi người vỗ vỗ đầu Judge sau đó một mạch hướng cầu thang máy đi đến.
Nhìn bộ dáng nàng tức giận như vậy, anh chậm rãi theo sau khóe miệng thản nhiên cười. " Mới sáng sớm mà ai đã chọc tức cô thế ? " Anh " vô " số " tội " vạ hỏi.
" Tiểu nhân ! Biết rồi còn hỏi. " Tuy là oán hận không ngớt nhưng là nàng vẫn tuân thủ theo những điều ở trong Hiệp ước.
Một tuần qua đi, nàng rốt cuộc hiểu được tại sao Ôn Hoán Quan kia lại nhất định phải tạo ra bản Hiệp ước đó. Đó là bởi vì nàng rất mau nản. Hôm nay mới là ngày thứ thôi, mà nàng đã cảm thấy hết chịu đựng được.
Mỗi ngày, mới h Ôn Hoán Quang đã mang theo Judge đến trước nhà nàng, không chút lưu tình ấn hạ chuông cửa đến lúc nào nàng mở cửa thì thôi.
" Loại cẩu Husky này cần một lượng vận động rất lớn. " Ôn Hoán Quang thản nhiên trả lời như một lẽ đương nhiên.
Nhưng là, h tối, vận động gì thì vận động, sao cứ nhất thiết phải là lúc h sáng !!! Rất nhiều lần lèo nhèo câu hỏi này bên tai anh, lần nào cũng chỉ nhận được một câu: " Bởi vì trong hiệp ước đã ghi như vậy. "
Sau đó Lộ Hà Dạ bắt đầu ảo não, tự trách mình lúc ấy vì sao không có hảo đọc kỹ hợp đồng để có thể sửa h sáng thành h chiều.
Nhưng sai thì cũng đã sai rồi, hiệp ước thì cũng đã ký rồi, không còn cách nào khác nàng đành phải mỗi ngày nửa mơ nửa tỉnh kéo Judge một đường dài tới công viên. Sau khi đến công viên, Ôn Hoán Quang sẽ chạy bộ còn nàng thì ở trên sân cỏ chơi ném đĩa hoặc tiểu cầu với Judge.
" Anh làm gì mà không dắt theo Judge trực tiếp chạy bộ cùng, mắc chi phải đánh thức tôi lúc sáng sớm như vậy ? " Nàng chính là cái người yêu ngủ không chịu được, nhịn không được thầm quay sang mắng chửi cái tên thần khí thanh sảng Ôn Hoán Quang kia.
Ôn Hoán Quang vẫn là mang theo một bộ mặt trào phúng đáng ghét, thản nhiên trả lời nàng. " Bởi vì cô đã kí hẹn trong hiệp ước rồi chứ sao. "
Nàng thề, từ vẻ mặt của anh ta nàng có thể nhận ra, mục đích của anh ta không phải là chiếu cố gì cẩu mà chính là nhân cơ hội nàng chiếu cố cẩu hộ anh ta mà khi dễ nàng a~
Hơn nữa trừ bỏ mỗi buổi sáng, anh ta cực kỳ tàn ác đem nàng dựng dậy dắt Judge đi vận động, đến chiều nàng còn phải đến nhà giúp anh ta uy Judge ăn cơm, rồi dắt nó đi tản bộ. Này hết thảy đối với một người chưa bao giờ phải quan tâm đến việc mưu cầu danh lợi như nàng mà nói, quả thực là rất khó để vượt qua nha.
Lộ Hà Dạ giờ phút này mệt mỏi ghé vào nằm sụp trên bàn công tác, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nằm nghỉ.
Gần nhất bởi vì đáp ứng học trưởng phỏng vấn thối hoạn quan đáng ghét nên học trưởng cũng đối nàng giảm rất nhiều lượng công việc, để cho nàng tập trung toàn lực hoàn thành tốt chuyên mục này.
Học trưởng anh minh của nàng quả thật liệu việc như thần, cư nhiên có thể đoán được phỏng vấn Ôn Hoán Quang phiền toái như vậy … Chống cằm ở trên bàn, nàng một thân vô lực âm thầm nghĩ ngợi.
“ Hà Dạ, phỏng vấn Ôn luật sư thế nào rồi ? ” Một nữ đồng nghiệp cùng gia nhập tòa soạn với nàng một thới điểm, ngồi cách vách nhàn hạ đang hướng nàng vụng trộm đến bát quái.
“ Mệt chết đi được. ” Lộ Hà Dạ thở dài, ai oán.
“ Vì sao ? Chuyện phỏng vấn Ôn luật sư không được tốt sao ? ” Nàng kia khó hiểu hỏi.
“ Aiz. ” Tốt nhất là không nên kể chuyện giao dịch chiếu cố cẩu ngu ngốc kia đi ? Lộ Hà Dạ ngăn không được liền thở dài một tiếng.
“ Tôi nói cô nghe nha. ” Nàng kia nhìn xung quanh xong mới thần bí hề hề, đè thấp tiếng nói xuống nói : “ Tôi là bởi thực lòng lo lắng cho cô nên mới nói cho cô biết chuyện này. ”
“ Chuyện gì vậy ? ” Nàng hoang mang hỏi.
“ Tôi nghe nói, biểu hiện của tổng biên với cô không mấy hài lòng, cô chính mình phải cẩn thận. ”
“ Hả ? ” Học trưởng không hài lòng với nàng ? Lộ Hà Dạ cảnh giác, đôi mắt mở to, đầy ngạc nhiên.
“ Kỳ thật lần này tổng biên đột ngột điều cô đi phỏng vấn Ôn luật sư là có nguyên nhân. ” Cô bạn kia tiếp tục nhỏ giọng nói : “ Nghe nói trước đây tổng biên vì chuyện phỏng vấn này có từng tiếp xúc qua vài lần với Ôn luật sư, nhưng là anh ấy không đồng ý cho phỏng vấn. Sau tổng biên biết cô cùng Ôn luật sư ở chung tòa nhà, anh họ cô hình như cũng là chỗ quen biết với anh ấy cho nên mới phái cô đi phỏng vấn. ”
“ Không thể nào ? Tổng biên sẽ không phải như vậy đi ? ” Học trưởng rõ ràng là tán dương biểu hiện làm việc thường ngày của nàng mới giao cho nàng chuyên mục này. không phải sao ?
“ Ai ! Hà Dạ, cô đối với tổng biên là quá mù quáng rồi. Thực ra tổng biên của chúng ta là người có tâm cơ rất sâu. ”
Nhìn bằng hữu bị lão hồ li kia đùa giỡn, lợi dụng, nàng kia cũng thấy bất bình thay cho nàng ta.
“ Tôi nghe mọi người nói, đến cuối cùng tổng biên muốn đích thân viết bài báo về Ôn luật sư, anh chính là lấy cô làm hòn đá kê chân, để cho cô trước làm cho Ôn luật sư đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, sau đó chờ thời điểm cô có biểu hiện có vấn đề liền lập tức thay thế cô. ”
“ Cô nghe ai nói vậy ? Học trưởng cũng không phải là người như thế đâu. ”
Học trưởng là một người rất ôn nhu, lại tốt bụng, Lộ Hà Dạ như thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng những lời kia của bằng hữu. Thậm chí đối với những lời đó còn cảm thấy thực tức giận, nàng đang muốn thay học trưởng biện giải thì chợt có một đạo thanh âm ôn nhu vang lên phá vỡ cuộc nói chuyện giữa hai người.
“ Hà Dạ. ” Điền Mộc Hoa từ trong văn phòng ló đầu ra, nở một nụ cười mị nhãn hướng Lộ Hà Dạ nói : “ Vào văn phòng gặp tôi có chút chuyện. ”
“ Hảo, học trưởng, em vào ngay đây. ”
Học trưởng lúc nào cũng ôn nhu như vậy, sao lại có thể là một người tâm cơ thâm trầm được cơ chứ ? Học trưởng đâu có giống cái tên hoạn quan kia …
Nàng chậm rãi bước vào văn phòng. Điền Mộc Hoa ổn trọng ngồi trước bàn làm việc, biểu tình ôn nhu vừa rồi biến đâu mất, mi tâm túc khởi một bộ dáng thập phần nghiêm túc. Lúc này anh đang chăm chú xem một bài viết, nghe thấy tiếng nàng bước vào cửa, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, ngẩng đầu lên.
“ Có chuyện gì vậy, học trưởng ? Em đã làm sai chuyện gì sao ? ” Từ khi bước chân vào tòa soạn tới nay chưa bao giờ nàng bắt gặp học trưởng có bộ dáng trầm trọng như vậy.
“ Nghe nói hôm qua em đã đem bản báo cáo đại cương cấp Ôn luật sư xem qua ? ”
“ Dạ, vâng ạ. ” Nàng nhìn sơ quá tập báo cáo trên bàn, gật gật đầu nói : “ Đây là những đặc điểm mà em ghi lại trước mắt làm sườn của bài viết. Nhưng là học trưởng, vì sao anh lại có bản báo cáo này ? ”
“ Bản đại cương này là ghi chép đúng theo sự thực sao ? ” Anh lẩn tránh câu hỏi kia của nàng, trực tiếp đi thẳng vào trọng điểm.
“ Đương nhiên. ” Nàng gật đầu xác nhận. “ Đại cương này có vấn đề gì sao ? ”
Điền Mộc Hoa nhìn nàng thở dài một tiếng, biểu tình phi thường bất đắc dĩ.
“ Nếu không có người đem bản đại cương này cho anh xem, anh còn không biết em cư nhiên lại khoa trương đến như vậy. ”
“ Là ai ạ ? ” Lộ Hà Dạ hoang mang hỏi. Nàng nhớ rõ bản đại cương này là bản nàng mới sửa lại, chỉ email cấp cho Ôn Hoán Quang kia xem mà thôi … trừ phi … trừ phi đây là do thối hoạn quan kia cáo trạng.
“ Là ai không quan trọng ? Quan trọng là bài đại cương này có thể khiến Ôn Hoán Quang mất hứng. Anh đã điện tới xin lỗi anh ta rồi. ”
“ Học trưởng vì sao lại phải xin lỗi anh. ” Qủa nhiên là anh cáo trạng ! Cái tên tiểu nhân ý ! Lộ Hà Dạ nhịn xuống để không thốt ra những lời mắng chửi.
“ Em thật sự không biết sao ? ” Anh nhìn nàng sau đó một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng : “ Hà Dạ, chuyên mục này của tòa soạn chúng ta, giới thiệu về cái gì ? ”
“ Chính là những người đàn ông hoàng kim độc thân hoặc là những nam nhân đầy sức quyến rũ trong mắt đa số nữ nhân ạ. ” Nàng nhu thuận trả lời .
“ Tốt. Vậy để anh nói cho em biết em sai ở chỗ nào. ” Nhìn nàng một vẻ mặt đầy ai oán, anh sâu kín nói: “Ôn Hoán Quang mặc dù dáng vẻ xuất chúng, nhưng cá tính giảo hoạt âm hiểm, hằng năm vì chạy theo không ít những chính khách, phú thương mà nhận biện hộ cho họ trên tòa án, … ”
Điền Mộc Hoa dừng lại một chút, nâng mắt lên ý đồ muốn nhìn ra một cỗ biểu tình hối hận trên mặt nàng, đáng tiếc vẻ mặt nàng vẫn là một bộ dáng ngốc dạng, anh đành phải tiếp tục nói. “ Chòm sao bò cạp, giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ cực đoan cùng tự kỉ; đa mưu túc trí, tính cách giả dối, ti bỉ, vô sỉ, thi thoảng còn thích sử dụng những ngôn từ chanh chua, … Còn muốn anh nói tiếp sao ? ”
Nói đến đây mà nàng vẫn như trước, trong mắt không có một tia hối cải khiến anh thực sự thấy điên tiết.
“ Em rốt cuộc có biết mình đang viết cái gì không ? ”
“ Chính là Ôn luật sư tính cách rất đặc biệt a ! ” Nhìn học trưởng biểu tình ngày càng ngưng trọng, Lộ Hà Dạ không khỏi có chút quanh co nói.
“ Em ngẫm thử xem, chúng ta là muốn giới thiệu đến độc giả những người đàn ông hoàn mỹ, độc đáo lại đầy sức quyến rũ, vậy nhưng em lại viết Ôn luật sư thành cái dạng kia, liệu còn ai cảm thấy anh ta có sức quyến rũ độc đáo gì nữa ? ”
“ Em cũng không phải muốn bới móc gì về khách mời phỏng vấn, nhưng là chúng ta không nên chỉ viết về một mặt của người đó. ” Nàng bắt đầu cảm thấy có điểm ủy khuất, thật sự bản báo cáo sơ bộ này nàng cũng không đem cảm xúc cá nhân áp đặt vào bài viết nha ! Nếu nàng viết ra sự thật về Ôn Hoán Quang, hội trưởng chắc hẳn sẽ hộc máu mà ngã xuống đất đi !
“ Anh không nói là em chỉ được viết một mặt, cũng không phải muốn nói là em viết bậy viết bạ về anh ta. Cái anh muốn chính là em đi sâu phân tích những chi tiết cuộc sống thường nhật của anh ta kia. làm cho hình ảnh của anh đến gần với công chúng. Sao em không viết về các vấn đề như sở thích của anh ta ? Hoặc không thì viết về những chuyện xung quanh cuộc sống của anh ta. ” Điền Mộc Hoa kiên nhẫn giải thích. “ Trong bài viết của em, em khai thác quá sâu vào khuyết điểm của anh ta, những nữ độc giả mà đọc được bài viết này thì họ còn dành tình cảm, mơ mộng đến anh ta nữa không ? Nói tóm lại, em cầm tập báo cáo này về, viết lại đi. ”
“ Dạ, vâng. ”
Lộ Hà Dạ ủ rũ tiếp nhận tập báo cáo, bởi vì bài báo cáo của mình khiến học trưởng thất vọng mà nàng đâm ra cũng thấy nản lòng. Nhưng đồng thời nàng cũng rất vui, học trưởng tuy là có không hài lòng với bài viết của nàng, nhưng cũng không phải là giống với những lời nữ đồng nghiệp kia nói, nghĩ muốn đổi người phụ trách chuyên mục này.
“ Tốt lắm. Thôi em trở về công tác đi. ”
“ Dạ, vâng. học trưởng. ”
Đối với sự ôn nhu cùng khoan dung của học trưởng, nàng cảm thấy rất cảm động, xoay người hướng cửa ra vào rời đi, trước đó đột nhiên học trưởng gọi nàng lại.
“ Hà Dạ ! ”
Nàng quay đầu thì thấy học trưởng có chút khó khăn mở miệng hỏi: “ Ôn Luật sư, anh ta … Anh ta tính cách thực như những gì em thu thập được sao ? ”
“ Dạ ? ” Học trưởng tư nhiên lại hỏi cái vấn đề này, thực kỳ quái a !
Lộ Hà Dạ nhất thời bất ngờ không nói được lời nào.
“ Quên đi, quên đi. ” Điền Mộc Hoa thấy nàng lúng túng không biết nói gì cũng không hỏi thêm gì, chỉ đơn giản để nàng đi. “ Không có gì đâu, em trở về công tác đi ! Còn nữa, lần sau làm xong bài phỏng vấn thì đưa anh xem qua trước. ”
…
“ Vô sỉ ! ”
Lộ Hà Dạ sau khi tan tầm, đến nhà Ôn Hoán Quang mang Judge đi dạo về, mệt mỏi ngồi phịch ở trên sofa tức giận mắng.
Judge nằm bên chân nàng, lấy đầu dụi dụi vào chân nàng sau đó ngẩng đầu lên há miệng nhìn nàng.
“ Nhìn cái gì ? Ta đang tức giận. ” Không có ai để phát tiết nỗi bực tức trong người nàng liền hướng ánh mắt màu lam kia giận dữ mắng. “ Chủ nhân ngươi tối ti bỉ ! Trên thế giới này anh ta chính là kẻ ti bỉ nhất ! Ti bỉ đến thành bệnh, bác sĩ cũng không có cách nào chữa khỏi. ”
Nàng bắt đầu hướng nó nói hươu nói vượn, trong lòng một ngụm hờn dỗi không sao nuốt xuống được. Không nghĩ tới thối hoạn quan kia lại đối với bản báo cáo của nàng bất mãn như vậy, lại còn cư nhiên chạy tới bắt lỗi học trưởng của nàng.
Ngây thơ ! Vô sỉ !
“ Làm chi mà vẫn nhìn ta, ta không phải cái đệm của mi, cái tên chủ nhân bỉ ổi, vô sỉ của mi mới là cái đệm mi cần. Không cần giống chủ nhân mi cái tính tình kia, khéo không kết giao được với bạn gái. ” Sofa này thật mềm mại a ! Nàng một mặt lầm bầm cùng Judge nói chuyện, một mặt khẽ xoay xoay người tìm tư thế thoải mái nhất hảo hảo dựa vào sofa, hôm nay nàng hạ quyết tâm phải chờ được cái tên thối hoạn quan kia về nói chuyện cho rõ ràng.
Nhìn lên đồng hồ, bây giờ cũng đã bảy giờ tối, anh hẳn là sắp về đi ?
Với tay lấy chiếc điều khiển, nàng quyết định vừa xem ti vi vừa đợi anh về.
Chờ anh ta về, chỉ cần chờ anh ta về, hết thảy mọi chuyện đều có thể được giải quyết …
h p.m, Ôn Hoán Quang mới trở về nhà, miệng còn bận đàm luận công việc với đồng sự qua di động, Judge ngoan ngoãn chạy đến nghênh đón.
“ … Chuyện đó ta muốn trực tiếp gặp mặt ủy viên để đàm luận. ” Anh cúi đầu sờ sờ đầu nó, trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, hướng phòng trong đi đến. “ Ta biết ủy viên nhà các người bận nhiều việc … ”
Anh vì sao lại phải cùng người này lãng phí thời gian nhỉ ?
Ôn Hoán Quang mệt mỏi đi vào phòng khách, chợt nghe có tiếng ti vi truyền đến.
Ti vi thế nào mà lại mở ? Anh tùy tay đem tập tài liệu quăng trên bàn trà, cầm lấy điều khiển tắt ti vi, tay khẽ day day trán, đang muốn hướng sofa ngồi xuống chợt một bóng dáng mềm mại đang nằm trên sofa khiến anh phải chú ý.
Nàng như thế nào mà lại ở trong này ?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, hàng mi dài khẽ nhướn lên.
“ Tóm lại, nói với ủy viên nhà các người, nếu không thể phối hợp, thỉnh mời vị luật sư cao minh khác. ” Anh rốt cuộc cũng kiên nhẫn đến cực điểm, cũng không chờ đối phương nói gì thêm liền cúp luôn.
Cùng anh lãng phí thời gian chi bằng cùng nàng lãng phí. Anh nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội kia của Lộ Hà Dạ, trong lòng mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến. Cảm giác như là đã thân quen từ rất lâu rồi.
Chính anh cũng mạc danh kì diệu với cái cảm giác ấy, bất quá bây giờ anh cũng chẳng đủ khí lực mà truy cứu, lười biếng ở trên trán nàng búng nhẹ cái.
“ A ! ”
Lỗ Hà Dạ vì cái búng của anh mà trong mơ màng bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Vừa ngẩng đầu thì đã bắt gặp cái nhìn từ trên cao xuống của kẻ thù, nhất thời cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan.
“ Hoạn quan. ”
Bị kêu như vậy, Ôn Hoán Quan đôi mắt đen lợi hại đảo quanh, Lộ Hà Dạ nhìn thấy ánh mắt anh liền biết mình lỡ lời.
“ A ! Không phải ! Tôi là nói Ôn luật sư … ” Vừa sửa miệng xong, nàng lại nhớ tới mục đích mình còn ở đây lúc này, lập tức nổi giận đùng đùng sửa trở lại, nói : “ Không đúng ! Ngươi chính là cái thối hoạn quan ! Ngươi không hài lòng với bản phác thảo bài phỏng vấn của ta liền trực tiếp nói với ta được rồi, tại sao lại đi cáo trạng với học trưởng. ”
“ Cáo trạng ? ” Anh đầu tiên là khó hiểu, sau đó linh quang lưu chuyển liền đại khái đoán được là chuyện gì.
Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại từ tổng biên của tòa soạn nàng, mới lúc đầu là một trận giải thích, anh nghe nửa ngày mới hiểu ý đối phương. Người kia nghĩ rằng trong bài viết phác thảo kia, Lộ Hà Dạ có sử dụng những ngôn từ mạo phạm tới anh, đối anh thấy có lỗi.
Anh cũng chỉ mới xem qua bản phác thảo kia, tuy là nội dung tốt đẹp, lời văn hay không nhiều lắm, bất quá cũng có thể coi là có tính chân thực cao. Dù sao lấy sự đối xử của anh với Lộ Hà Dạ mà nói, kết quả mà nàng quan sát được cũng không nằm ngoài suy nghĩ của anh.
Nhưng là nếu muốn nói anh “ cáo trạng ” thì thực không đúng. Anh đối với sự giải thích của Điền Mộc Hoa kia cũng chỉ nói “ Dù sao đây cũng chỉ là bản phác thảo, nội dung có thể chỉnh sửa được, không sao hết. ”
Bất quá nhìn nàng hiện tại tức giận như vậy, tin chắc nàng đang có điểm hiểu lầm. Bất quá mệt mỏi cả một ngày, anh không muốn đối với cái chuyện nho nhỏ vô vị này giải thích.
“ Anh không hài lòng vì sao không trực tiếp đi nói với tôi ? Rõ ràng là tôi đã mail một bài xác nhận nội dung phỏng vấn cho anh trước đó, anh sao còn hướng học trưởng oán giận ? Anh làm thế thật là quá ác !!! ” Nhìn anh một bộ dáng phớt lờ bất cần đời như kia, nàng đã tức nay càng thêm tức.
“ Nha. ”
Từ nhỏ đến lớn bị người ta hiểu lầm vô số lần, bây giờ chịu thêm một cái nữa, cũng có là gì ? Anh đã sớm luyện thành một thân kim cương bất hoại nhân [ Ý anh ấy là người ta nói gì, hiểu lầm gì ảnh, ảnh cũng chả thèm quan tâm. ] Anh không chút để ý đến những lời nhiếc móc của nàng, lười biếng ngồi xuống bên cạnh nàng, nới lỏng caravat.
Anh ngồi ngay cạnh, mùi nước hoa nam tính, nhẹ nhang thoảng đến, nàng cả người kinh hách, lúng túng, không được tự nhiên, đối với sự tức giận vừa rồi cũng giảm đi không ít.
“ Anh nha một tiếng như thế là có ý gì ? ” Nàng cố gắng nhịn xuống cỗ tức giận trong lòng.
“ Thì chính là như vậy thôi, còn ý tứ nào đâu. ” Anh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
“ Anh … Anh … Anh còn thản nhiên thừa nhận như vậy ?! Một chút … Một chút … ” Một chút cái gì a !!! Nàng mau mau bị cái tên cà lăm này mạc danh kì diệu làm cho muốn điên rồi.
Này đều do nàng từ bé đến lớn tu dưỡng đạo đức rất tốt, căn bản không bao giờ mắng người, hơn nữa từ trước tới nay bên cạnh nàng cũng chưa bao giờ xuất hiện cái loại người đáng giận như anh, làm cho nàng căn bản không có cơ hội luyện tập mắng chửi người. Vậy nên mặc dù hiện tại hận muốn một đao chém anh thành nửa nhưng nàng nghĩ đến xuất huyết não cả nửa ngày cũng không ra một lời mắng chửi cho ra hồn.
Ôn Hoán Quang nhìn nàng một cách đầy hứng thú, tâm địa xấu xa nhắc nhở nàng : “ Tiện nhắc cô nhớ cho, không phải là một chút mà bây giờ đã h tối. ”
“ Anh … ” Trời ạ ! Thế gian sao lại tồn tại một cái yêu nghiệt như thế này a !!! “ Anh … nhân cách của anh cơ bản chính là … Ngay cả … Ngay cả Judge cũng còn tốt hơn anh gấp trăm lần. ”
Judge nghe thấy tên mình, lanh lợi chạy đến bên chân nàng, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, dáng bộ thập phần cao hứng.
Ông trời ơi !!! Nàng muốn chết đi cho xong ! Thật vất vả mới phản kháng lại anh, vậy mà lại chỉ nói được những lời kia. Lộ Hà Dạ tự nhiên chân có điểm nhuyễn, thầm tự trách bản thân, sao lại có thể vô dụng đến như vậy.
Bài phỏng vấn đã viết không tốt, ngay đến cả mắng chửi người khác cũng thất linh bát lạc, thực đáng buồn. Chẳng trách được học trưởng lại mắng nàng …
Nhớ tới chuyện hồi sáng, một cảm giác suy sụp đột nhiên ập đến, nàng cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, làm cho học trưởng thất vọng như vậy, còn hại anh ấy bị Ôn Hoán Quang mắng …
Kỳ thật cũng không thể trách học trưởng tức giận như vậy, nhìn xem nàng hiện tại đang làm cái gì ? Cho dù chính mình không hoàn thành tốt công việc, bị cấp trên mắng có một chút, cư nhiên lại chạy đến đối người ta giận dữ.
Nàng rổt cuộc là bị làm sao a !!!
Mũi có điểm xót, hốc mắt bất chợt đỏ lên, tất cả tức giận đều không thấy đâu, chỉ còn lại một sự uể oải cùng chán nản.
Không nghĩ sẽ ở trước mặt anh khóc, nàng đang định xoay người về nhà, đã bị một cánh tay hữu lực lôi kéo, ngã ngồi trở lại sofa.
“ Cô sao vậy ? ”
Nàng kiên quyết gỡ tay anh ra, nhưng là dù có làm thế nào cũng không thoát được, nước mắt đã muốn ở trong hốc mắt ngưng trào, nàng vội vàng xoay mặt sang phía khác.
“ Buông ! ”
Chờ cả nửa ngày Ôn Hoán Quang cũng không có buông nàng ra, cũng không mở miệng nói gì, nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn. Bắt gặp đôi mắt đen huyền mà thâm thúy kia, tim nàng bất giác loạn nhịp, cảm xúc kỳ quái mà xa lạ này khiến nàng cảm thấy bối rối.
“ Anh nhìn cái gì ! Nhìn tôi như vậy, hẳn là anh rất cao hứng đi ? ” Vì bị cái cảm xúc mãnh liệt xa lạ kia áp bức, nàng thẹn quá đối anh tức giận. Nhưng là một lời vừa nói ra, nàng nhất thời cảm thấy thực ủy khuất, nước mắt ẩn nhẫn bấy lâu bất giác nhịn không được mà trào ra. Nàng tưởng mình có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, nhưng không nghĩ nước mắt càng lúc càng rơi nhiều hơn.
Ôn Hoán Quang nhìn nàng như vậy, mới buông tay nàng ra, đem hộp giấy trên bàn đưa cho nàng.
Nàng ngoan ngoãn nhận lấy, rút ra vài tờ sau đó đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi sâu vào đó.
Vì sao nàng lại có thể để cho anh nhìn thấy biểu hiện yếu đuối của bản thân lúc này ?
Nhìn nàng vùi mặt trong khăn giấy khóc nức nở, bở vai nhỏ khẽ run rẩy, Ôn Hoán Quang đột nhiên muốn hảo hảo an ủi nàng, thậm chí còn muốn giải thích rõ ràng nguyên do kia. Nhưng rồi anh cũng đè nén được suy nghĩ đó, nàng có biểu cảm như vậy cũng không phải vì hiểu lầm kia.
Vậy nguyên nhân khiến nàng khổ sở như vậy là …
Anh túc khởi mi, thản nhiên hỏi : “ Cô sao thế ? ”
“ Anh vì sao lại muốn khi dễ tôi ? ” Khuôn mặt chôn sâu trong những tấm giấy, Lộ Hà Dạ đáng thương hề hề nức nở hỏi.
“ Chính là vì tôi khi dễ cô ? ” Ôn Hoán Quang như trước vẫn vân đạm phong thanh hỏi.
“Đúng. Chính là anh khi dễ tôi. ” Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt khóc đến hoa lê đẫm mưa, đôi mắt trừng trừng kiên trì nhìn anh nói : “ Tôi biết anh nhất định sẽ nghĩ tôi là một cái thiên kim đại tiểu thư yếu đuối, vô dụng, mới gặp có chút chuyện đã khóc thành ra thế này. Nhưng tôi không phải như vậy ! Tôi đã cố gắng hết sức để làm thật tốt bài phỏng vấn đó, tôi … tôi thậm chí ngày nào cũng dẫn Judge đi dạo … ”
Anh không có nói câu gì, lặng yên để nàng phát tiết.
“ Kỳ thật cũng không phải là anh khi dễ tôi … ” Một lúc lâu sau Lộ Hà Dạ mới nghẹn ngào thừa nhận. “ Tôi biết tôi vô dụng, ngay cả phỏng cũng làm không tốt, học trưởng mới có thể thất vọng như vậy. Kỳ thực chuyện anh có hay không trách cứ học trưởng cũng không phải lỗi ở anh, chỉ trách tôi vô dụng … ”
“ Cô thích anh ta ? ”
Nguyên lai là như vậy sao ? Đây mới chính là nguyên nhân khiến nàng đêm nay không khống chế được cảm xúc của bản thân sao ? Ôn Hoán Quang nghe những lời nàng nói, cũng thập thần chắc canh nàng đối với vị học trưởng kia thập phần để ý.
Khó trách nàng ngay từ đầu đã chán ghét anh như vậy, lại còn kiên trì ăn nói khép nép thỉnh anh nhận lời phỏng vấn, hết thảy đều là vì vị học trưởng mà nàng thầm mến kia ?
Nghĩ đến điểm này, trong lòng anh chợt xuất hiện một cái cảm giác ghen tị cùng hờn giận.
Ghen tị ? Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu đã khiến anh phải nhíu mày suy nghĩ.
“ Không được sao ? ” Bị người khác nhìn thấu tâm sự, Lộ Hà Dạ chật vật hỏi lại.
Anh không có trả lời. Không khí nhất thời đông lạnh lại, trong không gian còn sót lại tiếng khóc thút thít của nàng.
Lộ Hà Dạ ở trong không khí trầm mặc đó, trong lòng cảm thấy cứ nói nữa sẽ không thể khống chế được mình, hốt hoảng từ sofa đứng lên.
“ Quên đi, là tôi không nên đem những cảm xúc cá nhân đặt vào trong bài viết, là tôi không đúng. ” Nàng cố gắng bức mình phải bảo trì tốt một chút lễ tiết cuối cùng. “ Ôn luật sư, thật có lỗi, hôm nay tôi đã rất luống cuống, tôi sẽ mau chóng làm một bài khác gửi cho ngài xem qua sau. Ngủ ngon. ”
Nói xong, nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, cơ hồ là chạy trối chết.
Ôn Hoán Quang chính là không có giữ nàng lại, chỉ đăm chiêu nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, thẳng đến khi có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện mới lôi anh ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“ Nếu ta nhìn không nhầm, người mới vừa đi ra ngoài là Địch gia tiểu muội muội ? ” Nam nhân một thân thâm sắc tây trang, khí chất âm trầm, anh tuấn tiêu sái chậm rãi đi đến.
“ Nếu ta nhớ không nhầm, bên cạnh cửa nhà ta hẳn là có chuông cửa ? ” Ôn Hoán Quang nhìn rõ người mới tới, không chút khách khí nhướn mày hỏi.
“ Đều là bằng hữu, cần gì phải làm cái chuyện dư thừa như vậy ? Nếu là tiểu muội muội phải đi, ta lạivừa vặn đến, cũng không bấm chuông quấy rầy ngươi. ” Quan Bản Luật cũng không khách khí mà buông tha anh. Thân mình cao ráo, thon thả tao nhã ngồi xuống sofa, cả người tản mát ra một cỗ âm nhu khí phách, dáng vẻ thoải mái như nhà của mình.
“ Thế nào ? Ngươi làm cái gì mà khiến tiểu muội nhà người ta khóc như vậy ? ”
“ Đại nhân ngươi hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi mà ghé thăm tệ xá ? ” Ôn Hoán Quang không muốn nói nhiều đến chuyện mà ngay cả đến bản thân mình còn chưa rõ ràng, tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“ Lộ Hà Dạ thế nhưng chính là bảo bối của đám người kia, ngươi mang người ta ra ngoạn, cũng không nên xuống tay quá nặng. ” Quan Bản Luật nói ngắn gọn, ý tứ mà hàm xúc.
“ Khó có được thấy ngươi sợ a ~ ” Không quá ngạc nhiên, Ôn Hoán Quang lấy một chiếc ly, chậm rãi rót rượu, cũng không để ý mà đáp lại.
“ Sợ a ! Như thế nào lại không sợ. Ngươi đem người ta ra ngoạn ngày một dùng sức, vạn nhất đến lúc ngươi ngoạn đến cô ấy phải kêu đến Địch Trí Bôn, cũng không phải là sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện thú vị đi ! ”
“ Tưởng chuyện gì. ” Anh khinh xuy một cái.
Quan Bản Luật tuyệt không cho rằng chuyện bản thân lo lắng là thừa, đối với vị bạn tốt nhiều năm này, anh tự tin có thể hiểu rõ cậu ta như chính bản thân mình vậy.
“ Ta thường nghĩ, hai người chúng ta một nhóm thực tự do, không giống nhóm người kia điên điên khùng khùng giống nhau. Tin rằng loại người như bọn anh thiên chân cũng là chính nghĩa, không giống chúng ta, nhóm người thuần túy chỉ thích trò chơi quyền lực. Duy nhất chỉ có ngươi cho đến nay vẫn theo bọn ta, mặc dù là nguyên nhân gì, xác định chính là giao tình cùng nghị lực a ~ ”
“ Hôm nay đến đây là giúp ta làm chuyên gia phân tích sao ? ” Biết rõ bạn tốt là muốn tốt cho mình, Ôn Hoán Quang vẫn la một chút cũng không để tâm, tiếp tục nhấp rượu.
“ Ngươi chẳng mấy khi chủ động có hứng thú với cái gì, nhưng một khi đã có hứng thú, liền thật sự lúc sâu vào không rút ra được, hơn nữa … ” Tiếp nhận ly rượu, Quan Bản Luật ý vị thâm trường nhìn anh một cái. “ Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là quá trọng tình cảm. ”
“ Ta trọng tình cảm ? ” Ôn Hoán Quang cười nhạt hỏi.
“ Nếu không nặng tình, như thế nào ngay cả ta ủy thác vụ Lí ủy viên, ngươi đều nhận ? ” Quan Bản Luật nhấm nháp rượu ngon, lười biếng đáp lại.
“ Rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm. ” Ôn Hoán Quang thực cảm thấy mệt thay cho anh.
“ Ngươi tốt nhất là nên sửa lại cái tính thích vòng vo quanh co này đi. Đến là tới vì biện hộ cho Lí ủy viên thì nói thẳng, cần gì phải vòng vo tam quốc. ”
“ Nhân sinh đều thích làm mọi chuyện một cách trực tiếp, như vậy còn gì là thú vị a ~ ”
Anh nhún nhún vai, ngược lại trở về vấn đề chính. “ Ta mới rồi nhận được điện thoại của Lí ủy viên, hắn theo ta oán giận nói, ngươi muốn hắn thỉnh cao nhân khác. ”
“ Tin tức cũng thật mau, ngươi tới cũng thật mau, bất quá chuyện chỉ là mới có hai mươi phút trước. ” Hiệu suất này quả thực là tốt không tránh khỏi. “ Mông vị Lí ủy viên kia quả thực rất tôn quý. Thỉnh hắn di giá tới gặp ta nói mấy câu lại sống chết không chịu, còn muốn ta giúp hắn ở tòa ? ”
Cái loại ngôi sao sử dụng những trò thấp kém như tranh thủ các phương tiện truyền thông như báo chí, ti vi, … Con đường chính trị thường không dài. Lần này nháo ra nghiêm trọng như vậy, chính là làm cho hắn ngày càng mau chóng tiêu vong mà thôi. Quan Bản Luật vốn đã thấu triệt vấn đề này từ trước nên ở trước mặt bạn tốt, nói chuyện cũng không giấu đi bản tính âm trầm, băng lãnh cùng sâu sắc của bản thân.
“ Coi như là giúp hắn lần cuối cùng, qua vài ngày nữa trong nội bộ Đảng ta sẽ đối bên ngoài tuyên bố khai trừ hắn, ủy thác ngươi giúp hắn đánh trận này trước quan tòa, xem như là thay mặt Đảng bộ ta hết lòng quan tâm giúp đỡ Đảng viên, thay hắn chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. ”
“ Đảng của các ngươi nhiều người sống không thọ lắm, cứ hai ba ngày lại muốn ta chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, khó trách được thanh danh ta ngày càng kém đi. ” Ôn Hoán Quang tức giận ai oán, xem như là đã hết giận.
Quan Bản Luật cũng nghe ra anh chung quy sẽ hội phụ trách vụ này trong lời nói, liền nâng ly rượu lên, thăm hỏi đơn giản : “ Đa tạ. ”
“ Không cần, nếu biết ơn ta thì cứ tính vào phí luật sư cho nó thực tế. ” Ôn Hoán Quang cũng nâng ly hồi đáp.
Kỳ thật, Quan Bản Luật nói sai một việc.
Anh theo chân bọn họ đến nay, ngoài giao tình cùng nghị lực cho phép, còn do có sự tin tưởng. Quan Bản Luật cứ nói chính mình nhiêt tình với trò chơi quyền lực, nhưng anh biết ở trong Đảng phái anh ta cũng không hơn không kém cải cách lại tổ chức, hoạt động của chính Đảng. Đám bất đồng quan điểm với họ, nhóm người Địch Trí Bôn kia. Anh rất tin, không đến những chỗ đen tối, hắc ám, thì không thể thấy rõ những thủ đoạn dơ bẩn, tinh vi, xảo trá. Quan Bản Luật trên miệng thì tuyệt đối không bao giờ thừa nhận, nhưng là Ôn Hoán Quang xác thực biết, anh là vừa đi một bước để dọn “ rác ”
Chỉ cần kết quả luận là chuyện tốt, anh liền vui vẻ trợ giúp.