Tòa soạn báo Hải Uy nằm trong một tòa nhà bốn tầng bên cạnh đường chính ở trung tâm quảng trường phồn hoa, chung quanh là những tòa nhà cao tầng, duy nhất chỉ có tòa nhà bốn tầng này so với các tòa nhà khác chung quanh đều thấp hơn ít nhất mười tầng, từng có rất nhiều thương nhân hỏi mua tòa nhà bốn tầng này nhưng không được. Tòa nhà được xây theo phong cách kiến trúc Liên Xô của thế kỷ trước, nói nó khác biệt một chút cũng không quá, nhưng nó tồn tại lại làm cho quang cảnh khu phố nhiều thêm một màu sắc đặc biệt.
Xe taxi mang hai màu vàng xanh ngừng ở ven đường, một cô gái ăn mặc hợp thời trang từ trên xe bước xuống, tóc uốn dài không quá đầu vai, váy dài chuyển động theo làn gió.
"Phóng viên Tiêu đã về rồi" chú bảo vệ nhìn thấy Tiêu Kì Huyên, nhìn tay nàng còn bị quấn băng vải, cố ý giúp nàng mở cửa.
"Đã trở về, cám ơn chú" khóe miệng Tiêu Kì Huyên cong lên thành một vòng cung nhẹ nhàng.
Vách tường màu xám đen phối hợp với bề mặt trắng của bức tường giống như đêm trước giải phóng, trên tường được dán nhiều bức tranh cùng các loại áp phích hiện đại đem người ta trở lại hiện tại, cảm giác thời không giao nhau rất mạnh, nơi đánh sâu vào thị giác này chính là Hải Uy, quá khứ cùng hiện đại dung hợp lẫn nhau chính là để nhắc nhở phóng viên của Hải Uy giờ phút nào cũng luôn bảo trì được độ mẫn cảm.
Giày cao gót đạp lên bậc thang, Tiêu Kì Huyên từng bước một đi lên phía trên, phòng làm việc ở tầng hai đập vào mắt. Lối đi nằm giữa các phòng làm việc có một bên là hành lang thủy tinh, trước cửa có hai cây trúc phượng vĩ cao lớn, nhưng chủ yếu là lá cây nhiều. Tiêu Kì Huyên đi đến trước cửa liền đem thẻ nhân viên đưa vào mắt đọc điện tử của khóa cửa, cánh cửa thủy tinh được tự động mở ra.
"Tiểu Tiêu, cô đến đúng lúc lắm, giờ nhanh chóng ra ngoài lấy tin tức".
Chân trái Tiêu Kì Huyên vừa mới chạm đất, gót chân phải đang ở trạng thái nhẹ nhàng lấp lửng, chủ biên ra lệnh, trợ lý Tiểu Triệu cầm thiết bị, hai người không có thời gian nói chuyện mà lập tức thẳng tiến đến hiện trường lấy tin tức. Sáng nay ở ngoại ô thành phố xảy ra một vụ án mạng, cảnh sát đang thu tập chứng cứ nghi ngờ do xã hội đen làm, trong thành phố mặc dù có một vài thế lực đen, nhưng đều là những tên nhãi nhép, tuy rằng cảnh sát nắm giữ một ít manh mối nhưng đối với vụ án này cũng không giúp ích được gì nhiều.
Thời điểm đám người Tiêu Kì Huyên đến, cảnh sát thu thập chứng cứ đã gần xong, phương tiện truyền thông chính của thành phố cũng cử phóng viên đến phỏng vấn. Cảnh sát đối với tiến triển của vụ án nghiêm khắc giữ bí mật, nhất định không lộ ra. Làm phóng viên hàng đầu của tòa soạn báo Hải Uy, điều Tiêu Kì Huyên phải làm là dùng hết khả năng lấy được thật nhiều tin tức và trực tiếp nắm giữ tài liệu mới đáng tin cậy.
"Aiz, Tiểu Da anh thế nào lại ở đây a" Tiêu Kì Huyên đi đến bên người một cảnh sát, vóc dáng hắn không cao, khoảng một mét bảy mươi tư, thân thể hơi gầy, màu da hơi đen, lúc mới đến Tiêu Kì Huyên cũng không nhận ra hắn nhưng cái đồng hồ trên tay hắn làm cho Tiêu Kì Huyên chú ý.
Đó là một cái đồng hồ bình thường kiểu dáng Châu Âu, mặt đồng hồ hơi to màu trắng có vẻ dễ dàng thấy được, dây đồng hồ hơi lỏng mang ở trên tay hắn như là đang đeo nửa cái còng tay. Cái đồng hồ này là Tiêu Kì Huyên hỗ trợ chọn, lúc ấy Tiêu Kì Huyên vừa mới lên đại học năm thứ hai, cảnh giáo Tiểu Da đến trường Tiêu Kì Huyên để hướng dẫn việc học quân sự, mắt hắn nhìn những cô gái xinh đẹp, không biết nghĩ cái gì mà ôm một quyển tạp chí mua sắm đến hỏi nàng cái đồng hồ kia đẹp không, Tiêu Kì Huyên lúc ấy còn hơi khó hiểu mà theo sau Tiểu Da đi mua cái đồng hồ kia.
"Tiêu đại mỹ nữ, có thể ở nơi này gặp được cô thật đúng là trùng hợp, hiện tại đang làm phóng viên à?" quan sát là là kỹ năng cơ bản của cảnh sát, Tiểu Da nhìn thẻ nhân viên trước người Tiêu Kì Huyên, phóng viên tòa soạn báo Hải Uy: Tiêu Kì Huyên.
"Học xong thì ứng dụng thôi. Không nghĩ tới hiện tại anh rất có khí phách, tôi nên gọi anh là cảnh sát Da mới đúng, ha ha" Tiêu Kì Huyên cho trợ lý một ánh mắt, Tiểu Triệu giả bộ xem tin nhắn trong di động, thuận tiện mở bút ghi âm ra đặt ở trong túi áo.
"Chỉ là một cảnh sát quèn mà thôi, anh còn nhớ thói quen em gọi anh là Tiểu Da" sắc mặt anh cảnh sát ửng đỏ, được người đẹp khích lệ là uy hiếp duy nhất của hắn, vươn tay vuốt cái ót, gương mặt ngăm đen cũng theo đó mà chuyển động lên xuống.
"Người này chết thật thảm" Tiêu Kì Huyên cũng không nhìn đến thi thể, để có kết quả chính xác thì bước đầu tiên sau khi thăm dò hiện trường là cảnh sát đem thi thể giao cho pháp y xử lý, truyền thông lẫn phóng viên ngay cả miếng vải bọc thi thể cũng không thể nhìn thấy, càng không nói đến thi thể đầy đủ.
"Còn không phải sao, tuổi còn trẻ mà đã ra đi nhu vậy. Thật sự nhìn không ra lá gan em lớn như vậy, còn dám nhìn thi thể".
Tiêu Kì Huyên thật sự là một người liền ngất khi thấy máu và sợ bóng tối, đừng nói nhìn thi thể người, chỉ cho nàng nhìn thấy một con chuột đã chết nàng có thể sợ tới mức ngủ không yên, một chút căn cứ để nàng tự hào khoe khoang trước mặt Tiểu Da cũng không có.
Tiêu Kì Huyên đỏ mặt, Tiểu Da nghĩ nàng thẹn thùng, trên thực tế Tiêu đại phóng viên là hổ thẹn, vì nàng nói dối liên tục nên cảm thấy bất an, "Ha ha, này có gì mà không dám a, phóng viên thôi mà có gì không thấy được. Vết thương trí mạng của hắn là ở tim sao?" quan tâm nó rốt cuộc là cái gì, thử lập một cái giả thiết, dù sao mình nói cũng không phải hoàn toàn là đáp án, Tiểu Da nói ra mới là kết quả chính xác.
"Vết thương do dao chém ngay ngực kia không đến mức bị mất mạng, vết thương trí mạng của hắn ở đầu, bị thương rất nặng. Đây chỉ là kết quả bước đầu, còn lại còn phải chờ bên pháp y tiến hành nghiên cứu".
"Tiểu Da, lại đây!" một cảnh sát khác ở xa hô.
"Ai, đến đây" Tiểu Da đáp lời, quay đầu cười nhìn Tiêu Kì Huyên, "Anh đi qua bên kia, sư phụ gọi anh. Có việc thì gọi điện thoại cho anh, số không thay đổi" nói xong chạy tới bên kia.
Trợ lý lấy bút ghi âm ra, nhìn thời gian, ấn nút dừng, việc ghi âm tiến hành thật thuận lợi.
"Chị Tiêu, chị cũng rất có biện pháp" trợ lý là phóng viên làm việc ở tòa soạn được hai năm, năng lực độc lập phỏng vấn không theo kịp Tiêu Kì Huyên, so với việc đi lấy tin tức thì việc viết thông cáo báo chí hay những bài viết đầy cảm xúc thì thích hợp hơn, vì có thể thăng tiến trong tòa soạn Hải Uy nên cam tâm tình nguyện làm trợ lý của Tiêu Kì Huyên, Tiêu Kì Huyên luôn cự tuyệt, nàng cảm thấy mình còn chưa đủ tư cách có trợ lý, quan trọng hơn là mọi người đều là đồng nghiệp, nên phát triển theo sở trường mới tốt.
"Ha ha, trùng hợp gặp được người quen thôi, chúng ta quay về đi" Tiêu Kì Huyên mỉm cười cười, gió nhẹ bên bờ sông thổi qua làm rơi tóc bên tai Tiêu Kì Huyên xuống, nàng thuận thế nâng tay trái lên đem tóc vén ra sau tai một lần nữa.
"Anh cảnh sát, tình huống hiện tại của đương sự tôi như thế nào?" ở xa xa bờ sông có một cô gái cột tóc cao mặc tây trang màu trắng hỏi tình huống của vụ án.
"Luật sư Lãnh, chúng tôi thật đáng tiếc khi gọi cô đến, đương sự của cô hiện tại đã mất" Tiểu Da nói.
"......" Lãnh Huỳnh Duệ sửng sốt một chút, người bị hại của vụ án này ngày hôm qua gọi điện nhờ nàng biện hộ trên tòa, thời điểm hai người mới nói được một nửa thì cửa hàng pizza gọi điện thoại đến, nên cuộc nói chuyện bị bỏ dở.
"Luật sư Lãnh, mời cô theo chúng tôi về đồn một chút, nói rõ chi tiết về người bị hại này giúp chúng tôi".
"Tôi còn có chuyện phải làm, chú muốn hỏi cái gì liền hỏi đi" Lãnh Huỳnh Duệ nói xong khoanh hai tay lại, nhìn đồng hồ trên tay.
"Vậy được rồi, Tiểu Da lại đây ghi chép nào".
"Cô cùng người bị hại có quan hệ gì?" ông cảnh sát hỏi.
"Anh ta ngày hôm qua nhờ tôi giúp anh ta biện hộ trên tòa" Lãnh Huỳnh Duệ có nguyên tắc không nói cho người thứ ba về nội dung riêng tư của khách hàng.
"Lên tòa vì chuyện gì?" nguyên tắc của cảnh sát là không buông tha bất cứ manh mối gì.
"Là một tranh chấp kinh tế".
"Cùng người nào?".
"Người thân trong gia đình".
"Người thân nào?".
"Cụ thể thì tôi cũng không rõ, chúng tôi hôm qua chỉ nói tới đây".
"Tốt, cám ơn sự phối hợp của cô. Mai mốt nếu có chuyện cần hỏi chúng tôi sẽ liên lạc với cô, hy vọng di động của cô luôn mở máy".
"Được" Lãnh Huỳnh Duệ sáng sớm liền nhìn thấy Tiêu Kì Huyên ở đối diện, không nghĩ tới cô gái này ham thích làm việc như vậy.
Tiêu Kì Huyên híp mắt ý đồ xác nhận người mặc đồ trắng kia có phải Lãnh Huỳnh Duệ hay không, lúc này nàng ra ngoài không mang theo kính mắt, bóng người ở xa thoạt nhìn rất mơ hồ, người mặc đồ trắng ở vị trí bị cảnh sát cùng dải băng vàng chặn lại, Tiêu Kì Huyên ngoại trừ nhìn ra xa thì không có lựa chọn nào khác.
(Dải băng vàng: dải băng mà cảnh sát thường dùng để dánh dấu khu vực hiện trường và cấm người không liên quan đi vào)
"Chị Tiêu, xe đến rồi" trợ lý đem thiết bị phỏng vấn bỏ vào trong xe.
"Đến đây" Tiêu Kì Huyên cảm nhận được ánh mắt ở xa kia tập trung trên người mình, nhìn thoáng qua liền xoay người lên xe, dặn dò lái xe, "Sư phụ, chú đi lên phía trước một chút".
"Chúng ta quay đầu đi, sẽ tiết kiệm thời gian hơn" lái xe đối với con đường này rất quen thuộc, hắn ra đề nghị rất đúng trọng tâm.
"Con còn chút việc cần xác định một chút, phiền chú đi lên phía trước một chút đi. Cám ơn" Tiêu Kì Huyên muốn biết người kia có phải Lãnh Huỳnh Duệ hay không, nàng vì sao lại xuất hiện ở hiện trường, nàng không phải đang ở văn phòng nói chuyện cùng khách hàng sao.
"Được rồi" lái xe cho tòa soạn thuộc bộ phận hậu cần, với phóng viên không cùng loại công việc, hắn chỉ phụ trách lái xe, cái khác mặc kệ, vấn đề thời gian thì dù sao hắn cũng không nóng nảy.
"Cám ơn chú" Tiêu Kì Huyên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, xe đi qua, nàng xác định người trước mắt này chính là luật sư nổi tiếng -- Lãnh Huỳnh Duệ.
"Chị Tiêu, người vừa rồi là Lãnh đại luật sư sao?" trợ lý chưa bao giờ gặp qua Lãnh Huỳnh Duệ, chỉ là có một chút ấn tượng qua việc nhìn ảnh chụp, ảnh chụp cùng người thật vẫn có điều khác nhau, đặc biệt là trang phục và trang điểm.
"Phải không? Chị không chú ý" trong lòng Tiêu Kì Huyên xác định, người mặc đồ trắng kia không thể nghi ngờ chính là Lãnh Huỳnh Duệ, vụ án này không phải lại có quan hệ gì với nàng chứ? Nghĩ vậy, Tiêu Kì Huyên mở điện thoại gọi cho Lãnh Huỳnh Duệ, đề không đả thảo kinh xà, cách nói chuyện của nàng thoải mái, đối với tên họ đối phương chưa từng gọi qua.
(Đả thảo kinh xà: đánh rắn động cỏ - cách nói giảm nói tránh để không làm người xung quanh chú ý)
"Bạn tốt, buổi tối bồ có rảnh không...... Tới nhà của mình ăn cơm đi...... Được...... Lát nữa mình gọi lại".
Cúp điện thoại, tinh thần nhiều chuyện của trợ lý tăng vọt, "Chị Tiêu, là bạn trai hả?".
"Nghĩ cái gì đấy, em đúng thật là nhiều chuyện, là con gái".
"Nga, như vậy a, nghe cách nói chuyện thật là mờ ám nha".
"......".
"Bị em đoán trúng rồi, ha ha.".
".......".
.......
P/s: mình sẽ post truyện hơi chậm lại vì bận ôn thi lại môn Mác Lê, mọi người thông cảm chút nhe ^_^