"Tiêu đại phóng viên, cô thật sự thuộc trường phái hành động" trên người được phủ thêm áo mang theo độ ấm, mang theo hương vị của Tiêu Kì Huyên, sau khi bạn gái ra đi thì cuộc sống của Lãnh Huỳnh Duệ chỉ còn lại mình nàng, mấy năm nay nàng một mình sinh sống trong thành phố không biết đã nghe qua bao nhiêu lời khách sáo hỏi han ân cần, nhưng hành động tri kỷ như Tiêu Kì Huyên là điều Lãnh Huỳnh Duệ không dám nghĩ đến. Cùng lúc nàng không muốn nhận ân huệ của người khác, cùng lúc lòng nàng chỉ có vị trí cho bạn gái chưa từng thay đổi.
"Đó là đương nhiên, dù sao cũng phải mạnh hơn một chút so với Lãnh đại luật sư chứ" Tiêu Kì Huyên kiêu ngạo cười, tay trái còn không quên giơ lên trước mặt Lãnh Huỳnh Duệ, dùng ngón cái còn lộ ra được một nữa để biểu hiện do ngón trỏ còn bị bó bột.
Tiêu Kì Huyên không hỏi Lãnh Huỳnh Duệ vì sao đến đây, đã lâu chưa gặp lại tai tinh này, hôm nay vừa thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều. Người trước mắt này là luật sư rất nổi tiếng trong thành phố, không thể tưởng được nàng mặc trang phục thoải mái, không tin được nàng còn một mặt trẻ trung như vậy, con ngươi thâm thúy hấp dẫn người ta như trước, áo của mình khoác trên người nàng thế nhưng rất thích hợp, bất quá so sánh với mình vẫn kém hơn một chút.
"Miệng chó không phun được ngà voi".
"Đâu so được với số hành tây được nhét trong lỗ mũi cô – đẹp đẽ mà cứng ngắc".
Đêm vừa về khuya, hàng xóm gần đó vô tâm nghe được hai người nói chuyện tặng cho các nàng một đánh giá, "Tám lạng nửa cân".
"Ai cần cô lo!".
"Cô thật lắm chuyện!".
Hai người đều phản ứng ăn ý như vậy, hàng xóm nhìn đành phải lắc đầu, nhún nhún vai đi vào sân nhà.
"Thời gian không còn sớm, cô đi về đi" ngọn đèn trên lầu từng cái một từng cái một bị người ta tắt đi. Thời điểm Lãnh Huỳnh Duệ từ trong nhà đi ra cũng đã là đêm khuya, ở trong quán bar một thời gian rồi đi bộ đi đến dưới lầu chỗ Tiêu Kì Huyên, nỗ lực này cũng không ít.
"Được rồi" Tiêu Kì Huyên mím môi nhún vai liếc nhìn Lãnh Huỳnh Duệ một cái rồi thu hồi tầm mắt rất nhanh, cúi đầu không hề nhìn nàng, xoay người chắp tay sau người, tay trái nắm ngón trỏ tay phải, chân trái bước một bước lớn nhanh về phía trước cùng chân phải hình thành một đường thẳng, thân thể hơi run một chút, thu hồi chân phải lại đi nhanh hơn. Nàng giống đưa bé ham chơi, nàng thả chậm tốc độ của mình là để chờ đợi gì đó mà không xác định có thể đợi được không, trong lòng mong đợi cùng hy vọng bước chân mới dài như vậy.
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn bóng dáng Tiêu Kì Huyên, khóe miệng cong lên một độ cong mê người, nàng hô to một tiếng, "Tiêu Kì Huyên".
Bị kêu đứng hình, dưới chân như cò súng lập tức di chuyển lại đây, "Cái gì?".
"Ngủ ngon" Lãnh Huỳnh Duệ dịu dàng nói.
Người nào đó rõ ràng không có được kết quả mong muốn, bất quá nghe được lời Lãnh Huỳnh Duệ nói tâm tình cũng không tồi, "Ừm, cô cũng vậy".
"Tạm biệt".
"Không tiễn".
"Vào đi thôi".
"Được".
"Tôi đi đó".
"Ờ".
"Nhanh lên" Lãnh Huỳnh Duệ khoanh tay trước ngực, ghét bỏ lắc lắc.
"Làm gì phải nghe lời cô, cô mau về đi!" Tiêu Kì Huyên mới phản ứng lại, hôm nay Lãnh Huỳnh Duệ dám ra lệnh cho mình, chết bầm, uống rượu vào là mất nết.
"Ừm, tôi đếm , sau đó chúng ta đều đi về, thế nào".
"Cùng nhau đếm".
"Được".
"Một, hai......" Hai người trăm miệng một lời đếm, thời điểm đếm đến "Ba" ai cũng nhịn không nói ra miệng, Tiêu Kì Huyên cùng Lãnh Huỳnh Duệ mặt đối mặt nhìn nhau cười.
"Không lái xe đến" Tiêu Kì Huyên nói.
"Ừm" Lãnh Huỳnh Duệ đáp.
"Nếu không......".
"Được" Tiêu Kì Huyên còn chưa đem ý tưởng nói hết thì Lãnh Huỳnh Duệ đã trả lời, kỳ thật nàng ấy không nói thì nàng cũng biết, đây không phải lần đầu tiên hai người qua đêm cùng nhau, vì vậy trong ban đêm yên tĩnh này nếu lại giằng co thì không biết sẽ kéo dài đến khi nào, nếu kéo đến hừng đông rất giống như diễn một vở opera trước cửa nhà người ta vậy.
"Ha ha" Tiêu Kì Huyên cười đến rất tự nhiên, tự nhiên đến vô tình đem bàn tay bị thương để ra đằng sau cũng không biết.
"Đi thang bộ?" Lãnh Huỳnh Duệ khiêu khích, sự kiện sưng chân lần trước vừa mới qua không lâu.
Tiêu Kì Huyên tặng nàng một cái trừng mắt miễn phí,"Thang máy" tôi sợ bóng tối, đây mới là nguyên nhân.
Vào phòng, Lãnh Huỳnh Duệ tự giác lấy quần áo trong ngăn tủ đi tắm rửa, một mình đi đến phòng tắm gột sạch sự mệt mỏi. Tiêu Kì Huyên tiếp tục ngồi xuống đánh mốt bản thảo, vẫn sử dụng tay trái như trước, gõ rồi gõ.
"Sao cô chỉ sử dụng một tay?" Lãnh Huỳnh Duệ lau tóc hỏi.
"......" cái tay còn lại phải tĩnh dưỡng, đồ ngốc.
"Cô vừa rồi không phải đều để ra phía sau sao?" Lãnh Huỳnh Duệ tin tưởng mình không nhìn lầm, Tiêu Kì Huyên vừa rồi đi chậm hơn mình hai bước, tốc độ chậm như ốc sên.
"Có sao?".
Muốn tôi xấu hổ sao? Ai cho cô đạt được, "Tôi đánh cho, cô đọc đi".
"Tốt" Tiêu Kì Huyên đứng dậy đổi chỗ cho Lãnh Huỳnh Duệ ngồi trên ghế. Không tồi, Tiểu Lãnh Tử tự mình hiểu, có tiến bộ, Tiêu Kì Huyên nghĩ như vậy.
"Cách ra một hàng, tôi đọc cho cô đánh, chú ý lỗi chính tả nha" Tiêu Kì Huyên dặn còn mình thì đứng phía sau Lãnh Huỳnh Duệ, nghiêng người, một bên đọc bài một bên nhìn Lãnh Huỳnh Duệ đánh chữ, còn không quên chỉ ra một hai chỗ sai bị lọt lưới từ trong bài.
Hai người chứ phối hợp như vậy bản thảo tin tức đã xong, Lãnh Huỳnh Duệ dựa theo Tiêu Kì Huyên dặn dò gửi nó đến địa chỉ email chỉ định, hai người sắp xếp lại bàn làm việc rồi đi lên giường, một trái một phải ngủ ngon lành.
......
Ăn xong điểm tâm Lãnh Huỳnh Duệ mới nhớ tới xe của mình còn đang ở một nơi rất xa, cái này không xong rồi, không có biện pháp đành phải gọi taxi, phần đầu công việc phải giao cho trợ lý đi hoàn thành rồi.
Còn lại Tiêu Kì Huyên ăn không nhanh không chậm như thường ngày, không cần kích động, nhìn bộ dáng Lãnh Huỳnh Duệ sốt ruột, trong lòng không biết có bao nhiêu nhộn nhạo.
"Cô có muốn lái xe đi làm?" Tiêu Kì Huyên cắn một ngụm bánh mì, mềm xốp, mùi vị thật thơm.
"Đem xe giao ra đây!" Lãnh Huỳnh Duệ cũng không khách khí, hẹn người ta nói chuyện về phiên tòa ly hôn, sau đó do người ta vừa đi công tác nên hẹn hôm nay, không còn thời giờ nữa, luật sư coi trọng danh dự nhất.
"Lịch sự chút đi" Tiêu Kì Huyên đóan lần này Lãnh Huỳnh Duệ nhất định sẽ chịu thua.
"Đem xe cho tôi mượn đi Tiêu đại phóng viên?".
"Tôi chỉ lo lắng..." đại phóng viên nghe cảm giác vẫn kém hơn một chút.
"Người đẹp Tiêu, cô xem tôi vốn định đưa cô đi làm nhưng tôi không lái xe đến, gọi xe ngoài thì không tiện cho lắm. Nếu có một chiếc xe, tôi có thể...... đi, nha ~" mềm mại trong lời nói, Lãnh Huỳnh Duệ lời nào cũng có thể nói ra được, nàng khi nào thì hạ thấp mình trước mắt nữ nhân này, thật sự tâm rắn rết.
"Được rồi" Tiêu Kì Huyên uống xong ngụm sữa cuối cùng, như có ma thuật viến ra một cái chìa khóa xe trong tay giao cho Lãnh Huỳnh Duệ.
Lấy được chìa khóa còn sợ cô nuốt lời ư, cái này gọi là đại trượng phu co được dãn được biết không. "Cô là một cô gái nhỏ mọn".
"Còn cô là cô gái to lòng, cô to thế nào?" Tiêu Kì Huyên đánh giá Lãnh Huỳnh Duệ, cô gái bụng dạ đen tối này, nói nàng qua sông chặt cầu một chút cũng không oan uổng.
(Ở đây có lẽ Tiêu Kỳ Huyên chơi chữ "lòng" – "tâm" vì tim nằm ngay ngực, giải thích cho hành động tiếp theo đó của phóng viên Tiêu)
"Đi nhanh đi" Tiêu Kì Huyên nhìn chằm chằm bánh bao nhấp nhô của Lãnh Huỳnh Duệ, nhìn đến khi mặt Lãnh Huỳnh Duệ hồng như rượu, haiz, đều do thời điểm nàng đến trường che khuất quá lợi hại, không chú ý dinh dưỡng, về sau cố gắng uống nhiều sữa đu đủ tẩm bổ lại!
"Đã biết. Aiz, quần áo của tôi cô mặc nhìn cũng không tồi" Tiêu Kì Huyên thầm than, Lãnh Huỳnh Duệ còn thật tinh mắt.
Hôm nay Lãnh Huỳnh Duệ mặc một chiếc áo xuyên thấu màu trắng có sọc ở tay, bên trong là một cái áo thun màu cam ôm sát người kết hợp với một chiếc quần bò, cả người nhìn qua rất tươi trẻ, nói nàng phải đi dạo phố với mười người thì hơn một nửa sẽ tin, nửa còn lại thì sẽ thưởng thức trong bụng.
"Ha ha, đi đây, ha ha" Lãnh Huỳnh Duệ oán thầm, chị Tiêu à, đây là quần áo trong ngăn tủ cô kêu tôi lấy.
Đợi khi đã ngồi lên xe Tiêu Kì Huyên bỗng nhiên nhớ tới đó rõ ràng là đồ mình mới mua còn chưa kịp mặc, "Uy, Lãnh Huỳnh Duệ, cô sao lại mặc luôn quần áo của tôi!".
"Mượn một chút thôi, lần sau mua lại cho cô. Công việc thuận lợi, xin chào ~" Lãnh Huỳnh Duệ làm mặt quỷ, dưới chân giẫm chân ga, xe liền phóng về phía xa.
......
"Luật sư Lãnh, cô đây là......." trợ lý nhìn Lãnh Huỳnh Duệ ăn mặc thoải mái, ngoại trừ không thể tin được thì chính là không nghĩ được, luật sư Lãnh của bọn họ có tiếng là nam nhân bà, đi làm chỉ mặc trang phục công sở, hơn nữa kiểu dáng mỗi ngày cũng không khác nhau, nàng mặc đồ thoải mái như vậy nhìn qua nhiều hơn một phần tươi sáng, bớt đi một phần lạnh lùng.
(Nam nhân bà: loại phụ nữ ăn mặc quá mức kín đáo, tính cách lại mạnh mẽ làm cho người nhìn liên tưởng đến một người đàn ông trong thân xác phụ nữ)
"Khách hàng tới chưa?" Lãnh Huỳnh Duệ tiếp nhận tài liệu trong tay trợ lý, đi về phía văn phòng, đến cửa còn không quên quay đầu nói với trợ lý, "Điều hòa hôm nay có phải bật nhiệt độ hơi thấp không, sao mà lạnh như vậy".
"Khách hàng đã tới, đang ngồi chờ trong văn phòng của luật sư. Nhiệt độ của điều hòa như mọi khi vẫn là độ" Trợ lý vẻ mặt đen thui, xin nhờ, bình thưòng cô thường đem mình quấn thành một cái bánh chưng, hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái đương nhiên cảm thấy lạnh hơn, làm trợ lý cho cô tôi cũng sắp mắc phải bệnh thấp khớp của người già.
"Chỉnh lên độ" Lãnh Huỳnh Duệ cảm thấy có chút không được tự nhiên, giống như mình là vần đề của công đồng, nhìn đồng nghiệp chung quanh, ai cũng dùng một đôi mắt to nhìn chăm chú vào người mình, "Mọi người không cần công việc nữa à?".
Mọi người nghe lệnh, tập thể biến thành đà điểu, chờ Lãnh Huỳnh Duệ đi vào văn phòng mới bắt đầu nghị luận.
"Ê, luật sư Lãnh đẹp quá a".
"Còn gì nữa, mỗi ngày đều là style nam nhân bà ai nhìn cho nổi".
"Đúng đó đúng đó, nếu cô ấy mỗi ngày đều mặc như vậy thì chúng ta như đang trên thiên đường".
"Ê ê, máu mũi, máu mũi....".