Từ hiện trường trở về, Tiêu Kì Huyên không tiếp tục ăn cơm mà ngồi trước máy tính viết bài tin tức, đây là tin phải đưa ngay lập tức, viết xong rồi kiểm tra lại mấy lần, sau đó gửi trực tiếp đến hòm thư của tòa soạn, gọi điện thoại cho đồng nghiệp chịu trách nhiệm để đối phương kiểm tra và nhận bài viết. Sau khi nhờ vả xong, bụng kêu thầm thì kháng nghị cái người cuồng công việc làm mình bị đói, mở tủ lạnh ra, Tiêu Kì Huyên có chút buồn bực, đồ ăn giữa trưa không ngon hay sao mà gần như còn y nguyên cất vào tủ lạnh. Lấy ra hâm nóng, một mình ngồi xuống ăn cơm, người là sắt, cơm là thép, không ăn một chút là đói meo.
"Hai người các cậu có quan hệ gì?" cơm đến bên miệng, Tiêu Kì Huyên lại nhớ tới vần đề Ôn Đình Đình hỏi hôm nay, nàng cùng Lãnh Huỳnh Duệ có quan hệ gì? Tiêu Kì Huyên nhếch khóe môi, hiện tại nghĩ đến Lãnh Huỳnh Duệ, nàng lại cười mà không ý thức được mình cười, thấy tâm tình trở nên tốt hơn, đồng nghiệp gần đây đều hỏi Tiêu Kì Huyên có phải đang yêu không, nàng luôn đáp lại bằng cái lắc đầu, mà cô gái này ôm ấp tình cảm lại không lừa được mọi người.
Lãnh Huỳnh Duệ như tuyết mùa đông, nhìn qua lạnh lẽo băng giá, đến gần nhìn thì bông tuyết lại tinh tế trắng nõn, dùng tay chạm vào nó liền tan thành một giọt nước trong suốt. Lãnh Huỳnh Duệ như hoa cỏ mùa xuân, nàng là mầm xanh giữa cỏ vàng, màu sắc xanh nhạt, bề mặt mềm nhẵn, mùi hương thơm ngát, tươi mát; Lãnh Huỳnh Duệ như hoa mùa hè, màu sáng tươi tắn, dáng hoa xinh đẹp, hương thơm mê người; Lãnh Huỳnh Duệ giống mây mùa thu, bay lơ lửng trên bầu trời xanh biếc, tự do mà cao quý.
"Đang làm việc sao?"
Không có xưng hô, không phức tạp rắc rối, Tiêu Kì Huyên soạn một tin nhắn ngắn gọn, hôm nay còn chưa cảm ơn Lãnh Huỳnh Duệ đàng hoàng vì đã hỗ trợ, lần sau nhất định phải tìm cơ hội. Buông di động, Tiêu Kì Huyên bắt đầu dùng cơm một mình, chờ đợi là hạnh phúc, trong lòng luôn có hy vọng.
Đơn giản ăn hai ba miếng cơm, thu dọn sạch sẽ, Tiêu Kì Huyên ngồi trước bàn làm việc bắt đầu đọc sách mua lúc sáng. Đây là một quyển tiểu thuyết bách hợp, nàng dành ra rất nhiều nỗ lực, lẩm nhẩm từng tờ từng tờ một, ngừi hương thơm sách mới, uống đồ uống ướp lạnh, thời gian buổi chiều rất thích ý.
Câu chuyện trong sách như dòng nước mát ngọt, làm Tiêu Kì Huyên cảm thấy dễ chịu. Chữ viết là một loại biểu tượng, nó có thể là dạng hình hộp, cũng có thể là dạng quanh co uốn lượn, có thể chật chội bức bối, cũng có thể thoải mái tự do, nó kể rõ câu chuyện, an ủi tâm hồn, là thời điểm giúp mọi người từ đó tỉnh ngộ, cầm quyển sách nhận định nó là một quyển sách tốt không thể nghi ngờ.
Tiêu Kì Huyên cẩn thận đọc quyển sách này, chính là quyển sách tốt, nàng nhận ra đạo lý – thích thì sẽ nói ra. Trước khi có kết quả, có người sẽ sợ hãi, sẽ do dự, cũng có người sẽ lựa chọn duy nhất một con đường giống Tiêu Kì Huyên.
Thời điểm Tiêu Kỳ Huyên đang thực hiện kế hoạch tời gần Lãnh Huỳnh Duệ thêm một bước thì Ôn Đình Đình xuất hiện, nhìn cảm xúc người trước mắt mênh mông, Ôn Đình Đình cảm than mình đã chậm một bước.
"Huyên Huyên, cậu thích Lãnh Huỳnh Duệ?".
"Có chút" không xác định được là bao nhiêu nhưng cảm giác khác thường này trước kia quả thật chưa từng có.
"Trước kia cô ấy từng có bạn gái" các nàng yêu khắc cốt ghi tâm.
"Mối tình đầu suýt nữa tính chuyện cưới hỏi" Tiêu Kì Huyên như bị ma ám, nói chuyện bắt đầu vội vã. Tình yêu là độc dược dính vào là không xong, tình yêu là thuốc phiện thử liền nghiện, tình yêu là ma pháp làm cho người ta không thể tự kềm chế.
"Huyên Huyên" Ôn Đình Đình nắm tay Tiêu Kì Huyên, ngoại trừ chúc cậu may mắn thì còn nói được cái gì để cậu nghe vào?
"Đình Đình, gần đây có phim điện ảnh nào hay không?".
Khụ, có phải Tiêu Kì Huyên cậu không, chiêu cũ rích như thế cậu cũng nghĩ đến, Ôn Đình Đình tức giận trợn trắng mắt. Dưới sự cưỡng bức và dụ dỗ của Tiêu Thái Hậu, Ôn Đình Đình đem thông tin của bộ phim điện ảnh đứng đầu gần nhất tâu lên, còn không quên giúp Thái Hậu phân loại tình yêu, hài kịch, khủng bố, khoa học viễn tưởng, thậm chí thực tế ảo d hay d.
Ôn Đình Đình dựa vách tường, hai tay khoanh lại, nàng nghĩ tới một câu – hạnh phúc là bệnh truyền nhiễm, mỉm cười nhìn khuôn mặt hồng phấn mê người của Tiêu Kì Huyên như mặt trăng mới lên, hàm răng giống như trân châu, gương mặt cưới như hoa sen mới nở, hai má phồng ra như vịt được nhồi bát bảo.
"Huyên Huyên, luật sư Lãnh chắc là bị tớ làm cho tức giận rồi" Ôn Đình Đình giống đưa bé phạm lỗi, tay không ngừng cuốn góc áo.
"Các cậu sao vậy?" Đình Đình bình thường hay nói đùa lại làm cho người khác tức giận.
"Tớ không cô ấy làm cậu tổn thương, cho nên......".
Tiêu Kì Huyên đi lên trước nâng tay Ôn Đình Đình lên, không nháy mắt nhìn đôi mắt kia, bên trong chứa đầy xin lỗi cùng oán giận, "A, Đình Đình ngốc" Tiêu Kì Huyên dí nhẹ chóp mũi Ôn Đình Đình, người bạn thân này của nàng, từ ngày quen biết đó cho tới bây giờ đều như cái dù nhỏ đi khắp nơi để bảo vệ an toàn cho Tiêu Kỳ Huyên; Hoặc như một người em gái bình thường, ngẫu nhiên sẽ làm nũng, sẽ đùa giỡn xấu xa chỉ cần Tiêu Kì Huyên yêu thích, "Sẽ không trách cậu đâu ~ Đình Đình của tớ tốt như vậy mà".
"Thật vậy không?" lông mi di động, đôi mắt chớp chớp, làm người cậu thích tức giận bỏ đi cũng không trách tớ sao?
"Khi nào thì tớ gạt cậu".
"Thật tốt quá, vừa rồi làm tớ áy náy lâu" cảm xúc con nít tới nhanh đi cũng nhanh, Ôn Đình Đình nhiều chuyện, "Cậu có liên hệ cùng luật sư Lãnh không?".
"Nhắn tin rồi, người ta chưa có trả lời" Tiêu Kì Huyên rót một ly nước để bản thân uống.
Nhìn thời gian, tin nhắn ban ngày gửi đi cũng chưa có hồi âm, không phải thật sự hờn dỗi rồi chứ, phải gọi điện thoại qua.
"Alo" Tiêu Kì Huyên viết cái gì trên giấy, thì ra gọi điện thoại tim sẽ nhảy thình thịch.
"Alo, có việc gì sao?" Lãnh Huỳnh Duệ bởi vì bị cảm nắng phải cấp cứu ở bệnh viện, sau đó được bác sĩ cho phép không cần nằm viện, tâm tình hiện tại như là rụng mùa thu, lơ lơ lửng lửng không yên.
"......" cái cách nói chuyện gì thế này, lời nói quá lạnh nhạt , "Tiểu Lãnh Tử, chị có bận không?" Tiêu Kì Huyên theo thói quen gọi Lãnh Huỳnh Duệ, mấy ngày nay vẫn chưa gọi nàng như thế.
"Ừm, có việc gì sao?".
Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại sao, "Có chút việc, ngày mai chị rảnh không?".
Lãnh Huỳnh Duệ ngồi vào bên giường, nhìn vào khoảng cách giữa các tòa nhà xa xa, đó là một khu dân cư nhưng chúng nó lại cách xa như vậy, xa đến nỗi không thể dùng tay chạm tới, chậu hoa trên bậu cửa sổ chỉ còn lại hai chậu, Ninh Ngưng, Lãnh Huỳnh Duệ lại nhớ tới mối tình đầu, tâm vẫn còn khắc ghi, "Thật ngượng ngùng, chị Tiêu à, tôi gần đây bề bộn nhiều việc" nếu tôi nói ngày mai không bận, em nhất định sẽ hỏi ngày kia hoặc ngày sau đó có rảnh không......
"Vậy được rồi, em đã biết" Tiêu Kì Huyên cúp điện thoại, Lãnh Huỳnh Duệ gọi nàng là chị Tiêu, thật đúng là "Khách sáo" a.
Lần đầu tiên chủ động lại nhận lấy báo cáo thất bại.
Lãnh Huỳnh Duệ dựa vào đệm lưng, điều chỉnh lại tâm tình, mấy ngày bốc đồng này làm cho cuộc sống của nàng tràn ngập sức sống, lại lãng phí không ít cơ hội, các vụ tố tụng, vụ án bị chất lên thành núi. Tiêu Kì Huyên, trong khoảng thời gian này chúng ta không cần gặp lại, để đoạn ký ức đẹp đẽ này được thời gian qua làm nhạt đi, thứ em muốn tôi không cho được, tôi không đành lòng nhìn em lún sâu, cứ như vậy đi, dừng ở đây, không cần quấy rầy nhau nữa.
Từ đó Lãnh Huỳnh Duệ như biến mất giữa nhân gian, nàng bắt tay đem các vụ tố tụng giao cho cấp dưới làm, di động cũng dùng phương thức đặc biệt trả lời Tiêu Kì Huyên. Tôi gọi cho em, em có thể không nghe; Tôi có thể gởi tin nhắn cho em, em thì không thể; Tôi muốn tìm thì em có thể gặp nhưng em không thể tìm được tôi; Nhưng muốn tôi buông tha, thực xin lỗi nghiệp vụ này tạm thời không mở.
Trốn được hòa thượng không trốn được miếu, Tiêu Kì Huyên bị đứt liên lạc với Lãnh Huỳnh Duệ trong tháng, hoàn toàn không có tin tức, Ôn Đình Đình cũng không gặp được nàng ở Đằng Vũ Thời Đại, Tiêu Kì Huyên dùng biện pháp nguyên thủy nhất -- ôm cây đợi thỏ, em không tin chị không về nhà.
Trong khoảng thời gian này, Lãnh Huỳnh Duệ phải đối phó với một ít vụ án cấp cao, quan hệ đến Đằng Vũ Thời Đại, việc giữ bí mật được làm rất đúng chỗ, người ngoài trên cơ bản không biết chuyện tố tụng này đang được tiến hành, bao gồm tay trong của chủ biên tòa soạn Hải Uy cũng chưa thể biết được tình huống ra sao, đương nhiên Lãnh Huỳnh Duệ đa số là dùng đường ngầm để giải quyết riêng tình huống, tự nhiên là người không biết quỷ không hay.
Tiêu Kì Huyên dựa vào cửa chống trộm, đây là nhà Lãnh Huỳnh Duệ, muốn vào nhất định phải trước mở cửa, nhưng vừa đứng là đứng hơn nửa giờ, luyện tập leo tường phải vượt qua người mẫu Ôn Đình Đình may ra mới thành công nổi, leo mệt nàng liền trải tờ báo ra ngồi trên bậc thang, toàn bộ là động tác của một cô gái xinh đẹp, cộng thêm ánh mắt trông cửa chờ thỏ.
Chỉ cần mình kiên nhẫn chờ, con mồi nhất định sẽ xuất hiện trước mắt, không phải, cửa thang máy mở ra, tiếng giày cao gót truyền đến từ hành lang. Lãnh Huỳnh Duệ như bình thưòng, tay mang theo túi, bước từng bước tao nhã về nhà mở cửa.
"Lãnh Huỳnh Duệ!" Tiêu Kì Huyên mạnh mẽ đứng lên, nhưng do nàng ngồi lâu nên chân đã muốn chết lặng, cắn răng chịu đựng.
"Tiêu Kì Huyên?" Lãnh Huỳnh Duệ ngạc nhiên, em ấy làm sao lại ở đây, cự tuyệt em nhiều như vậy, còn không hiểu sao?
"Còn nhận ra em sao!" Tiêu Kì Huyên không phải đến chơi, chị tránh được mùng một không trốn được mười lăm, nhiều vấn đề xảy ra mà chị thì như ốc sên gặp nạn liền chui vào vỏ trốn, không hề quan tâm.
"Vào đi" Lãnh Huỳnh Duệ mở cửa, còm mình đi vào đầu tiên.
Nhà vẫn giống lần trước đến, bài trí cùng bố cục không thay đổi, nói quen thuộc cũng không đủ quen thuộc, nói xa lạ lại có chút hiểu biết.
"Uống đi" Lãnh Huỳnh Duệ đem một lon nước giải khát đặt lên bàn, nàng nhớ rõ Tiêu Kì Huyên thích đồ uống này, vì soa nàng lại nhớ rõ, điều đó và nàng cũng không quan hệ gì, "Tìm tôi có việc?".
"Không có việc thì không thể tìm Duệ sao?".
"......".
"Duệ vì sao trốn tránh em?".
"Tôi không có".
"Vì sao điện thoại cùng tin nhắn của em Duệ cũng không để ý?" đây là phong cách người yêu cãi nhau sao?
"Tôi bề bộn nhiều việc" đừng dùng cách nói này nói chuyện với tôi.
"Bận? Không đi làm cũng bận? Duệ rốt cuộc đang trốn cái gì?" Duệ nói coi!