Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Bọn họ cũng không phải giả trang thành người yêu, không cần phải diễn kịch, hôn một hồi lại càng thân mật.
Xe bay lao nhanh ra khỏi ngoại thành phía đông, Yên Tuy Chi mới buông cổ áo Cố Yến ra, dựa vào trên ghế lái.
Anh tháo một nút cúc áo, lại chỉnh thấp nhiệt độ trong xe, cái cổ có chút phiếm hồng mới chậm rãi giảm bớt đi.
Kính chiếu hậu trống không, rõ ràng mấy chiếc xe kia đã biến mất.
Đây là lần đầu luật sư Cố được học hỏi kinh nghiệm cắt đuôi lão luyện như vậy, không còn lời nào để nói nữa.
Mặc dù bên trong tầm mắt không có chiếc xe khả nghi nào, nhưng vì để phòng, Yên Tuy Chi vẫn chuyển kiểu lái tự động thành dùng tay.
Anh xắn cổ tay áo sơ mi lên tận khuỷu, cầm tay lái đánh một vòng lớn, ngoặt vào một đường cao tốc.
Vừa lái xe, anh lại trở nên thong dong tỉnh táo.
Tốc độ nhanh như chớp, khắc hẳn với vẻ mặt bình tĩnh của anh.
Sau khi đổi mấy con đường liên tiếp, xác nhận sẽ không còn xe theo kịp, lúc này giáo sư Yên mới không nhanh không chậm chuyển lại hình thức lái tự động, tiện thể không ngẩng đầu lên nói một câu: “Lần sau không thể để cho cậu ngồi ở chỗ ghế phụ được.”
Ánh mắt Cố Yến khẽ động, “Lý do?”
“Sắc đẹp trước mắt, ảnh hưởng đến lực tập trung của tôi.” Yên Tuy Chi nói.
Cố Yến: “???”
Phản ứng đầu tiên của luật sư Cố chính là nhìn màn hình máy thông minh.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi nhìn xem đã kết thúc cuộc gọi với Joe hay chưa.” Cố Yến nói.
Yên Tuy Chi: “…Cậu vẫn luôn không cúp máy?”
“Chỉ là xác nhận một chút thôi.” Cố Yến giương mắt hỏi anh, “Nếu vẫn chưa cúp máy thì sao?”
Giáo sư ên sờ gò má, dứt khoát thản nhiên nói: “…Ngược lại tôi thấy cũng không quan trọng, nếu quả thật quên cúp máy, có khả năng cậu cần đi thăm hỏi đồ ngốc kia hơn.”
Cố Yến nhíu mày.
Mặc dù không còn nguy hiểm, nhưng dù sao xe bay bảo bối của luật sư Cố đã bị làm cho rối tinh rối mù.
Hai người trở lại khu Pháp Vượng, chuyện thứ nhất chính là tiến vào một cửa hàng rửa xe.
Ông chủ rửa xe là người quen với Cố Yến, liền há miệng gào to: “Ông trời ơi..! Đây là xe của cậu ư? Đánh chết tôi cũng không tin, cậu còn có một ngày giày xéo xe mình thành như vậy? Uống nhiều quá chọn sai đường à?”
Người thật sự giày xéo đang mua nước ở máy bán nước cách đó không xa, luật sư Cố giữ im lặng gánh lấy trách nhiệm này, giải thích đơn giản với ông chủ: “Đi công tác có vào đường núi.”
“À, bảo sao!” Ông chủ hét to một tiếng với nhân viên rửa xe, đưa xe của Cố Yến vào giữa băng chuyền, “Gần đây đúng là hay mưa dầm, có rất nhiều bùn đọng lại, hôm đó tôi đi vào đường núi, không biết hệ thống lái tự động là bị nước vào hay là làm sao, rất giống một kẻ thiểu năng, không biết lách qua đống bùn, chở tôi lao như điên một đường, tôi cứ như cưỡi ngựa hai giờ, hôm nay đi đường, cái mông vẫn còn đau nhức đây.”
Cố Yến: “…”
Yên Tuy Chi tựa lên bên cạnh máy bán nước, mỉm cười nhìn về phía bên này.
Anh phát hiện ra mình rất thích xem Cố Yến ở chung với những người bạn khác nhau, rõ ràng biểu cảm của Cố Yến cũng không biến hóa rõ ràng, nhưng Yên Tuy Chi có thể nhìn được đủ loại hoạt động tâm lý từ đó, thú vị hơn bất cứ điều gì.
Sau khi ông chủ oán trách đường núi, nước mưa và cái mông đau đớn của ông ta với Cố Yến, lại bị một nhân viên khác gọi qua, không biết đang nói cái gì.
Cố Yến quay đầu đã nhìn thấy Yên Tuy Chi cầm hai chai nước, cong mắt lên.
“Xem kịch?” Cố Yến đi qua, nhân lúc không ai chú ý, vịn vào tủ kính của máy bán nước, cúi đầu hôn Yên Tuy Chi một cái.
“Kịch nào có đẹp mắt bằng thầy Cố của chúng ta được.”
Yên Tuy Chi hất cằm về phía ông chủ ở phía xa, nói: “Ông chủ này rất hoạt bát.”
Cố Yến: “…”
Nếu ông chủ mọc râu quai nón, cơ bắp cuồn cuộn kia biết mình được hình dung bởi từ “hoạt bát”, không biết sẽ có vẻ mặt gì.
“Tôi phát hiện cậu là một cái hồ lô đông lạnh, nhưng lại kết bạn với những người rất thú vị, vừa rồi lúc ông chủ này mới mở miệng, tôi cứ thấy được đồ ngốc Joe số hai.” Yên Tuy Chi nói.
Cố Yến im lặng không nói gì.
Vừa là hồ lô đông lạnh, lại còn đồ ngốc, một câu ngắn ngủi, người tài ba đã công kích được hai người, cũng coi như là một loại tài năng.
Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu theo lời em, hay là lại tìm một người bạn hồ lô đông lạnh khác, rồi mặt đối mặt ngồi thiền?”
Không biết giáo sư Yên tưởng tượng ra cái gì, mà bám lấy bả vai Cố Yến cười hơn nửa ngày.
Hai người vừa trò chuyện vừa chờ xe, ông chủ lại vòng trở về.
“Xe sẽ rửa xong rất nhanh thôi, không mất bao lâu, hai người cứ tự nhiên ở đây đi, bên kia có đồ ăn vặt.
Tôi về nhà một chuyến.” Ông chủ phàn nàn như nói đùa, “Người yêu tôi, lúc trước đi ra ngoài chơi không may gặp phải sự cố tàu con thoi, phải dừng ở trên quỹ đạo nhiều ngày, lúc này trở về không chịu nổi sự thay đổi múi giờ, ở nhà nghỉ ngơi, tôi đi mua gì ăn cho cô ấy.”
Yên Tuy Chi nghe vậy sững sờ, “Sự cố tàu con thoi?”
“Đúng thế, không phải trước đó trên báo có nói sao?” Ông chủ nói, “Chỉ là gần đây trang nhất toàn là ảnh của trung tâm trị liệu lây nhiễm, huống hồ sự cố kia cũng đã được giải quyết, cũng không có người nào nhắc tới.”
“Tôi có biết tai nạn kia, tàu con thoi đã đến cảng rồi sao?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Đúng, sáng sớm hôm qua vừa tới, hay là hôm kia nhỉ?” Ông chủ vỗ trán, “Bị người yêu của tôi đảo lộn, tôi cũng có chút không biết rõ thời gian.
Tóm lại đến cảng chưa được bao lâu đâu.”
Ông chủ lên tiếng chào, sau đó hùng hùng hổ hổ rời đi, tạm thời giao cửa hàng rửa xe lại cho nhân viên của mình.
Yên Tuy Chi và Cố Yến liếc nhau một cái.
Giống như ông chủ nói, hai ngày nay làm quá nhiều chuyện, bọn họ cũng có chút không rõ thời gian.
Bọn họ ai cũng chưa đọc báo trên mạng, hoàn toàn không biết về chuyện tàu con thoi đã đến cảng.
“Hai ngày nay em có gửi tin cho chủ nhà không?” Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi: “Không khéo, hôm kia có gửi, hôm qua cho tới hôm nay thì không.”
Nhưng tương tự, chủ nhà cũng không có chút tin tức nào, điều này rất dễ khiến người ta lo lắng —
Có phải đã gặp nguy hiểm gì không?
Hay là… đã thay đổi suy nghĩ?
Yên Tuy Chi đắn đo một lát, mở số của Mervyn · White ra, gọi tới cho ông ta.
Trước đó lúc bị chặn trên quỹ đạo vì sự cố, số này luôn báo không có tín hiệu.
Bây giờ chỉ vang lên ba tiếng, đã được kết nối.
“Alo?” Giọng nói của Mervyn · White vang lên.
Trong nháy mắt, thế mà Yên Tuy Chi lại cảm thấy lâu lắm không được nghe thấy âm thanh này.
“Ông đã trở lại Decama rồi?”
Chủ nhà nói: “Đúng, sáng sớm hôm qua vừa tới.
Cậu không biết đâu, tàu con thoi vừa chạm đất, thông báo trên máy thông minh của tôi gần như muốn nổ tung, mấy trăm tin nhắn đồng thời tràn vào, đầu ngón tay tôi cũng bị tê cho tới trưa.”
Giọng điệu của ông ta rất tự nhiên, không có gì khác biệt so với trước đó, bỗng chốc không nghe ra vấn đề gì.
Yên Tuy Chi nhìn thoáng qua Cố Yến, nói: “An toàn trở về là tốt rồi, gần đây không yên ổn, không nhận được tin của ông, tôi có chút không yên lòng.”
“Tôi không gửi tin cho cậu sao?” Chủ nhà cũng sửng sốt, lại nói, “Lúc ấy có quá nhiều tin, chẳng lẽ tôi về đến nhà lại quên rồi?”
Yên Tuy Chi nhướng mày, “Miễn cưỡng tin ông một lần đi.”
Anh nói đùa xong, lại nói: “Vậy ông nghỉ ngơi mấy ngày trước đi, đảo lại múi giờ chênh lệch, tôi nghe giọng ông bây giờ hơi khàn, không ngủ được sao?”
Chủ nhà nói: “Cậu lắp đặt thiết bị giám sát ở nhà tôi sao? Chuyện này mà cũng biết nữa?”
“Thật sự không ngủ?”
“Ừm, đang thu dọn đồ đạc.” Chủ nhà cười, lại hỏi, “Bây giờ hai vị luật sư có rảnh không?”
“Có.” Yên Tuy Chi nói.
“Vậy làm phiền đến giúp một tay đi.”
“Được.”
Yên Tuy Chi đáp ứng, vừa muốn cúp máy, chủ nhà lại bổ sung một câu, “Đừng vội cúp, không phải ngôi nhà mà cậu muốn thuê đâu.
Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, đừng đi sai đấy.”
Cúp máy, trên mặt Yên Tuy Chi liền lộ ra mấy phần lo nghĩ.
“Thế nào?” Cố Yến hỏi.
“Chủ nhà có chút kỳ quái.” Yên Tuy Chi nói.
“Ví dụ như?”
“Nói không ra.” Yên Tuy Chi ngẫm nghĩ, nhíu mày lại, “Nhưng tôi luôn cảm thấy ông ta gặp phải chuyện gì.”
Sau một lát, máy thông minh của Yên Tuy Chi nhận được một tin nhắn.
Số gửi đến cũng không phải là số Mervyn · White thường dùng.
[Số khu Phong Đan đường Dương Lâm, đi vào từ cửa nhỏ bên hông, mật mã là một bức ảnh, chốc lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu.]
Theo sát phía sau là một bức vẽ thực vật bằng bút chì.
Xe của Cố Yến được rửa sạch rất nhanh, lại khôi phục thành màu đen chống phản quang khiêm tốn trầm ổn bình thường, không thấy một giọt bùn nào.
Bọn họ đi qua toàn bộ khu Pháp Vượng, bỏ ra thời gian gần hai tiếng, mới tìm được một nơi gọi là đường Dương Lâm ở khu Phong Đan.
Khu vực ven biển kia cũng không phải là nơi thích hợp du lịch ngắm cảnh, quá nhiều đá lởm chởm, ảnh hưởng đến tầm mắt, phong cảnh tầm thường không có gì lạ.
Nhà ở đây có vẻ hơi cũ, từ nhà dân đến cửa hàng, tường ngoài đều phai màu.
Bờ biển còn lắng đọng không ít sương muối năm xưa, tản ra mùi vị tanh nồng, chẳng hề hay ho.
Toàn bộ đường Dương Lâm rất chật chội, bởi vì địa hình chập trùng, phòng ở cao thấp lộn xộn, rất khó tính toán rõ ràng cái nào ứng với số nhà nào.
Càng đáng chết là, lượn trong này hai vòng sẽ choáng váng đầu óc, bởi vì mỗi một đầu ngõ đều y như nhau.
[Ông lừa tôi đến mê cung?]
Lần này Yên Tuy Chi không chọn trong danh bạ, mà gửi tin cho dãy số không biết tên kia.
Đối phương trả lời rất nhanh:
[Tôi đã nhìn thấy cậu.
Bây giờ cậu hãy quẹo trái, đi vào cái ngõ bên cạnh, đi đến ngôi nhà số hai đếm ngược, lại rẽ sang bên phải, đi dọc ngõ nhỏ lên nhà số bốn, sau đó ngẩng đầu.]
Yên Tuy Chi dựa theo miêu tả trong tin nhắn, dắt Cố Yến đi trong mê cung.
“Nhà số bốn…” Anh đếm từng nơi đi qua, sau đó dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở tầng hai một ngôi nhà bên tay trái, có bóng người đeo khẩu đang vẫy tay với anh.
Yên Tuy Chi thấy ông ta đeo khẩu trang, vô ý thức đi thật cẩn thận, để tránh đưa tới phiền phức cho đối phương.
Anh đảo mắt một vòng, xác định không ai đi theo, lúc này mới tìm được cánh cửa nhỏ trong truyền thuyết.
Anh mở bức tranh vẽ thực vật bằng bút chì ra, quét mật mã một chút.
Bên trong cánh cửa nặng nề phát ra một tiếng vang cùm cụp, từ từ mở ra một con đường nhỏ.
Yên Tuy Chi đóng cửa thật kĩ, quay đầu liền bị cảnh tượng ở tầng một làm cho kinh hãi.
Khắp nơi đều là quang não, dụng cụ đã bị vứt bỏ hoặc là đang vận hành, vô số giao diện mô phỏng lơ lửng giữa không trung.
Rất có một loại khí thế đào núi lấp biển.
Tiếng bước chân bình bịch từ trên lầu đi xuống.
Yên Tuy Chi nói với Mervyn · White đang xuống tầng: “Ông đang xây dựng lại sau thiên tai sao?”
Mervyn · White “chậc” một tiếng, tức giận nói: “Sao người trẻ tuổi như cậu lại nói chuyện cay độc thế chứ?”
Yên Tuy Chi khiêm tốn nói: “Cũng tạm, quá khen.”
Mervyn · White: “…”
Anh nhìn một vòng trong phòng, hỏi: “Đây là nhà của ông?”
“Nhà cũ.” Mervyn · White ngẫm nghĩ nói, “Cũng không tính là quá cũ, sau khi từ chức về thì mua chỗ này, nhưng bình thường tôi không ở đây.
Nơi này chỉ dùng để cất một chút tài liệu.”
Giao diện cả phòng, cho dù đều là giả lập, nhưng nếu chồng chất lên nhau cũng có thể tạo ra một ngọn núi.
Dùng “một chút” để hình dung, thật sự là khiêm tốn thái quá.
Cố Yến làm theo ý của chủ nhà, đeo khẩu trang lên.
Trong tầm mắt của hắn toàn là giao diện đã chỉnh sửa được một nửa, có thể nhìn ra được phần lớn những giao diện kia là vài hồ sơ, hợp đồng kí tên, còn có một số lượng bản thảo nghiên cứu lớn, phía trên đầy đồ thị và số liệu.
Chỉ cần hắn tiện tay là có thể lấy được một tờ ra nhìn rõ ràng, nhưng nắm chắc nguyên tắc lịch sự, trước khi chủ nhà mở miệng, toàn bộ quá trình hắn đều duy trì trạng thái nho nhã lễ độ, mắt nhìn thẳng.
“Ông bảo chúng tôi đến phụ một tay là chỉ?” Yên Tuy Chi hỏi.
Mervyn · White tiện tay chỉ một vòng, “Tư liệu nhiều lắm, giúp tôi sửa sang một chút.”
“Sửa sang như thế nào?”
“Bản thảo nghiên thì để ở một chỗ, không cần phải để ý đến trình tự.” Mervyn · White dặn dò đơn giản, “Cái loại tài liệu khác, toàn bộ để cùng một chỗ, quan trọng là một vài tài liệu có chữ kí, nếu như thấy được thì thu lại giúp tôi.”
“Được.”
Ngược lại, Yên Tuy Chi thấy được vài địa chỉ trong những bản thảo nghiên cứu kia, như là trung tâm nghiên cứu chữa bệnh Diên Vĩ vân vân.
Anh cũng không thấy lạ với cái tên này lắm, trước kia lúc điều tra chân tướng về giải phẫu gen của cha mẹ, kiểu gì cũng sẽ không hẹn mà gặp cái tên trung tâm nghiên cứu này trên một vài tài liệu.
“Đây là chỗ ông làm việc năm đó?”
Nếu đã giúp đỡ sắp xếp, thì không có khả năng làm như không thấy những nội dung bản thảo nghiên cứu kia.
Yên Tuy Chi lật qua vài tờ, hỏi Mervyn · White: “Khi đó ông nghiên cứu những thứ này?”
“Đúng.” Mervyn · White nhẹ nhàng gật đầu, “Nhưng chỉ là một phần trong đó.
Sau khi tôi từ chức, một phương diện không muốn có bất kì cái gì liên quan đến bọn họ, một phương diện lại cảm thấy có lẽ có nhiều thứ sau này sẽ có ích, loại mâu thuẫn tâm lý này dẫn đến việc cuối cùng tôi chỉ để lại một phần tài liệu này.”
Mặc dù ông ta bảo cứ gộp chung vào một chỗ, không cần phải để ý trình tự.
Nhưng lúc Yên Tuy Chi sửa sang lại vẫn bày ra dựa theo số trang, Cố Yến cũng giống vậy.
Điều này khiến bọn họ không thể không nhìn thấy nội dung của vài văn bản.
Rất nhanh, Cố Yến đã thấy được một chút vật có ích trong đó.
“Biểu đồ phân tích đoạn gen này…” Hắn đưa giao diện cho Yên Tuy Chi, cau mày nói: “Có phải cũng giống cái của thầy không?”
Chủ nhà nghe vậy đi tới, thấp giọng “a” một tiếng, rút giao diện qua nhìn kỹ một hồi, “Đây là đoạn gen chính trong thành quả nghiên cứu lúc đầu…”
Ông ta im lặng một lát, hỏi Yên Tuy Chi: “Trong cơ thể cậu có đoạn gen này?”
Yên Tuy Chi nhẹ nhàng gật đầu, “Lâm Nguyên vẫn đang giúp tôi phân tích đoạn gen này, nó dẫn đến hiệu quả của hai lần sửa đổi gen của tôi xung đột lẫn nhau, đã gây ra một chút… phản ứng chẳng hề thoải mái.
Chúng tôi đang loại trừ nó, chỉ là chưa tìm ra biện pháp thích hợp.”
Bị những lời này của anh ảnh hưởng, chủ nhà nhớ lại một số việc.
Những tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của đám động vật phát điên trong phòng thí nghiệm, còn có một số cực giống “kẻ nghiện”, đôi mắt đỏ lên, dáng vẻ tiều tụy, co quắp lăn lộn run rẩy trên mặt đất, móng vuốt cào lên kính an toàn, phát ra âm thanh rợn người.
Những điều đó, hơn nửa đều là từ thành quả nghiên cứu nguyên thủy này đưa tới.
Đương nhiên, những trong năm kia, bọn chúng được gọi là sản phẩm thí nghiệm thất bại.
Nhưng cho đến khi Mervyn · White từ chức rời đi, ông ta cũng chưa từng gặp được mấy sản phẩm thành công.
Nghĩ khác đi, đơn giản là thời kỳ ủ bệnh dài ngắn.
Có thể là do trạng thái tính trơ duy trì trong một khoảng thời gian rất dài, nhìn không ra có dị dạng gì, thậm chí không kiểm tra ra được có tồn tại vấn đề về gen.
Nhưng có khả năng sẽ gặp phải điều không may, chứng bệnh tái phát trong khoảng thời gian ngắn, tình trạng tử vong của người này còn thảm hơn người kia.
“Tại sao trong cơ thể của cậu sẽ có tàn lưu chứ?” Mervyn · White lại hỏi một câu.
Yên Tuy Chi sửng sốt, “Sao thế? Sẽ không có sao?”
Chủ nhà trầm mặc một lát, nói: “Nói như thế nào đây… Đây thật ra là một hạng mục nghiên cứu trong khỏang thời gian rất dài của tôi năm đó.
Lúc tôi tiếp xúc với hạng mục này, mục đích của phần nghiên cứu này vẫn bình thường, chí ít những phần tôi được tiếp xúc đều là bình thường — chính là con người muốn sáng tạo một đoạn gen hoàn mỹ vạn năng, dùng để thay thế cho bệnh nhân có vấn đề về gen, như thế sẽ không cần phải nhức đầu vì không tìm được đoạn gen thích hợp lúc phẫu thuật nữa.”
“Nhưng loại nghiên cứu này cứ như xây tổ, chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng, lúc trầm mê ở từng bộ phận, sẽ rất khó phát hiện phương hướng tổng thế có bị chệch hướng hay không.
Đến khi tôi phát hiện xu thế của hạng mục nghiên cứu không giống thứ mà tôi tưởng tượng thì đã chậm.
Thật ra cũng không thể nói là chậm.
Dự định ban đầu của anh em Manson chưa từng thay đổi, chỉ là năm đó chúng tôi quá ngu, tin tưởng lí do mà bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị.”
“Nhưng mà… mặc dù tiến triển sau đó không phải do chúng tôi khống chế, căn cơ vẫn còn.
Lúc chúng tôi xây dựng cơ sở nghiên cứu đã thiết lập loại đoạn gen này có thể bị gỡ ra hoàn toàn, hoặc là thay thế hoàn toàn.
Như thế nhỡ may hiệu quả không như ý muốn, còn có thể có chỗ trống để đổi ý.”
Chủ nhà cau mày nói: “Việc còn tàn lưu này… Quả thật có chút nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Lúc ông ta đang giải thích, Yên Tuy Chi vừa vặn lật đến một tờ về phản ứng và biến chứng, trong đó lúc nhìn thấy mấy từ “tinh thần thất thường”, “nghiện thuốc” thì hơi nhíu nhíu mày.
Anh khôi phục lại vẻ mặt trước khi Cố Yến chú ý tới bên này, sau đó dửng dưng nhét tờ đó xuống dưới đáy chồng tài liệu.
“Vậy… còn có thể thanh trừ hoàn toàn không?” Yên Tuy Chi hỏi.
Chủ nhà nói, “Nếu đột nhiên bảo tôi trả lời, tôi không có cách nào cho ra một câu trả lời chắc chắn.
Như vậy đi, không phải cậu nói Lâm Nguyên đang phân tích sao? Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa những bản thảo gốc này cho cậu ta, nhìn xem có thể tìm ra biện pháp áp dụng hay không.”
“Vậy thật là không thể tốt hơn.” Yên Tuy Chi nói, “Thật ra khẩn cấp cũng không phải tôi, có rất nhiều người đang chờ một kết quả như vậy để kéo dài tính mạng thì sao? Có sự giúp đỡ của ông, chắc hẳn bên phía Lâm Nguyên sẽ đạt được chút đột phá.”
Mervyn · White khoát tay, “Đừng rót thuốc mê cho tôi, vuốt mông ngựa không dùng được ở chỗ tôi đâu.
Tôi đã từ chức hơn hai mươi năm, những thứ nhớ kĩ không nhiều.
Cùng lắm là tôi có thể giúp chút ít trên cơ sở những bản thảo nghiên cứu này.”
Trong căn nhà nhỏ này, những bản thảo nghiên cứu như thế nhiều vô số kể, nhìn qua mỗi cái đều mang theo số lượng lớn thông tin.
Đáng tiếc tính chất nội dung chuyên nghiệp thực sự quá nhiều, không phải là thứ mà hai vị luật sư có thể tiêu hóa trong chốc lát.
Nếu không bọn họ sẽ có thể trực tiếp đổi nghề.
Mà cho dù Lâm Nguyên có tới, cũng không có khả năng giải thích tất cả nội dung nghiên cứu trong nửa ngày một ngày được.
Dù sao đây cũng là thành quả tích lũy nhiều năm của Mervyn · White.
Dựa theo yêu cầu của chủ nhà Mervyn · White, bọn họ gom tất cả bản thảo vào cùng một chỗ, còn những tài liệu thượng vàng hạ cám kia thì không nhìn nhiều.
Thứ hấp dẫn sự chú ý của hai vị luật sư lần nữa, là một vài văn bản có chữ kí trong phòng.
“Hợp đồng giải phẫu?” Yên Tuy Chi nhìn lướt qua nội dung, “Đây là hợp đồng do ông kí với bệnh viện?”
Mervyn · White gật đầu, “Đúng, khi đó giải phẫu gen có xác suất thành công rất thấp, mỗi người làm giải phẫu đều cần kí một bản hợp đồng chịu trách nhiệm với bệnh viện.
Loại chuyện này, những người có chút hiểu biết sẽ hiểu được, nhưng có khả năng là rất nhiều người lại không rõ ràng, chúng tôi là bên kỹ thuật và nghiên cứu thành quả, cũng phải kí hợp đồng với bệnh viện.”
“Mỗi một lần giải phẫu đều phải kí?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Đúng.” Mervyn · White nói, “Càng có nhiều nguy hiểm thì càng phải cần chúng tôi kí, như thế có thể chia sẻ một phần trách nhiệm.
Ví dụ như, hôm nay có một cuộc phẫu thuật này, sẽ phải dùng thành quả A của chúng tôi, vậy phải kí một hợp đồng về thành quả A đó, nếu dùng B, lại phải thêm một khoản B vào, tóm lại sẽ liệt kê ra toàn bộ.
Có nghĩa là chúng tôi dùng kỹ thuật này của các ông, nhỡ may xảy ra chuyện gì, các ông cũng chạy không được.”
Yên Tuy Chi nhẹ nhàng gật đầu, có chút mất tập trung nhìn hợp đồng.
Thật ra điều này khiến anh nghĩ tới một việc.
“Lúc trước tôi và cha mẹ phẫu thuật, các ông cũng từng kí hợp đồng như thế này sao?” Yên Tuy Chi hỏi.
Cứ nhắc đến chuyện này là Mervyn · White luôn cảm thấy cực kì áy náy, ông ta rũ mắt xuống, khẽ nói: “Đúng vậy, có kí, lấy danh nghĩa của sở nghiên cứu để kí.”
“Ông còn giữ hợp đồng đó không?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Không xác định lắm, để tôi tìm xem, sao thế?”
Yên Tuy Chi nói, “Mấy năm nay Eweth tiên sinh góp nhặt một chút chứng cứ to nhỏ, tin tức tôi tra được mấy năm nay cũng có thể cung cấp một chút để bổ sung.
Nhưng còn thiếu mấy chứng cứ quan trọng.
Một cái trong đó chính là anh em Manson có liên quan đến vấn đề gen này.”
Anh chỉ vào mình, “Trong cơ thể tôi có loại gen này lưu lại, là một chứng cứ sống.
Nếu như hợp đồng lúc trước vẫn còn, sẽ có thể chứng minh đoạn gen này của tôi là vết tích còn sót lại của cuộc phẫu thuật lúc trước, mà bên tài trợ cuộc phẫu thuật đó, là sở nghiên cứu của các ông.
Tôi muốn… muốn tìm ra chứng cứ chứng tỏ quan hệ của sở nghiên cứu với anh em Manson, không tính là rất khó chứ?”
Kể từ đó, sợi dây này đã được nối liền.
Chủ nhà sửng sốt một chút, vỗ trán: “Đúng vậy! Không sai! Chứng cứ này sẽ được liên kết! Nào nào nào! Tranh thủ thời gian tìm hợp đồng kia đi.”
Nếu như là một kho số liệu riêng biệt, tìm loại hợp đồng này cũng không khó, chỉ cần dùng từ khóa tìm kiếm một chút là được.
Đáng tiếc năm đó lúc tiên sinh Mervyn · White thân yêu từ chức, rất bài xích chán ghét đống đồ cũ chồng chất như núi này, cho nên căn bản không tốn tâm tư để chỉnh đốn, đến mức những tài liệu đếm không hết này được chứa đựng bên trong quang não, usb, tệp riêng tư, tệp mã hóa cũng đếm không hết.
Mỗi kho số liệu còn có mật mã khác nhau.
Đến mức tìm từ khóa gì đó cũng đều vô dụng, lần lượt giải mã rồi tìm kiếm trong phạm vi nhỏ sau vậy.
Mervyn · White xoa cổ đấm lưng, mắng: “Năm đó tôi đúng là súc vật, phải hận mình bao nhiêu mới khiến cho phiền toái như vậy…”
Mãi cho đến khi sắc trời xanh đen, đường Dương Lâm ven biển lấm ta lấm tấm ánh đèn, bọn họ mới chỉnh sửa tìm kiếm xong một nửa.
Nhưng có một hy vọng ở nơi đó, tâm trạng luôn luôn không tệ.
Khoảng giờ tối, Cố Yến nhận được tin tức đến từ hành tinh Thiên Cầm.
Joe đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã đến, bây giờ đang ở khách sạn.
Cách trại giam chưa đến một cây số.
Nhưng mà bây giờ là đêm khuya ở hành tinh Thiên Cầm, trại giam không tiện cho tôi đi vào, phải đợi ngày mai.”
Yên Tuy Chi tiến tới nhắc nhở một câu, “Khó mà nói bên phía anh em Manson sẽ có hành động gì hay không, dù sao cậu đã ở biệt thự một đêm, không chừng có người lấy được tin, khiến bọn họ nhận ra quan hệ của cậu với Eweth tiên sinh đã khôi phục.”
Joe thiếu gia nghe xong lời này, liền dùng một loại giọng điệu bình thản nói: “Viện trưởng, thầy đã xem tin tức trên mạng hôm nay chưa?”
Yên Tuy Chi sững sờ: “Chưa, sao thế?”
Joe tiếp tục dùng loại giọng điệu chết lặng này nói: “Nếu như thầy nhìn thấy rồi, tuyệt đối sẽ không nói ra loại phỏng đoán này.
Chờ một lát, tôi gửi đến cho hai người, cùng nhau xem thứ văn chương quái đản kia.”
Tinh —
Joe thiếu gia làm việc nhanh chóng, chỉ mới chớp mắt đã gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình đến.
Yên Tuy Chi ấn mở, đứng đọc nhanh như gió với Cố Yến, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười.
“Cậu ấm của tập đoàn Xuân Đằng rạng sáng bão nổi, đóng sập cửa nện xe, nghênh ngang rời đi.” Joe cực kì sụp đổ, “Có lẽ tôi trong bài báo này không phải là tôi, mà là một cây pháo đốt, tôi có chứng nóng nảy gì hay sao mà sáng sớm đã nổi điên lên rồi? Tôi có như vậy sao? Viện trưởng ngài nói đi!”
Yên Tuy Chi: “…”
“Cố Yến cậu nói đi!”
Cố Yến: “…”
Hai người trầm mặc khiến vị tiểu thiếu gia này cực kì bi thương.
Cũng may Cố Yến kịp thời chú ý tới một ít điểm chính, thu lại tình hữu nghị tràn ngập nguy hiểm, “Nếu tôi nhớ không nhầm, Eweth tiên sinh để bảo vệ khách sạn đi qua đi lại, canh giữ cực kì nghiêm ngặt.
Ai có thể chụp được bức ảnh này?”
Joe sửng sốt, đột nhiên kịp phản ứng.
Dưới loại tình huống này, có thể để loại ảnh chụp này bị tuồn ra, chỉ có hai loại khả năng, vì để cho anh em Manson không chất vấn quan hệ cha con của Joe và lão hồ ly, một vài thương nhân cái gì cũng đều làm được —
Ví dụ như chị bán em trai.
Ví dụ như ba ba bán con trai.
Không có.
Joe trầm mặc một lát, giận dữ nói: “Tôi cúp trước! Tôi đi tìm quý cô Younis và Eweth tiên sinh để lý luận.”
“Chờ một chút.” Yên Tuy Chi nói.
“Còn có vấn đề gì sao?” Joe hỏi.
Yên Tuy Chi vốn muốn nói thay tôi chuyển lời cho Eweth tiên sinh, những chứng cứ chờ đợi đã lâu kia, có lẽ sẽ nhanh tiến vào vòng quan trọng thôi.
Nhưng anh đắn đo một lát, vẫn cười nói: “Mà thôi không có việc gì, chờ có kết quả thật sự rồi nói sau, dù sao tôi cũng có một cái miệng quạ đen mà.”
Joe: “???”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Joe, ba người vẫn luôn vùi đầu tìm tài liệu, rốt cuộc cảm thấy bụng đói kêu vang.
Bụng của chủ nhà còn rất nể mặt mà kêu to một tiếng.
“Gần đây có quán ăn không?” Yên Tuy Chi hỏi một câu.
Cố Yến đang muốn tìm kiếm, đã thấy chủ nhà khoát tay nói, “Đừng tìm quán ăn, không phải có phòng bếp sao.”
Yên Tuy Chi nghi ngờ nhìn về phía phòng bếp đen sì, “Cứ như từng bị nổ vậy, ông xác định có thể sử dụng?”
Chủ nhà quật cường nói: “…Có thể.”
Ông ta đứng dậy tìm kiếm trên một cái bàn lớn, lôi ra hai cái túi của cửa hàng giá rẻ, tìm thứ có thể cho vào trong bụng, vừa nói: “Ban đầu tôi nghĩ thế nào mà lại muốn để cậu làm khách trọ của tôi nhỉ, bây giờ nghĩ lại may mà còn chưa thành, nếu không tuổi thọ của tôi sẽ bị tổn thất một nửa.”
Yên Tuy Chi tỏ vẻ thản nhiên.
Luật sư Cố không muốn làm phiền người khác lắm, hắn nhìn chủ nhà tìm kiếm gian nan, lại đề nghị lần nữa: “Đi ra ngoài xoay trái m là có một nhà.”
Chủ nhà rốt cuộc đứng thẳng lưng lên, “Cứ qua một bữa trước đã, tốt nhất là đêm nay có thể thu dọn xong đống đồ này, nếu không về sau còn có cơ hội thu thập hay không, rất khó nói.”
Yên Tuy Chi cảm thấy phía sau lời nói của ông ta có ẩn ý sâu xa, nhíu mày hỏi: “Ông gặp phải người nào? Hay là nhận được thứ gì?”
Mervyn · White: “Không hổ là luật sư, có phải các cậu đã từng nhận được không ít thư uy hiếp, liền có thể đoán ra được ngay không.”
“Nhận được lúc nào? Ai gửi? Nội dung?” Cố Yến lời ít mà ý nhiều hỏi thẳng vào điểm chính.
Mervyn · White lấy bức thư kia ra, xoay qua cho bọn họ nhìn, nói: “Lúc xuống tàu con thoi liền nhận được, về phần đối phương gửi lúc nào, tôi cũng không rõ lắm, cũng không liên quan gì tới tôi.
Thông tin người gửi trống không, không có bất kì số liệu gì.
Cho dù là máy thông minh mua từ chợ đen, cũng phải hiện ra tín hiệu hoặc dãy số, nhưng người này lại không có, muốn tìm thực sự rất phiền phức.
Mà điều này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Còn nội dung…”
Ông ta dừng một chút, nói: “Chính là uy hiếp, cảnh cáo tôi đừng nói những gì không nên nói, không được làm những chuyện không nên làm, nói trắng ra là đừng có ý đồ đứng ở bên đối lập với hai tên súc sinh Manson kia, nếu không tôi sẽ chỉ nhận được hai loại kết quả.
Hoặc sẽ bị nanh vuốt của Manson giết chết mà thần không biết quỷ không hay, hoặc là sẽ bởi vì một vài tài liệu không rõ mà bị bắt vào tù.”
Yên Tuy Chi sửng sốt, “Bị bắt vào tù?”
“Thật ra rất khó giải thích rõ ràng những tài liệu lúc trước, tôi nói tôi không biết mục đích nghiên cứu, sẽ có người tin sao? Cho dù có người tin, tòa án tin sao? Mà anh em Manson lại có cách khiến tôi không xoay người nổi.
Nhưng điều này không liên quan gì đến tôi.”
Nói xong đoạn này, ông ta rũ mắt xùy một tiếng, mang theo một chút ý trào phúng.
Người đàn ông đã qua tuổi trai tráng này nhìn qua có chút gầy gò, tóc màu bạc trắng tùy tiện buộc ở sau gáy, rất có vài phần khí chất tiêu sái của nhà nghệ thuật, nhưng đôi mắt màu xanh lam chưa bao giờ có chút đục ngầu nào, mà vẫn trong trẻo giống người trẻ tuổi.
“Một tang lễ không đàng hoàng, hoặc là sẽ một thân một mình đứng lên ghế bị cáo?”
Ông ta nhắc lại câu uy hiếp kia, sau đó không quan tâm mà bật cười dưới ánh đèn.
Ông ta nói: “Đi mẹ nó chứ uy hiếp, cả đời Mervyn · White tôi, thứ không sợ nhất chính là uy hiếp.”