Edit: Bonnie
Một mạng lưới to lớn sụp đổ, thường bắt đầu từ một lỗ hổng nhỏ bé nào đó.
Amy · Boro chính là lỗ hổng kia.
Liên quan tới tin tức cô ta bị bắt ngay trong đêm, vị cảnh sát trưởng kia giữ rất kín, bệnh viện Xuân Đằng cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả.
Theo lý thuyết, trong thời gian ngắn, bất kỳ người nào cũng không có khả năng biết được chuyện này.
Nhưng sự thật lại ngược lại, ban đêm hôm ấy đã có tiếng gió rò rỉ ra ngoài.
Để lộ thông tin chính là gia tộc Eweth, đưa ra đề nghị này thì là Yên Tuy Chi và Cố Yến.
Lúc nghe được đề nghị này, Joe đang ngồi ở trong phòng nghỉ nào đó của nhà tù hành tinh Thiêm Cầm.
Hắn ta cảm nhận được một ngày “im lặng là vàng” của Triệu Trạch Mộc, đang tức đến xanh mặt, suy nghĩ có nên cho Triệu Trạch Mộc cơ hội thứ hai hay không.
Một đêm ngủ không ngon, lại đang nổi nóng, đầu óc của Joe tiểu thiếu gia có chút chậm chạp, bỗng chốc không thể hiểu được ý của Yên Tuy Chi và Cố Yến, “Cái gì?! Thả tin tức Amy · Boro bị bắt ra?! Đây chẳng phải là đang chủ động nhắc nhở anh em Manson: Chúng tôi muốn đi tóm mấy người, mấy người cứ chuẩn bị trước đi! à?”
Hắn ta nói năng sinh động như thật xong, tức giận hỏi: “Chờ bọn họ chuẩn bị xong, chúng ta còn chơi cái rắm ấy! Cho nên ý kiến ôi thiu thế này là do kẻ điên nào nghĩ ra, đừng nói với tôi là cậu nhé.”
Bên kia Cố Yến bình tĩnh nói: “Đúng là tôi có suy nghĩ này, nhưng người chủ động đưa ra đề nghị này chính là một vị viện trưởng nào đó, tôi không ngại chuyển giao suy nghĩ vừa rồi của cậu cho người đó, dù sao hiếm có ai mắng người đó là kẻ điên, chắc cậu là người đầu tiên đấy.”
“A không không không, được rồi được rồi.” Joe tiểu thiếu gia biết thì sợ, lại lẩm bẩm nói: “Nhưng đúng là tôi không thể hiểu được mạch não của hai người, nghĩ như thế nào mà lại muốn thả tin tức ra…”
Cố Yến không đầu không đuôi hỏi: “Cậu đã từng đến chưa Ngư Trường Xanh Thẳm chưa?”
“Nói nhảm, đương nhiên là rồi.”
Đó là một hành tinh cực kì xa xôi, bởi vì toàn bộ hành tinh đều bị nước biển bao phủ, hải sản nhiều đến mức làm cho người ta líu lưỡi, được gọi là ngư trường của Liên Minh, bởi vậy mà cũng được đặt cho một cái tên xinh đẹp là Ngư Trường Xanh Thẳm.
“Biết khu không có dưỡng khí ở Ngư Trường Xanh Thẳm chứ?”
Joe nói: “Biết!”
Bởi vì nguyên nhân lực hút từ trường và hoàn cảnh địa chất, Ngư Trường Xanh Thẳm có vài chỗ cực kì kì lạ, lượng oxi trong nước gần như bằng không, được gọi là khu không có dưỡng khí.
Một bộ phận sinh vật dưới biển cần dựa vào dưỡng khí mới sống được, động một tí là biểu diễn tiết mục “qua đời hàng loạt” ở khu không có dưỡng khí.
Vì để giữ được mạng sống của những sinh vật dưới biển này, chính phủ bên Ngư Trường Xanh Thẳm đã bày ra một hoạt động — để du khách phóng đạn dưỡng khí trong nước.
Khi đạn dưỡng khí vỡ ra trong nước, sinh vật dưới nước hình thù kỳ quái gì cũng sẽ đều nhào lên, nhìn cực kì hoành tráng.
Hoạt động này được đặt biệt danh đơn giản thô bạo là “Nổ cá”, đến nay đã trăm năm, đã phát triển thành hạng mục du lịch kinh điển và một kì quan lớn của Ngư Trường Xanh Thẳm rồi.
Cố Yến nói: “Thầy Yên của các cậu rất có hứng thú đối với loại hoạt động trêu mèo đùa chó này, nhưng không có thời gian nhàn rỗi để đến Ngư Trường Xanh Thẳm.
Chỉ có thể mượn Amy · Boro, lấy đám tay sai của anh em Manson ra “nổ cá” cho đỡ cơn nghiện thôi.”
Joe: “…”
Một số người há miệng ngậm miệng là “thầy Yên của các cậu”, ngoại trừ cậu ra, còn ai gọi thầy Yên nữa.
Cân nhắc một lát, Joe cảm thấy đúng là có thể thực hiện được việc này.
Hắn ta đang định thể hiện ra khả năng giao tiếp uyên bác và năng lực điều khiển từ xa của mình, lại phát hiện cha ruột Dvor · Eweth của mình đã có hành động khác.
Lão hồ ly không hổ là lão hồ ly, rất biết cách nắm giữ tiếng gió.
Thật giả trộn lẫn thả ra, đã khiến một bộ phận nanh vuốt của đối phương sợ hãi, lại không đến mức nói chắc như đinh đóng cột để kinh động đến bản thân anh em Manson.
Điều mà Yên Tuy Chi và Cố Yến muốn chính là hiệu quả này —
Mặt biển quá bình tĩnh thì phải khuấy hai lần, để những thứ đang ẩn nấp kia tự mình nhảy nhót.
Chưa đến giờ, hành động đó đã có hiệu quả, có người không giữ được bình tĩnh nữa.
Sáng sớm giờ, khu Pháp Vượng.
Mây mù chứa đựng khí ẩm kéo đến, trời xanh đen như sắp mưa.
Yên Tuy Chi bị chiếc nhẫn thông minh đánh thức, trên màn hình hiện ra một thông báo mới —
Vừa bắt được một con chuột đáng ghét.
Cái quái gì đây?
Giáo sư Yên còn chưa hết buồn ngủ, híp mắt nhìn một hồi lâu, mới kịp phản ứng — phần mềm bắt ngược mà người bạn nào đó của Cố Yến cài cho đã có động tĩnh.
Lúc trước lắp đặt chương trình này cho chủ nhà Mervyn · White, Yên Tuy Chi đã mở chức năng kết nối.
Trong hai người bọn họ, máy thông minh của bất kì một người nào bị quấy nhiễu không bình thường, nhận được tin tức không bình thường, đều sẽ tung ra báo động đỏ.
Lúc trước người bạn kia nói, trong ba lần có thể điều tra ra được cách quấy nhiễu.
Trước mắt xem ra cậu ta vẫn còn khiêm tốn, chỉ dùng một lần, chương trình đã tóm được bím tóc của đối phương rồi.
Sau đó phải chờ để phân tích ra thân phận của đối phương.
Tiếp theo máy thông minh lại rung lên một chút, là tin nhắn của chủ nhà:
[Buổi sáng tốt lành, tôi lại nhận được một thư rác, chương trình kia của các cậu đã có tác dụng.]
Yên Tuy Chi: [Tôi thấy rồi, cảm xúc của bức thư đó rất phong phú.]
Chủ nhà: [À đúng rồi, bên cậu có thể đồng bộ nhỉ, vậy tôi đi ngủ tiếp.]
Chủ nhà Mervyn · White bị uy hiếp chết chóc lần nữa rất giống như nhận được một tin chào hàng, căn bản không thèm để ở trong lòng.
Ông ta chỉ trở mình, rồi ngủ tiếp.
Yên Tuy Chi nhấn vào thông báo sống động kia, ngoại trừ bức thư được đồng bộ tới, còn có quá trình bắt giữ không ngừng đổi mới:
::
Đang chuẩn bị bắt giữ…
::
Bắt giữ thất bại.
::
Chuẩn bị xong, đang tiến hành bắt giữ lần thứ hai…
Cánh tay đang vắt qua người anh của Cố Yến hơi động, cầm lấy ngón tay anh để nhìn màn hình máy thông minh, “Tỉnh? Nhận được cái gì rồi?”
Yên Tuy Chi: “Nổ ra một con cá.”
Loại tin tức này thực sự khiến người ta tỉnh táo, hai người dứt khoát không ngủ nữa.
Phần mềm nhỏ kia vẫn không ngừng hoạt động, mỗi lần ra một kết quả, cho dù là thành công hay là thất bại, đều sẽ phát ra một tiếng “bíp”.
Nhưng không ai cảm thấy âm thanh này ầm ĩ.
giờ phút, Yên Tuy Chi và Cố Yến đang ngồi ăn sáng.
Phần mềm nhỏ bíp bíp hơn một giờ cuối cùng đã tung ra một âm thanh nhắc nhở đặc biệt, rất giống một loạt pháo hoa nổ cùng lúc.
Yên Tuy Chi kinh ngạc nhảy dựng lên, ly pha lê trong tay suýt nữa văng ra ngoài.
Cố Yến cũng sặc một ngụm cà phê.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Cố Yến nắm quyền ho mấy tiếng, cau mày hỏi.
Yên Tuy Chi nhìn về phía màn hình:
::
Bắt giữ thành công, đang phân tích…
Yên Tuy Chi: “Bắt được, tiếng động này đại khái là để ăn mừng.”
Anh nhìn vệt cà phê sữa bò sánh ra mặt bàn, lại không nhịn được bổ sung: “Người bạn kia của cậu đúng là một nhân tài, trên đủ mọi mặt nghĩa luôn.”
Nếu như phần mềm nhỏ này có thể phân tích ra vị trí của đối phương, thậm chí gửi tin tức đến kho số liệu, như vậy bọn họ sẽ có thể mượn cơ hội này để thu hoạch được file nguyên gốc mà đối phương gửi đi, có thể bù đắp cả phần mà chủ nhà không giữ lại.
Vậy manh mối mà bọn họ sẽ nắm trong tay sẽ rất khả quan.
Chương trình phân tích nhanh chóng nhảy ra một chuỗi giao diện dài, tiếp theo tung ra một nhắc nhở làm cho người ta vui mừng:
Phân tích thành công, đang xuất kết quả…
giây
giây
giây
giây
giây
Thời gian đếm ngược trong chương trình bỗng nhiên khiến người ta khẩn trương hẳn lên.
Trong nháy mắt, màn hình nhảy một cái.
Nanh vuốt của anh em Manson, người hợp tác giữ được bao nhiêu tài liệu, “người” có ý đồ quấy nhiễu máy thông minh của Yên Tuy Chi và gửi thư uy hiếp cho thuê nhà đã bị bắt lại, thông tin liên quan sắp xếp trên màn hình.
Trong đó bắt mắt nhất chính là vài câu màu đỏ—
Thuộc tính tín hiệu gốc: hình thức song tầng
Khu vực tín hiệu gốc:
Bên dưới câu này hiện ra một tấm bản đồ điện tử, có hai địa điểm được kí hiệu.
Điểm màu xanh là vị trí hiện tại của tín hiệu tầng ngoài, điểm đỏ thì là vị trí thật sự của tín hiệu gốc.
Nói cách khác, bên gửi thư uy hiệp đã khoác một tầng vỏ lên tín hiệu của mình, để tránh bị tìm ra tín hiệu.
Nhỡ mà không may bị bắt được, còn có thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, nhân tài trên đời này không chỉ tồn tại ở trong ngành gen mà anh em Manson nhìn chằm chằm mấy chục năm.
Còn bao gồm rất nhiều người, bọn họ sinh sống tại các ngõ ngách, làm công việc không hề khác người, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh.
Có lẽ một ngày nào đó, họ lơ đãng thiết kế ra một đồ chơi nhỏ, lại có thể chọc thủng một lỗ trên mạng lưới mà anh em Manson dệt ra.
Ví dụ như người bạn của Cố Yến.
Loại chuyện này, có lẽ mấy người Manson sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được.
Bên trong bản đồ điện tử, hai khu vực đỏ xanh đang nhanh chóng thu nhỏ trong vài giây, cuối cùng vòng tại hai địa điểm.
Người coi tiền như rác bị giá họa đang ở một tòa nhà cao ốc tọa lạc trong một khu rừng nào đó ở bán cầu tây nam Decama, công ty sở thuộc là Triệu thị.
Triệu thị do cha ruột của Triệu Trạch Mộc sáng lập.
Mà vị trí thật sự của tín hiệu gốc lại cách xa nó cả vạn dặm, ngược lại cách Yên Tuy Chi và Cố Yến rất gần.
Nó nằm ở khu Pháp Vượng đông bán cầu, bên cạnh trung tâm thương mại phồn hoa nhất.
Nơi đó có một khu phố với khung cảnh đẹp đẽ và giá cả cực đắt khiến người ta phải sợ hãi thán phục.
Một vào công ty nổi tiếng lâu đời nằm ở đó.
Mà điểm màu đỏ kia đang được đính trên một tòa nhà trong đó.
Tòa nhà kia có một biển hiệu đơn giản trang trọng —
Văn phòng luật sư Nam Thập Tự.
Cố Yến nhìn bản đồ, trầm mặc một lát mới lạnh lùng nói: “Đúng là không ngạc nhiên chút nào.”
Hắn duỗi ra một ngón tay gạt màn hình xuống một chút, lại để lộ ra một nhóm tin tức mới:
Mã hiệu của tín hiệu gốc: --
--
Cố Yến cực kì quen thuộc với những số trước số này, bởi vì tín hiệu quang não trong phòng làm việc của hắn chính là như thế, chỉ là ở nhóm số ba của hắn lại là .
Không chỉ có hắn, toàn bộ tín hiệu quang não của văn phòng các luật sư đều là như thế.
Mà số kia đại diện cho cái gì không cần nói cũng biết.
Không gian tầng một của luật sở Nam Thập Tự rất lớn, bao gồm cả văn phòng hành chính nhân sự của Fizz, bao gồm cả văn phòng của các trợ lý như Adams, cũng bao gồm cả văn phòng đối tác đằng sau bức tường có suối phun.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là bất ngờ xảy ra ở khách sạn Garden trước đó, thậm chí bọn họ không cần xem kỹ đã có thể khẳng định, nhất định đối tác của luật sở Nam Thập Tự có vấn đề.
Chỉ là… Ngoại trừ những đối tác này, những người khác có vấn đề hay không? Những tài liệu thật sự mà bọn họ muốn tìm được giấu ở trong kho số liệu của người nào?
Cái này thì không biết được rồi.
“Tín hiệu này thuộc về tính chất công cộng.” Cố Yến nói, “Tất cả mọi người ở tầng một điều sử dụng tín hiệu gốc này.
Nhưng mà như thế cũng có chỗ tốt.”
Yên Tuy Chi hỏi: “Chỗ tốt ở đâu?”
“Tín hiệu gốc được dùng công cộng, ở mức độ nào đó mà nói, kho số liệu của những người tầng một đều có sự liên kết.”
Đây là Cố Yến được người bạn chuyên gia kia giải thích cho khi xử lý một vụ án, vì để biết rõ ràng lý luận trong đó, thậm chí hắn còn hỏi thăm rất kĩ càng.
“Nói cách khác, nếu như có thể khống chế một quang não nào đó ở tầng một, sẽ có biện pháp thông qua nó để liên kết với kho số liệu của những người khác, từ đó tìm ra thứ chúng ta muốn?”
Cố Yến khẽ gật đầu: “Trong văn phòng của Fizz có hai quang não công cộng.”