Edit: Bonnie
Cùng lúc đó, trong văn phòng.
Yên Tuy Chi không tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình nữa, vì cảm giác nhức đầu lại nặng hơn một chút.
Anh đẩy một góc màn cửa sổ ra để di chuyển lực chú ý cho mình, kết quả ánh mắt liền dừng lại ở lối vào bãi đỗ xe.
“Cố Yến.” Yên Tuy Chi nhìn chằm chằm cửa vào bãi đỗ xe, khẽ nói, “Thiết bị phân biệt thân phận ở cổng bãi đỗ là điều khiển bằng cảm ứng đúng không, lúc chờ thì có đèn màu gì?”
“Màu xanh.” Cố Yến hỏi, “Làm sao?”
“Không có việc gì, nhìn thấy bên kia có ánh sáng màu xanh nên mới hỏi một chút.” Yên Tuy Chi nói.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hướng kia.
Vì vấn đề góc độ nên không có cách nào trực tiếp nhìn thấy lối vào bãi đỗ xe, nhưng có thể nhìn thấy một loạt hoa cỏ được trồng bên cạnh cửa vào.
Trên cành lá của một khóm trong cùng mơ hồ lóe lên ánh sáng đỏ.
Có người đã đi vào.
Cho nên thiết bị phân biệt thân phận ở bãi độ xe đang chuyển đổi trạng thái, còn chưa chuyển về thời điểm chờ.
Yên Tuy Chi buông rèm cửa sổ xuống, quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc.
“Cậu cứ tiếp tục.” Anh vỗ vỗ bả vai Cố Yến, đảo mắt qua mặt bàn.
Vì để di chuyển lực chú ý cho bớt đau đầu, cốc cà phê trong tay anh đã thấy đáy, ngược lại là Cố Yến vẫn luôn bận bịu, chỉ uống hai hớp cà phê liền đặt xuống, đến bây giờ vẫn còn rất đầy.
Anh bình tĩnh tráo đổi, cầm lấy cái cốc của Cố Yến đi tới cửa.
Nhưng đi đến một bên cửa phòng làm việc, anh lại không có ý muốn mở cửa ra.
Cứ cầm cốc cà phê ung dung chờ ở đó.
Ánh mắt quét một vòng dọc theo khe cửa, cuối cùng rơi vào trên tay cầm.
Hành động này của anh thật sự khiến người ta không nghĩ ra.
Cố Yến không ngừng ngón tay, hỏi anh một câu: “Sao lại đứng cạnh cửa?”
Yên Tuy Chi cầm cái cốc trong tay, lại uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: “Chờ.”
“Chờ cái gì?”
Chờ xem đối phương có nhãn lực độc đáo hay không.
Nếu như chạm mặt trong lúc Cố Yến giải quyết kho số liệu, vậy anh có thể cố kéo hai câu cùng đối phương, kéo tới lúc đối phương không dùng được đầu óc nữa mới thôi.
Nhưng nếu như chạm mặt trước khi hoàn thành tìm kiếm…
Ngoài cửa.
Fizz nhìn ánh sáng bên trên mũi dép, đôi mắt xoay tròn.
Cô dừng lại mấy giây, bỗng nhiên đặt sữa chua trong tay lên trên bồn hoa ở một bên, lại lấy ra mấy thứ đồ từ trong túi xách của mình.
Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy chốt cửa.
…
Tiến độ tìm kiếm %
Lò xo trong cửa nhẹ nhàng bắn ra, vang lên một tiếng.
Đến rồi!
Yên Tuy Chi híp mắt lại, đưa tay hất cà phê ra ngoài.
Đây có lẽ là thời khắc trình diễn đỉnh cao của một vị viện trưởng nào đó, cùng lúc hất cà phê ra, anh còn túm lấy cánh cửa, ngăn cản con đường đối phương đi vào.
Nhìn qua, việc này giống như là bị người ngoài cửa làm cho giật mình, phải chống lên khung cửa khó khăn lắm mới phanh lại được.
Quỷ cũng không biết anh đã đợi mấy giây.
Nhưng người bên ngoài cũng không phải ăn chay, Yên Tuy Chi còn chưa thấy rõ người tới là ai, một thứ đồ không biết là cái gì đã thọc tới, còn chưa đâm đến da đã cảm thấy tê dại.
Yên Tuy Chi nhanh tay lẹ mắt túm lấy gân tê trên cổ tay đối phương.
Thứ đồ đâm tới lỏng lẻo trong nháy mắt, rơi xuống trên mặt thảm, im ắng lăn hai vòng.
Người kia “A —” lên một tiếng.
“Cô Fizz?” Yên Tuy Chi nghe thấy âm thanh này, lập tức sửng sốt.
Ngoài cửa Fizz cầm lấy cổ tay, cũng sửng sốt: “Nguyễn?!”
Trong một nháy mắt như vậy, trong nét mặt ngạc nhiên của cô còn có một ẩn ý khác.
Nhưng không đợi Yên Tuy Chi tìm tòi, cô đã cúi đầu “ai ui ai ui” lắc lắc cái cổ tay tê dại.
“Xoa bóp chỗ này một lúc là được.” Có quen nhau thì cũng là phụ nữ, không thể tùy tiện chạm tay, Yên Tuy Chi chỉ vị trí trên cổ tay mình cho cô, sau đó lại hỏi: “Cà phê có bắn lên người cô không?”
“Không, tôi không đi giày cao gót nên rất nhanh nhẹn, cơ bản đều bị hất xuống mặt thảm, chỉ có tay hơi tê thôi.” Fizz đau khổ lườm anh: “Sao cậu lại ra tay nặng như vậy? Sờ vào công tắc điện cũng có mức độ này.”
Yên Tuy Chi: “Xin lỗi, vừa mở cửa đã có cái gì đâm tới, phản ứng theo bản năng thôi.
Suýt nữa tôi còn tưởng là có trộm, mà là tên trộm mang theo hung khí, còn đang nghĩ là có cướp bóc đây, nên mới không chú ý cường độ ra tay.”
Thật ra lời này của anh có tính dẫn hướng trên tâm lý, câu nói “còn tưởng là có trộm” này đã tự liệt mình vào hàng ngũ “có lí do không phải là trộm”, cho Fizz một ám chỉ.
Ngay sau đó, anh vẩy vẩy góc áo sơ mi bất hạnh bị dính cà phê, khó hiểu hỏi: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Quả nhiên, khí thế của cô Fizz đã hơi yếu đi, ngượng ngùng nói: “Tôi để quên đồ ở đây, hơn nữa còn có một ít chuyện chưa làm xong.
Ban đầu tôi đã định đi ngủ rồi, chợt nhớ tới cũng không ngủ được, liền dứt khoát chạy tới, lại thêm…” Fizz vô ý thức giải thích một câu, bỗng nhiên dừng lại.
Yên Tuy Chi: “Hửm?”
Fizz: “… … …”
Ài không phải chứ, hình như đây là phòng làm việc của tôi mà.
Tôi xuất hiện ở đây không phải là điều đương nhiên sao? Vì sao lại có cảm giác vào nhầm lãnh địa của người khác vậy?
Trong lòng cô Fizz cực kì buồn bực.
Trái lại người thật sự vào nhầm lãnh địa của người khác này… thế mà lại vô cùng thản nhiên.
Đạo lý gì vậy?
Cô đang muốn há miệng nói gì đó, Yên Tuy Chi lại xoay người nhặt “hung khí” cô làm rơi lên.
Vật kia rất giống một cái bút máy đầu tròn, chỉ là to và ngắn hơn chút.
Trong đó có một đầu phát ra ánh sáng xanh đậm, cho dù không chạm đến da, tới gần cũng sẽ có một cảm giác tê dại tóc gáy dựng lên.
“Bút điện phòng thân?” Yên Tuy Chi đóng chốt mở lại, trả lại cho Fizz.
Thật ra thứ này không khác dao là mấy, chỉ là có thể bỏ túi, tính nguy hiểm thấp hơn.
Có một số người lúc đi đường một mình vào ban đêm sẽ mang theo một cái.
Nếu dùng thật, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đâm một cái là choáng một cái.
Fizz nhận lấy bút điện, lại thả mấy thứ vừa lấy ra vào trong túi.
Bao gồm nắm đấm gấu(), móng sắt, còi báo động bỏ túi, phun sương phòng thân, bút ghi âm…
() Nắm đấm gấu:tải xuống
Yên Tuy Chi: “… Có phải tôi cũng phải cảm thấy may mắn là mình miễn cưỡng được cho là nhanh nhẹn, nếu không tháng này đều phải ở trong Xuân Đằng không?”
Hơn nữa tại sao còn có cả bút ghi âm vậy?
Khí thế của cô Fizz lại thấp thêm mấy phần, “Lúc tôi mở cửa, trông thấy trong khe cửa có ánh sáng, tôi cũng coi là…”
“Tên trộm kia bật đèn sáng lúc làm chuyện xấu, định phát sóng trực tiếp?” Yên Tuy Chi cười nói.
“Đúng thế.” Fizz nhẹ gật đầu.
Lượn quanh hai vòng, cô đã sắp quên mình muốn hỏi điều gì, cũng may cuối cùng lại nghĩ tới: “Sao cậu lại ở tầng một? Cố đâu?”
Vì có quan hệ tốt, cô cũng không nói thẳng cậu đến phòng làm việc của tôi làm gì, mà là uyển chuyển một chút.
Ai ngờ Yên Tuy Chi quay đầu chỉ chỉ vào trong văn phòng, “Thầy Cố? Ở bên trong kia.”
Fizz: “…”
Được lắm, chiếm địa bàn còn dẫn theo cả đồng bọn.
Tiến độ tìm kiếm %
Yên Tuy Chi nói: “Hai ngày nay máy thông minh của tôi xảy ra chút vấn đề, kho số liệu bị khóa.”
Anh nói rồi thuận tay mở màn hình ra, lướt nhanh qua mười giao diện cảnh cáo an toàn một chút, để Fizz nhìn thấy những dấu chấm than màu đỏ nhìn thấy mà giật mình kia.
“Kho số liệu bị khóa?” Fizz nghe vậy thì nhíu mày lại, cô hơi suy nghĩ một lát, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, cô khẽ động ánh mắt, nhìn về phía Yên Tuy Chi hỏi, “Làm sao đang yên đang lành lại bị khóa? Điều tra chưa? Tôi làm hành chính nhân sự tiếp xúc với những chuyện khá phức tạp, trước kia trong sở hình như cũng có kho số liệu của ai đó bị khóa, là bởi vì quấy nhiễu từ xa?”
Cô vừa nói vừa khoát tay: “Đương nhiên, lần kia chỉ là nghe nói.
Mấy năm nay có vài người nghi thần nghi quỷ, chỉ thích dùng thủ đoạn lưu manh này.”
“Đang điều tra, cái khác còn tốt, chỉ sợ bị trồng virus hoặc là cái gì khác, dẫn đến tư liệu bị tiết lộ.” Yên Tuy Chi nói xong thì chỉ vào trong văn phòng, “Trước đó lúc tìm kiếm hồ sơ, cô mở cho tôi không ít quyền hạn.
Tôi nghĩ, cảm thấy đóng những quyền hạn này vào vẫn tốt, đỡ bị lấy trộm.”
Yên Tuy Chi nói dối còn chẳng thèm chớp mắt, huống chi những gì anh nói cũng không tính đều là nói dối, ít nhất có thêm vào mấy tình huống thật, bốn bỏ năm lên tạo ra một lí do chân thực.
“Quang não của thầy Cố không quản lý được hành chính bên cô, chỉ có thể xuống mượn máy dùng chung để che số truyền tin của tôi lại trước đã.”
“À—” Fizz hiểu ra, “Chẳng trách, tôi còn nghĩ sao hai người không thể chờ đến ngày mai.”
“Đêm dài lắm mộng.” Yên Tuy Chi nói.
Fizz khẽ gật đầu, nhấc chân tiến vào văn phòng.
Từ vị trí của Yên Tuy Chi, có thể vượt qua tường kính mờ nhìn thấy một góc bên trong văn phòng—
Trên màn hình quang não, thanh tiến độ cuối cùng đã nhảy một cái, biến thành %.
Giao diện chuyển đổi thành trạng thái hoàn thành tìm kiếm, sau đó lấy tốc độ cực nhanh cho ra một đống thông tin, phía trên là các loại tài liệu mục tiêu đã được rút gọn và ghi chú.
Cố Yến lựa chọn dẫn xuất toàn bộ, chuyển đến trên máy thông minh vẫn chưa được đăng kí của chủ nhà.
Giao diện quang não lại lóe lên:
Tốc độ gửi đi %
Cố Yến: “…”
Yên Tuy Chi từ xa trông thấy lại có thêm một thanh tiến độ, đầu càng đau hơn.
Tốc độ gửi đi %
Fizz treo áo khoác và túi xách lên mắc áo.
Cô chỉ cần lại quay người lại, vòng qua một bàn làm việc trợ lý, là có thể trông thấy phía bên trong phòng, thanh tiến độ đặc biệt rõ ràng kia sẽ lọt vào trong mắt của cô.
Tốc độ gửi đi %
Fizz mở điều hòa độ ẩm, đang muốn đi đến giữa phòng, Yên Tuy Chi bỗng nhiên gọi cô một tiếng, “Cô Fizz.”
“Hả?” Cô xoay đầu lại.
Yên Tuy Chi chỉ chỉ sang bồn hoa một bên: “Cô để quên sữa chua.”
“À đúng rồi! Suýt nữa thì quên!”
Tốc độ gửi đi %
Fizz đi trở về cạnh cửa, nhận lấy sữa chua từ trong tay Yên Tuy Chi.
Lần này, lại không có lý do gì để ngăn cản cô nữa.
Huống hồ lại đến hai lần, cho dù cô không nhìn thấy cái gì thì cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Cố Yến cau mày, gõ lên bàn phím.
Đêm nay Fizz không đi giày cao gót, lúc đi không phát ra những tiếng vang lanh lảnh nữa, nhưng vẫn có thể nghe thấy bước đi của cô càng ngày càng gần.
Tốc độ gửi đi %
Tốc độ gửi đi %
Trong nháy mắt con số nhảy thành , lúc này Cố Yến mới tắt chương trình, xóa bỏ vĩnh viễn.
…
Lúc Fizz đi đến giữa văn phòng, bên trên quang não công cộng, quả nhiên giao diện hành chính đã mở ra, Cố Yến đeo tai nghe, không nhanh không chậm nhìn vào giao diện quản lý thực tập sinh tên là “Nguyễn Dã”.
Còn giao diện quyền hạ bên cạnh đỏ rực, toàn bộ bị hắn cưỡng ép đóng lại.
Mười phút sau, Yên Tuy Chi và Cố Yến lên trên tầng.
Fizz hàn huyên với bọn họ một hồi, uống xong một bình sữa chua, ở văn phòng dưới tầng bắt đầu xử lý việc gấp.
Hai người vừa vào cửa chưa đầy một lát, người bạn chuyên gia của Cố Yến liền gọi điện đến.
“Vẫn là giao lưu với cậu là thoải mái nhất, cho dù là mấy giờ cậu đều có mặt, rốt cuộc cậu có đi ngủ hay không? Hay là trí tuệ nhân tạo đang mô phỏng ra vậy?” Người bạn kia trêu.
Cố Yến: “Có chút việc, tăng ca ở văn phòng một lát.
Thuận tiện thử nghiệm thứ học được từ cậu một lần.”
“Cái gì?”
“Liên kết với kho số liệu của tín hiệu gốc.” Cố Yến nói, “Gọi làm gì thế?”
“À! Đúng! Tôi nhớ ra rồi.” Người bạn kia nói, “Vụ án gần đây của cậu đúng là phức tạp, cái gì cũng phải thử.
Kiểm tra xong có hiệu quả thế nào?”
Cố Yến tóm tắt quá trình một chút.
Người bạn kia đầu tiên là tán đồng “ừ” vài tiếng, nghe đến cuối cùng thì ngắt lời: “Chờ một chút, cậu xóa dấu vết đi kiểu gì?”
“Theo cậu nói, chọn xóa vĩnh viễn.”
“Chỉ chọn xóa vĩnh viễn?”
Cố Yến nghe ra ý ngoài lời nói của hắn ta, nhíu mày lại: “Ngoại trừ cái này còn có dấu vết nào nữa sao? Lần trước cậu không nhắc đến.”
Người bạn kia ngượng ngùng nói: “Đúng, lần trước tôi quên mất cái đó.
Sau khi xóa vĩnh viễn, theo lý thuyết là không còn dấu vết nào, nhưng có một phần nhỏ quang não khá là có bệnh, nó sẽ ghi chép lại hành động gỡ vĩnh viễn cuối cùng của cậu ra, bên trong sẽ có một chút thông tin cặn kẽ, ở ngay trong nhật ký vận hành.”
Yên Tuy Chi tựa ở bên cạnh bàn, trêu chọc chậu trúc thường xanh của Cố Yến.
Tiếp đó vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện mặt luật sư Cố còn xanh hơn cả chậu trúc.
“Sao thế?” Anh cực kì tự giác lấy một cái tai nghe khác từ trong túi quần tây của Cố Yến, đeo lên trên tai mình, bám lấy bả vai Cố Yến quang minh chính đại nghe lén.
Bên trong tai nghe, người bạn kia vẫn đang bổ sung: “…Không có việc gì, thật ra dấu vết cũng sẽ không lưu quá lâu.
Có người vừa mở quang não thích xem xét nhật ký vận hành cùng ngày, mới dễ dàng phát hiện ra, không xem thì không sao, ngày thứ hai liền tự động đổi mới biến mất.”
Nói xong một câu, hai vị luật sư đều tái mặt.
“Cô Fizz có thói quen này không?” Yên Tuy Chi dùng ngón tay gõ gõ mặt Cố Yến, hỏi bằng giọng cực thấp.
“…Có.”
Hơn nữa không chỉ tra quang não của chính cô, mà còn có cả hai quang não công cộng kia nữa.
Cố Yến dám đánh cược, sau khi bọn họ lên tầng, chuyện thứ nhất mà cô Fizz làm nhất định là mở quang não công cộng ra, nhìn nhật ký vận hành một lần.
Đây là thói quen của đám hành chính nhân sự ở luật sở.
Nói cách khác, nếu như bọn họ không may mắn, chẳng mấy chốc Fizz sẽ phát hiện ra vừa rồi bọn họ đã làm những gì.
Cùng lắm là qua mấy phút nữa…
Người bạn kia là một thiên tài ở phương diện máy thông minh, nhưng đại khái ở trong phương diện nhìn mặt mà nói chuyện lại tương đương với phôi thai.
Hắn ta không chú ý tới sự trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông bên phía Cố Yến, lại nói: “À đúng rồi, tôi tìm cậu để nói một chuyện khác.
Không phải lúc trước cậu nói lúc tra ra tín hiệu gốc, dưới số mã tín hiệu gốc có thêm một dấu sao đúng không? Tôi không tìm được bản nháp gốc, cho nên vừa rồi đã thử thí nghiệm trong những trường hợp khác nhau rất nhiều lần, mới hiểu rõ ý nghĩa của dấu sao này.”
“Có ý gì?”
Người bạn kia nói: “Dấu sao này biểu thị người gửi tin đi đã ngụy trang hai lần, bao gồm cái gốc và lớp ngụy trang thứ hai, tất cả có ba tầng tín hiệu gốc.
Nhưng ở trước các cậu, đã có người phí sức giải trừ tầng ngụy trang đầu tiên, lúc này nếu có người tìm được thì sẽ thoải mái hơn.”
“Ý của cậu là… có người đang giúp chúng tôi?”
“Cũng không chắc.
Có lẽ người đó cũng không biết các cậu đang làm cái gì, nhưng giống như các cậu, người đó cũng muốn khiến người quấy nhiễu kia bị lộ ra.
Nhưng mà người đó không làm kỹ thuật, chỉ có thể động tay chân đơn giản, lặng lẽ giảm tính bí mật của người quấy nhiễu kia xuống.”
“Có thể giải trừ tầng ngụy trang thứ nhất, tại sao không phải là làm kỹ thuật?”
Người bạn kia cười ha ha: “Bởi vì không phức tạp như vậy, chỉ cần có cùng mạng lưới tín hiệu gốc là rất dễ dàng làm được, biết một chút kỹ thuật da lông là được, quan trọng là ở chỗ quyền hạn.”
Cùng tín hiệu gốc?
Biết một chút da lông?
Quyền hạn cao?
Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn nhau, gần như đồng thời nghĩ đến một người.
Một phút sau, bọn họ lại đứng trong văn phòng hành chính nhân sự tầng một lần nữa.
Tường kính mờ chia văn phòng thành hai không gian, phòng bên trong lóe lên ánh đèn màu lạnh thoải mái dễ chịu, tăng ca làm việc trong đêm không thể thích hợp hơn.
Màn hình quang não của Fizz và một quang não công cộng đều lóe lên, hai bên đều là giao diện nhật ký vận hành.
Ghi chép tình hình sử dụng xuất hiện từng chút một.
Con trỏ chuột dừng lại ở bên trên một nhóm trong đó.
Mà cô Fizz đang ngồi ở trước quang não công cộng, mái tóc dài xoăn xõa tung, một bên vén ra sau tai, để lộ chiếc khuyên tai khoa trương lại xinh xắn.
Mọi người đều biết, cô nàng cao gầy xinh đẹp, tính tình thẳng thắn này có quan hệ rộng nhất Nam Thập Tự.
Luật sư và đối tác, luật sư và trợ lý, đối tác và trợ lý, trong những quan hệ khác nhau này luôn có một quan hệ do cô làm môi giới.
Cô biết rất nhiều thứ, cực kì nhiệt tình với các loại tin tức, có thể được coi là người lão luyện nhất trong lớp người trẻ tuổi ở Nam Thập Tự.
Thủ tục thông tin của thực tập sinh phải qua tay của cô, luật sư và học sinh muốn xin đủ loại quyền hạn đều do cô quyết định có được hay không.
Nếu quả thật có một người như vậy, có thể lặng lẽ động tay chân trong nội bộ Nam Thập Tự, giúp đỡ một chút việc, đồng thời sẽ không để cho người khác cảm thấy bất ngờ, cũng sẽ không dẫn đến quá nhiều sự chú ý không cần thiết…
Trừ cô ra không còn ai khác nữa.