Edit: Bonnie
Yên Tuy Chi tỉnh lại mấy lần.
Ban đầu Lâm Nguyên và những nghiên cứu viên kia còn không tin, về sau tận mắt thấy lại không nhịn được cảm thán: Ý chí của một vài người thật sự mạnh đến mức đáng sợ.
Rõ ràng số liệu bệnh lý kiểm tra ra không hề chuyển biến tốt đẹp.
Rõ ràng đoạn gen bá đạo kia còn đang quấy phá, thậm chí càng ngày càng mạnh hơn.
Rõ ràng biến chứng xuất hiện liên tục báo động đỏ…
Thời gian Yên Tuy Chi tỉnh lại lần này dài hơn lần kia, từ vài giây đồng hồ đến mấy phút…
Một lần dài nhất là gần nửa giờ, cho đến khi nghiên cứu viên đi lên thay thuốc mê, cất lồng vô khuẩn đi, anh cũng không hề nhắm mắt lại.
Lâm Nguyên ở phòng thí nghiệm dưới tầng, nhìn số liệu trên màn hình thiết bị, căn bản không tưởng tượng ra được rốt cuộc người này duy trì sự tỉnh táo kiểu gì.
Trong lúc đó Laura có đi gặp Yên Tuy Chi một lần, nhưng cô không thể ở lâu trong phòng bệnh được.
Cô vừa nhìn thấy đôi mắt đen láy vẫn mang theo ánh sáng dịu dàng của viện trưởng, liền không cầm được nước mắt.
Cô sợ một là mình khóc sẽ ngập phòng bệnh, hai là không muốn quấy rầy Yên Tuy Chi nghỉ ngơi, ngồi một lát liền vuốt mắt vội vàng rời đi, đến chỗ Younis tìm việc làm.
Joe tiểu thiếu gia không đến nỗi rơi nước mắt, hắn ta sợ Cố Yến mệt nhọc quá độ, đúng là đã ngây người gần nửa ngày ở phòng bệnh.
Vốn dĩ hắn ta định đóng quân ở chỗ này mấy ngày, lại không ngờ gặp phải một chút phiền phức ngoài ý muốn —
Lúc hắn ta dẫn Kha Cẩn ra vườn hoa bệnh viện hóng gió, Kha Cẩn không biết bị cái gì kích thích, phát bệnh mà không có dấu hiệu nào.
Lần này rất mãnh liệt, Joe không còn cách nào khác mới bảo người ta mở một phòng bệnh đặc biệt, tạm thời sắp xếp Kha Cẩn ở đó.
Vừa trấn định vừa di chuyển lực chú ý, bận rộn thật lâu cũng không thấy hiệu quả.
: trưa hôm nay.
Phòng nhận người bệnh trong vụ án ông lắc đầu thông báo lại có ông lão rơi vào trạng thái nội tạng suy kiệt, tính cả nhóm người trước đó, tình hình thực sự không hề lạc quan.
Thông báo bệnh tình nguy kịch gần như cứ mấy phút lại phát ra bên ngoài một lần, độ chú ý lại của truyền thông lại nâng thêm một bậc thang.
Yên Tuy Chi, Kha Cẩn, ông lắc đầu…
Dưới áp lực gấp ba lần, Lâm Nguyên và toàn bộ đoàn đội của hắn ta rất giống đang ngồi bên trên thùng thuốc nổ, ai nấy đều căng cứng thần kinh, không khí trong phòng thí nghiệm nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Cố tình vào lúc này, thí nghiệm mô phỏng được bọn họ gửi gắm niềm tin đã xảy ra chút vấn đề, kết quả thí nghiệm nhảy vọt giữa hai thái cực, từ đầu đến cuối không thể cho ra một giá trị ổn định.
: chiều.
Thiết bị thí nghiệm mô phỏng đột nhiên phát ra một tiếng cảnh báo thật dài, trên màn hình đã nhảy ra kết quả cuối cùng —
Thí nghiệm mô phỏng chờ đợi một ngày một đêm chính thức tuyên bố thất bại.
Vốn dĩ là một con đường hy vọng lớn nhất, lại bị phá hỏng ở chỗ này.
Trong nháy mắt kết quả thí nghiệm nhảy ra, không nói giỡn, toàn thể nghiên cứu viên trong đội của Lâm Nguyên suýt nữa cùng nhau mở cửa sổ nhảy xuống.
Bọn họ chọn gánh nặng nhất hiện nay, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không có ai biết, tất cả đều làm trong im lặng.
Bọn họ có thể chấp nhận mình sa sút hoặc ảo não, lại không có cách nào trơ mắt nhìn những người bệnh đang hãm sâu trong ốm đau kia mất đi hy vọng trong sự im lặng này.
Một tiếng sau, chủ nhà Mervyn · White chạy đến bệnh viện Xuân Đằng, tính cả một nhóm nghiên cứu viên mà Eweth điều động khẩn cấp, cùng nhau gia nhập đội ngũ thí nghiệm của Lâm Nguyên.
“Chú tóc bím, phương án trước kia chú từng đề cập qua có thể sẽ phải bắt đầu dùng một lần nữa rồi.” Lâm Nguyên bày một loạt bản thảo nghiên cứu lên trên màn hình, nói với Mervyn · White: “Chính là cái mà hai mươi năm trước đội các chú đã từng muốn dùng, lợi dụng năng lực phục hồi của chim xám để đảo ngược lại gen bị bệnh.”
Phiền toái lớn nhất của phương án này không phải ở bản thân nghiên cứu, mà ở chỗ kết quả.
Nó không thể chỉ dựa vào thí nghiệm giả lập, cuối cùng nhất định phải trải qua ít nhất một vòng kiểm tra trên cơ thể sống, mới có thể chân chính ứng dụng lên những bệnh nhân kia.
: chiều, lúc ánh sáng lại nặng nề ngả về tây, phương án thí nghiệm hoàn chỉnh đã được xác nhận, đoàn đội với đông người đông sở trường hơn lại vùi đầu vào trong nghiên cứu tranh đoạt từng giây một lần nữa.
Trong lúc chờ đợi phản ứng nào đó, Mervyn · White nhìn xem hình ảnh phản ứng biến hóa mạnh mẽ ở trên màn hình, trong nháy mắt hơi mất tập trung.
Không biết ông ta nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên thấp giọng hỏi Lâm Nguyên: “Thằng nhóc ngu ngốc kia đâu?”
Trong đầu Lâm Nguyên chứa đầy các loại biểu đồ gen và phản ứng sinh vật, suýt nữa không kịp phản ứng “thằng nhóc ngu ngốc” trong miệng ông ta là ai.
Hắn ta cầm bút điện tử, sửng sốt mấy giây, mới “a” một tiếng, nói: “Jacques sao? Lúc trước cậu ta bề bộn nhiều việc, hình như dự án nghiên cứu trong tay rất khẩn cấp, không biết đã thức bao nhiêu ngày đêm.
Hôm đó lưu số liệu xong liền trở về, xin nghỉ mấy ngày, gần đây cũng không tới bệnh viện.”
Mervyn · White nhẹ nhàng lên tiếng, qua nửa ngày mới nói: “Vậy nó không tham gia dự án này được rồi.”
“Chỉ sợ như thế.”
Một giây đó, Mervyn · White không biết trong lòng có cảm giác gì.
Ông ta có một chút tiếc nuối.
Bởi vì thời khắc kề vai chiến đấu giành giật từng giây này, có lẽ cả đời chỉ có một lần, bỏ qua sẽ không có nữa.
Ông ta nghĩ, tên nhóc ngu ngốc Jacques kia luôn luôn si mê với những thứ này, càng là việc khó khăn phiền phức, hắn ta càng muốn thử.
Không thể tham gia, thực sự rất đáng tiếc.
Nhưng cùng lúc đó, ông ta lại có một chút vui mừng.
Nếu như có thể, ông ta hy vọng đứa con nuôi mà mình nhìn nó lớn lên kia sẽ vĩnh viễn không cần dính vào những chuyện phức tạp hỗn loạn này.
giờ đêm hôm ấy.
Kha Cẩn được tiêm thuốc an thần lần thứ ba đã chậm rãi ổn định lại, cả một buổi sáng tra tấn đã tiêu tốn sức lực vốn cũng không có nhiều của cậu ta, cậu ta làm ổ trong một góc phòng bệnh, chống cằm lên đầu gối, yên lặng nhìn chằm chằm điểm trắng nào đó trên mặt thảm, cuối cùng ngủ thiếp đi trong sự mỏi mệt.
Joe vẫn luôn trấn an cậu ta cũng được thở dài một hơi, hắn ta tìm một cái chăn nhẹ nhàng trùm lên Kha Cẩn, đưa về trong xe.
Lại uống hơn nữa chai nước làm dịu cổ họng mệt mỏi, lúc này mới vội vàng lên tầng chào hỏi một tiếng với Cố Yến.
Cố Yến tựa ở đầu giường của Yên Tuy Chi miễn cưỡng ngủ một giờ, lúc này đang vuốt mũi làm mình tỉnh táo lại.
Nghe thấy Joe nói thì hỏi một câu: “Vì sao đột nhiên cậu ta lại phát bệnh, cậu đã tìm nguyên nhân chưa?”
“Lúc ấy giật nảy mình, chỉ lo trấn an cậu ấy.” Joe mệt mỏi lắc đầu nói: “Không chú ý được những thứ khác, đến khi nghĩ lại thì đã không tra được cái gì.”
Hắn ta cẩn thận nhớ lại, có chút sa sút tinh thần nói: “Có lẽ là bởi vì có con chim xám vừa vặn đậu trên đài phun nước trong vườn hoa? Trước kia cậu ấy đã bị những con chim này kích thích mấy lần.
Lúc ấy trong vườn hoa còn một bệnh nhân bị bệnh nặng đột nhiên co quắp, dáng vẻ có chút dọa người, chắc là đã kích thích đến thần kinh của cậu ấy.
Nhưng mà bản thân chúng tôi cũng hù dọa không ít người, Kha Cẩn bỗng nhiên phát bệnh, tôi phản ứng chậm một bước, mấy bệnh nhân trong phòng bệnh mở cửa sổ thông khí đều sợ hãi đóng cửa sổ lại.”
Joe cười khổ một tiếng, còn nói: “Được rồi, không nói những thứ này nữa.
Tôi chỉ đến nói với cậu một tiếng, tôi đưa Kha Cẩn về khách sạn trước, tối nay tôi lại tới.”
Joe rời đi không bao lâu, Yên Tuy Chi lại tỉnh.
Lần này không giống trước đó lắm, hơn nửa ngày trôi qua, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn lộ ra một cảm giác mê man không tỉnh táo, tựa như một tầng sương mù phủ lên mặt hồ tĩnh lặng.
Anh nhìn chằm chằm Cố Yến hơn nửa ngày, bỗng nhiên cau mày chôn mặt vào trong gối, nắm lấy ngón tay Cố Yến lắc mấy lần.
Cái tay kia đã tái nhợt đến mức gần như không có sức sống, chứ đừng nói đến dùng sức gì.
Qua một hồi lâu, Cố Yến mới phản ứng được, Yên Tuy Chi đang đẩy hắn, có vẻ muốn bảo hắn đừng ngồi ở bên cạnh anh nữa, mà rời khỏi phòng bệnh đi.
Vì sao?
Phát hiện này khiến Cố Yến sửng sốt thật lâu, mãi cho đến khi hắn cảm giác được tay Yên Tuy Chi bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn run lên.
Loại run rẩy này giống như là không thể ức chế, cùng với từng cơn lạnh lẽo và mồ hôi lạnh tuôn ra.
Yên Tuy Chi cong lại bả vai căng cứng, chỉ trong nháy mắt, cái sơ mi kia đã ướt đẫm.
Anh mím chặt bờ môi tái nhợt, từ từ nhắm hai mắt cau mày, hơi thở vừa nặng vừa gấp.
Đây là dáng vẻ Yên Tuy Chi chưa hề bộc lộ qua, thật ra anh luôn cứng rắn từ trong xương cốt, có đau hơn nữa cũng có thể chống đỡ được, không rên một tiếng.
Sự run rẩy không thể khống chế được như bây giờ, trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt Cố Yến liền ý thức được, anh không phải là đau.
Mà tình trạng nghiện thuốc do đoạn gen kia đưa đến rốt cuộc đã phát tác.
Cố Yến đập mạnh lên trên chuông báo, không biết là nghiên cứu viên nào ở dưới tầng nghe máy, alo một tiếng, giọng nói kia rõ ràng không phải Lâm Nguyên, hắn lại hoàn toàn không nghe ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bác sĩ Lâm, đi lên một chuyến!”
Hắn vuốt phẳng ngón tay gần như bật máu của Yên Tuy Chi, nhét tay vào để anh nắm lấy, sau đó lại cảm nhận được Yên Tuy Chi đang từ chối một lần nữa
Yên Tuy Chi động đậy bờ môi mấy lần, giọng nói lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Cố Yến cúi đầu, miễn cưỡng phân biệt ra được mấy chữ từ trong hô hấp dồn dập của anh.
Yên Tuy Chi nói: “Có chút chật vật… Đừng nhìn…”
Trong nháy mắt này, Cố Yến đau lòng đến mức giống như có ai đó đang không khách khí rạch một vết ở trong tim vậy.