Ánh mắt của Brewer · Manson vượt qua chỗ ngồi, từ đầu đến cuối rơi vào trên người Yên Tuy Chi.
Đối với vị con trai trưởng nhà Manson này, Yên Tuy Chi không tính là quen thuộc, cũng không phải là hoàn toàn xa lạ. Bọn họ từng có hai lần trực tiếp đồng thời xuất hiện, một lần là ở tiệc rượu tổ chức ở nhà một luật sư già, hai người có cụng ly một lần. Một lần là trong một vụ án tử liên quan tới một vị thẩm phán, trước khi thẩm tra lấy được chứng cứ có lợi cho đương sự, hai người có hàn huyên mấy câu xã giao.
Cho dù giao thoa nhạt nhẽo như vậy, cũng có thể cảm giác được rõ ràng Brewer · Manson không chỉ không giống về ngoại hình với George · Manson, tính cách cũng hoàn toàn khác nhau, là một nhân vật tốt nhất chớ gây phiền toái.
Mặc dù Yên Tuy Chi đứng đối diện với Cố Yến, nhưng dư quang lại chú ý tới động tĩnh của Brewer · Manson.
Loại khác biệt chút xíu này, Cố Yến có thể cảm thấy được.
“Đang nhìn ai?” Cố Yến hơi rũ mắt nhìn anh.
Yên Tuy Chi, “Brewer · Manson, anh ta vẫn nhìn sang bên này. Thầy Cố, có chút dáng vẻ của một người thầy được không, dựa theo tình huống bình thường cậu nên an ủi thực tập sinh bị không trâu bắt chó đi cày này một chút chứ.”
Lúc nói câu này anh đè giọng lại rất thấp, những người khác không nghe được. Từ góc độ xa một chút, anh giống như là bởi vì khẩn trương mà nói lải nhải, nhưng lại sợ bị những người khác trong tòa án nghe thấy…
Bất kể nói thế nào, tóm lại giả bộ gặp quỷ rất giống.
Cố Yến bên cạnh càng thán phục với kỹ năng diễn xuất của giáo sư Yên, đáp: “Dựa theo tình huống bình thường tôi căn bản sẽ không có thực tập sinh.”
Hơn nữa một vài người há mồm thầy Cố ngậm mồm thầy Cố có phải quá tự nhiên rồi không?
Yên Tuy Chi bất mãn “xì” một tiếng.
Cố Yến nhìn anh, sau một lúc lâu đột nhiên bình tĩnh nói: “Đây chỉ là một lần ra tòa, bất kể kết quả như thế nào, thành tích kiểm tra của cậu ở chỗ tôi vẫn sẽ được tối đa.” Vừa nói giơ tay lên vỗ nhẹ một cái lên bả vai anh.
Yên Tuy Chi: “…”
Lúc nói câu này, giọng của Cố Yến không cao không thấp, vừa vặn đủ để Brewer · Manson phía sau nghe được đại khái. Hắn nói xong không nhìn Yên Tuy Chi nữa, trực tiếp nghiêng đầu sửa lại điện toán quang và ghế ngồi, chuẩn bị ngồi xuống.
Trong quá trình này, ánh mắt đụng phải Brewer · Manson.
“Luật sư Cố.” Brewer · Manson gật đầu một cái với hắn, cho một sự tiếp đón khéo léo lễ độ nhưng không hề coi là nhiệt tình.
Cố Yến cũng gật đầu một cái, “Ngài Manson.”
“Tôi không biết vị luật sư biện hộ này lại là thực tập sinh của luật sư Cố.” Brewer · Manson lại nói.
“Không phải.” Cố Yến từ chối vô cùng dứt khoát, “Nói chính xác cậu ta là thực tập sinh của ngài Moore, tôi chỉ tạm thay mặt mấy ngày.”
Brewer · Manson vô cùng khách khí cười một chút, trên mặt không nhìn ra anh ta có ý kiến gì đối với những lời này, nhưng trong lòng Yên Tuy Chi và Cố Yến đều biết, những lời này ít nhất để cho anh ta yên tâm một nửa.
Còn về một nửa kia…
Brewer · Manson lại nói đến điểm chính lần nữa, “Lần trước tôi nói có cơ hội nhất định phải mời luật sư Cố nếm thử rượu mới cất ở tửu trang, cậu đến hành tinh Thiên Cầm với thực tập sinh sao không nói một câu, bớt chút thời gian uống vài ly vẫn được nhỉ?”
Lúc nói lời này anh ta mang theo nụ cười khách sáo, nhưng ý ám thị trong lời nói rất đáng để đắn đo.
Theo quy định, luật sư biện hộ và bị cáo không thể tùy ý gặp mặt người nhà của người bị hại, vì để tránh cho việc uy hiếp và tình huống phát sinh. Điểm này Brewer · Manson sẽ không thể không biết, nhưng anh ta lại hời hợt nói muốn cùng Cố Yến gặp mặt uống ly rượu. Chính là để nhấn mạnh Cố Yến không phải luật sư biện hộ, không được nhúng tay linh tinh.
Cố Yến cũng không phải lần đầu tiên giao thiệp với anh ta, vừa nghe liền biết ý. Nhưng với tính tình của Cố Yến, trả lời vẫn là phong cách không lạnh không nóng: “Trên thực tế tôi vừa đến Thiên Cầm hai ngày trước, nếu như không phải đến xem phiên tòa, có thể bây giờ tôi vẫn còn ở bên cạnh bàn ký tên của tòa án trị an khu thứ hai.”
Lời này giống vậy biểu đạt hai ý, một là hắn căn bản không có thời gian đi cùng thực tập sinh, hai là hắn chẳng qua đến nghe phiên tòa theo phép. Tổng hợp mà nói, chính là hắn không có thời gian cũng không có hứng thú giúp thực tập sinh xử lý vụ án này, đều là thực tập sinh tự mình làm.
Một nửa kia của Brewer · Manson cũng buông xuống.
Anh ta cười nói với Cố Yến: “Được rồi, không làm khó dễ cậu nữa, lần tới nhất định phải bớt ít thời gian, mấy chai rượu kia của tôi còn đang chờ cậu.”
“Nhất định.”
Không lâu sau, thẩm phán và luật sư truy tố cũng đến.
Yên Tuy Chi không có ấn tượng gì với thẩm phán, ngược lại là Cố Yến ở sau lưng anh gợi ý đơn giản một chút ——
Vị thẩm phán Luther tóc nửa bạc này còn có chút “quan hệ họ hàng” với Cố Yến và Yên Tuy Chi, lúc còn trẻ ông ta cũng là một luật sư có tiếng ở luật sở Nam Thập Tự Decama, chỉ là làm chừng mười năm thì đổi nghề thành thẩm phán.
“Bây giờ Luther vẫn duy trì liên lạc với một luật sư trong luật sở, bởi vì năm đó bọn họ là đồng sinh, quan hệ cũng không tệ lắm.” Cố Yến nói, “Sau đó còn cùng xuất hiện không ít trong các vụ kiện tụng.”
Giữa luật sư và thẩm phán rất ít khi có quan hệ đặc biệt gần gũi, nhưng cũng sẽ không phải là không hề liên lạc. Dẫu sao đều là học luật, còn có thể là bạn học, thầy trò, học chung trường, dưới vài tình huống sẽ tránh hiềm nghi, nhưng cũng không đến nỗi phải tránh hiềm nghi khắp nơi.
Có một vài luật sư vì để chiếm một chút ưu thế trong phiên tòa mà sẽ nghĩ hết cách tạo quan hệ tốt với thẩm phán, thường thường mở tiệc rượu với nhau. Cho dù không làm như vậy, xử lí vụ án nhiều năm, cũng sẽ có giao tình không sâu không cạn như vậy.
Yên Tuy Chi nghe Cố Yến nói thế cũng không bất ngờ, thuận miệng hỏi một câu, “Ồ, thế sao? Đây là bạn của vị luật sư nào thế?”
Cố Yến: “Hobbs.”
Yên Tuy Chi: “…”
Anh im lặng chốc lát, muốn cười mà không cười hỏi Cố Yến một câu, “Ông này không cưỡng ép cho cậu ăn chứ? Lúc ấy cũng không tìm được ai có thể cho cứu nguy đâu.”
Cố Yến: “…”
Hắn vốn hơi nghiêng người định nói gì đó. Nhưng vừa nghe Yên Tuy Chi nói bậy bạ “ điểm” ra, hắn lại mặt không đổi sắc ngồi ngay người lại, dựa vào trên ghế.
“Thế mà còn không thể nói sao?” Yên Tuy Chi nhướng mày, “Đừng giận dỗi nữa, cậu định nói gì?”
Cố Yến vẫn không có ý định mở miệng.
Yên Tuy Chi buồn cười, “Được rồi, cậu cứ tức đi. Bạn của Hobbs cũng không sao cả, thẩm phán tòa án hình sự ở khu thứ ba cũng chẳng oai phong mấy, ít nhiều còn có vị thẩm phán năm đó mang đến không khí tốt.”
Nhắc tới cái này, Cố Yến ngược lại là nhìn anh một cái.
Liên quan tới vị tiền bối thẩm phán hình sự ngay thẳng không a dua của hành tinh Thiên Cầm kia, rất nhiều học viện pháp luật đều sẽ nhắc đến đôi câu khi dạy học, cho nên dĩ nhiên là Cố Yến biết.
Có lẽ là lời nói vừa vặn thuận mồm, Yên Tuy Chi hiếm thấy nhắc đến những việc mình đã trả qua một lần, “Vụ án đầu tiên mà tôi nhận chính là do vị thẩm phán đó phụ trách, trước khi vào tòa tôi có nhìn thấy ông ấy, theo lễ phép cười một tiếng, nhưng mặt ông ấy vẫn không có cảm giác gì, nhờ phúc của ông ấy mà phiên tòa đầu tiên của tôi không hề khẩn trương.”
Sau đó thì càng chưa từng khẩn trương.
Cố Yến lại có mấy phần hứng thú với câu chuyện thuận miệng nói ra của anh, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì toàn bộ quá trình vị thẩm phán kia không hề thay đổi vẻ mặt, cứ không nhúc nhích như thế, cho nên tôi vẫn luôn suy nghĩ có phải dây thần kinh biểu cảm của ông ấy có vấn đề hay không.”
Yên Tuy Chi người này sỉ vả địch ta chẳng phân biệt được, đối với người khác luôn mang theo một nụ cười “nhìn tên ngốc”, nói đến bản thân lúc còn trẻ trâu cũng là như vậy.
Không biết tại sao, vẻ mặt Cố Yến có chút cổ quái. Hắn nhìn Yên Tuy Chi chốc lát, bình tĩnh hất cằm về phía cửa nhỏ ra vào cách đó không ca, “Thầy vào phòng hội nghị trước phiên tòa đi.”
Yên Tuy Chi thu lại nụ cười, đứng lên không nhanh không chậm đi vào phòng bên cạnh tòa án cùng với thẩm phán và luật sư truy tố.
Giống đa số những thời điểm khác, hội nghị trước phiên tòa vẫn là lướt qua, rất nhanh, ba người từ bên trong phòng đi ra, trở lại chỗ ngồi của riêng mình. Bị cáo Trần Chương cũng được cảnh sát dẫn vào.
Mỗi lần hắn xuất hiện đều có vẻ tiều tụy hơn lúc trước. Mặt đầy râu xanh, trên dưới cả người đều hiện ra một sự bi quan chán chường.
Rõ ràng trước phiên tòa một ngày tinh thần hắn còn không kém như vậy, cũng không biết một đêm này hắn suy nghĩ cái gì mà biến mình thành kẻ như sắp bị bắn chết thế kia.
Yên Tuy Chi nhấc mắt nhìn sang chỗ của bị cáo một cái, lúc này bị vẻ ủ rũ của đương sự của mình đập đến mù mắt, cho nên không chút do dự thu hồi ánh mắt về.
Lúc anh nhìn lướt qua, Trần Chương ngồi ở chỗ bị cáo có nhận ra.
Trần Chương cũng muốn đáp lại luật sư biện hộ cho mình một chút, nhưng bây giờ hắn quả thực không lên nổi tinh thần. Phiên tòa càng đến gần, hắn càng cảm thấy hy vọng của mình mong manh, mà cục diện hỏng bét này lại chính một tay hắn tạo thành, hắn cực kì ảo não.
Đồng thời hắn còn mang lòng áy náy với luật sư của mình, vốn dĩ thực tập sinh đã rất khó thắng kiện, thậm chí có thể bởi vì khẩn trương thái quá trong lần ra tòa đầu tiên mà làm trò cười cho thiên hạ, trước kia hắn còn không phối hợp, lại tăng lên độ khó cho thực tập sinh kia.
“Thua tôi cũng sẽ không trách cậu…”
Trần Chương nhìn bóng người Yên Tuy Chi, nói trong lòng như vậy, nhưng ngón tay cứng ngắc run rẩy đã bán đứng hắn.
Đối với loại tinh thần này của hắn, ở chỗ dự thính lại có người thấy vui tay vui mắt.
Trợ lí bên cạnh Brewer · Manson thấp giọng nói: “Nhìn vẻ mặt như gặp phải tận thế của vị huấn luyện viên kia, có thể tưởng tượng ra tên luật sư biện hộ kia không làm được gì.”
Ánh mắt Brewer không nhúc nhích, “Cố không có ở đây, chỉ là thực tập sinh đương nhiên sẽ không làm được gì.”
Trên thực tế, mặc dù bọn họ không tiếp xúc trực tiếp với Cố Yến và Yên Tuy Chi, nhưng chuyện vài ngày trước Cố Yến đang kiểm tra nhận luật sư hạng nhất, cùng với lúc đến hành tinh Thiên Cầm thì đi khu thứ hai luôn, bọn họ vẫn biết được. Trước đó nửa thật nửa giả hỏi Cố Yến, cũng chỉ là một loại nhắc nhở mà thôi.
“Nhỡ may vị Cố luật sư kia muốn nhúng tay thì sao?” Trợ lí lại hỏi.
Brewer · Manson liếc gã một cái, “Còn nhớ trước đó hắn an ủi thực tập sinh như thế nào không? “Bất kể kết quả như thế nào”, lời này cơ bản cũng đã là ngầm thừa nhận. Dĩ nhiên, không loại trừ khả năng hắn nói cho chúng ta nghe.”
Trợ lí: “Vậy —— “
“Nhưng đừng quên…” Brewer · Manson nói, “Hắn vừa thông qua một vòng thẩm tra luật sư hạng nhất, đang vào kỳ công bố. Hắn đã thông qua vòng mũi nhọn nhất rồi, trong khoảng thời gian này điều duy nhất hắn phải làm chính là bảo đảm ổn thỏa. Bất kỳ một người thông minh nào cũng sẽ không chọn có vụ án trong kỳ công bố, càng tham gia càng dễ xảy ra chuyện phiền phức.”
Trợ lí gật đầu một cái, lập tức hiểu được nhiều ý hơn, “Quả thật. Nói như vậy, lúc thực tập sinh của hắn nhận được vụ án này, hắn còn nhức đầu hơn bất kì ai.”
Cách xử lí vụ án của George · Manson ổn thỏa nhất là gì?
Đương nhiên là nuôi thả thực tập sinh, để cho cậu ta dũng cảm biện hộ, sau đó thuận lý thành chương mà thua. Phạt cái nên phạt, kết án cái nên kết án, tất cả đều vui mừng.
Brewer · Manson không nhìn cậu thực tập sinh kia thêm cái nào nữa, ánh mắt rơi vào vị trí bị cáo, một lát sau hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Em trai George thân ái của tôi còn nằm trong bệnh viện, chờ tòa án cho nó một công lý kia kìa, ai cũng đừng nghĩ đưa bị cáo ra khỏi nơi này…”
Cạch ——
Thẩm phán Luther căng khuôn mặt đanh thép, trịnh trọng gõ búa thẩm phán.
Tiếng bàn luận chỗ dự thính dưới tòa hơi ngừng, tất cả mọi người đều ngồi thẳng, toàn bộ tòa án đều cực kì yên lặng.
Thành viên bồi thẩm đoàn được lựa chọn kỹ lưỡng lần lượt vào chỗ, dưới sự hướng dẫn của bồi thẩm đoàn trưởng mà tuyên thệ theo thủ tục của phiên tòa.
“Bị cáo Trần Chương, số căn cước , chỗ ở là số đường Chương Thụ khu thứ ba hành tinh Thiên Cầm, phạm án khi đang làm thuê cho câu lạc bộ lặn Hammond, là một huấn luyện viên lặn.” Tốc độ nói của thẩm phán rất chậm, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng, ở dưới hoàn cảnh này tỏ ra cực kì nghiêm túc, ngay cả người dự thính cũng có thể cảm nhận được sự áp lực, chứ đừng nhắc tới người ngồi ở chỗ bị cáo.
Lúc búa thẩm phán được gõ, Trần Chương không bị khống chế run lên một cái, ánh mắt trống rỗng nhìn thẩm phán, nghe ông ta đọc xong tất cả thông tin, sau đó trầm mặt hỏi: “Thông tin có sai không?”
Trần Chương lắc đầu một cái, “Không.”
“Là anh?”
“Vâng.”
Thẩm phán lại xác nhận thông tin của người bị hại George · Manson lần nữa, bên truy tố thay gã xác nhận.
“Được, như vậy tiếp theo chính là thời gian của mọi người, các quý ngài.” Thẩm phán Luther gật đầu về phía vị trí của bên truy tố và bên biện hộ, sau đó nói với luật sư truy tố: “Ngài Bard, anh có thể bắt đầu phần trình bày của mình.”
Nhìn qua tuổi của Bard không khác Cố Yến lắm, coi như là một trong những luật sư chuyên dụng của gia tộc Manson, trên người gã lộ ra một loại cảm giác ưu việt, cũng không phải là nghĩa xấu. Loại này cảm giác ưu việt này khiến cho gã có hiệu quả cả vú lấp miệng em, hiệu quả này cũng không hẳn là xấu trong phiên tòa, nhất là khi luật sư đối phương chưa đủ khí thế, rất dễ dàng chiếm được ưu điểm về tâm lý. Đồng thời cũng sẽ cho bồi thẩm đoàn một loại tín hiệu — gã có đầy đủ chứng cứ, sự thật rõ ràng, cho nên mới có thể có lý chẳng sợ như vậy.
Bard đứng lên gật đầu một cái với thẩm phán, đồng thời cho Yên Tuy Chi một ánh mắt mang vẻ cười cợt.
Có thể hiểu thành tiền bối ra vẻ đồng tình với hậu bối không có chút kinh nghiệm nào.
“Vâng, ngài thẩm phán. Vào rạng sáng giờ phút ngày tháng ở hành tinh Thiên Cầm, ngài George · Manson được phát hiện hôn mê ở trong bồn tắm phòng mình, trong cơ thể có tiêm một loại thuốc ngủ h, tổng cộng ba mũi, liều lượng này đủ để giết chết một người đàn ông trưởng thành, loại thường thức này mọi người đều biết. Cảnh sát tiến hành tìm chứng cứ và khám nghiệm ở hiện trường, cho ra một chuối chứng cứ hoàn chỉnh, trên màn hình là bản kê chứng cứ của bên tôi.”
Bard mở bản kê chứng cứ lên trên màn hình của tòa án, đủ để cho bồi thẩm đoàn thấy rõ.
“Chứng cứ cho thấy, tối ngày tháng ngài Trần Chương có lẻn ra ngoài cửa sổ, vào phòng ngài George · Manson, bằng vào ưu thế thị lực phi thường nên không va chạm vào những đồ vật tán loạn trong phòng, không làm kinh động đến nhân viên phục vụ và an ninh canh chừng ngoài cửa, sau khi vào phòng thì tiêm cho ngài George · Manson đang ở trong phòng tắm một lượng thuốc ngủ, cũng biết rõ liều lượng đến chết, dùng hết ba mũi…”
Trần Chương ở chỗ của bị cáo cúi thấp đầu, dùng sức xoa nắn gò má, lời của Bard trùng với lời khai của hắn, lời khai mà chính miệng hắn ghi xuống.
Bây giờ mỗi lần nghe một câu, tim hắn liền co rút đau đớn một chút, nếu có thể, hắn thật sự muốn che đi thính giác của mình, không muốn nghe một chữ nào cả.
Bard thao thao bất tuyệt, vẻ mặt bình thường nói một đoạn thật dài, đơn giản liệt kê lại đầu đuôi vụ án và chứng cứ. Trong thời gian này ánh mắt của gã thỉnh thoảng sẽ rơi vào trên người Trần Chương, càng nhiều hơn là rơi vào trên người thẩm phán và Yên Tuy Chi.
Đối với vụ án này, gã không hề có chút lo lắng nào, đây chính là một “lưu trình án” tiêu chuẩn – không cần ra tòa đã biết rõ kết quả, ra tòa chỉ là thực hiện lưu trình có sẵn một lần thôi.
Gã chiếm quá nhiều ưu thế, có kinh nghiệm, có chứng cứ, thậm chí có cả sức mạnh gia tộc của người bị hại… Mà đối phương thì sao? Toàn bộ đều là hoàn cảnh xấu.
Trước kia lúc gã vô cùng rảnh rỗi nhàm chán, thậm chí đã từng nghĩ nếu như gã là luật sư của Trần Chương thì sao? Nhưng chỉ nghĩ hai giây, gã đã vứt bỏ cái chủ đề này, bởi vì không có giá trị suy tính chút nào. Gã tin tưởng bất kỳ một vị luật sư nào dưới tình huống này đều sẽ chọn bào chữa có tội, như vậy có khi còn có thể tranh thủ được mức khoan hồng cho đương sự.
Đương nhiên luật sư thực tập càng nên như vậy, điểm này không thể nghi ngờ chút nào.
Nhưng cho dù là bào chữa có tội, gã cũng sẽ không để cho đối phương được như ý.
“…Từ những điều trên, bên tôi quyết định tố cáo ngài Trần Chương tội cố ý mưu sát.” Bard nói xong, gật đầu một cái với thẩm phán rồi ngồi xuống.
Gã sửa lại vạt áo luật sư của mình, mang theo một nụ cười lễ phép gần như hoàn mỹ, nhìn về phía ghế bào chữa, chờ cậu thực tập sinh trẻ tuổi kia lên tiếng, cũng cầu nguyện trong lòng: Ông trời phù hộ cậu trai trẻ này đừng quá run rẩy trước tòa.”
Thẩm phán Luther chuyển hướng sang Yên Tuy Chi, vẫn gằn từng chữ một: “Ngài Nguyễn Dã? Cậu có thể bắt đầu trình bày mở màn của mình.”
Lúc Yên Tuy Chi đứng lên, làm như khẽ thở ra một hơi, ở trong mắt mọi người lại giống như là đang hít thở sâu để hóa giải sự khẩn trương.
Cố Yến: “…”
Phun ra một hơi làm bộ làm tịch kia rồi, kỹ năng diễn xuất đỉnh điểm của giáo sư Yên coi như đã xong. Anh kéo vạt áo luật sư của mình, cũng mỉm cười với thẩm phán và Bard một cái, nói: “Tôi sẽ không chiếm quá nhiều thời gian trình bày mở màn, tôi chỉ nói một câu, tôi chủ trương đương sự của tôi – ngài Trần Chương, vô tội.”
Bard: “????”
Brewer · Manson: “???”