Buổi sáng, ở tầng một của luật sở Nam Thập Tự, Yên Tuy Chi và Cố Yến một trước một sau vào cửa, đụng phải Fizz ở trước cầu thang, trong tay cô đang ôm hai hộp giấy cao hơn đỉnh đầu, lảo đảo muốn ngã.
Cô đi giày cao gót, dè dặt đi lên cầu thang, bỗng nhiên có một đôi tay từ bên cạnh đưa ra, nhận lấy cái hộp.
Trong tay Fizz nhẹ một chút, còn chưa thấy người đâu cả, vẫn khen một tiếng trước: “Trời ơi cuối cùng cũng có người giúp, cảm ơn! Cái tay đẹp như vậy, để tôi đoán xem là ai nào…”
Kết quả vừa mới dứt lời, liền nghe thấy có người hắt hơi sau lưng.
“Cố? Nguyễn?” Fizz nghe tiếng quay đầu, liền thấy Yên Tuy Chi và Cố Yến mỗi người đeo một cái khẩu trang đứng ở phía sau, mà Yên Tuy Chi đang nghiêng đầu hắt hơi cái thứ hai.
Giao sư Yên tối hôm qua thề thốt nói thể chất mình rất khỏe mạnh, hôm nay thức dậy liền bị vả mặt bôm bốp, nghiễm nhiên có dấu hiệu bị cảm, nguyên nhân đương nhiên không cần phải nói.
Vậy mà cô Fizz còn rất kinh ngạc, cái hay không nói mà chỉ nói cái dở, “Sao cậu đang khỏe mà cũng bị cảm vậy?”
Yên Tuy Chi nói chuyện mang theo giọng mũi, nghe có vẻ lười nhác, “Không biết, có thể bởi vì tối hôm qua trêu mèo, bị cắn một cái.”
Fizz: “Thật sao? Vậy phải mau đi tiêm phòng đi.”
Luật sư Cố ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, mặt tê liệt.
Yên Tuy Chi dư quang liếc thấy, lại cười như không cười nói với Fizz: “Giả đấy, chỉ đùa một chút thôi, chẳng qua là vô tình bị lạnh.”
Kẹo bạc hà khí lạnh lên đầu, hiệu quả nhanh chóng.
Luật sư Cố không nghe nổi mấy câu nói bậy nói bạ này nữa, giơ tay lên đỡ hộp giấy, hỏi Fizz: “Ai? Giúp cô mang lên tầng.”
“Mười phút trước nhận được chuyển phát nhanh đặc biệt, là gửi cho Dean.” Fizz nói, “Có thể là đồ cần dùng cho một số vụ án.”
“Dean?” Yên Tuy Chi nghi vấn hỏi.
Trong khoảng thời gian này anh không hay ở luật sở Nam Thập Tự mấy, có vài vị luật sư chỉ có duyên gặp mặt một lần, còn không biết tên.
“Vị luật sư mặt tròn ở phòng làm việc số ấy.” Fizz giải thích, “Là thầy của thực tập sinh Feilida.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Hắn rất ít ở phòng làm việc.”
Fizz vừa nói như vậy, Yên Tuy Chi liền nhớ ra rồi. Feilida thỉnh thoảng có than phiền mấy lần, vị luật sư Dean kia khác với những ông thầy khác.
Luật sư khác ra tòa hay đi công tác, luôn luôn dẫn thực tập sinh theo, nhất là ở kỳ cuối thực tập đã đủ để xử lý một vài chuyện, căn bản là đi nơi nào dẫn tới nơi đó. Nhưng Dean rất ít khi dẫn cô đi ra ngoài, giao việc cho cô cũng đều có thể hoàn thành trong phòng làm việc.
Khoảng thời gian thực tập đã trôi qua không lâu lắm, Yên Tuy Chi còn được đi công tác mấy lần, thậm chí còn tự mình giải quyết vụ án. Mặc dù đám Locke không được đi công tác xa, nhưng ít nhất cũng từng đến trại tạm giam tòa án gần đây. Duy chỉ có cô, đến nay vẫn còn đang sắp xếp lại hồ sơ, bởi vì tài liệu thiếu sót mới được đến tòa án xin một lần.
Đối lập quá rõ ràng, sinh viên trẻ tuổi mới tốt nghiệp rất dễ nghĩ nhiều, thậm chí lo được lo mất.
“Dean rất liều.” Fizz nói, “Cố biết hắn đó, hắn thích tranh luận vụ án, hy vọng có thể cho mình nhiều lợi thế hơn, đề cao danh tiếng, như vậy dễ đạt được tư cách xin luật sư hạng nhất hơn. Sáng nay hắn vừa nhận một vụ đó.”
“Vụ án gì?”
“Biết án “Ông lắc đầu” không?” Fizz nói, “Hai tháng trước có rất nhiều người thảo luận về cái đó, nhưng mấy ngày gần đây sự chú ý của mọi người đều ở việc sửa đổi gen bị lây nhiễm, tạm thời lấn át nó, nhưng vẫn là một vụ án rất hot.”
Hai tháng trước, Yên Tuy Chi còn chưa tỉnh lại đâu, tất nhiên không biết nhiều về vụ án này. Nhưng mà nghe giọng Fizz, có vẻ như vụ án này rất hot, chưa nghe nói mới là kì quái. Cho nên anh cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái với Fizz, giả bộ như thật vậy.
Fizz chỉ chỉ một phòng làm việc trên đỉnh đầu: “Thật ra vốn là của luật sư là Hobbs, lão già này lúc trước còn chần chừ không muốn nhận, sau đó danh sách thông qua sơ thẩm luật sư hạng nhất được công bố, lão càng không muốn nhận. Sáng nay lão đi bệnh viện, nói có triệu chứng cảm nhiễm ban đầu, vừa vặn đẩy vụ án đi, chuyển đến trong tay Dean.”
“Hobbs bị lây?” Cố Yến nhíu mày một cái.
Fizz nói: “Đúng, buổi sáng nhận được điện thoại. Lão nói hơi nổi mần, thật ra thì còn chưa xác nhận là triệu chứng gì. Mặc dù tôi không thích lão lắm, nhưng vẫn hy vọng lão là âm · tính.”
…
Dẫu sao ai cũng còn có việc, ba người không trò chuyện nhiều.
Yên Tuy Chi và Cố Yến giúp Fizz mang hộp giấy lên tầng. Nhưng còn chưa đứng vững chân, trợ lí công việc cao cấp đã ở dưới tầng vẫy tay với Cố Yến: “Cố? Làm phiền xuống đây một chuYên, có phần tài liệu cần tập thể luật sư ký tên, hôm qua anh không có ở đây.”
Yên Tuy Chi mang hộp giấy vào phòng làm việc số .
Đúng như dự đoán, luật sư Dean vừa nhận vụ án liền ra cửa bận làm việc, không ở trong phòng làm việc. Thay mặt hắn nhận là thực tập sinh Feilida, điều khiến người ta bất ngờ là, Locke cũng ở trong phòng làm việc.
“Thầy tôi vào bệnh viện, dặn dò tôi mấy ngày nay đi theo luật sư Dean.” Locke dùng vẻ mặt đau khổ nói với Yên Tuy Chi, “Sáng nay lúc luật sư Dean ra cửa, còn cho chúng tôi một số tài liệu vụ án —— “
Cậu ta giang hai tay một cái: “Nhiều —— thế này nè! Tôi còn chưa từng tiếp xúc với tài liệu dày như vậy đâu. Hơn nữa thành thật mà nói, tôi không muốn làm vụ án này lắm.”
Locke buồn thối ruột, còn muốn oán trách mấy câu, nhưng nhìn thấy luật sư đi ra khỏi phòng làm việc bên cạnh, chỉ đành phải ngượng ngùng nuốt về, “Ặc… Lát nữa trò chuyện sau, tôi về làm việc trước.”
Yên Tuy Chi khoát tay một cái với cậu ta, đứng ở cạnh tay vịn cầu thang nhìn xuống tầng, đợt một lát mà không thấy Cố Yến đi lên, liền tự ý mở cửa phòng làm việc ra.
Anh vắt áo choàng và khăn quàng lên mắc áo, đang muốn ngồi xuống ghế, Cố Yến liền vào cửa.
Nói chung, thị lực của luật sư Cố rất bén nhạy, luôn có thể chú ý tới chi tiết những người khác không chú ý, hơn nữa vô cùng giỏi về việc bắt lấy điểm chính.
Vì vậy, Yên Tuy Chi đang muốn nói gì đó với hắn, chỉ thấy hắn lơ đãng nhìn lướt qua góc bàn làm việc, sau đó liền dừng động tác lại.
Theo ánh mắt của hắn, Yên Tuy Chi thấy được chậu thanh trúc kia.
Trước khi Cố Yến đi công tác, chậu thanh trúc vẫn còn dáng vẻ bừng bừng sức sống, màu sắc tươi tắn, thân cây cao ngất, từng cái lá xanh dài mười phần khí chất. Nhưng bây giờ, mới chỉ qua một ngày một đêm, nó đang nghiêng ngả rụng rời, cây không chịu nổi cành lá, khom người cúi đầu, hiển nhiên là dáng vẻ bị hạ độc thủ sắp tắt thở.
Cố Yến: “…”
Yên Tuy Chi thầm nói không tốt.
Anh để tay lên mép ho khan một tiếng, ánh mắt đảo qua mặt bàn mình, thuận tay cầm một cái cốc thủy tinh có thể lợi dụng được, định mượn cớ đến “Phòng giải khát”, sợ tội lẻn trốn.
Cố Yến chống hai tay lên bàn làm việc, tỉ mỉ nhìn thảm trạng của thanh trúc, cuối cùng cay mắt mà thu về, nhấc mắt nói: “Ở Nam Thập Tự có không ít chậu cây bị nuôi chết, nhưng chết nhanh thế này vẫn là lần đầu tiên.”
Ý nói – thầy thật là một nhân tài.
Yên Tuy Chi một tay cắm túi quần, một tay cầm cốc thủy tinh, bước chân ung dung đi ra ngoài cửa, giả bộ không nghe được.
“…”
Vừa đi tới cửa, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu sợ hãi.
Nghe phương hướng, hẳn là phòng làm việc số . Yên Tuy Chi cũng không giả bộ vô tội nữa, cùng Cố Yến hai mắt nhìn nhau một cái, nói: “Tôi đi xem một chút.”
Kết quả Cố Yến không nói hai lời, trực tiếp vòng qua bàn làm việc, sải bước theo sau, đưa tay nắm lấy cổ tay Yên Tuy Chi, trầm giọng nói: “Tôi đi.”
Người kêu sợ hãi là thực tập sinh Feilida.
Nhưng không chỉ là cô, Locke ở cùng một phòng với cô mặc dù không kêu sợ hãi, mặt cũng trắng như tờ giấy.
Ở trên bàn làm việc trước mặt bọn họ, hộp giấy người ta gửi nhanh cho luật sư Dean đang rộng mở, loáng thoáng có thể thấy bên trong có đinh, lưỡi đao cùng với mấy tờ giấy hút nước. Trên giấy không biết bị ai bôi ra đủ loại lời lẽ chửi rủa ngổn ngang, câu này chồng lên câu kia. Chủ yếu nhất là, màu sắc nét chữ trên giấy đang chuyển thành tông đỏ, giống như vết máu khô khốc.
“Đây là cái gì… Uy hiếp sao?” Giọng nói của Feilida căng thẳng, cô gái nhỏ lần đầu thấy loại vật này, không có chút phòng bị trong lòng nào, nhìn qua giống như muốn khóc.
“Chưa tính là.” Yên Tuy Chi nói.
Uy hiếp luôn có kèm theo yêu cầu, hai cái hộp giấy đều không có, càng giống như đơn giản để phát tiết bất mãn và đe dọa hơn.
Đối với loại vật này, những người khác trong luật sở ngược lại không phải lần đầu nhìn thấy.
Đám Fizz rất nhanh đã đi lên, liếc nhìn nội dung trong hộp liền sáng tỏ. Trợ lí công việc đã quen xử lý loại việc này, đùa giỡn Feilida và Locke mấy câu cho dãn mặt ra, sau đó cho người nhanh chóng thu dọn hộp giấy.
Feilida và Locke từ từ tỉnh táo lại, rốt cuộc ý thức được thật ra không phải là cái gì khác, mà là bởi vì vụ án Dean nhận.
“Vụ án “Ông lắc đầu” là cái gì?” Yên Tuy Chi lầu bầu một câu trong lòng, cuối cùng nổi lên một phần tò mò.
Anh rũ mắt thuận tay tìm kiếm trên máy thông minh. Vừa gõ xong từ khóa, đủ loại bài báo đã hiện ra, Yên Tuy Chi trực tiếp chọn một bài báo trên cùng để nhìn lướt qua, lúc này mới biết là một vụ án như thế nào…
Hai tháng trước, trong một khu nhà ở hành tinh Hồng Thạch có một ông lão vô cớ mất tích, hai ngày sau được phát hiện ở một kho hàng, trên người ông lão tràn đầy dấu vết bị ngược đãi, điều khiến người ta kinh ngạc là, đa số dấu vết đều là do chính ông gây ra, lúc bị phát hiện, ông đã ở trong trạng thái ngây ngốc, đứng bên trong một cái lồng sắt khóc hu hu, vừa lắc đầu theo tiết tấu.
Cho nên mới bị người ta gọi như vậy.
Lúc vụ án này xảy ra cũng không bị bàn tán nhiều lắm, dù sao Liên Minh lớn như vậy, nhiều hành tinh như vậy, mỗi ngày đều có chuyện đếm không hết, vụ án xảy ra trong góc này rất dễ bị nhấn chìm.
Nhưng rất nhanh, cảnh sát lại phát hiện người bị hại không chỉ có một ông lão, bọn họ phát hiện tổng cộng bảy kho hàng bị bỏ hoang trên các hành tinh khác nhau, trong đó có gần ba trăm ông lão có tình trạng như vậy.
Những ông lão này gần như đều chỉ ra được người hiềm nghi, đây vốn là chuyện tốt, nhưng có một chút… tinh thần của các ông đều có vấn đề.
Còn chưa chính thức mở phiên tòa, các nơi trong Liên Minh đã vì vụ án này mà tranh chấp. Dáng vẻ của ba trăm ông già đúng là khiến người ta thương tiếc, thái độ của người hiềm nghi lại làm người ta chán ghét, cho nên khuynh hướng tranh luận nghiêng về bên nào không cần nói cũng biết. Tranh chấp quy mô lớn rốt cuộc vẫn phải tìm một điểm chịu trách nhiệm, mà người gánh trách nhiệm này đương nhiên rơi vào trên người luật sư đại diện.
Yên Tuy Chi nhìn mấy bài báo, vẻ mặt ổn định.
Nhưng có một bài báo ở cuối nhắc đến những vụ án cũ đã từng gây tranh cãi. Ánh mắt anh dừng lại trên bài báo này lâu nhất, cho đến khi Cố Yến liếc nhìn toàn bộ giao diện tin tức không hề che đi của anh, vừa đúng dịp nhìn thấy tên một vụ án cũ quen thuộc trong đó.
Đó là vụ án của Yên Tuy Chi lúc chưa tới ba mươi tuổi, Cố Yến không thể quen thuộc vụ án này hơn nữa, bởi vì hắn đã từng tốn một khoảng thời gian rất dài làm báo cáo phân tích cho vụ án này, mà sau khi hoàn thành lại hoàn toàn bỏ hoang nó…
Lúc thấy vụ án này, hai người đã trở lại phòng làm việc, cửa ken két một tiếng tự động khóa lại sau lưng. Ánh mắt Cố Yến động một cái, từ giao diện tin tức chuyển đến trên mặt Yên Tuy Chi. Từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn được Yên Tuy Chi rũ mắt, không thấy được trong mắt đối phương có tâm trạng gì.
Mặt Yên Tuy Chi được ánh sáng trên màn hình phản chiếu có chút lãnh đạm, anh giống như đang mất tập trung, không biết qua nhiều năm thấy lại vụ án nổi tiếng mang đến tiếng xấu cho anh, anh sẽ có suy nghĩ gì, sẽ có tâm trạng gì.
Qua một lúc lâu, Cố Yến nhìn thấy mi mắt anh hơi động.
Yên Tuy Chi đột nhiên dời mắt khỏi giao diện tin tức, chạm phải ánh mắt của Cố Yến thì cười: “Nhìn lén màn hình của tôi làm gì?”
Nuôi chết chậu cây của người khác thì giả bộ câm điếc, chụp mũ cho người khác ngược lại có lý chẳng sợ.
“…” Luật sư Cố mấp máy môi một chút, lại không trả lời.
Yên Tuy Chi chu môi, lại rũ mắt nhìn lướt qua mấy bài báo, sau đó lướt ngón tay thu hồi giao diện tin tức, bất thình lình hỏi Cố Yến một câu: “Tôi chợt nhớ ra, cậu đã từng nói, có một lần cho rằng suy nghĩ của mình không hợp với tôi thì phải?”