Người làm lâu sẽ có chút bệnh nghề nghiệp, vô cùng kiêng kỵ suy luận không có chứng cứ.
Người bình thường nhìn thấy một thứ gì đó mà liên tưởng đến chuyện khác, có chứng cứ để chứng minh mối liên hệ sẽ được gọi là tìm rõ ngọn nguồn, không chứng cứ sẽ gọi là trực giác. Gặp phải trực giác có người nói ra nửa thật nửa giả, coi như trêu chọc, có người nghĩ trong lòng muốn lại thôi.
Yên Tuy Chi và Cố Yến lại khác, hai người có bệnh nghề nghiệp thầy truyền trò nối nhau này khi thấy trực giác đến, luôn theo bản năng đi chứng thực. Tìm được thì giấu phỏng đoán đi, không tìm được coi như là bỏ qua.
Không biết đây có phải “đề cử vô tội” phiên bản sinh hoạt hàng ngày hay không.
Nhưng lần này lại là ngoại lệ, từ buổi sáng lúc bọn họ nhận được tài liệu đầu tiên của vụ án, đã luôn nhớ tới Kha Cẩn. Cho đến khi bọn họ gặp Horace · Ji, loại liên tưởng không chứng cứ này vẫn không hề nhạt đi.
Lúc hai người từ phòng bệnh đi ra đã là giờ sáng, cách lúc bọn họ đi vào giờ, không thừa không thiếu chút nào cả.
Đây không phải là ở sở tạm giam, nếu thật sự muốn kéo dài thêm năm phút, thật ra thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, không cần thiết để kéo dài.
Bởi vì tên Horace · Ji kia ba hoa chích chòe một giờ, liền bịa ra cho bọn họ những lý do thoái thác cứ như thật. Bản ghi chép của Yên Tuy Chi mở như thế nào thì đóng lại thế đó, một chữ cũng không ghi.
Nhưng loại chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng không ngoài dự đoán.
Một kẻ ai cũng không cạy miệng ra được, luôn có thứ mà gã muốn lừa gạt, sao có thể vừa đến đã nói ra sự thật được?
Bọn họ thấy loại chuyện này cũng nhiều rồi, sắc mặt đều không đổi, toàn bộ hành trình đều bình tĩnh nghe. Thậm chí Yên Tuy Chi còn thuận miệng hỏi mấy vấn đề, giống như anh tin là thật vậy. Vì vậy Horace · Ji càng bịa càng hăng, uống hai miếng nước vẫn kéo dài đến phút cuối cùng.
Trước khi đi, Horace · Ji chỉ chỉ bản ghi chép của Yên Tuy Chi, hỏi: “Cậu không cần ghi cái gì à?”
Yên Tuy Chi đỡ khung cửa, quay đầu liếc gã một cái, cười như không cười nói: “Cũng không cần lắm, cho dù đặt ở thời kì không có Liên Minh, sách sử cũng có cần ghi nhớ kĩ mấy chi tiết như hoàng đế “lậu khí xuất cung” đâu.”
Nói xong, anh liền khoát tay một cái, đóng cửa rời đi.
Để lại một mình Horace · Ji ngồi ở mép giường, sửng sốt hai giây sau đó kéo dài âm cuối mắng một câu: “ĐM —— “
Hoàng đế “lậu khí xuất cung” là ý gì, không phải là nói “đánh rắm” sao!
(Lậu khí = bay hơi, xả hơi/ xuất cung = đại tiện)
Cảnh sát viên ngoài cửa thấy hai người bọn họ đi ra còn sửng sốt một chút, “Đã xong rồi?”
Cố Yến gật đầu một cái: “Ừ.”
Ngay sau đó, câu chửi thật dài kia của Horace · Ji mơ hồ truyền ra.
Cảnh sát: “…”
Lần đầu thấy có người còn có thể khiến đương sự sau cuộc gặp mặt thành như vậy, bọn họ có chút lơ ngơ.
Hai vị luật sư ngược lại không để ý lắm.
Yên Tuy Chi thậm chí còn giơ tay lên tiếng chào hỏi với đám cảnh sát, “Đi trước, vất vả rồi.”
Bọn họ không có quan hệ gì với cảnh sát, mặc dù phải đối mặt trên tòa, nhưng dưới tòa thì không hề đối lập, cho nên thái độ vừa buông lỏng lại có lễ.
Như vậy mấy vị cảnh sát ngược lại có chút xấu hổ, dẫu sao trước khi hai người vào phòng bệnh còn bị bọn họ trừng một lát cơ mà.
Bọn họ “Ờ” một tiếng, suy nghĩ chốc lát lại không được tự nhiên tăng thêm một câu “Đi thong thả.”
Lúc hai người đi qua phòng y tá, gặp phải y tá trong phòng bệnh vừa nãy. Đối phương vội vội vàng vàng chạy tới, nhét một tờ đơn: “Vừa mới qua một giờ, đây là phiếu của hai người, hai người lại đi kiểm tra một chút. Trung tâm kiểm tra ở tầng . Nhỡ may… tôi nói là nhỡ may có vấn đề thật, bệnh viện chúng tôi sẽ phụ trách.”
“Cảm ơn.” Cố Yến nói: “Có thể mở giám sát trong phòng bệnh rồi.”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Yên Tuy Chi tựa vào trên tay vịn, “Tên Horace · Ji này thú vị thật, có vẻ như có tính tình nóng nảy, lại có vẻ như không phải.”
Tùy tiện một hai lời là có thể dễ dàng chọc tức gã, nhưng gã lại luôn có thể đè tâm trạng xuống rất nhanh, sẽ không bởi vì đang bực bội mà nhất thời xung động nói bậy bạ.
Gã bịa đặt thật sự rất tệ, tệ đến mức nhìn một cái là có thể nhận ra. Thật ra thì điều này sẽ khiến bạn có một loại cảm giác “tâm cơ thô vụng”, như chỉ cần tìm được chỗ sơ hở phản bác gã mấy câu, để phòng tuYên của gã tan vỡ, gã sẽ không thể không nói sự thật.
Nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến rất ăn ý, không có một ai lên tiếng phản bác.
Bởi vì bọn họ biết, đây chẳng qua là “giống như” mà thôi.
“Trước kia cậu đã từng gặp đương sự như vậy chưa?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Thỉnh thoảng.” Cố Yến nói, “Nhưng hình như thầy gặp phải không ít.”
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, lại nhướng mày.
Thang máy xuống rất nhanh.
Anh liếc con số nhảy thành số “”, hơi ranh mãnh hỏi: “Không phải sau khi tốt nghiệp cậu còn đoạn tuyệt quan hệ với tôi sao? Sao tôi nhận vụ án gì, gặp đương sự gì, cậu đều biết rõ như vậy?”
Cố Yến: “…”
Tinh ——
Cửa thang máy mở ra, cả người luật sư Cố quang minh chính đại, nhấc chân đi.
Yên Tuy Chi có chút muốn cười.
Một vài bạn học há mồm ngậm miệng với người không có liên quan đều là “thực tập sinh của tôi”, nói đến mức bình tĩnh đứng đắn, giống như đây chỉ là thói quen, nhưng sao lúc nói với người trong cuộc là anh lại như bị cưa miệng đi chứ?
À, lúc phát sốt thì ngoại lệ, thời điểm đêm khuya vắng người cũng ngoại lệ.
Thể hiện đầy đủ cái gì gọi là muộn tao.
Trung tâm kiểm tra bề bộn nhiều việc, dẫu sao bây giờ người lây nhiễm là một nhóm tiếp một nhóm.
Ghế ngồi bên ngoài đã có đầy người cầm phiếu ngồi, Yên Tuy Chi liếc nhìn dãy số của bọn họ, cũng không chen chúc với người ta, dứt khoát đứng xa xa với Cố Yến.
Cứ cách mấy mét dọc theo cửa sổ lại có một chậu cây, mỗi chậu đều cao nửa người, chúng nó không hề chịu ảnh hưởng chút nào, vẫn có thể xanh um tươi tốt trong hoàn cảnh đầy “vi khuẩn lây nhiễm” này.
Giữa hai chậu cây như một vách ngăn thiên nhiên, Yên Tuy Chi và Cố Yến chống lan can cao nửa người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trong máng nước và thức ăn đều không kiểm tra ra được dấu vết chất độc, nếu như ông lão Oden kia được phát hiện chậm hơn chút nữa, nhân viên kiểm nghiệm không thể kiểm tra ra được phản ứng trong cơ thể ông ta.” Yên Tuy Chi nói, “Vậy… cái gọi là chất độc thần kinh kia liền có thể ẩn nấp hoàn mỹ rồi.”
Cố Yến gật đầu một cái, “Cho dù là cảnh sát hay là công chúng, trước khi chưa tìm được những bằng chứng khác, sợ là đều cho rằng, tinh thần thất thường của những ông lão kia đều là do sợ hãi quá độ dẫn đến.”
“Ban đầu lúc Kha Cẩn xảy ra chuyện, tôi không có ở Decama.” Yên Tuy Chi nói, “Sau đó cũng chỉ nghe mấy cậu nhắc đến vài câu, khoảng thời gian đó cậu ta ở một mình?”
Cố Yến nhớ lại chốc lát, “Hẳn là vậy.”
Lúc tên tội phạm tiêu dao ngoài vòng pháp luật Li · Conor kia gửi thư điện tử cho Kha Cẩn, Cố Yến có từng qua thăm cậu ta, uống rượu mấy lần. Khi đó trạng thái của Kha Cẩn rất tiêu cực, nhưng vẫn chưa đến nỗi không thể tự chăm sóc mình, còn có Joe đi theo, Cố Yến vẫn yên tâm.
Sau đó bởi vì có vài vụ án phải xử lý, hắn đi công tác mười ngày, lúc lên tàu bay trở về mới nhận được tin của Joe, nói Kha Cẩn vào bệnh viện.
Lúc hắn chạy đến bệnh viện, phát hiện sắc mặt Joe còn khó nhìn hơn tường da, ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh, bứt tóc yên lặng dị thường.
Trạng thái Kha Cẩn tiêu cực lần đó, Joe còn chưa giống như bây giờ, không có lý do gì nửa bước không rời Kha Cẩn, quan hệ tốt hơn nữa cũng không thể nhìn chằm chằm từ sớm đến muộn, hoàn toàn không cho không gian riêng tư. Lần đó Joe không hề nghỉ ngơi, còn phát sốt một lần. Hai ngày đó đổi thành Kha Cẩn chăm sóc hắn, không biết là bởi vì có chuyện để phân tán sự chú ý, hay là cố ý giả vờ, mấy ngày đó Kha Cẩn gần như đã khôi phục bình thường, thậm chí sẽ còn bởi vì mấy hành động Joe cố ý làm ra mà bật cười.
Sau khi hết sốt, Joe nhận được hai thông báo đầu tư rất quan trọng. Hắn vốn định trực tiếp từ chối, lại bị Kha Cẩn ngăn lại, nói mình đã tốt hơn rất nhiều, rời đi mấy ngày không sao cả.
Ban đầu Joe sống chết không yên tâm, sau đó sợ khuấy loạn tâm trạng của Kha Cẩn, hơn nữa lúc ấy có bác sĩ tâm lý đề nghị đừng nên bác bỏ yêu cầu của cậu ta, đừng gây áp lực cho cậu ta, Joe liền miễn cưỡng đáp ứng.
Kha Cẩn sợ Joe lo lắng, nói buổi tối mỗi ngày sẽ nhắn tin cho Joe một lần.
Trên thực tế, Kha Cẩn cũng không phải là chỉ nhắn tin trước khi ngủ, hai ngày đầu cậu ta sẽ luôn trò chuyện đôi câu cùng Joe, nói mình vừa rời giường, nói mình đang nấu đồ ăn đơn giản, nói ánh mặt trời rất đẹp, cậu ta lên sân thượng đọc sách kết quả ngủ quên, nói cậu ta nằm mơ thấy nhiều giấc mơ kì quái, còn nói cứ nhàn như vậy mãi cậu ta thật sự không muốn đi làm.
Thật ra thì chỉ từ tin nhắn rất khó nhìn ra trạng thái của cậu ta có ổn hay không, bởi vì tin nhắn rất dễ ngụy trang tâm trạng.
Nhưng khi đó Joe rất dễ bị gạt.
Hơn nữa hắn quá hy vọng Kha Cẩn khôi phục, cho nên luôn theo bản năng nghĩ đến hướng tốt.
Sau đó tin nhắn của Kha Cẩn đột nhiên ít đi rất nhiều, chỉ nói đôi câu trước khi ngủ.
Joe lại bắt đầu lo lắng, cho tới ngày hôm sau toàn bộ quá trình bỏ vốn đều nhìn chằm chằm máy thông minh, giống như đang mộng du. Cả một buổi sáng hôm dó, hắn cũng không chờ được tin nhắn của Kha Cẩn, buổi tối liền không nhịn được bỏ việc mà chạy thẳng tới bến tàu.
Từ hành tinh hắn đang ở đến Decama, cho dù là tàu bay nhanh nhất cũng phải tốn hai ngày, hai ngày kia chắc là khoảng thời gian hắn khó chịu đựng nhất.
Chỉ có Kha Cẩn trước khi ngủ gửi đến câu “Ngủ ngon”, hắn mới có thể thoáng buông lỏng một ít.
Lúc Joe đến Decama, là rạng sáng ngày hôm đó, giờ phút. Hắn vừa xuống bến, liền chạy thẳng tới nhà Kha Cẩn, sau đó ở nửa đường, nhận được một cuộc gọi cả đời này hắn cũng sẽ không thể quên.
Giọng của Kha Cẩn trong truyền tin nghe rất trầm thấp, khiến người ta có loại khổ sở không nói nên lời.
Cậu ta nói: “Joe, hình như tớ không ổn lắm… Cậu có thể đến thăm tớ một chút được không?”
Ngày đó Joe gần như nhận đủ giấy phạt nửa đời, cho dù như vậy, chạy tới nhà Kha Cẩn cũng tốn nửa giờ. Chờ hắn đến, Kha Cẩn đã cuộn tròn ngủ trên thảm trong góc phòng rồi.
Mà đến khi cậu ta tỉnh lại lần nữa, chính là loại trạng thái kia.
Cuộc gọi rạng sáng giờ phút đó, trở thành một câu bình thường cuối cùng của cậu ta.
Sau đó rất nhiều năm, Joe vẫn luôn muốn nghe cậu ta dùng giọng điệu lười biếng than phiền ngủ đến đau cả xương mỗi khi thức dậy vào sáng sớm, hoặc là nói cậu ta vất vả lắm mới xin nghỉ phép được một thời gian, hoặc là nhìn đồ ăn ngon nhưng không vừa miệng, nếu quả thật không ngại cũng có thể đi cọ một bữa cơm.
Không thì, một câu thật đơn giản như “Ngủ ngon” cũng được.
Nhưng không hề có.