Lý Tử Thất háo hức đợi thức ăn. Nàng cứ ngóng hướng nhà bếp của nhà hàng khiến chị Nhung rất coi thường: “Đồ tham ăn.”
Lý Tự Thất phụng phịu: “Kệ ta.”
Ánh mắt nàng vô tình nhìn lướt qua Dương Vĩnh Khoa. Lồng ngực trái bỗng ngưng mất mấy nhịp..
Hoa Hoa.. thật là đẹp...
Gương mặt góc cạnh đầy nam tính, cặp chân mày rậm mạnh mẽ, hàng mi sao thật dày và dài!! Sóng mũi cao vút, đôi môi quyến rũ hơi đỏ hồng.. Dường như, Hoa Hoa không có góc nào là xấu cả!!!
Lý Tử Thất ngây ngẩn ngắm nghía Dương Vĩnh Khoa, Dương Vĩnh Khoa phát hiện liền khó chịu, mày hắn hơi nhăn, ánh mắt ghét bỏ đập thẳng lên người Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất ngượng đến đỏ mặt. Nàng cúi đầu không dám nhìn lên.
Quả thật, Hoa Hoa thay đổi rất nhiều. Không còn là Hoa Hoa khi xưa nữa rồi..
“Đồ ăn đến rồi, Tử Thất mau mau qua đây.” Lê Tuấn cười vui vẻ kéo Lý Tử Thất lại gần ông.
Bất quá, có gần cũng chẳng gần được hơn nữa đâu, bởi vì ở giữa chính là chị Nhung. Chị Nhung rất tỉnh táo, tâm thế không có chút rung động.
Chị ngồi đây từ trước, ai dám đuổi chị qua chỗ khác xem!! Chị để yên à???
Lý Tử Thất hắc hắc cười khoái chí nhìn con cua to gần gấp đôi con cua của chị Nhung.
Lê Tuấn cưng chiều bóc từng cái chân cua cho Lý Tử Thất ăn. Ông nuông chiều nàng giống như người cha cưng chiều đứa con gái bé bỏng. Điều này khiến Lý Tử Thất rất vui, nàng cũng lâu rồi không được cha chăm sóc kỹ lưỡng như vậy. Cũng rất nhớ, nhưng mấy ngày nay ở với Lê Tuấn, nàng đã hưởng thụ rất nhiều, cũng không còn nhớ nhiều nữa rồi..
Dương Vĩnh Khoa tính vốn thích sạch sẽ, hắn ngồi cách Lê Tuần một cái ghế, đối diện chỗ của Lý Tử Thất, hắn cẩn thận lấy chanh khử trùng đũa muỗng, và chén dĩa, đeo bao tay rồi khử trùng luôn cả bao tay.
(Bọn họ đang ngồi kiểu bàn chữ U, Lý Tử Thất ngồi vị trí đầu kế đó là chị Nhung. Thầy Tuấn ngồi kế chị Nhung (khúc cua đáy chữ U), Dương Vĩnh Khoa lại ngồi bên đầu này đối diện Tử Thất.)
Động tác tao nhã, hắn từ từ tách từng lớp vỏ tôm hùm ra một bên, sau đó mới chuẩn bị ăn.
Người ta nói, trời đánh còn tránh bữa ăn. Nhất là bữa ăn của người khó tính và ưa sạch sẽ như hắn.
Ai mà ngờ, lúc hắn định chấm tương xanh trong chén nhỏ, Lý Tử Thất đã nhanh hơn một nhịp chấm ngay vào đó, và ăn trông rất ngon lành.
Dương Vĩnh Khoa nhíu mày rất khó chịu nhìn nàng. Đáp lại hắn chính là vẻ mặt 'thấy ăn quên cả trời đất' của Lý Tử Thất. Nàng còn rất ngây thơ cười cười với Lê Tuấn đang ngồi cạnh hắn.
Dương Vĩnh Khoa lần đầu tiên tức giận nhưng lại không thể làm gì. Hắn gằn giọng: “Phục vụ, cho chén nước chấm khác.”
Đùa hắn sao! Nghĩ như vậy hắn sẽ tức giận bỏ bữa sao!!
Thôi đi, hắn đâu phải kẻ vì bực tức mà bỏ rơi dạ dày!! Tức thì tức, mà ăn vẫn cứ ăn thôi..
Lê Tuấn mím môi buồn cười,
Dương Vĩnh Khoa tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng cái tính 'không dễ ăn' của hắn vẫn phát huy rất tốt.
Muốn hắn mời một bữa ăn sao!! Phải đợi xem ngươi là người nào, và ngươi có đáng cho hắn mời ăn hay không!! Ăn của hắn một đồng, hắn sẽ nghĩ cách ăn lại của ngươi trăm đồng.
Nhưng Lê Tuấn lại không hề biết rằng, khi còn là kẻ ngốc nghếch, Dương Vĩnh Khoa có thể keo kiệt, tính toán với tất cả mọi người, kể cả ông. Nhưng lại chấp nhận bỏ tất cả tiền của một tháng lương làm lụng cực khổ chỉ để mua cho Lý Tử Thất vài bộ đồ để mặc..
Và hắn có thể bài xích tất cả mọi người, chỉ trừ Lý Tử Thất. Ngay cả miếng táo được gọt rất sạch sẽ, chỉ vì không mang bao tay khi gọt thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy dơ bẩn.
Nhưng đối với Lý Tử Thất, hắn hoàn toàn ngược lại...
Đúng, hắn khi trước, chính là yêu Lý Tử Thất vượt qua khỏi định kiến của bản thân.
Chị Nhung bắt đầu bực. Chị tuy không biết tại sao Lý Tử Thất của bây giờ lại ngu ngơ, ngốc nghếch. Cũng không biết tại sao Dương Vĩnh Khoa lại thay đổi đến 360 độ nhanh như vậy.
Nhưng nếu muốn vì thế mà bắt nạt Lý Tử Thất thì chị đây rất không hài lòng: “Này cậu kia, không phải trước đây cậu và nó cùng cắn chung một quả ổi sao!! Bây giờ lại làm ra vẻ 'sạch sẽ' như vậy là để ai xem??”
Dương Vĩnh Khoa nghe thế liền chấn động, động tác tay dừng lại trên không trung. Ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn dừng lại thật lâu trên người chị Nhung, nhắc lại: “Cắn chung!!!! Quả ổi!!!” Sau đó hắn liền liếc đôi mắt hung ác sang Lý Tử Thất.
Hắn, hắn thế mà từng cắn chung quả ổi với con bé dơ bẩn này sao!? Trông mặt cũng xinh đẹp, nhưng nhìn cái kiểu 'ăn tục uống tĩu' của cô ta quả thật là không thể chấp nhận nổi.
Đến việc ăn thôi cũng để dính khắp mặt!!
“Nhung, ăn đi nè.” Lý Tử Thất không hề để ý đến hai người họ đang nói chuyện gì, nàng trực tiếp kiếm miếng thịt cua ngon nhét vào miệng Nhung. Đương nhiên, điều này lại thêm một điểm trừ trong mắt Dương Vĩnh Khoa.
Chị Nhung lúc đầu là tái mặt, nhưng trong miệng truyền đến vị ngon của thịt cua thì ngay lập tức nhai nhồm nhoàm: “Ừ, cua ngon.” Chị gật gù khen.
“Đương nhiên, cua Hoàng Hậu đấy.” Lý Tử Thất khoái chí bật cười thành tiếng: “Nhung, mua về thêm một con đi. Ngon mà.” Nàng bắt đầu dụ dỗ.
Nhung liếc trắng mắt nàng, thẳng thừng từ chối: “Không.”
“Sao vậy!! Mua đi mà.” Lý Tử Thất năn nỉ.
“Mày ăn cả một con này còn chưa no hay sao còn muốn ăn nữa?” Chị Nhung bực bội nói. Con này chắc cũng có chứ năm sáu kí. Ăn hết được sao còn đòi mua mang về!!
Lý Tử Thất kiên quyết lắc đầu: “Chưa, chưa no mà. Mua đi mà.” Đôi mắt phượng xinh đẹp bắt đầu rơm rớm ra vẻ tội nghiệp cầu xin.
Chị Nhung thật muốn móc luôn đôi mắt đó ra mà. Ăn gì ăn lắm thế! Không ngán à! Còn bài đặc giở trò diễn kịch thương hại!! Chị rất nghi cái độ ngốc nghếch của con ranh này, ngốc cũng biết diễn sao!!
Này là bà cố nội của bố thằng Khôn thì có..
Lê Tuấn ngồi bên cạnh cười cười: “Tử Thất, để ta mua cho con. Mua về rồi ăn tiếp.”
Lý Tử Thất sáng mắt, trên môi nở ra một nụ thật tươi gật đầu: “Giáo sư, thật tuyệt!!”
Dương Vĩnh Khoa nhìn giọt nước mắt còn đọng trong tròng mắt nàng, lại nhìn đến nụ cười xinh đẹp trong sáng của nàng. Hương thơm dịu nhẹ dễ chịu lại bay thoang thoảng xung quanh. Đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh hắn đang cầm trên tay chiếc khăn tắm và đang lau mái tóc của ai đó. Nhưng hình ảnh của cô gái kia quá mờ nhạt, đến mái tóc cũng chỉ thấy được một màu đen mờ.. Hắn không lẽ bị ảo giác sao!!!
Lê Tuấn cười rất tươi: “Ừ, hôm nay thằng Khoa trả tiền. Nên không cần lo.”
Dương Vĩnh Khoa bị kích động mạnh, miếng thịt tôm hùm trong miệng lập tức bị phun ra không thương tiếc.
Hắn nhăn mày: “Thầy, con chỉ mời thầy. Không trả cho người ngoài.” Hắn kiên quyết nói.
Lê Tuấn nhướng mày làm như không hiểu nói: “Ừ, thì mời ta mà. Ta muốn mua thêm một con về ăn, không được sao!” Ngưng đoạn, ông lại thắc mắc hỏi ngược: “Thế, không có tiền trả hay là làm sao!!”
Này chính là khiêu khích Dương Vĩnh Khoa. Chiêu khích tướng này khi trước ông chỉ dùng khi Dương Vĩnh Khoa không chịu giúp ông nghiên cứu, nhưng hiện tại, nên dùng cho trường hợp 'ăn chực' này hơn...
Dương Vĩnh Khoa cố nhịn cục tức. May cho Lê Tuấn, vì ông ấy là người thân của Dương Vĩnh Khoa.
Nhưng thực tế, trong lòng Dương Vĩnh Khoa cũng không hề có ý muốn tính toán với Lý Tử Thất. Là căn bản cảm giác thân quen đã có từ lâu nên không tính, hay do nàng cũng là học trò của thầy Tuấn!!!
Dương Vĩnh Khoa bực mình, không thèm để ý.
Nhìn đến con cua đang ăn của Lý Tử Thất, hắn nhíu mày. Ăn uống cũng dơ bẩn, con cua trên bàn của nàng đã nát bét không nhìn ra hình thù, ngay cả vỏ cua cũng bị nàng làm cho nát thành từng miếng vụn.
Lại nhìn sang con tôm hùm của hắn. Cả vỏ tôm từ đầu đến đuôi đều ngay ngắn gọn gàng, không hề bị sứt mẻ một miếng.
Đúng, đây chính là sự khác biệt giữa người có tài, và kẻ ngu ngốc.
Dương Vĩnh Khoa gật gù tự tán thành. Trong lòng lại có chút thành tựu.