Cả buổi họp trôi qua hơn 3 tiếng đồng hồ. Lý Tử Thất quả thật không thể chịu nổi.
Ngoài những lần Dương Vĩnh Khoa nêu ý kiến ra còn những người khác nói gì nàng dường như đều không nghe thấy.
Cũng may là có Hồng Anh, lâu lâu thấy Tử Thất ra vẻ buồn ngủ liền sai nàng đi pha cafe cho các sếp. Lúc thì cho chủ tịch, lúc thì cho phó tổng, cũng có pha cho Dương Vĩnh Khoa nhưng cả buổi họp hắn chỉ uống ly nước lọc trên bàn, cafe nàng pha vẫn còn nguyên đó chưa từng đụng.
“Tử Thất, lần đầu đi họp biểu hiện không tốt lắm đấy nhé.” Sau buổi họp, Hồng Anh lên tiếng nhắc nhở. Không phải cô khó tính, mà đây là buổi họp quản trị cổ đông. Toàn những cấp cao nhất tập đoàn tụ họp, nếu không làm cho tốt thì sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.
Lý Tử Thất nghe vậy thì giật mình nói: “Thật xin lỗi, quả thật là ngồi nghe như vậy còn buồn ngủ hơn là ngồi đọc sách nữa..” thanh âm càng lúc càng nhỏ, đến câu cuối liền lí nhí đến khó nghe.
Quả thật, nghề này hơi khó làm.
Hồng Anh thấy biểu hiện chán nản của nàng cũng chỉ cười nói: “Không sao. Lần sau nếu không muốn thì không cần vào theo.”
“Thật sao!!” Đôi mắt vốn còn đang buồn ngủ của Lý Tử Thất bỗng nhiên sáng bừng. Nếu được ân chuẩn không cần họp cùng thì quá tốt rồi.
Hồng Anh trịnh trọng gật đầu nói: “Nhưng những việc phụ trợ khác đều rất vất vả và cần tỉ mỉ. Em phải cố gắng rất nhiều mới được.”
Lý Tử Thất cười tít mắt, gật đầu lia lịa: “Được được, sẽ cố gắng hết sức.” Chỉ cần là không vào cái chỗ âm u kia nữa cho dù kêu nàng làm gì cũng được.
Buổi họp kết thúc cũng đã hơn 11 giờ trưa. Cũng là lúc cả công ty được nghỉ trưa, ăn uống.
Lý Tử Thất ngày đầu đi làm nên không biết càng không mang theo cơm trưa. Mà nàng cũng không biết nấu ăn, mọi lần toàn ăn chỗ cô Lanh, không thì được thầy Lê Tuấn hoặc chị Nhung đưa đi ăn.
Buồn rầu một hồi nàng liền bực bội nằm gục đầu xuống bàn làm việc, lí nhí nói: “Không ăn thì không ăn. Ta đi ngủ, sẽ không thấy đói.” Nói xong thì nhắm mắt cố gắng ngủ.
Hồng Anh hôm nay do chạy đi lo tài liệu mà Dương Vĩnh Khoa cần nên không đưa nàng đi ăn được. Đợi đến lúc xong việc cũng đã gần 1 giờ chiều.
Đến bên cạnh Lý Tử Thất ngồi xuống bàn làm việc, cô cũng tự mình nghỉ ngơi một tí.
Làm nghề thư ký này nếu so với ô sin thì cao cấp hơn mấy phần, nhưng nếu so độ cực khổ thì là cực khổ hơn ô sin gấp trăm lần. Chạy việc như thể có lắp thêm tám cái chân cũng không hết việc, cái đầu phải luôn lạnh, và cái miệng phải luôn kín.
Khó khăn trăm bề, may mắn có thể gặp được vị sếp hiền lành dễ tính. Số khổ sẽ gặp phải người như Dương Vĩnh Khoa..
Lúc Lý Tử Thất tỉnh dậy đã thấy Hồng Anh ngồi ngay ngắn trên ghế. Còn nàng thì đau nhức khắp người do nằm lâu trong một tư thế: “Hồng Anh không nghỉ ngơi sao?” Giọng nàng mang theo tám phần lười nhát hỏi.
“Ừm có. Nhưng tỉnh rồi.” Hồng Anh ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính đáp: “Em mệt thì cứ nghỉ thêm lát đi. Còn 15 phút nữa mới vô ca chiều.”
Lý Tử Thất lắc đầu từ chối. Nàng kéo ghế đến sát bên Hồng Anh, thấy trên màn hình là một dãy cột xanh đỏ, nàng tò mò hỏi: “Cái này là cái gì Hồng Anh?”
“Trade BO hệ nhị phân.” Hồng Anh do đang tập trung nên cũng đáp qua loa.
“Trade? Là cái gì cơ?” Nàng lại hỏi.
“Là lựa chọn nhị phân tăng hoặc giảm trên một thị trường chứng khoán hoặc một hàng hoá cho trước. Nói chung là sẽ dựa vào thị trường thực tế, sau đó phân tích đánh giá để đưa ra quyết định nên chọn tăng hay giảm.”
“Vậy có được tiền không!”
“Nếu chọn đúng sẽ được thưởng 95% tổng số tiền cược. Thua thì mất trắng.”
“Hả?” Lý Tử Thất lúc này mới cả kinh kêu lên: “Như vậy là giống như đánh bạc rồi?”
Cái này nàng biết, ở trên Ỷ Lan Cốc nàng cùng đám đồng bọn hay chơi. Chỉ là nàng rất hay thua: “Hồng Anh không được chơi nhiều đâu đấy. Mất tiền thì làm sao?”
“Không sao. Phân tích thị trường kỹ một tí, quan sát rộng một tý. Thấy thua rồi thì sẽ nghỉ không chơi nữa là được.” Hồng Anh quay đầu nhìn nàng rồi cười nói như thế.
Lý Tử Thất nghe vậy cũng không nói thêm gì. Nàng ngó đầu vào màn hình máy tính nhìn Hồng Anh chơi.
Nhìn xuống hàng bên dưới màn hình là dãy chấm đỏ chấm xanh. Tất cả gồm 4 ô, mỗi ô có 4 hàng ngang và 4 hàng dọc. Các hàng đều lần lượt xuất hiện nút xanh hoặc đỏ theo chiều dọc nhưng lại không theo bất kì quy tắc nào hết.
Lý Tử Thất có thể nhìn thấy được kết quả, nàng nhìn một lát liền biết tiếp theo xuất hiện nút màu gì. Nàng ngồi bên cạnh Hồng Anh lẩm bẩm: “Cái này đỏ… cái này đỏ tiếp nha.. cái này lại sang xanh rồi..” cứ qua 30 giây nàng lại nói một câu.
Hồng Anh kinh ngạc nhìn Tử Thất, nàng thế mà đoán đúng hết!! Là trùng hợp sao!!
“Cái này nó ra đỏ đấy.” Lý Tử Thất lại nói tiếp.
Hồng Anh nhìn lại màn hình, chờ đợi đồng hồ đếm giây đi qua, quả thật là ra nút đỏ.
Cô bất ngờ hỏi: “Sao em đoán được vậy?”
Lý Tử Thất đôi mắt tuyệt diễm có mấy phần khó hiểu, mấy phần ngây ngô nhìn Hồng Anh đáp: “Ta thấy mà. Nhìn một cái là biết đấy.” Cái này nàng nói thật không hề giả dối.
Hồng Anh cười cười: “Vậy nói xem nút tiếp theo là gì?”
Lý Tử Thất nhìn màn hình máy tính chưa được 5 giây liền nói: “Là màu xanh.”
Hồng Anh ngay lập tức bấm ‘Tăng’. Sau đó im lặng đợi kết quả.
Thời gian 30 giây trôi qua nhanh chóng, kết quả đúng là ra tăng, màu xanh.
Hồng Anh hớn hở kéo tay Lý Tử Thất vui vẻ ra mặt nói: “Tử Thất. Việc của em hôm nay để chị làm cho. Chị chỉ em làm thay chị cái này được không. Chỉ việc ngồi im ở đây không cần phải đi đâu hết.”
Lý Tử Thất ngốc trệ, gật đầu đồng ý.
Sau đó Hồng Anh liền chỉ Lý Tử Thất một loạt về trade Bo. Lý Tử Thất quả thật là không hứng thú với mấy cái này, trò bài bạc hên xui này nàng rất ghét, chỉ là lúc đồng bọn không có gì làm nên rủ nhau chơi một lát cho đỡ chán thôi. Mà người thua vẫn luôn là nàng.
Nếu là Lý Tử Thất của trước kia, nàng sẽ ngay lập tức nói với Hồng Anh rằng: “Ta ngồi đây đánh bạc giúp ngươi, ngươi được nhiều tiền còn ta sẽ bị đau lưng mỏi tay, còn nhức cả mắt sao? Ở đâu ra kiểu dễ kiếm tiền như thế. Chia 50/50 thì ta làm, còn không thì miễn đi.”
Haizz, bởi, Lý Tử Thất bây giờ ngốc như thế, còn có thể nghĩ được như vậy sao!!
“Như vậy Hồng Anh sẽ kiếm được tiền sao?” Lý Tử Thất ngây ngô hỏi.
Nghe vậy trên gương mặt Hồng Anh chuyển từ đỏ sang tím. Sau cùng mới ngượng ngùng nói: “À, có thể được tiền.”
Thấy mặt mày Lý Tử Thất vẫn như cũ, một bộ dáng ngây ngốc đáng yêu nhìn chằm chằm mình lúc này Hồng Anh mới thở dài nói: “Thôi được rồi. Em cứ ngồi đây đánh đi. Thằng thì chia 4/6. Thua thì thôi.” Dù sao trong tài khoản game này cô cũng chỉ để có 500 ngàn, có thua cũng không mấy đau lòng.
Lý Tử Thất nghe thế càng không hiểu. Cái gì chia! Chia cái gì! Nàng chính là chưa hiểu vấn đề gì đang xảy ra, nhưng trong mắt Hồng Anh thế nào lại nhìn ra: ‘Lý Tử Thất không vừa ý cách chia này’!!!!
Lát sau hiểu ra Hồng Anh mới ngẩn người, giơ tay nhéo cái má trắng trẻo xinh đẹp kia của Lý Tử Thất một cái nói: “Cô ngồi đây chỉ việc bấm nút, tôi còn phải giúp cô làm việc vặt ngoài kia. Cô còn muốn sao nữa!!”
Con bé này, nhìn ngu ngơ thế mà biết tính toán ghê nhỉ!!
Cái má ngọc ngà, nhỏ nhắn xinh đẹp bị nhéo đến đỏ lên, Lý Tử Thất phụng phịu xoa xoa cái má đau nói: “Ta có nói gì đâu mà!! Thì Hồng Anh làm sao cũng được mà.” Giọng điệu đáng thương đến cực điểm. Nàng quả thật rất oan ức.
Thế mà nghe vào tai Hồng Anh lại là kiểu ‘ta đang thử ngươi xem ngươi làm sao đấy thôi’. Hồng Anh bực bội nhưng nghĩ lại cũng là Tử Thất thay mình kiếm tiền thì ngay lập tức cười nói: “Vậy được. Cứ lo việc của em đi.” Nói rồi chạy ngay vào phòng pha cafe.
Hồng Anh vừa đi, Dương Vĩnh Khoa cũng dậm chân bước đến.
Hắn đứng dáng người cao lớn nhìn xuống nàng sao thật nhỏ bé, đôi mắt phượng long lanh nhìn hắn đến xuất thần. Ho khan hai tiếng hắn nói: “Ăn đi. Thầy Tuấn nhờ tôi đưa cho cô.” Nói rồi đặt hộp cơm lên bàn. Lửng thửng bước vào trong. Lúc đi còn không quên liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính Lý Tử Thất đang dùng.
Đương nhiên không có thầy nào nhờ vả hắn hết. Chỉ là lúc đi ăn trưa hắn thấy nàng ngồi lẩm bẩm một mình liền nghĩ nàng ngày đầu đi làm, ngại xuống căn tin ăn cơm, đi ăn cùng hắn thì không tiện nên nghĩ đến việc mua cơm đưa vào cho nàng. Dù sao cũng là thầy Lê Tuấn nhờ chiếu cố, không còn cách nào khác.
Lý Tử Thất đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn. Nàng chung quy cũng chỉ dám nhìn sau lưng hắn. Mặt đối mặt thật rất áp lực.
Nhưng ở vị trí gần Hoa Hoa như thế Lý Tử Thất có thể cảm nhận được nguyên đan rất rõ ràng, làm nàng có cảm giác những vết thương trên người đều đang được chữa trị. Chỉ tiếc có một điều, đó là sao Hoa Hoa rời đi nhanh quá. Xa nguyên đan, vết thương liền đau trở lại rồi..
Ngồi trên bàn máy tính trade được tầm 1 tiếng thì thấy Dương Vĩnh Khoa bước đến, hắn nhìn máy tính trước mặt nàng thật lâu không nói gì.
“Vào trong tôi có việc cần cô làm.” Nửa ngày sau hắn mới bật ra được một câu thế này.
Thấy hắn quay người đi, Lý Tử Thất cũng lật đật đi theo sau, cũng tranh thủ hưởng tí nguyên đan.