Ngày thứ 3 bị nhốt, tình trạng Lý Tử Thất vẫn không khá khẩm hơn mà càng tệ hại đi.
Dương Tiến Đạt mặc dù đã phái người cho nàng ăn uống nhưng do thương tích quá nặng nàng không thể tự ăn mà bọn người kia cũng không thèm đếm xỉa xem nàng có ổn không.
Dương Tiến Đạt cũng rất nhanh bắt tay tranh giành khu trung tâm kia với Dương Vĩnh Khoa, ngoài dự liệu của ông ta thế mà Dương Vĩnh Khoa lại dễ dàng buông tay chỉ cần ông ta chịu thả Lý Tử Thất.
Dương Tiến Đạt cười trừ: “Nếu đã muốn nhường cho cha thì tại sao còn lấy hợp đồng mua bán?”
“Tiền không phải giấy.” Dương Vĩnh Khoa bình thản đáp, hắn nâng mắt lạnh nói tiếp: “Là cô ta nói cho ông biết sao?” Hắn rõ ràng biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
Dương Tiến Đạt nghe vậy liền cười ha hả đáp: “Nếu đã là cha con, đồ ngon phải cùng nhau chia có phải không?”
“Cha con?” Dương Vĩnh Khoa nhếch mép: “Đừng nói chuyện cười với tôi. Người có lợi thì nên đối xử cho thật tốt, đừng để tôi tìm thấy....”
Dương Vĩnh Khoa vừa rời đi, Dương Tiến Đạt cũng hung tàn lên xe đi mất. Ông ta rất tin tưởng khả năng tìm người của Dương Vĩnh Khoa, trước khi đến chỗ giam Lý Tử Thất ông ta còn kéo theo cả An Kỳ.
Trong một công trường bỏ hoang, Lý Tử Thất bị giam trong căn phòng tối xung quanh chỉ có một chiếc chăn mỏng rách rưới không còn hình thù, nàng co ro cuộn người trong mớ chăn hỗn độn.
Cánh cửa bỗng bị mở, gió lạnh buổi đêm luồng vào khiến nàng run rẫy một hồi.
Một đám người lôi kéo Lý Tử Thất ra ngoài, trong cơn mơ màng nàng loáng thoáng nghe ai đó nói: “Ngài chủ tịch ra lệnh đưa cô ta đi chỗ khác, không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.”
Lý Tử Thất bỗng nghĩ có ai đến cứu nàng rồi sao! Là ai!! Sẽ không phải là Hoa Hoa, hắn đã nói hắn không cần nàng rồi.
“Nhanh lên có người đến.” Giọng người đàn ông vang lên cứng ngắc.
Đáp lại hắn là một giọng nói khác có vẻ hoảng hốt: “Đại, đại ca. Bên ngoài nhiều người đến lắm. Không phải người mình. Làm sao đây!”
“Chết tiệc, lên tầng trên trốn trước đi.” Tên kia ra lệnh.
Lý Tử Thất bị bọn chúng lôi kéo như kéo một con chuột chết, mà Lý Tử Thất cũng chẳng buồn để tâm bởi nàng hiện tại chính xác là đã đau đến mất cảm giác, cơ thể run rẫy kịch liệt theo từng bước chân bọn chúng.
“Đứng lại.” Đằng sau truyền đến tiếng quát, thằng cầm đầu kéo Tử Thất chạy lên lầu 2 còn tiện thể đạp 2 tên đàn em ngã nhào phía sau nhằm kéo dài thời gian chạy trốn.
Công trình bỏ hoang mới xây hoàn thành lầu thứ 2 đã đình công. Ngoài căn phòng nhốt Lý Tử Thất ra hầu như chưa có chỗ nào được xây toàn vẹn, bê tông trụ bị đổ ngổn ngang khắp nơi trông rất hoang sơ.
Tên đại ca kia một tay xách Lý Tử Thất như vật chết vừa cố cầm cự xem ra là tín đồ trung thành của Dương Tiến Đạt.
Dương Vĩnh Khoa đứng từ tầng trệt nhìn lên, mày hắn nhíu chặt thành vết cắt sâu hoắm: “Một con chó trung thành nhưng chọn sai chủ.”
Nhìn đến cô gái bị tên kia kẹp cổ mà đau đớn đến đỏ mặt khiến hắn càng phẫn nộ cực điểm. Bộ trang phục màu xanh đã bị nhuộm đầy máu nàng, vết máu cũ gần như đã biến đen, còn có một mảng vết máu mới rỉ từ ngực nàng.
“Nuôi một con chó trung thành còn hơn nuôi một thằng con như kẻ thù.” Bên trong tầng lầu 2 bỗng phát ra giọng cười ha hả của Dương Tiến Đạt, ông ta đứng từ trên cao nhìn xuống Dương Vĩnh Khoa trông rất khoái chí nói tiếp: “Thật không ngờ vì một ả đàn bà mà khiến con ta phải tới tận đây.” Nói xong ông ta còn không quên đạp Lý Tử Thất bị ném nằm sấp dưới chân mấy cái: “Xem ra, giá trị của cô ta rất lớn nhỉ!”
Hai hôm nhốt Lý Tử Thất, Dương Tiến Đạt đã dùng đủ biện pháp từ dụ dỗ đến hành hung để ép nàng nói ra những bí mật của Dương Vĩnh Khoa, mà Lý Tử Thất cũng rất phối hợp khai nhưng đều trái ngược.
Dương Vĩnh Khoa làm việc rất kỹ lưỡng, thường hắn sẽ chọn ra 2 phương án hữu hiệu nhất rồi từ 2 chọn ra 1. Lý Tử Thất liền lấy cái bị bỏ kia nói cho Dương Tiến Đạt biết, đương nhiên không phải cái nào cũng có sơ hở nhưng nếu đã bị Dương Vĩnh Khoa bỏ tất nhiên bởi vì nó rất không ổn.
Trí nhớ Lý Tử Thất không tốt, nàng đều nhớ những phương án nhiều lỗ hổng nhất bởi Dương Vĩnh Khoa giải thích rất kỹ về nó, còn những thứ ít lỗ hổng hơn hắn đều không nói đến.
Dương Vĩnh Khoa mắt lạnh, ánh mắt như có như không liếc hướng sau lưng Dương Tiến Đạt, hy vọng người của hắn kịp cứu người.
“Giá trị? Đương nhiên rất có giá trị với tôi rồi.” Dương Vĩnh Khoa cười cười, bàn tay chấp sau lưng đã bị hắn nắm chặt thành quyền rỉ máu lúc nào không hay: “Ông thấy đấy, một người nắm giữ nhiều bí mật của tôi như thế, không lẽ lại để rơi vào tay ông?”
Dương Tiến Đạt nghe thế liền cười to không thể ngừng nổi: “Thật không hổ là con trai ta. Nếu đã không có giá trị, chi bằng giết đi.” Nói đến đây mặt ông ta bỗng dữ tợn như mà quỷ, dưới chân lại không ngừng đá vào lưng Lý Tử Thất: “Mày nỡ giết nó không?”
“Giết thì giết, tại sao không nỡ?” Dương Vĩnh Khoa dứt khoát đáp. Một lúc sau hắn lại nói: “Nhưng mà, dù sao cũng là nhân viên đã đi theo tôi lâu nhất, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ta.” Hắn biết rõ ông ta sẽ không giết nàng. Thứ ông ta muốn tìm là giá trị của Lý Tử Thất trong lòng Dương Vĩnh Khoa.
Lý Tử Thất lặng người nằm co ro dưới nền đất bẩn thỉu. Từ khi nghe câu giết đó của hắn nàng đã biết bản thân có ý nghĩa gì với hắn rồi. Thật dứt khoát, thật tuyệt tình mà cũng thật đau lòng nàng... Đôi mắt xinh đẹp trắng đen rõ ràng của nàng nhắm lại, không đợi Dương Tiến Đạt trả lời nàng đã cố gượng người dậy.
Bàn tay nhỏ bé xanh xao nắm chặt vạt áo Dương Tiến Đạt bám víu ông ta đứng dậy. Dương Tiến Đạt hiện lên ý cười khó giấu kín, ông ta chính là muốn thu phục Lý Tử Thất về trướng mình.
Mà Dương Vĩnh Khoa đứng bên dưới cũng căng thẳng theo từng hành động của Lý Tử Thất. Lòng hắn căng cứng, hắn đứng quá xa. Bởi bọn người Dương Tiến Đạt ở trên lầu 2 nhìn xuống, hắn phải đứng xa hơn tầm mắt mới có thể nhìn rõ nàng.
Lý Tử Thất sau khi ổn định liền đưa mắt tìm Dương Vĩnh Khoa, bốn mắt nhìn nhau, nàng cười rất đẹp. Mặt nàng lấm lem bụi bẩn, gương mặt hốc hác, trang phục dính máu cũng đã bị dơ đến không nhìn ra màu, hoàn cảnh như thế mà nàng vẫn rất đẹp, đẹp đến đáng thương.
“Hoa Hoa, cảm ơn chàng..” Trừ lần đầu mới gặp đây là lần thứ hai nàng gọi hắn là chàng. Lần đầu có thể là phép lịch sự, nhưng lần này là nàng thật sự yêu mến hắn, muốn che chở hắn: “Là ta nợ chàng, nay ta trả cho chàng.”
Lời vừa dứt Lý Tư Thất liền quay đầu ôm chặt Dương Tiến Đạt thả xuống từ lầu 2.
Bởi chỗ bọn họ đứng đã rất sát mép vực, mà công trình này chưa xây tấm chắn nên Lý Tử Thất rất dễ dàng kéo Dương Tiến Đạt theo, nàng chỉ cần ôm chặt ông ta và ngã lưng phía vực đã hoàn toàn rơi xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, hành động của Lý Tử Thất khiến cả Dương Vĩnh Khoa và Dương Tiến Đạt đều giật mình bất ngờ, đến lúc phản ứng kịp hai bóng người đã bắt đầu rơi.
Dương Tiến Đạt nhanh nhạy hơn liền lật Lý Tử Thất lại để nàng tiếp đất thay ông ta, mặc dù thế cũng không tránh được tình trạng bị thương nặng, nhẹ nhất chính là liệt giường.
Dương Vĩnh Khoa mở to mắt cố chạy thật nhanh đến nhưng khoản cách giữa hắn và nàng giờ đây như xa tận chân trời chạy mãi không thấy điểm đến.
Hắn điên cuồng, đôi mắt đen sâu dần trở nên đỏ rực như máu, móng tay hắn không biết từ khi nào mọc ra những móng vuốt thật nhọn, cánh môi hồng cũng hoá đen: “Aaaaaa..” Tiếng hét chói tai vang lên như phóng theo một cỗ năng lượng kì ảo đánh bay đám người xung quanh ra xa.
Bọn người nhìn cảnh này liền hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Hắn, nhập ma hoá quỷ rồi sao!!!
Dương Vĩnh Khoa như bị điên hất mạnh Dương Tiến Đạt đang hôn mê ra chỗ khác, đôi tay run rẫy ôm chặt Lý Tử Thất: “Tử Thất, em, em đừng như vậy. Tử Thất.” Bàn tay đưa lên vuốt mặt nàng lại phát hiện tay hắn thế mà mọc móng vuốt sắc nhọn, sợ làm nàng đau liền không dám đụng đến mặt nàng, chùi mu bàn tay lên khoé miệng lau đi vệt máu cho nàng: “Tử Thất à, em, em đã hứa sẽ bảo vệ anh. Anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Giọng hắn nghẹn ngào nấc lên từng nhịp.
Lý Tử Thất như cảm ứng được, nàng mấp máy môi cười đáp: “Hoa, Hoa.. Đừng khóc, Hoa Hoa nhớ, Tử Thất rồi.” Bàn tay dính đầy nhớp máu nhẹ xoa lên má hắn, miệng nàng không ngừng ọc ra máu tươi mà vẫn cố nói: “Đừng khóc, khóc xấu. Ta đã, bảo vệ, được chàng rồi... Mong rằng, chàng mãi là, Hoa Hoa, của ta. Sống, vui vẻ, chúng ta, không ai, nợ ai.” Và mong rằng sau này đừng gặp nhau nữa.
Nàng chỉ tiếc, tiếc chưa được gặp Nhung lần cuối. Từ nay không được cãi lộn với Nhung, không được Lê Toàn Phong chở đi rong chơi, nhưng sau này hắn nhất định sẽ chở An Giao rồi. Nàng cũng rất tiếc khi không được gặp Ha Niên, cậu ấy hát rất hay. Cũng không biết các em học sinh thi thố sao rồi..
Bây giờ cận kề chia lìa nàng mới thấy tiếc nuối nhiều thứ như vậy. Sao không cố gắng thêm một tí nữa, chỉ một tí nữa là được chào mọi người lần cuối rồi... thật tiếc.
Lý Tử Thất nhìn xa xăm, lại nhìn người trước mắt nở nụ cười nhẹ nhàng, linh hồn nàng cũng đã theo gió bay đi thật xa chốn hồng trần oan nghiệt này.
“Đừng, đừng.. Tử Thất, em đừng đi.” Dương Vĩnh Khoa khóc nấc lên cũng không quản tay hắn có móng vuốt, hắn nhẹ nhàng cẩn thận xoa mặt nàng: “Tử Thất, không đâu, khi nãy là anh cố ý nói không cần em để ông già đó lơ là, là anh cố ý không để tâm đến em chỉ muốn kéo dài thời gian.. Tử Thất, em đừng vậy, đừng bỏ anh, Tử Thất..” Hắn điên cuồng như kẻ tâm thần, hết la lối lại nói nhỏ nhẹ cho người nằm dưới nghe. Nước mắt hắn chảy xuống dường như có thể rửa sạch vết máu trên mặt nàng.
Là hắn sai rồi. Nàng mất nội đan tiên tủy nên rất ngốc, nhất định là bởi vì mấy câu tuyệt tình của hắn mà quyết tâm bỏ hắn đi như vậy. Nàng sao có thể bỏ hắn đi như không.
Dương Vĩnh Khoa điên cuồng một hồi lại tự ngồi dậy đi khắp nơi trong công trình hoang tìm kiếm thứ gì đó. Đến lầu 2 hắn mới phát hiện ở đó còn có hai sấp giấy tờ, một là ‘hợp đồng ủy quyền’ còn một kia là lời khai của Lý Tử Thất khi bị ép cung.
Hắn quỳ rạp dưới đất cười điên dại. Dương Tiến Đạt thế mà muốn dùng Lý Tử Thất để ép hắn kí vào giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của hắn cho ông ta, Lý Tử Thất biết.
Ông ta muốn biết toàn bộ dự án tiềm năng của hắn, Lý Tử Thất cũng biết.
Ông ta muốn biết toàn bộ bí mật của hắn, nàng cũng biết.
Nàng biết ông ta sẽ ép Dương Vĩnh Khoa chuyển nhượng cổ phần nên muốn lôi kéo ông ta chết chung. Nàng biết ông ta muốn dự án tiềm năng nàng liền cho ông ta những dự án hổng lỗ chỗ của hắn. Nàng càng biết nhiều bí mật của hắn nhưng cái nào nàng cũng đều ngược lại.
“Hahaa ha ha, Tử Thất, em...” Em giỏi lắm. Hắn cười trong nước mắt. Em giỏi như thế tại sao không mang theo hắn chết theo em. Em giỏi như thế tại sao lại chọn cứu hắn để tự mình nhận lấy bao khổ đau như thế.
Lý Tử Thất, em thật giỏi.