- Cái... Cái gì?! Có thể nói lại lần nữa được không...? " Cô làm ơn tới ngay, anh Triệu cần phẫu thuật gấp. Nếu không có chữ kí người thân chúng tôi không thể tiến hành phẫu thuật. Chúng tôi đã liên lạc với quản lí và công ty của anh Triệu, họ cung cấp cho chúng tôi số của cô. Cô có thể đến bệnh viện A ngay không?"
Trịnh An Nhiên giống như một người bị đẩy xuống biển, toàn thân không ngừng run lên. Cố Lãnh Dạ chăm chú nhìn sắc mặt mỗi lúc một xanh tái, hàng lông mày nhíu lại, nhanh chóng cướp chiếc điện thoại khỏi tay Trịnh An Nhiên. Vừa nghe tiếng cô y tá từ bên kia vọng lại, gương mặt Cố Lãnh Dạ tối sầm lại. Anh liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, ngón tay bấm tắt máy không để cô y tá kia kịp nói gì thêm.
- Anh ấy bị tai nạn... anh ấy cần phải phẫu thuật...
- Trịnh An Nhiên!
Cố Lãnh Dạ gắn lên, ngữ khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Thế nhưng, Trịnh An Nhiên hoàn toàn không nghe ra nỗi đau đớn trong câu nói kia, cô vội vàng chạy ra ngoài.
- Anh ấy đang cần tôi gấp... Tôi phải đến bệnh viện với anh ấy...
- Cô đứng lại cho tôi! Cô đang ở Pari đấy!
Trịnh An Nhiên nước mắt chan hòa khắp mặt, cánh tay bị Cố Lãnh Dạ nắm đến hằn đỏ. Cô cố hất tay anh ra, anh lại càng siết chặt. Trịnh An Nhiên đau khổ nhìn anh, rất lâu sau chỉ nghe giọng cô ứ nghẹn cất lên:
- Anh ấy là người tôi yêu...
~oo~
Cố Lãnh Dạ hai mươi tuổi đã phải gánh vác lên vai cả tập đoàn Cố thị, áp lực vô cùng to lớn. Hôm ấy, sau cuộc nói chuyện với học sinh năm cuối ở ngôi trường cấp ba mình từng theo học, Cố Lãnh Dạ đi dạo quanh khuôn viên, tâm trạng rơi vào trạng thái cực kì mệt mỏi. Chính lúc ấy, tiếng hát trong trẻo, ấm áp vang lên, xua tan mọi khó chịu trong người. Cố Lãnh Dạ bước theo tiếng hát, phát hiện ra một cô gái đang chơi violin, miệng nhẹ nhàng cất tiếng hát. Cô gái không hề nhận ra sự tồn tại của anh, vẫn tiếp tục hát mãi khi tối mịt mới trở về. Chính lúc ấy, anh nhận ra trái tim mình rung động. Chiều hôm sau, anh lại đến, cô gái vẫn một mình đứng trên sân khấu trống trải, biểu diễn bằng tất cả đam mê kìm nén. Cho người đi điều tra, anh biết cô tên Trịnh An Nhiên, học lớp Mười. Ở lớp, cô luôn chỉ một mình một góc, không bạn bè hay gì cả. Cha cô mất do tai nạn năm cô mới ba tuổi, hiện đang sống với mẹ. Trong mắt người khác, cô là con nhỏ quái gở, kì lạ, ngoài ra chẳng có gì nổi bật đáng chú ý. Chương Văn- bạn thân anh còn nhíu mày, hỏi anh lẽ nào tiêu chuẩn phụ nữ của anh lại hạ thấp quá mức đến thế. Cố Lãnh Dạ không nói gì, chỉ thấy trong lòng dậy lên một nỗi xót xa, muốn che chở cho người con gái ấy. Vậy là không chiều nào anh không đến, lặng lẽ nghe cô hát, lặng lẽ dõi theo cô. Rút cuộc, đến một ngày, Cố Lãnh Dạ phát hiện ra, bên dưới hàng ghế khán giả thường ngày vắng tanh đã xuất hiện một người con trai. Trịnh An Nhiên cũng không nhắm mắt hát như trước, cô mở mắt, hạnh phúc nhìn người con trai đó. Triệu Kiến Văn- người mới được chuyển đến ngồi cạnh Trịnh An Nhiên. - Dạ, cậu còn nhớ cô bé tên Trịnh An Nhiên lần trước cậu nhờ tôi điều tra không? Hôm nay thi mà tôi đi dự thay cậu ấy, cô bé lên hát. Trời ơi, tất cả đều đứng hình luôn. Hay tuyệt! Tôi còn khóc nữa đây này.
Chương Văn giọng xúc động, vội vàng bước vào phòng Cố Lãnh Dạ.
Cô lên hát ư?
- Mà cậu nhóc Triệu Kiến Văn hát song ca với Trịnh An nhiên cũng rất cừ.
...
Lại Triệu Kiến Văn. Lẽ nào, anh thực sự đã thua tên nhóc đó hay sao? Nghĩ tới nụ cười tuyệt đẹp trên môi cô, Cố Lãnh Dạ siết chặt tay, lần đầu tiên trong đời biết thế nào là đau đớn.
- Dạ, sao hôm nay người cậu lại ướt đến thế này, tôi nhớ cậu đi ô tô mà?
-Vì ai chứ? Đừng nói là cô bé tên Trịnh An Nhiên đấy chứ? Có đáng không?
...
- Đáng... Vì... Cô ấy là người tôi yêu...
~oo~