Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

chương 161: hai tiếng đồng hồ, chú lục, nhanh hôn hôn…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Xiaoxi Gua

Ngày thứ hai, lúc Mộc Ân rời giường, Trần Uyển Di còn ngủ, trong một gian phòng khác, Lục Phong Miên cũng sớm đã rời giường.

Bên ngoài là tiếng sóng biển không ngừng, cô rửa mặt xong rồi đến đài quan sát ngắm phong cảnh, một mảnh nước biển màu xanh lam.

Mộc Ân xuống lầu, Lục Phong Miên vừa vặn làm xong bữa sáng, bưng cháo hải sản đã nấu xong lên bàn.

Anh không biết nấu ăn, nhưng nấu cháo và canh, hay hấp thức ăn, không cần những kỹ thuật quá đặc biệt, chỉ cần thời gian đun vừa đủ, hương vị cũng sẽ không quá kém.

Ăn bữa sáng, Lục Phong Miên mang Mộc Ân đến sau núi chơi.

Đến phía sau núi, Mộc Ân mới phát giác, hoa hồng trước đây mình từng thấy, đều thành trò trẻ con, khoảng chừng mười mẫu đất, tất cả đều là hoa hồng, nhìn xung quanh, khắp núi đồi, tất cả đều là biển hoa.

“Rất đẹp.” Mộc Ân nhịn không được tán thưởng, thật quá đẹp.

Trên đời có vô số biển hoa, nhưng không hùng vĩ như bây giờ cô thấy được, cô vốn là thích hoa hồng, bây giờ nhìn thấy, dường như cô càng yêu quý hơn.

Mộc Ân đặc biệt thích hoa hồng xanh lam, hoa được trồng ở giữa, có mấy con đường nhỏ ở giữa có thể đi xuyên qua cả vườn hoa, Mộc Ân bước đi vào trong đó, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đứng ở giữa nơi này, ngay cả cô đều cảm thấy mình biến thành một đóa hoa hồng kiều diễm.

“Bọn họ làm sao chăm sóc được vậy, quá đẹp?” Mộc Ân nói: “Cháu chưa hề nhìn thấy biển hoa nào xinh đẹp như vậy.”

Cô từng thấy không ít ruộng hoa hồng, nhưng giống ruộng hoa bây giờ đang thấy, vẫn cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi.

Mộc Ân vẫn luôn đi chơi đùa và thưởng thức biển hoa, Lục Phong Miên cầm máy ảnh ở phía sau chụp ảnh cho cô, đối với anh mà nói, ngắm hoa không mấy hứng thú, anh đã sớm thấy rồi, chụp ảnh cho Mộc Ân, anh lại cực kỳ có hứng thú.

Hôm nay Mộc Ân mặc váy dài hoa nhí màu xanh lam, tung bay bồng bềnh trong biển hoa, đẹp vô cùng, Lục Phong Miên cầm máy ảnh, chụp một tấm cho cô, tóc dài của Mộc Ân phất phới, bối cảnh là một mảnh hoa hồng trắng, cô đứng trong mảnh hoa hồng trắng, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Lục Phong Miên bồi Mộc Ân đến giữa trưa, nhìn thấy dấu hiệu cô còn chưa muốn trở về, Lục Phong Miên đành phải một mình trở về nấu cơm, ở trên đảo không có người hầu, anh không muốn Mộc Ân bị đói.

Mộc Ân chơi một hồi, cũng đoán chừng Lục Phong Miên đã làm xong cơm trưa, mỗi một loại hoa hồng cô đều hái một đóa, hợp thành một bó hoa cực lớn mang về.

Mộc Ân ôm hoa hồng trở về, cắm vào hai bình hoa, một bình đặt ở phòng ngủ, một bình đặt ở phòng khách lầu dưới.

Lục Phong Miên đang bận rộn trong nhà bếp, Mộc Ân cười cười, bước đến ôm eo của anh từ phía sau lưng.

“Chú Lục, chú nấu cơm trông thật hiền lành.” Khóe mắt đuôi lông mày của Mộc Ân đều mang ý cười, gương mặt dán trên áo sơ mi của anh.

Khí hậu ở trên đảo lành lạnh, mặc một bộ áo sơmi vừa vặn, lại phối một quần soóc nhỏ, là một bộ trang phục bình thường, Mộc Ân dựa vào, lưng Lục Phong Miên thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên gò má cô, trong lòng cũng mềm đi.

Canh hải sản bên cạnh cũng sắp xong, Lục Phong Miên quan tâm đến khẩu vị của Mộc Ân, đưa canh đến bên môi cô, Mộc Ân thử, nụ cười xán lạn: “Có chút nhạt.”

“Nhạt một chút mới tốt, khỏe mạnh.” Mặc dù ngoài miệng Lục Phong Miên nói như vậy, nhưng là vẫn tthêm một muỗng muối nhỏ. Anh làm đồ ăn không thông thạo, cho nên Mộc Ân nói nhạt, hẳn là nhạt.

Mộc Ân cười một tiếng, ôm eo Lục Phong Miên, trong phòng bếp, ôn nhu tỏa ra bốn phía.

Lục Phong Miên làm đồ ăn xong, một canh hải sản, tôm hùm hấp.

Đều là những món vô cùng đơn giản không cần tay nghề nấu ăn.

Mặc dù trang trí không phải quá đẹp, nhưng Mộc Ân vẫn biểu cảm vô cùng ủng hộ.

Dùng xong cơm trưa, Mộc Ân hái một chút cánh hoa hồng đi hong khô, cô định dùng hoa hồng pha trà.

Mọi chuyện đã làm xong, cũng đã ba giờ chiều, hai người lái thuyền nhỏ, đi về phía cư dân trên đảo ngày hôm qua, đi giải quyết bữa tối hôm nay của hai người.

Bước lên quần đảo của cư dân, Mộc Ân cùng Lục Phong Miên mới biết được buổi tối hôm nay trên bờ biển ở bên này có bữa lửa trại tối.

Mộc Ân cảm thấy bọn cô khá may mắn, cho nên dự định sau khi ăn bữa tối, thì sẽ đến bãi biển bên này, cùng cư dân tham gia đốt lửa trại.

Hai người cô chọn một nhà hàng cách bãi biển tương đối gần.

Sau bữa tối, tiết mục đốt lửa trại còn chưa bắt đầu, Lục Phong Miên mang Mộc Ân đi đến tòa nhà thờ có chuông lớn hôm qua anh nhắc đến trước, bên này người vô cùng nhiều, tất cả mọi người đang xếp hàng cầu nguyện, sau đó gõ chuông, Mộc Ân cùng Lục Phong Miên cũng ở trong đội ngũ xếp hàng.

“Hôm qua lúc tới liền nghe thấy tiếng chuông, vì sao ở đây có nhiều người xếp hàng như vậy? Cháu thấy nhiều người cũng đều là người địa phương, những nơi này, không phải nên là những người đến đây du lịch mới đến sao?”

Vấn đề của Mộc Ân, Lục Phong Miên cũng không biết là vì sao, cũng may trước mặt bọn họ chính là dân bản xứ, cho nên dứt khoát hỏi dân bản xứ đến vấn đề này.

“Nhà thờ chuông lớn này thật sự thần kỳ, tới đây cầu nguyện, trên cơ bản nguyện vọng của mình đều có thể thực hiện, cho nên nơi này, không chỉ là những người ngoài như hai người sẽ đến, dân bản xứ chúng tôi mỗi ngày cũng đều sẽ tới gõ chuông một lần, cho nên mới có nhiều như vậy người.”

Mộc Ân hiểu rõ, nhẹ gật đầu, xem như biết nguyên nhân, nhưng là Lục Phong Miên lại cảm thấy vô cùng thần kỳ, dân bản xứ đều tin tưởng như thế, nói cách khác thật có thể thực hiện được nguyện vọng sao?

“Chú không tin phải không?” Mộc Ân nhìn biểu cảm trên mặt Lục Phong Miên, liền biết bây giờ Lục Phong Miên đang nghĩ gì.

Mặc dù cô cũng cảm thấy dân bản xứ này nói vô cùng kỳ diệu, nhưng là thà rằng tin là có, không thể tin là không.

Hơn nữa, nhiều người đều ở chỗ này xếp hàng, cô cảm thấy có lẽ họ có chút tín ngưỡng.

“Không tính tin tưởng.” Lục Phong Miên thành thật thẳng thắng.

Nếu như mỗi người đều giống như anh, trên thân đã từng có rất nhiều mạng người, đi tin tưởng thần quỷ, sợ rằng sẽ rất gian nan, cái gì cũng không dám làm.

Bởi vậy Lục Phong Miên không tin, trên đời này có thể có quỷ, chuyện gì bản thân đã làm thì nhất định có thể thực hiện được nguyện vọng.

Nhưng Mộc Ân khác biệt, cô nói: “Có lẽ là thật.”

Nói vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến Lục Phong Miên cũng có một ít ảo giác, anh vừa định nói cái gì, chỉ nghe được Mộc Ân còn nói: “Nếu chú không tin những điều này, vậy chú có tin tưởng trên thế giới này, có chuyện trùng sinh sao?”

Lục Phong Miên nhìn về phía Mộc Ân, không biết vì sao, lúc nói đến chuyện thần quỷ trùng sinh, Mộc Ân có biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

“Tôi…” Lục Phong Miên há to miệng, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Chần chờ cũng chỉ là trong nháy mắt này, Lục Phong Miên cũng không nói ra miệng, biểu cảm trên mặt Mộc Ân thay đổi, một lần nữa lại trở nên tinh nghịch, nói ra: “Được rồi, đến chúng ta, nhanh ngẫm lại muốn ước nguyện vọng gì đi.”

Lục Phong Miên bị Mộc Ân quấy rầy một cái như thế, cảm xúc lo nghĩ trước đó lập tức cũng đều biến mất không thấy tăm hơi, nhìn đội ngũ trước mặt một chút, phía trước chỉ còn có một người, thật sự sắp đến hai người.

“Em muốn ước nguyện vọng gì?” Lục Phong Miên nhìn xem Mộc Ân, hỏi.

“Ừm… chúi nói trước đi, chú muốn ước nguyện vọng gì?” Mộc Ân hoạt bát nháy nháy mắt, hỏi lại Lục Phong Miên.

“Tôi… thích con gái.” Lục Phong Miên nhìn xem Mộc Ân.

Anh rất muốn có một cô con gái giống y hệt Mộc Ân.

Mộc Ân giật mình mới phản ứng được ý của anh, nghịch ngợm cười cười, kéo tay Lục Phong Miên, cùng đi đến phía trước chuông lớn, lại nói ra: “Chú cầu nguyện trước.”

Mộc Ân vừa nói xong, Lục Phong Miên liền đi tới phía trước chuông lớn, giống những người khác trước đó, chắp tay trước ngực, đàng hoàng đọc nguyện vọng.

Sau đó lại đi đến bên cạnh chuông lớn, cầm lấy cây gỗ gõ chuông, hung hăng gõ vào.

“Ông” “Ông” “Ông “

Tiếng chuông đặc biệt nặng nề, xa xăm, trong nơi đây vang lên vô cùng thanh lảnh.

“Đến em rồi.” Lục Phong Miên đưa cây gỗ gõ chuông cho Mộc Ân, sau đó lui về sau lưng Mộc Ân.

Mộc Ân nắm chặt gẫy gỗ gõ chuông, nhẹ nhàng để ở một bên, sau đó chắp tay trước ngực, cực kỳ trang trọng lẩm nhẩm ước nguyện của mình, sau đó mới cầm lấy bị gây gỗ gõ chuông bị cô đặt ở một bên, cực kỳ dùng sức gõ.

Hai người đều ước nguyện, lúc này mới dắt tay đến bãi biển bên kia, đi tham gia đốt lửa trại.

“Em vừa mới ước gì?” Lục Phong Miên có chút hiếu kỳ hỏi, vừa mới nãy, biểu hiện của Mộc Ân vô cùng trang trọng, vô cùng nghiêm túc.

“Bí mật.” Mộc Ân cười cười, lôi kéo taycủa Lục Phong Miên, liền chạy tới hướng bãi biển, vừa chạy, còn vừa nói ra: “Nhanh một chút, đốt lửa trại sắp bắt đầu.”

Lúc hai người đến bãi biển, tiết mục đốt lửa tối vừa mới bắt đầu.

Tiếc mục đầu tiên của bữa tiệc này, chính là nhảy múa quanh đống lửa, mọi người quen biết hay không quen biết đều tay trong tay vây tại một chỗ, vòng quanh trên bờ biển nhảy múa.

Mộc Ân tay trái lôi kéo Lục Phong Miên, tay phải lôi kéo một cô bé không quen biết, xoay quanh theo âm nhạc, tiến lên, lui lại, chơi cực kỳ hưng phấn.

Sau khi nhảy múa quanh đống lửa kết thúc, hơn mười người ngồi vây quanh một đống lửa trại bắt đầu chơi đùa, người thua trận bị phạt uống một chén rượu, người không muốn uống có thể mang đến cho mọi người một đoạn tài nghệ nào đó.

Trò chơi của bọn họ rất đơn giản, chính là đánh trống truyền hoa, không cần biết chơi, chỉ cần dựa vào may mắn, may mắn thì chỉ cần truyền sao không đến tay mình, không may mắn, hoa sẽ truyền đến tay.

Mộc Ân rất thích chơi trò chơi này, bởi vì trò chơi này không cần động não, cũng không cần tất cả mọi người biết cách chơi mới chơi được.

Trò chơi bắt đầu, Mộc Ân bắt đầu truyền hoa, cô đưa quả cầu hoa trong tay cho Lục Phong Miên, lại nhìn Lục Phong Miên truyền quả cầu hoa này đi tiếp.

Chơi năm vòng liên tiếp, cầu hoa cũng không dừng ở trong tay của Lục Phong Miên cùng Mộc Ân, trong năm vòng này, người thua trận thì có người uống rượu, người không biết uống lựa chọn thực hiện một đoạn vũ đạo hay là một ca khúc, hoặc là biểu diễn những tài nghệ khác.

Mộc Ân xem rất vui, bởi vì dân bản xứ hát những ca khúc này, nhảy những vũ đạo này, trước kia Mộc Ân đều chưa từng tiếp xúc qua, cho nên cô nhìn cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng mới lạ.

Vòng thứ sáu, vẫn là đến phiên Mộc Ân bắt đầu truyền hoa, lần này Mộc Ân không có truyền cho Lục Phong Miên, mà là truyền cho một cô gái bản địa ngồi bên tay phải của cô.

Sau khi đợi đến tiếng trống dừng lại, quả cầu hoa vừa vặn rơi vào trong tay Lục Phong Miên.

Mộc Ân cảm thấy buồn cười, nhưng mà Lục Phong Miên cảm thấy chẳng thú vị, bởi vì cô khẳng định, khẳng định Lục Phong Miên chọn trực tiếp uống rượu, mà không phải biểu diễn tài nghệ.

Nào biết được Lục Phong Miên lại nhìn thoáng qua Mộc Ân, sau đó đứng lên, nói: “Tôi chọn biểu diễn tài nghệ.”

Lục Phong Miên thốt ra lời này, Mộc Ân cảm thấy mặt trời này có phải mọc từ phía tây rồi hay không, hay chính cô xuất hiện ảo giác.

Nhưng là đợi đến vũ khúc Latin sôi nổi vừa xuất hiện, lúc nhìn thấy trên miệng anh ngậm một đóa hoa hồng đứng trong vòng tròn lớn chỗ bọn cô ngồi, cô mới ý thức được rằng, thì ra Lục Phong Miên thật sự muốn biểu diễn tài nghệ, hơn nữa còn là một mình nhảy điệu múa Latin sôi nổi này.

Mộc Ân nhìn biểu cảm của người chung quanh một chút, phát hiện tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Lục Phong Miên.

Lục Phong Miên đứng ở trong đám người, lại đi tới, tiến đến bên tai Mộc Ân, nhẹ giọng nói: “Điệu múa này tặng cho em, nhìn kỹ.”

Nói xong câu đó, Lục Phong Miên một lần nữa đi trở về chính giữa.

Anh vốn có bề ngoài anh tuấn, hiện tại dưới ánh trăng, bó đuốc, ngũ quan vốn sắc nét càng thêm sắc xảo.

Lục Phong Miên đá giày da, cởi tất, chân trần giẫm trên bờ cát, làn da tiếp xúc thân mật với đất cát, anh còn nông rộng quần áo.

Đến đoạn nhạc bắt đầu, Lục Phong Miên đột nhiên ngửa đầu, thẳng lưng, dưới chân xoay tròn một cái, chính thức bắt đầu.

Lục Phong Miên nhảy điệu Latin, tục xưng điệu múa phong tình, là bản vũ đạo có phong tình nhất, kết hợp sự gợi cảm cùng mê hoặc, là vũ đạo có sự kết hợp hoàn mỹ nhất.

So với điệu Tăng-gô mang hương vị tình dục, thì khi âm nhạc chính thức bắt đầu, phần lớn người ta đều biết là vũ điệu gì.

Rumba Latinh, cũng xưng là điệu nhảy tình yêu, Rumba là linh hồn và sự tinh túy của vũ đạo và âm nhạc Latin, đặc điểm của nó là tương đối lãng mạn, dáng múa mê người, gợi cảm cùng nhiệt tình, bước chân uyển chuyển, triền miên, coi trọng tư thế múa, biểu cảm múa mềm mại đáng yêu, bước chân thướt tha như trêu chọc, là một loại vũ đạo biểu đạt tình cảm của nam nữ yêu nhau.

Rumba là hai người múa, đêm nay, chỉ có Lục Phong Miên múa một mình, anh đang hướng về người con gái mình yêu nhất, nhảy múa một khúc tình yêu.

Mộc Ân bị ngạc nhiên.

Đây là Lục Phong Miên sao? Lục Phong Miên lý trí, có chừng mực, anh của hôm nay, say mê ở trong thế giới của mình, chỉ muốn biểu đạt với cô, toàn thế giới của anh, bản thân có sự nhiệt tình, cực kỳ nguy hiểm và quyết tâm.

Cô chưa bao giờ nghĩ, Lục Phong Miên lý trí như vậy, cũng sẽ có một mặt như thế, nhiệt tình lan tỏa ra tứ phía.

Khi nhảy đến khúc cuối, lặng ngắt như tờ, Lục Phong Miên cũng không nhìn Mộc Ân, mà là ưu nhã chào người xem bốn phía một cái, cuối cùng mới ngồi xuống bên người Mộc Ân.

Tất cả mọi người ngây dại, mãi cho đến đến Lục Phong Miên trở lại vị trí của mình một lần nữa mọi người mới phản ứng được, sau đó những tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Trò chơi đánh trống truyền hoa, bởi vì bản vũ đạo của Lục Phong Miên, đã sớm kết thúc, mọi người bắt đầu hoạt động tự do, có thể ở thời điểm này, biểu đạt tình yêu của mình với người khác phái, cũng có thể gia tăng tình cảm sâu sắc của mình với bạn bè.

Lục Phong Miên vừa thực hiện xong một bản vũ đạo, không biết hấp dẫn bao nhiêu những cô gái độc thân xinh đẹp, cho dù là Mộc Ân đứng bên cạnh Lục Phong Miên, vẫn có người nối liền không dứt đến tìm Lục Phong Miên bắt chuyện.

Nhưng Lục Phong Miên đều không để ý tới, cùng Mộc Ân trở lại bên trong thuyền nhỏ, sớm kết thúc bữa tiệc đốt lửa trại của hai người.

Sau khi rửa mặt xong thì ai về phòng người ấy, dư vị một ngày này, Mộc Ân đắc ý ôm chăn mền lăn một vòng trên giường.

Trên tủ đầu giường, điện thoại đột nhiên vang tiếng tin nhắn, cô bò qua lấy ra, phát hiện là tin nhắn của Lâm Như Uyên gửi tới.

“Ân Ân, khi nào em thì trở về?”

Cuộc hành trình cũng sắp kết thúc, nhớ tới Trần Uyển Di, Mộc Ân bất đắc dĩ cười cười, trả lời: “Ngày mai, thế nào ạ?”

“Anh trà trộn vào đoàn livestream kinh khủng kia, anh dùng tư liệu cùng tên của em, đã qua vòng sơ tuyển, nói là mấy ngày nay phỏng vấn một chút, chuẩn bị quay tập tiếp thep.”

Hai người nói chuyện phiếm thích gửi tin nhắn, nhìn một chuỗi chữ dài phía trên, Mộc Ân kinh ngạc: “Vượt qua cái gì?”

“Cái đoàn tổ chức livestream kinh khủng đấy, chiêu mộ người tham dự trên mạng, anh báo thông tin của em để tham gia, đã qua vòng sơ tuyển, hai ngày này sẽ thông báo cho đến gặp mặt, đến lúc đó em đừng quên đi.” Lâm Như Uyên nói.

“…” Mộc Ân.

Cô thực sự phục anh trai mình, làm sao lại thích góp náo nhiệt vào chuyện này, đó là những buổi livestream kinh dị đi tìm đường chết, cô có thể chất âm tính đi không phải càng là tự đi vào đường chết sao?

Mặc dù sau khi xảy ra chuyện của Tuyết Nhi, cô cũng thật sự muốn biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Đang nghĩ ngợi, Lâm Như Uyên lại gửi tin nhắn tới —— kỳ thật lúc đầu anh muốn tự mình đi, thế nhưng thân phận này của anh em cũng biết, khẳng định sẽ có người nhận ra.

Mộc Ân nghĩ nghĩ, gõ gõ trước ngực túi ra hiệu Trần Uyển Di ra ngoài, giơ giơ màn hình điện thoại di động lên trước cho cô ấy nhìn.

“Uyển Di chị xem một chút, tình huống này chúng ta có thể đi sao?”

Trần Uyển Di liếc nhìn một vòng, như có điều suy nghĩ, gãi gãi cằm, nói: “Mang theo quân gia và lá bùa thì có thể, không phải em cũng hiếu kì Tuyết Nhi rốt cuộc chuyện gì xảy ra sao?”

“Còn phải mang theo chú Lục?” Việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ, Mộc Ân cũng ngại phiền đến Lục Phong Miên.

“Cho dù có chuyện gì, có quân gia thì cũng sẽ không xảy ra chuyện.” Trần Uyển Di nói; “Ma cũng sợ cậu ấy, người cũng sợ cậu ấy.”

“Được ạ.” Mộc Ân cũng không thể không thừa nhận dương khí của Lục Phong Miên nặng dễ chiến đầu, có thể khiến thần quỷ e ngại.

“Chờ em trở về xem tình hình.” Cô trả lời Lâm Như Uyên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio