Edit: Xiaoxi Gua
“Tới rồi sao…” Xe dừng đèn đỏ, Mộc Ân mơ mơ màng màng mở mắt hỏi.
Lục Phong Miên nắm hai tay của cô kéo vào áo mình sưởi ấm, cúi người nhẹ nói bên tai: “Còn chưa tới, đến thì tôi gọi em.”
“Dạ… Vậy cháu ngủ một lát.” Mộc Ân nằm trong ngực anh trở mình, vùi mặt vào trong quần áo anh.
Trần Uyển Di cảm nhận được một đống cẩu lương đập vào mặt, toàn bộ cơ thể đều vì ghen ghét mà muốn biến thành nguyên hình rồi.
Thật vất vả mới trở về nhà, sau khi Mộc Ân trở về phòng thì thả hồn phách của Uyển Di từ trong giấy ra, cô ấy vội vàng chống nạnh hỏi.
“Lâm Mộc Ân em tiểu yêu tinh, em và quân gia là thế nào! Có phải thừa dịp chị không ở đó ngủ với anh ta rồi không!”
“…” Mộc Ân giật mình, lập tức nhớ tới một màn trên xe, nghĩ thầm con ma Trần Uyển Di này thật mẫn cảm.
Cô một mặt ngọt ngào nói quyết tâm muốn ở bên cạnh Lục Phong Miên của mình cho chị ấy biết.
Trần Uyển Di nghe xong, một mặt tuyệt vọng: “Trời ơi, quân gia của chị…”
“Đừng khổ sở, về sau em tìm cho chị một con ma tốt hơn, chị thích quân gia thì em tìm cho chị con ma làm lính.”
Mộc Ân an ủi cô ấy, vừa đi ra ngoài: “Em đi tắm rửa trước, ban đêm chú Lục hẳn là sẽ đến phòng em, em phải tắm thơm ngào ngạt.”
“Không biết xấu hổ!” Trần Uyển Di tức giận.
“Hì hì…” Mộc Ân le lưỡi, cảm thấy vào lúc này ba chữ đó đều là lời ca ngợi.
Nửa giờ sau, Mộc Ân thổi khô tóc trở về phòng, phát hiện Trần Uyển Di không ở đây.
Cô đang dưỡng da, Trần Uyển Di từ cánh cửa nhẹ nhàng bay vào.
“Chị đi đâu vậy?” Mộc Ân hỏi.
“Đi xem quân gia…” Trần Uyển Di ảo não nói: “Từ biệt, từ ngày mai trở đi, anh ta sẽ là của em…”
“…” Mộc Ân.
Diễn y như thật ấy.
Kỳ thật mặc dù Trần Uyển Di luôn nói thích Lục Phong Miên, nhưng theo cô quan sát, đây càng giống như là một loại sùng bái của người hâm mộ với idol nhà mình, mà không phải như tình yêu.
Hơn nữa Trần Uyển Di là con ma già trong ngôi biệt thự này, sớm biết Lục Phong Miên thích mình, cho nên coi như mình với Lục Phong Miên bên nhau, cũng sẽ không thật sự thương tâm, bất quá chỉ là yêu diễn xuất một màn đau thương mà thôi.
Cho nên cô không có giả mù sa mưa an ủi, ngược lại là có chút chờ mong Lục Phong Miên tới, hỏi: “Chú Lục làm gì ạ?”
“Đang đốt ảnh chụp.”
“Ảnh chụp nào?”
“Ảnh chụp em và Trình Bách Lý đó.” Trần Uyển Di nói: “Chị đoán tối hôm qua quân gia tức giận, đại khái cũng là bởi vì cái này, chị vừa đến thư phòng, anh ta còn cầm ảnh chụp đó nhìn đấy, trên ảnh chụp em và Trình Bách Lý đứng bên cạnh nhau nói chuyện, quân gia nhìn hơn nửa ngày, cuối cùng lấy bật lửa đốt đi, cũng không biết là ai chụp rồi gửi cho quân gia, thật là thâm hiểm mà!”
(Raw其心可诛 = kỳ tâm khả tru = Chỉ một người có động cơ không trong sạch hoặc thậm chí có ý định độc ác).
Còn có thể là ai?
Ngoại trừ Lâm Hạ, Mộc Ân cũng không nghĩ ra còn có người nào nhàm chán như vậy.
Đương nhiên Giang Minh Tu cũng không phải người tốt, bất quá tên phế vật kia nhát gan, không dám chọc Lục Phong Miên.
Vừa nghĩ tới kiếp trước cô và Lục Phong Miên chính là bị hai người này quấy rối đến trở mặt thành thù, Mộc Ân có nỗi hận thấu xương.
Nỗi hận đó đã làm lu mờ sự phản bội mà hai người kia thông đồng làm ra với cô, bây giờ trong lòng cô đều là sự đau lòng cho Lục Phong Miên.
Nghĩ người kia nhìn thấy ảnh chụp lại tức giận ghen tuông, nhưng ngay cả chất vấn cô cũng không chịu, bộ dáng khó chịu đến chết đó, cũng không biết học ai nữa.
Kiếp trước, đến tột cùng là anh đã bị mình tổn thương qua bao nhiêu lần vẫn còn cố chấp không chịu buông tay.
Đến cuối cùng buông tay, lại là sự tuyệt vọng như thế nào mới lựa chọn thả cô rời đi.
Mộc Ân càng nghĩ càng thấy đến đau lòng, vội vàng ra khỏi phòng, đến thư phòng tìm Lục Phong Miên.
Ảnh chụp vừa đốt xong không lâu, đẩy cửa ra có thể nghe được một mùi khói nhàn nhạt.
Lục Phong Miên dựa vào ghế, đôi mắt hờ hững đến lúc nhìn thấy cô mới có tí thần thái.
“Ân Ân…”
Anh ngoắc ngoắc cô, Mộc Ân liền ngoan ngoãn đi qua, không chút nào ngại ngùng ngồi xuống trên đùi anh.
Sau đó, cô liền nhìn thấy người đàn ông nhẹ nhàng cong môi, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được nụ cười yếu ớt.
Hai tay vòng qua eo cô cũng rất chặt, sợ cô sẽ té xuống, lại giống là muốn quấn chặt cô cả một đời.
Bác Phó nói rất đúng, một chút thân thiết của cô đều sẽ khiến Lục Phong Miên vui vẻ, chỉ là lúc trước cô không chịu để ý đến người đàn ông này nhiều một chút, mới không biết.
“Chú Lục, có chuyện muốn nói với chú.” Mộc Ân ôm cổ Lục Phong Miên, tựa ở trên bả vai anh.
“Cái gì?” Lục Phong Miên có chút cúi đầu xuống, ngửi ngửi mùi hương trên người cô.
Mộc Ân dùng cái gì quen thì sẽ dùng mãi, cho nên trên người cô đều là một loại hương vị.
Không phải mùi nước hoa nồng nặc như trên người người khác, mùi thơm này ngọt nhè nhẹ như vị sữa, là mùi Lục Phong Miên quen thuộc, yêu thích, cũng hoài niệm.
“Cháu mới quen một người bạn…” Mộc Ân kể chuyện của Trình Bách Lý, cuối cùng nói: “Thật ra lúc đầu cháu muốn tìm cơ hội giới thiệu Trình Bách Lý cho chú Lục, chú lợi hại như vậy, quen biết cũng rộng, nhất định có thể giúp đỡ Trình Bách Lý, chỉ là không ngờ rằng Lâm Dịch đột nhiên chết.”
Cô dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng mà cháu cảm thấy đứa bé kia thật đáng thương, cậu ấy học không tốt lắm, sau khi anh trai mất thì không còn gia đình, không thể tiếp tục đi học, cháu thấy cậu ta thân thể khỏe mạnh, chú Lục còn thiếu thuộc hạ tiểu binh hay không, nhận cậu ta đi tôi luyện cũng tốt, chú thấy thế nào?”
Lục Phong Miên nghe xong cười cười, ngón trỏ đánh nhẹ một cái trên chóp mũi cô:”Đứa bé kia, em không phải đứa bé hả.”
Mộc Ân nghĩ thầm chú nghĩ cháu là trẻ con mà còn có ý định này nọ với cháu, vậy chẳng phải là chú đang yêu con nít à.
Cô đương nhiên không dám nói như vậy, ngẩng đầu nói: “Bên cạnh chú Lục, cháu thành thục hơn các bạn đồng trang lứa nha.”
“Ừm.” Lục Phong Miên nghĩ một đằng nói một nẻo, hôn một cái tại đuôi lông mày lúc cô tinh thần phấn chấn, nói: “Một doanh đội thiếu tân binh, kiểm tra sức khoẻ không có vấn đề thì để cậu ta đến đi.”
Anh cách rất gần, lúc nói chuyện hơi thở cũng toàn phả vào mặt Mộc Ân, khiến Mộc Ân nhớ cảm giác lúc hai người hôn, cô cũng là bị hơi thở bá đạo này của Lục Phong Miên chiếm lấy.
Mặt của cô khống chế không nổi đỏ lên, chẳng biết tại sao thân thể cũng có chút nóng, không được tự nhiên dời ánh mắt: “Chú Lục, chúng ta đi ngủ thôi.”
Thẹn thùng khiến Mộc Ân càng mê người hơn bình thường, Lục Phong Miên cảm thấy cứ tiếp tục thân mật như vậy, sợ rằng sẽ khó mà tự kiềm chế, ôm lấy cô rời khỏi thư phòng.
Hai người trở về phòng, Lục Phong Miên không có lấy sách truyện, ôm trọn Mộc Ân vào lòng, môi mỏng dán bên tai cô kể một lượt truyện cổ tích đã thuộc từ lâu.
Mộc Ân bị giày vò một đêm, rất nhanh ngủ thiếp đi trong giọng kể chuyện ấm áp nhẹ nhàng này.
Đại khái là tính cách quyết định tư thế ngủ, lúc ngủ cô đặc biệt ngoan.
Giấc ngủ Lục Phong Miên cực mỏng, có thể cảm giác được Mộc Ân bên cạnh chép chép miệng rồi lật người.
Anh mở to mắt, nhìn thấy nằm ở bên cạnh anh, Mộc Ân đưa tay nhỏ làm tư thế đầu hàng, áo ngủ cũng lật lên, lộ ra cái bụng trắng trắng như gạo nếp, miệng có chút mở ra, khóe miệng còn mang theo một vết tích khả nghi nào đó.
Lục Phong Miên vươn tay, lặng lẽ sờ lên bụng trắng bóc của Mộc Ân, nơi đó xúc cảm hoàn toàn như trước đây, mềm mềm, mịn mịn.
Anh sờ soạng một hồi, mới kéo chăn đắp lên cho Mộc Ân, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trần Uyển Di ở bên cạnh nhìn, gấp đến độ dậm chân: Đã quyết định bên nhau mà còn sờ trộm, quang minh chính đại sờ đi!
Cởi quần áo của cô ấy ra! Chiếm lấy cô ấy đi!
Nhìn hai người yêu đương, thật sự khiến người khác sốt ruột giùm!