Lục Hào

quyển 3 chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhất thời Nghiêm Tranh Minh có chút do dự.

Tuy y không nói ra miệng, Trình Tiềm đã nhìn thấu nghi ngờ trong lòng y. Thật ra phần lớn thời gian Trình Tiềm đều rất để ý lời nói và sắc mặt, chỉ do phân nửa biết mà không nói, cơ bản không để bụng.

Thấy đại sư huynh chần chừ, Trình Tiềm liền nói tiếp: “Nếu huynh muốn đi xem, bây giờ chúng ta phải đi tìm bọn nhị sư huynh.”

Nghiêm Tranh Minh trầm ngâm không nhúc nhích, một lát sau, y bỗng nói một chuyện lạc đề: “Sư tổ đến lúc chết đều bận lòng chuyện môn phái, thà rằng thân tử hồn tán, cũng hoá ba hồn vào trong đồng tiền, thay môn phái chịu kiếp nạn lớn —— phá Yêu cốc, huỷ Phệ Hồn đăng… Huống hồ tuy ông tẩu hoả nhập ma, nhưng cũng không giống người tội ác chồng chất, nếu đệ là sư phụ, thì có vì phần tình nghĩa này mà chôn cất ông dưới tàng cây không?”

Trình Tiềm dừng một chút, không trả lời mà hỏi ngược: “Vậy tiểu Uyên thì sao? Nếu ở Nam Cương chúng ta thật sự gặp đệ ấy, huynh định làm thế nào?”

Nghiêm Tranh Minh cau mày, nửa buổi không hé răng.

Bất luận sau này Hàn Uyên lựa chọn con đường gì, năm đó gã giết Trình Tiềm không phải xuất phát từ nội tâm, người trúng Hoạ hồn thuật ngay cả bầm thây thành mảnh vụn còn vô tri vô giác, căn bản Hàn Uyên không thể nào chống đỡ. Những điều này trong lòng Nghiêm Tranh Minh biết rõ —— nhưng biết thì biết, trước sau y vẫn có gút mắc.

Lúc này, trong lòng y bỗng có một âm thanh nho nhỏ hỏi: “Nếu năm đó đổi lại? Nếu người trúng Hoạ hồn là tiểu Tiềm?”

Ý niệm vừa ló ra, Nghiêm Tranh Minh nghĩ đến nhập thần.

Ánh mắt y chậm rãi chuyển qua người Trình Tiềm —— bề ngoài Trình Tiềm thật ra cũng không khác nhiều với thời niên thiếu, chỉ cao hơn, mặt mũi và khung xương nẩy nở hơn, đường nét vẫn từa tựa năm đó. Nhưng mỗi lần Nghiêm Tranh Minh nhìn kỹ hắn, đều sản sinh ra cảm giác nói không rõ nào đó.

Ngay từ đầu y còn tưởng là cảm giác xa lạ do nhiều năm không gặp, sau lại phát hiện không đúng. Bởi vì mỗi khi y nhắm mắt lại, hận không thể nhớ rõ Trình Tiềm có bao nhiêu sợi lông mi.

Theo lý thuyết, chẳng phải với người hoặc vật quen thuộc đều nhắm mắt làm ngơ sao?

Nghiêm Tranh Minh lại phát hiện càng ngày mình càng không dám nhìn thẳng Trình Tiềm, mắt luôn cảm thấy như bỏng rát.

“Nếu như là tiểu Tiềm, năm đó ta nhất định không để hắn nhảy xuống biển biến mất.” Một lúc lâu, Nghiêm Tranh Minh bất đắc dĩ cho ra một cái kết luận như thế. Y âm thầm thở dài, có chút áy náy, bởi vì mình thật sự quá thiên vị.

Nghiêm Tranh Minh ở một bên suy đi nghĩ lại, ánh mắt không khỏi có chút si mê, nhất thời khiến Trình Tiềm nghĩ tới ngày ấy trong rừng trúc mi tâm y loé lên thần sắc tâm ma, chợt thấy buồn phiền.

“Những chuyện phiền lòng vốn đừng nên bước vào tim y,” Trình Tiềm thầm nghĩ, “Chuyện gì khó xử, cứ để hết cho ta lo liệu, khó xử như vậy làm gì?”

Đại sư huynh trải qua trăm năm đau khổ, thực sự đã đủ rồi. Trình Tiềm quyết định sau này phải để y sống thoải mái, thỉnh thoảng loè ra chưởng môn kiểu mẫu, thích làm trời làm đất là được —— mình chịu bảy đạo đại thiên kiếp còn nổi, chẳng lẽ còn gánh không được cây xà nhà phái Phù Dao lung lay sắp đổ?

“Đi thôi, địa toả trong ấn chưởng môn, dù sao đi nữa chúng ta cũng phải đến xem tháp Chu Tước.” Trình Tiềm đứng dậy, đưa tay kéo Nghiêm Tranh Minh.

Xuất phát từ nguyên nhân nào đó khó thể tả mà mỗi lần tay Trình Tiềm nhoáng lên trước mắt, Nghiêm Tranh Minh lại hồi hộp, theo tiềm thức nắm lấy tay Trình Tiềm.

Đầu ngón tay Trình Tiềm lạnh lẽo, lòng bàn tay có hơi ấm áp, nhưng lại khiến người như bị bỏng.

Nghiêm Tranh Minh lẳng lặng run run một chút, không muốn buông tay.

Trình Tiềm không để tâm, soạt một tiếng, trở tay bắt được nhẫn đồng tiền của “công tử vét tiền”, thô bạo không ngại ánh nhìn mà lột chiếc nhẫn nhét vào trong tay áo, than thở: “Được rồi, lúc này không ai khẽ tay huynh đâu… Làm một cái phỏng linh như thế đeo trên người, đệ thấy huynh thật đúng là ăn no không có việc gì làm.”

Trên tay Nghiêm Tranh Minh đột nhiên không còn, trong ngực cảm thấy buồn vô cớ, Trình Tiềm đã đi ra tửu lâu trước.

Xúc cảm lạnh lẽo mới vừa rồi như còn vương nơi đầu ngón tay, Nghiêm Tranh Minh lưu luyến xoa xoa ngón tay mình, cảm thấy mình thật không bình thường.

Chẳng lẽ do trời nóng quá, tay Trình Tiềm lạnh, có thể tránh nóng sao?

Lúc này Trình Tiềm đã đi ra cửa chính, thấy y còn đang bần thần, nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Sư huynh, huynh làm gì vậy?”

Nghiêm Tranh Minh ngập ngừng nói: “Ta… Ừm, trời hơi nóng…”

Y ngoài mặt ấp a ấp úng bên trong tự phỉ nhổ mình, tiểu Tiềm đâu phải người ngoài. Khi còn bé luyện kiếm xong không tắm mà lăn trên giường y biết bao nhiêu lần, nói thẳng “Huynh qua đây cho đệ cọ chút khí lạnh” đã làm sao?

Nhiều lắm thì liếc cái thôi!

Nhưng mà Nghiêm Tranh Minh vẫn nói không nên lời, nói không nên lời cũng được đi, trong lòng y cứ như ngựa hoang đứt cương, suy nghĩ rối ren nát bét theo một hướng quỷ dị. Trong đầu hiện ra hình ảnh y đưa tay ôm trọn Trình Tiềm vào lòng.

Chuyện cứ như thật!

Nghiêm Tranh Minh âm thầm sợ run cả người. Chuyện này quá kỳ quái, chẳng lẽ nhiều ngày như vậy, tâm ma khi luyện công còn chưa mất?

Nhưng ngay sau đó, trong lòng y lại hướng đến một điều bí ẩn nào đó.

Trăn trở, vò đầu bứt tai.

“Con bà nó sao giống chuyện mấy thiếu nữ tơ tưởng yêu đương quá vậy?” Nghiêm Tranh Minh như bị sét đánh mà đứng thẳng bất động tại chỗ, mất hồn mất vía một đỗi, tâm can yếu ớt phát ra tiếng kêu gào muốn tắt thở, “Cao xanh ơi, nhất định là ta luyện công quá bị đau hông rồi.”

Nghiêm chưởng môn hồn vía lên mây ra khỏi trấn nhỏ với Trình Tiềm, dọc theo núi non thôn quê đi vào chỗ nhiều linh khí nhất tìm. Chưa tìm thấy Lý Quân đã nghe tiếng người hỗn loạn.

Từ xa nhìn thấy một chiếc xe phi mã huênh hoang dừng tại nơi này, thân xe trang hoàng lộng lẫy, màn trướng tung bay, khiến bốn bề giống như sắp rơi một trận mưa hoa vậy.

Phi mã này người thường không thể nuôi dưỡng, ít nhất cũng từ môn phái quy mô cỡ cốc Minh Minh mới cung ứng được.Vả lại tu sĩ sau khi ngưng thần có thể ngự vật, các đại năng súc địa (dịch chuyển tức thời) ngàn dặm là bình thường. Chịu đựng gió lạnh trên trời, cưỡi xe phi mã ra ngoài, nói thẳng ra nếu không phải tu vi thấp không thể ngự vật, đơn giản là để khoe khoang.

Dù là loại nào, đẳng cấp người trong xe chắc chắn không cao lắm.

Hoa cái trên mui xe mỏng vô cùng, sa trướng khắc đầy phù chú rũ xuống, trong xe là một nam tử trẻ tuổi ngồi. Gã lười biếng dựa một bên, bộ dáng mi thanh mục tú, ăn mặc nghiêm chỉnh, nhưng thiếu đoan chính, trên mày trái có một nốt ruồi son, tăng thêm vài phần lệ khí khó nói.

Có ít nhất mười tu sĩ tuỳ tùng theo sát xe phi mã, quét mắt qua một cái, tu vi mỗi người không tệ, còn có hai lão giả râu tóc bạc trắng, một trái một phải theo sát sau xe. Hai người này y phục nhanh nhẹn, quanh thân mang theo khí xuất trần, chắc là cao thủ nguyên thần trở lên.

Bị một nhóm người nhìn chằm chằm, chính là lang trung đi chân trần Lý Quân.

Lý Quân tâm tư thành thạo, đáng tiếc phân tâm nhiều thứ, bụng dạ đen tối, bất lợi cho tu hành. Thời còn nhỏ được Trình Tiềm khích lệ một hai lần, sau lại theo Nghiêm Tranh Minh lăn lộn liền hết sức chuyên chú vào những thứ bàng môn tả đạo ngổn ngang kia. Tu vi mấy năm nay biểu hiện thường thường, không tốt cũng chẳng xấu, mắc kẹt ở nguyên thần chừng mười năm không tiến bộ, gã lại chẳng sốt ruột.

Thuỷ Khanh đáp trên đỉnh đầu gã, xù lông khắp người, mắng công tử trẻ tuổi trong xe ngựa: “Ai là chim? Xấu như ngươi mới là chim ấy! Cho dù bà cô ta thật sự là chim, cũng là chim người khác nuôi, mang theo nhiều người như vậy đến cướp đoạt, thật không biết xấu hổ!”

Thanh niên trong xe ngựa thoạt nhìn không tốt tính, rõ ràng thấy con chim nhỏ Thuỷ Khanh nói năng lỗ mãng, bị chửi mắng một trận mà không chấp nhặt, trái lại cảm thấy thú vị, cười hì hì với Lý Quân: “Ta thấy vị đạo hữu này chắc đi đường đan đạo? Nghe nói đan đạo cần nhất là chuyên tâm, một chút cũng không được quấy rầy, ngươi mang theo nó chẳng phải ầm ĩ lắm sao? Hơn nữa đan đạo không dễ dàng gì, thảo dược ném vào lò luyện đan đều là tài nguyên vàng thật bạc thật. Đạo hữu này… e hèm, chắc túi thường xuyên ít tiền.”

Tuy mặt mày Lý Quân là dạng tiểu bạch kiểm thứ thiệt, nhưng có chút lôi thôi lếch thếch. Cũng do gã chạy khắp vùng Nam Cương hoang dã đã lâu, lúc này lưng mang gùi rách, ống quần xoắn cao, cũng không biết dính một thân bùn lầy từ nơi nào, khá hợp với hình tượng nghèo kiết xác.

“Ta cho ngươi ngàn lượng vàng và ba lá phù đại năng,” quần là áo lụa trong xe ngựa nói, “Lúc này sắp đến lúc tháp Chu Tước mở rộng cửa, nơi đó tụ tập không ít tu sĩ. Nếu ngươi thiếu tài nguyên gì, có ba lá phù đại năng trong tay cũng đủ đổi đồ tốt từ bọn họ —— bán con chim kia cho ta đi.”

Lý Quân nghe xong không nói, vừa nhìn rất giống bị cái giá lay động.

Thuỷ Khanh nóng nảy, nhị sư huynh nàng gan nhỏ lại không nguyên tắc, nói không chừng thật sẽ làm chuyện mua bán này. Vội ở trên đầu gã làm mưa làm gió một trận: “Huynh dám! Huynh dám bán ta, chưởng môn chặt đứt chân huynh!”

Quần là áo lụa này không giống quần là áo lụa kia, như đại sư huynh chẳng hạn, tuy rằng chỉ biết ở nhà xưng vương xưng bá, nhưng phần lớn thời gian cũng còn nói chuyện đạo lý.

Vị ngồi trong xe ngựa này thì khác. Tuy rằng cũng ra vẻ ôn hoà, thực tế không hề nghiêm túc mà sai thủ hạ vây bọn Lý Quân lại, làm xong rồi mới định cướp hay mua.

Con ngươi Lý Quân hơi chuyển, ngực thầm nghĩ phiền phức rồi.

Gã đưa tay bắt Thuỷ Khanh líu ríu xuống, nói thầm: “Tiểu sư muội, hay là ta bán muội trước rồi về tìm viện binh đến cướp muội về, thế nào?”

Gã không lo Thuỷ Khanh. Tuy Thuỷ Khanh không tính là thông minh, nhưng rất biết trời cao đất rộng, làm người cũng rất có chừng mực —— ví dụ như không có đại sư huynh ở đây, nàng phát hiện mình không có chỗ dựa, sẽ không chủ động trêu chọc người khác.

Thuỷ Khanh hung hăng mổ gã một hơi, Lý Quân đăm chiêu ủ dột suy nghĩ: “Thôi bỏ đi, muội còn không đáng một nghìn lượng vàng đâu… Ôi, quên đi, ai bảo ta là sư huynh chi?”

Gã bóp mỏ Thuỷ Khanh, không cho nàng nói, làm bộ dạng tiến thoái lưỡng nan chắp tay nói: “Vị công tử này, ngươi ra giá rất cao, nhưng ngươi thấy tiểu súc sinh này rồi đấy, tính tình khó nuôi thế, lỡ như đắc tội công tử… Ai, tốt xấu gì cũng là một cái mạng.”

Công tử áo gấm trong xe ngựa thấy gã chần chừ không buông, vẻ không kiên nhẫn chợt loé lên trên mặt. Định bụng không nói nhảm với Lý Quân nữa, mở miệng giục: “Ta dùng nhiều tiền mua nó, tự nhiên sẽ nuôi tốt, ngươi chưa nói có bán hay không.”

Gã còn đang nói, Thuỷ Khanh chợt nhìn thấy gì đó, nàng vùng mạnh khỏi tay Lý Quân, xông ra phía ngoài đoàn người.

Một tu sĩ thấy, lập tức muốn đưa tay bắt nàng xuống, một đạo chân nguyên phá không đi.

Đúng lúc này, tu sĩ kia đột nhiên cảm thấy một trận sởn gai ốc, sau đó một đạo kiếm khí vô cùng hoàn mỹ sượt qua. Người đánh thấy không xứng đánh lén nên không thương tổn gã, chỉ đụng nát đạo chân nguyên kia. Kiếm ý vừa tan đi, cảm giác mát lạnh giữa trời hè nóng bức nhuốm một tầng trong suốt.

Mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy hai người từ xa, thoáng cái đã đến trước mặt. Hai lão giả luôn theo sát xe phi mã bỗng nghiêm nghị hẳn, lướt qua đoàn người nghênh đón, đề phòng nói: “Hai vị đạo hữu đi đâu?”

Chim Thuỷ Khanh có thiên phú “xảy ra chuyện thì tìm người đáng tin nhất”, chỉ thấy nàng lao vào trong tay Trình Tiềm, giấu sạch vẻ chanh chua đanh đá hung hãn mới vừa rồi, tủi thân kêu khổ nói: “Chính là cái người nửa đường dùng lưới bắt muội, hại muội biến thành như vậy. Bây giờ gã còn âm hồn không tan mà đuổi đến đây. Họ Lý bụi đời kia thấy tiền nổi máu tham, còn định bán muội luôn!”

Họ Lý “bụi đời”: “…”

Trình Tiềm đưa tay vuốt lại đầu Thuỷ Khanh, nhìn lướt qua vị trong xe ngựa, rồi đưa mắt đến người hai lão giả trước xe.

Ngay khi Lý Quân thấp tha thấp thỏm cho là hắn sẽ nói năng lỗ mãng thì Trình Tiềm chỉ khẽ gật đầu với nhóm người. Tuy không có tươi cười đón người nhưng cũng coi như khách khí.

“Đa tạ vị đạo hữu này coi trọng, để ý tiểu tước nhi nhà ta,” Trình Tiềm thong thả nói, “Có điều nàng theo bên lâu, lại có linh tính, có nửa phần như người nhà. Bình thường chúng ta cũng không nuôi nàng như sủng vật, không tiện mua bán, xin thứ lỗi.”

Nghiêm Tranh Minh ở bên cạnh không hé răng, quét mắt chiếc xe ngựa vừa nhìn rất đáng giá từ trên xuống dưới một lượt, lòng âm thầm quyết định trở về sơn trang cũng muốn nuôi vài con phi mã. Dù không có tác dụng gì, ngồi lên khoe khoang một vòng cũng được.

Trình Tiềm đã từng một lần “Một câu không hợp nhau là muốn vung tay”, thế nhưng không có nghĩa hắn hiếu chiến, chỉ do không có biện pháp.

Hôm nay một thân tu vi hắn đủ để hoành hành Cửu Châu, hơn nữa trong tay một thanh Sương Nhẫn, đã sớm không sợ hãi, đối nhân xử thế trái lại khách khí hơn. Những lời này không nịnh nọt, cũng không lộ vẻ cao ngạo, tuy giọng nói hờ hững nhưng khi nói chuyện một tay vẫn cẩn thận bịt miệng con chim kia, rõ ràng có phần thông tình đạt lý.

Thanh niên trên xe ngựa khinh khỉnh nhìn xuống Trình Tiềm, cau mày nói: “Các ngươi cũng đến tháp Chu Tước thử vận may?”

Trình Tiềm liếc mắt là có thể nhìn ra, người này tu vi vẫn còn kẹt ở ngưng thần, hắn thầm nghĩ: “Quản được sao?”

Nhưng bởi vì không muốn thêm phiền toái, vẫn trả lời: “Chúng ta định đi Nam Cương, đi ngang qua nơi đây mà thôi. Nếu có thể thuận tiện chiêm ngưỡng phong thái tháp Chu Tước, coi như thu hoạch ngoài ý muốn.”

Thấy thanh niên kia không biết tốt xấu như thế, một lão giả đi theo trước xe phải quay đầu lại, thấp giọng dặn dò gì đó với thanh niên trên xe.

Cũng không biết lão nhân kia nói gì, lão không mở miệng còn được, vừa mở miệng chưa nói hết câu, thanh niên kia đã tức giận, chỉ vào lão tu sĩ nói: “Nhà ta nuôi các ngươi có ích gì, ngay cả một hai gã tu sĩ nông thôn gặp phải trên đường cũng kiêng dè nhiều như thế —— Ta phải có con chim kia!”

Với số tuổi lão tu sĩ, đã là cao thủ một phương, đi đâu không được người xu nịnh?

Lúc này ở trước mặt mọi người bị một tên nít ranh thét to vậy, sắc mặt trở nên khó coi.

Nghiêm Tranh Minh túm Thuỷ Khanh đang hưởng thụ mát lạnh giữa ngày hè trong tay Trình Tiềm ra, ngực cũng thoải mái hơn, lúc này mới hạ giọng cảm khái nói: “Thực sự khó mà tình cờ gặp được một người còn vô lại hơn ta.”

Y tự mình biết mình như vậy, người khác nhất định không thể nói gì.

Nghiêm Tranh Minh nói xong, ra dấu tay với Lý Quân, mở miệng nói: “Nói chúng ta không bán —— sư đệ, đi.”

Nói xong, ngay cả ngự kiếm y cũng bỏ bớt, trực tiếp hoá chân nguyên thành kiếm ảnh, đưa y xông thẳng lên trời, một thân kiếm ý lộ rõ.

Hai vị lão giả nguyên thần kia nhìn nhau, vẻ mặt đề phòng —— tu sĩ dùng kiếm có ngàn vạn người, mỗi người đều có thể được xưng là kiếm tu. Kiếm tu có thế hoá nguyên thần thành lợi kiếm, phóng ra bên ngoài cơ thể có thể khiến người khó phân thật giả.

Tu luyện nguyên thần kiếm rất gian nan, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một cái cũng không được, có chăng mất trăm năm công phu. Người trước mắt này tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, tiền đồ nhất định vô lượng.

Kiếm tu vốn hiếm có, người hơi có thành tựu đa số vênh vênh váo váo, cảnh giới như Nghiêm Tranh Minh, còn bằng lòng nói tiếng người với hậu bối, cơ bản đã là đối xử nồng hậu. Vị thiếu gia ngự kiếm còn không xong trời sinh năng lực kém cỏi, lại cho rằng mình bị khinh thường, tức giận khó nén nói: “Đồ vô dụng, ta tự mình đến.”

Hai vị lão giả chưa kịp ngăn lại, trong tay áo thanh niên bay ra một lá cờ nhỏ, chú văn mặt trên màu sắc rực rỡ giống cờ Chiêu Hồn. Không biết lấy được chí bảo từ đâu, gần như không yêu cầu tu vi người sử dụng, trong khoảnh khắc cuốn người vào trong, đổi ngày che trời mà tạo một thế giới nhỏ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio