Khi Trình Tiềm trở về sơn trang Phù Dao, đã nhìn thấy các tá điền trong sơn trang không làm việc, một đám thò đầu vây xem.
Cửa sơn trang kín người, ngựa xe như nước, hai hàng quan binh song song, như cột đá nín thinh đứng canh cửa, có một chiếc xe đậu chỗ này, ngựa kéo xe mặc dù phàm thai mắt thịt, không khác gì những con ngựa thường, Trình Tiềm lại liếc mắt nhìn thấu đó là hai con phi mã tương đối tốt.
Trước xe phi mã, có hai người tu sĩ tu vi tương đối khá đang đứng, cả hai đều trên nguyên thần, một người trong đó thậm chí còn là thanh niên, quanh thân có loại lạnh thấu xương.
Lại còn là một kiếm tu.
Sơn trang mấy ngày nay người đến người đi vô số, đều là Lý Quân xử lý, những người này vốn cũng không hấp dẫn Trình Tiềm dừng chân. Hắn cầm Sương Nhẫn, nguyên nhân chậm rãi hạ xuống chỉ có một —— phía sau xe ngựa kia có người bịt mặt như quạ đen, trên xe treo cờ của Thiên Diễn Xử.
Một vị tu sĩ lớn tuổi hơn đang gọi cửa, nói rất nho nhã, giảng đạo lý thực tế xong, nói cả thuyết muôn dân trăm họ, thủ vệ sơn trang có lẽ là Thuỷ Khanh, trên hoành phi bằng đá cạnh cửa loé ra tam muội chân hoả riêng biệt của đồng hạc.
Thủy Khanh lấy bất biến ứng vạn biến, bất kể người khác nói như thế nào, nàng cũng chỉ có một câu nói: “Mời trở về.”
Nếu Trình Tiềm không nhận ra giọng nói của nàng, có khả năng còn tưởng bên trong là một khôi lỗi trả lời tự động.
Tu sĩ lớn tuổi hết đường xoay xở, kiếm tu trẻ tuổi bên cạnh ôm kiếm trước ngực, chẳng khách khí mở miệng nói: “Sư huynh, nói nhiều với bọn họ làm gì, những người này ở đây đều là phàm trần úp úp mở mở, chưởng môn kiếm tu bên trong gì đó chắc chẳng có bản lãnh gì. Đệ thấy người bày binh bố trận cho sơn trang này tu vi chưa đến nguyên thần, cứ đập đại đi, ai cản được?”
“Câm miệng.” Người lớn tuổi cau mày cắt lời, vừa định xoay người răn dạy đôi câu. Đột nhiên, ánh mắt của gã đọng lại, tay bất giác đặt lên trường đao bên người.
Kiếm tu tuổi còn trẻ đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy trên ngọn cây đại thụ cách đó không xa có một người đang đứng.
Mũi chân người nọ nhẹ nhàng điểm lên ngọn cây, ống tay áo bay trong gió phần phần, như một lá cờ màu xám.
Tất cả bọn họ lại không biết hắn đến đây từ lúc nào.
Người này chính là Trình Tiềm.
Hắn hơi rũ mắt, vẻ mặt lãnh đạm không giống người sống. Ánh mắt kiếm tu tuổi còn trẻ rơi vào thân kiếm trong tay hắn bị ống tay áo lay động che bớt, đồng tử mắt gã rụt lại một chút: “Ngươi là ai?”
Lời gã vừa dứt, Trình Tiềm cũng nâng mắt.
Chỉ nháy mắt Trình Tiềm đã từ trên ngọn cây nhẹ nhàng xuống tới, đến trước mặt kiếm tu kia, hàn ý rét mướt tràn ngập ra, hắn giở tay nhấc chân đều tiêu điều, các tu sĩ xung quanh đều tự lui ra một bước.
Trình Tiềm không nâng mí mắt mà cười lạnh: “Các ngươi chắn trước cửa nhà ta, còn hỏi ta là ai?”
Tu sĩ lớn tuổi hơn nghe vậy, bước lên phía trước chắp tay: “Tại hạ là Ngô Trường Thiên, Ti Ấn trong Thiên Diễn Xử, đặc biệt đến cầu kiến chưởng môn quý phái. Không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”
Trình Tiềm đã chuẩn bị đóng vai hát mặt đen vạn năm, liền nói ngay: “Thiên Diễn Xử là thá gì? Không gặp!”
Lời vừa dứt, một tay áo hắn hất ra. Tuy Ngô Trường Thiên tránh nhanh, ngực vẫn bị chân nguyên lạnh lẽo quét qua một bên, cảm thấy như bị đông nửa người, liên tiếp lùi về sau mấy bước, đập mạnh vào khung xe.
Trình Tiềm lạnh lùng quét mắt nhìn gã: “Ai là đạo hữu của ngươi?”
“Ngươi!” Kiếm tu tuổi trẻ nổi giận, muốn rút kiếm tiến lên.
Sương Nhẫn trong tay Trình Tiềm “ong ong” cuộn lại: “Muốn động thủ? Vậy Trình mỗ ta sẽ hầu một hai chiêu.”
Hai chữ “Trình mỗ” như vô tình có tính toán nói ra, Ngô Trường Thiên đã biết hắn là ai, vội vã quát người đi cùng: “Du Lương, lui ra.”
Ánh mắt trào phúng của Trình Tiềm đảo qua đám người như quạ đen, lộ ra một nụ cười hà khắc, nói rằng: “Các ngươi vì Ma Long Hàn Uyên mà đến?”
Ngô Trường Thiên đẩy Du Lương ra sau, cười làm lành nói: “Đúng vậy, người này bây giờ đã có khuynh hướng vạn ma chi tông, tất cả ma đầu luôn ẩn núp đều nghe lời hắn. Nếu người trong đạo không một lòng đoàn kết, sợ rằng thế gian sẽ có đại kiếp nạn, vậy nên…”
Ngô Trường Thiên vừa nâng mắt, bắt gặp ánh mắt tràn đầy mỉa mai của Trình Tiềm, câu tiếp theo gã nói không được nữa.
“Ma Long Hàn Uyên.” Trình Tiềm cúi đầu lặp lại lời gã, cười nói, “Ngô đại nhân, ngươi có biết người này vì sao nhập ma?”
Ngô Trường Thiên ngẩn người.
“Bởi vì khi hắn chừng mười tuổi, trúng một phong hoạ hồn của tiền bối Châu Hàm Chính trong Thiên Diễn Xử các ngươi, ngươi có biết cái gì gọi là nhân quả báo ứng?” Giọng Trình Tiềm rất thấp, ngay cả sức nói chuyện với đám người này hắn cũng không muốn phí nhiều, “Vừa rồi đại nhân nói cái gì? Người trong đạo?”
Hắn đang nói đột nhiên chuyển lạnh, Sương Nhẫn cạch một tiếng ra khỏi vỏ, một đường kiếm khí như thuỷ triều lăng không chém tới, vẽ ra một vòng cung mấy trượng trên mặt đất, những tu sĩ Thiên Diễn Xử đứng gần đều bị một kiếm này quét ra ngoài, người ngã ngựa đổ vô cùng chật vật.
Ánh mắt Trình Tiềm so với kiếm quang còn lạnh hơn ba phần: “Mang theo chó của ngươi cút, kẻ nào dám bước qua vòng này, chờ kiếp sau đầu thai cho tốt đi.”
Ngay lúc này, cửa sơn trang “kẹt” một tiếng mở từ trong ra, Thủy Khanh đi tới, làm bộ làm tịch như một tiểu thư khuê các, chỉnh trang lại y phục: “Tam sư huynh, chưởng môn sư huynh kêu huynh đừng có làm loạn, nhanh vào đi —— chư vị, chưởng môn chúng ta mấy ngày gần đây phải bế quan, không tiếp khách. Mời chư vị khách nhân thứ lỗi, tự tiện.”
Nghe thấy Thuỷ Khanh cũng không quen nói như thế, nàng vốn là một nha đầu hoang dã sải cánh bay khắp núi đồi, kêu nàng đi học lá mặt lá trái với người, thật sự miễn cưỡng. Lòng Trình Tiềm vừa nghĩ lại, không khỏi ngầm thở dài.
Môn phái suy tàn, lại hết lần này tới lần khác đều bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Hắn nháy mắt ra dấu với Thuỷ Khanh, để lại bóng lưng kiêu căng, đưa tay khép cổng sơn trang Phù Dao lại, đi nhanh vào.
Thủy Khanh vội vàng thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm theo, lải nhải nói: “Tiểu sư huynh, sao huynh về nhanh thế? Tìm được biện pháp giúp đại sư huynh tỉnh lại chưa? Muội đã nói với huynh rồi, ma ấn giữa chân mày huynh ấy mấy hôm nay tự nhiên ngắn đi, huynh nói thử đây là biểu hiện tốt phải không?”
Trình Tiềm gật đầu qua loa, nói: “Ừ, ta muốn bế quan khoảng trăm ngày, tốt nhất đừng để những người đó tới quấy rầy.”
“Vâng, muội đi nói với nhị sư huynh, huynh ấy có nhiều mưu mô hơn,” Thủy Khanh gật đầu liên tục, rồi nhớ đến gì đó nói tiếp, “Đúng rồi, tiểu sư huynh, huynh có biết đại sư huynh hình như có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện nha!”
Bước chân Trình Tiềm bỗng ngừng lại.
Thuỷ Khanh vui vẻ nói tiếp: “Huynh thấy muội có nên thường tìm y nói chuyện phiếm không… A, tiểu sư huynh, huynh sao vậy?”
Trình Tiềm nhớ tới hắn và Đường Chẩn ở trước giường Nghiêm Tranh Minh nói chuyện không hề kiêng kỵ, không khỏi chột dạ. Hắn tránh ánh mắt Thuỷ Khanh, đưa tay che miệng, úp úp mở mở ho khan một tiếng: “Không có gì.”
Song Trình Tiềm lặng lẽ nghĩ lại, đại sư huynh nhà bọn hắn từ nhỏ đã viết không hay nắm cày không thạo, bị sư phụ niệm kinh đến mức thấy chữ chỉ muốn ngủ. Ngoại trừ kinh thư bản môn với tâm pháp, chưa từng thấy y chạm qua sách vở khác, hẳn là… Cũng không suy nghĩ nhiều đâu?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thuỷ Khanh, người vừa nãy còn cầm Sương Nhẫn đại sát tứ phương lộ ra vẻ xấu hổ, dưới chân như bôi mỡ, vội vàng chạy mất.
Ngày thứ hai, sơn trang Phù Dao như bị đám Thiên Diễn Xử hôm đầu tiên làm phiền không ngớt chọc giận, trận pháp phòng ngự toàn bộ sơn trang thay đổi hết. Vốn chỉ là trận phòng ngự ôn hoà tựa như có thêm vật hung ác gia nhập mắt trận, nhất thời trận pháp đổi dời, mơ hồ còn chứa sát khí bức người, tán ra không hề kiêng kỵ. Rõ ràng là muốn từ chối người ngoài ngàn dặm.
Bên trong sơn trang, những tiểu tư ngoài viện đều bị thanh lý, trong viện Sương Nhẫn treo cao, chính là mắt trận.
Lý Quân lau mồ hôi, chắp tay nói với Đường Chẩn: “Toàn nhờ Đường huynh chỉ điểm, đa tạ.”
“Lý đạo hữu không cần đa lễ, chẳng qua ta chỉ động chút mồm mép thôi,” Khi Đường Chẩn nói chuyện, ánh mắt xẹt qua thân kiếm Sương Nhẫn sáng như tuyết, cảm thán muôn phần nói, “Kiếm ‘Không chết tử tế được’, chắc chỉ có người như lệnh sư đệ mới sai khiến được loại hung khí này.”
Lý Quân chắp tay than thở: “Ta chỉ lo hắn quá mức cố chấp cương quyết, cứng quá dễ gãy.”
Đường Chẩn cười nói: “Lý đạo hữu lo xa quá rồi, tu sĩ cùng trời tranh mệnh, đa số người không cố chấp đều đi không xa được. Người không đến phút cuối sẽ không chịu từ bỏ như hắn, chẳng phải tâm tính tốt sao?”
Vẻ u sầu giữa hai lông mày Lý Quân càng sâu, nói: “Tu hành gì đó thật ra là thứ nhì, chỉ là ta lo… Lỡ như kết quả không như ý, sư huynh xảy ra chuyện gì, không biết tiểu Tiềm…”
Đường Chẩn nghe đến đó, đuôi lông mày hơi nhếch lên.
Thì như thế nào?
Nhưng Lý Quân lại nuốt hết những lời sau.
Hình như Lý Quân mới nhớ ra người bên cạnh là Đường Chẩn, vội vàng như mất hồn mất vía mà ôm quyền nói: “Ôi, nói mấy lời này là thừa. Toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh trong môn phái chúng ta, không tiện quấy rầy Đường huynh.”
Đường Chẩn nói: “Không sao. Nhưng Trình tiểu hữu không nói tiếng nào đột nhiên đòi bế quan, không rõ muốn làm gì —— À, Lý đạo hữu, ngươi nói hắn có dùng những ý nghĩ kỳ lạ mà tự mình tạo một thanh kiếm chứ? Ngộ nhỡ hắn không thành công, thân thể Nghiêm chưởng môn e là không chống chọi được lâu, đến lúc đó Lý đạo hữu tính thế nào?”
Lý Quân nghe vậy, trong lòng như chưa hề lường trước, bày ra vẻ kẻ bất lực thật sự ở trước mặt Đường Chẩn, trên mặt viết đầy hoang mang lo sợ, cười khổ nói: “Thật tình ta không biết… Không dối gạt Đường huynh, chưởng môn sư huynh chính là người chủ kiến của bọn ta, bây giờ người chủ kiến ngã xuống, chúng ta cũng… Uầy, thật là làm cho Đường huynh chê cười.”
Đường Chẩn quan sát nét mặt gã trong chốc lát, cảm thấy trong đám người phái Phù Dao, nếu một khi thật sự động thủ, có thể nói Lý Quân là trái hồng mềm nhất. Hết lần này tới lần khác đầu óc người này như tổ ong, vừa giả dối lại đa nghi, hai người ngươi tới ta đi hàn huyên một lát, ai cũng không thăm dò ra đối phương nói thật chút gì.
Lúc này, Trình Tiềm trở lại Thanh An cư trong rừng trúc bế quan đang cầm một thanh mộc kiếm tầm thường, dài ba thước, rất nhẹ, hoa văn đầu kiếm nhã nhặn, nhìn không ra chút khí sát phạt nào.
Trình Tiềm đứng ở đầu giường Nghiêm Tranh Minh, nhớ tới câu “Huynh ấy có thể nghe” của Thuỷ Khanh, cảm thấy mình cũng nên nói gì với y. Nhưng nghìn vạn lời muốn nói, hắn tự sàng lọc lựa chọn một phen, cảm thấy đa phần trong đó nói ra sẽ không thích hợp.
Trình Tiềm thấy trên mặt y có một lọn tóc, vô thức đưa tay muốn vén ra, lại không biết y có xúc giác không, bàn tay bối rối dừng ở không trung, một lát sau vẫn không dám hạ xuống.
Cuối cùng, Trình Tiềm giải quyết việc chung trước nên mở miệng, không ngờ giọng nói càng gượng gạo hơn bình thường: “Sư huynh, Thủy Khanh nói huynh có thể nghe được, vậy đệ sẽ nói ngắn gọn. Mấy hôm nữa, có thể thần thức đệ sẽ xâm nhập vào nội phủ và kiếm khí của huynh, chắc là không thoải mái lắm. Đến lúc đó huynh phải cố đừng cản đệ, mau nhường đường, lạnh thì có lạnh nhưng mạng sống quan trọng hơn, có nghe hay không?”
Nói một hơi, Trình Tiềm như vừa hoàn thành nhiệm vụ lớn nào đó, vội vã lấy lại bình tĩnh, đặt mộc kiếm lên đầu gối, ngồi xếp bằng nhập định.
Sơn trang Phù Dao tổng cộng có mấy người như vậy, Nghiêm Tranh Minh đã có thể thông qua tiếng bước chân để đoán người đến là ai.
Trình Tiềm biến mất chừng mấy ngày vừa về, Nghiêm Tranh Minh vò đầu bứt tai muốn biết hắn đi nơi nào. Ai ngờ ở trong phủ đợi một lát, chỉ chở được một câu căn dặn lạnh như băng. Tâm ma tận dụng mọi thứ tụ về phía y, hoá hành trăm loại dáng vẻ của Trình Tiềm, đều bị nguyên thần Nghiêm Tranh Minh chém hết.
Nguyên thần bị yêu cầu “Đến lúc đó nhanh tránh ra đừng cản trở” bi phẫn thầm nghĩ: “Toàn sư đệ vô liêm sỉ!”
Ngay tại lúc này, Nghiêm Tranh Minh nhạy bén cảm nhận quanh mình được kiếm ý bao lấy, kiếm ý kia rất quen thuộc, thậm chí y nhắm mắt cũng nhận ra là cái gì.
Phù Dao mộc kiếm?
Tiểu Tiềm định làm gì?
Tốc độ thu liễm tinh thần của Trình Tiềm rất nanh, chớp mắt đã vứt mấy thứ vừa rồi sang một bên, thần thức chìm vào nội phủ của mình.
Mộc kiếm trên đầu gối hắn bị cái gì kích phát, chậm rãi lên tới giữa không trung, treo trên đỉnh đầu Trình Tiềm, trên thân mộc kiếm bình thường bỗng nhiên toả ra lưu quang nhàn nhạt.
Nguyên thần Trình Tiềm ở trong nội phủ mình cầm một thanh kiếm tự huyễn hoá ra, như năm đó Mộc Xuân chân nhân dạy kiếm, đánh ra thật chậm thức thứ nhất “Bằng trình vạn lý”, mộc kiếm pháp như hồi ức, kiếm ý dần dần kết hợp với tâm cảnh.
Trình Tiềm đánh một lần lại một lần thức thứ nhất, đi qua tất cả hồi ức, tìm về tâm cảnh lần đầu luyện kiếm năm đó.
Hắn vừa mới nhập môn, trong lúc vô tình bị Thuỷ Khanh nghe không hiểu tiếng người mang tới tận mây ở sau núi. Từ trên cao nhìn xuống, thấy hàng nghìn hàng vạn di tích sơn gian, nghe các liệt tổ liệt tông truyền âm nghìn đời, nỗi lòng bỗng nhiên trống trải, lại hợp với hai chữ “Phù Dao”. Từ đó về sau từng bước nhập đạo, cảm thấy nơi đây núi cao sông dài, muôn hình vạn trạng, còn hắn như đứa trẻ hiếu kỳ, mang theo khát vọng ngây thơ nạp nhiều không tiêu, nhặt của rơi khắp mọi nơi…
Không biết qua mấy ngày, nguyên thần bên trong nội phủ diễn luyện Bằng trình vạn lý càng lúc càng nhanh, theo tâm ý Trình Tiềm dao động, nguyên thần đột nhiên biến thành dáng dấp hắn khi niên thiếu.
Một thức này kiếm ý thành!
Nhưng kiếm là sống, kiếm ý vô hình, hai thứ này không thể dựa vào vật, làm sao rót vào mộc kiếm?
Trên đường trở về Trình Tiềm đã suy nghĩ tỉ mỉ đến vấn đề này, cuối cùng thức thời không phụ sự mong đợi của mọi người mà nghĩ ra một biện pháp vô cùng tàn nhẫn ——
Ngay khi nguyên thần của hắn bên trong nội phủ kiếm tẩu như kinh hồng, kiếm ý Bằng trình vạn lý đã lĩnh ngộ đến cực hạn, chân nguyên trong nội phủ Trình Tiềm bỗng dấy lên một phen bạo ngược, trực tiếp cuốn về phía nguyên thần của mình, dứt khoát lưu loát chém một kiếm xuống nguyên thần.
Nháy mắt đó kiếm ý còn đang trong nguyên thần, bị Trình Tiềm hợp với một bộ phận nguyên thần đang cắt rời, giơ tay đưa vào trong mộc kiếm nơi đỉnh đầu. Một phần năm đuôi mộc kiếm bỗng toả sáng, như được cái gì phó thác sinh mệnh cho.
Cắt rời nguyên thần —— dù cho chỉ là một mảnh nhỏ, lại dễ chịu ư?
Trình Tiềm cảm thấy nội phủ và đầu óc của mình bị khuấy đến đau đớn, hắn gắt gao nuốt xuống tiếng kêu đau, mùi máu tươi xộc thẳng từ yết hầu lên, lại bị mạnh mẽ nén xuống.
Trình Tiềm không hề ngừng nghỉ, nguyên thần trong nội phủ biến hoá nhanh chóng, lần thứ hai huyễn hoá ra một thanh kiếm, đổi thành “Thượng hạ cầu tác”.
Sau đó là “Sự dữ nguyện vi”, “Thịnh cực nhi suy” —— năm năm nhận hết khi dễ trên đảo Thanh Long, đồng tiền chôn sâu dưới đất, ánh nhìn trực diện của Ma Long cách vạn trượng, Cố Nham Tuyết thân tử hồn tiêu, Đồng Như mục nát cùng cỏ cây…
Đảo mắt đã qua chín chín tám mươi mốt ngày, một thức sau cùng Phản phác quy chân, Trình Tiềm vẫn như cũ vô tình mà chọn chiêu “Khô mộc phùng xuân”. Kiếm ý từ nội phủ đi trực tiếp qua huyệt Khí Hải bay vút ra, nhập vào thanh mộc kiếm đã trở nên chói mắt.
Nhất bả xuân hoa đốn như tân tài, vạn vật như thức tỉnh lần nữa, kiêu ngạo trong gió tuyết bắt đầu sinh sôi nảy nở…
Đáng tiếc cảnh đẹp như vậy chỉ là thoáng qua, sau đó, hành động tự đâm đầu vào chỗ chết cắt nguyên thần của Trình Tiềm cũng bị báo ứng, mộc kiếm trên đỉnh đầu hắn mất đi chống đỡ rơi xuống. Đồng thời, một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng hắn phún ra, trên thân mộc kiếm dính vết máu loang lổ.
Nháy mắt cây cỏ trong Thanh An cư giữa rừng trúc toàn bộ đều héo rũ.
Nơi cắt đứt sinh cơ, kiếm thành.