Trình Tiềm dè dặt dò xét sắc mặt của Nghiêm Tranh Minh, giải thích: “Việc này đệ sẽ có chừng mực, sẽ không vào bí cảnh, cũng sẽ không đụng bất kỳ vật gì trong đấy, chỉ muốn đi điều tra tung tích Phệ Hồn đăng năm đó…”
Nghiêm Tranh Minh chậm rãi mở miệng cắt đứt hắn: “Sư tổ Đồng Như nói, chỗ kia ổng đi còn không chắc toàn thân trở ra, bây giờ đệ cảm thấy mình lợi hại hơn ổng, gần bằng trời cao rồi đúng không?”
Trình Tiềm: “…”
Nghiêm Tranh Minh: “Còn tên Đường Chẩn kia, khi đi là người, một trăm năm trở về biến thành quỷ, đệ cảm thấy mình cẩn thận hơn gã ta, thấy nhiều biết rộng hơn, đúng không?”
Trình Tiềm đau đầu nói: “Sư huynh, huynh tuỳ việc mà xét, đừng quái gở thế.”
“À được,” Nghiêm Tranh Minh ngừng quái gở, nói như chém đinh chặt sắt, “Vậy không được.”
Trình Tiềm không muốn khiêu khích y, ngậm miệng, lặng lẽ đợi ở một bên.
Trăm vạn oan hồn tế linh thạch, xét đến cùng là vì Đồng Như dựng lên.
Sau lại kéo dài hơi tàn mà trôi giạt nhiều năm, Tưởng Bằng lén lút luyện Phệ Hồn đăng là đệ tử trên danh nghĩa Phù Dao.
Lập huyết thệ sau khi bắt được Phệ Hồn đăng, Ma Long Hàn Uyên cả đời trấn thủ Nam Cương cũng là đệ tử Phù Dao.
Trên dưới ba đời, bọn họ đều thoát không khỏi liên quan, về tình về lý cũng không có khả năng không đếm xỉa tới.
Việc này không cần Trình Tiềm treo bên miệng nói đi nói lại, lòng Nghiêm Tranh Minh tự nhiên đều có cân nhắc.
Quả nhiên, một lát sau, Nghiêm Tranh Minh bỗng dưng đứng lên, đi lòng vòng trong phòng như lừa kéo cối xay, oán trách nói: “Sớm biết môn phái này phiền toái như vậy, năm đó có chết cũng không nhận ấn chưởng môn của sư phụ từ trong tay đệ.”
Trình Tiềm biết trong lòng y đã trở lại giọng điệu kia, không nói lời nào mặc cho y tức giận.
Nghiêm Tranh Minh thấy không ai tiếp chiêu, liền chủ động kiếm chuyện: “Đệ câm rồi ư? Nói!”
“Đệ… À,” Trình Tiềm suy nghĩ một chút, hỏi, “Nếu không thì hôm nay làm ấm giường cho huynh?”
Nghiêm Tranh Minh nghe xong nổi trận lôi đình nói: “Ta đây đang nói chuyện nghiêm chỉnh với đệ, đầu óc đệ nghĩ mấy thứ lộn xộn gì đấy? Còn thể thống gì!”
Thấy phản ứng của y, Trình Tiềm cảm giác mình như một kẻ háo sắc vừa đùa giỡn xong một phụ nữ đàng hoàng, thật không biết xấu hổ mà gãi gãi mũi.
Nghiêm Tranh Minh: “Đi đi đi, mau cút!”
Trình Tiềm lặng lẽ đi ra ngoài.
“Đứng lại,” Nghiêm Tranh Minh phát cáu khi hắn không nói gì, y đang trù trừ giữa thể diện chán nản và lợi ích thực tế, lập tức kiên quyết tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, không biết xấu hổ nói, “Ai cho đệ lăn ra ngoài?”
Trình Tiềm: “…”
Tuy hắn muốn cầu cạnh chưởng môn sư huynh, cũng hiểu được loại này thật sự quá khó hầu hạ.
“Không phải là không đi, nhưng ta muốn đi với đệ.” Nghiêm Tranh Minh ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêm mặt, nói: “Mấy ngày nữa Hàn Uyên sẽ theo bọn người sơn trang Bạch Hổ xuôi nam, Thuỷ Khanh Lý Quân… Còn cái tên đồ đệ tiện nghi của đệ nữa để lại giữ nhà.”
“Không được,” Trình Tiềm nói, “Đá tâm muốn việc thành ở trên núi Phù Dao, nếu huynh đi, bọn nhị sư huynh chưa chắc trông giữ được.”
Nghiêm Tranh Minh cau mày do dự, nói: “Vậy phong sơn lần nữa, để bọn Lý Quân thay mặt môn phái đi với bọn trừ ma kia một chuyến, cũng coi như chúng ta ra mặt.”
Trình Tiềm nhớ đến vấn đề không rõ sót lại trong hồn phách mình, tạm thời việc này hắn không dám nói với Nghiêm Tranh Minh. Hắn muốn hành động đơn độc, cũng vì lo lắng chuyện này —— Hậu quả Hoạ Hồn hạ trên người Hàn Uyên một trăm năm trước thật sự quá thê thảm, một khi hắn bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đặc biệt kiêng kỵ những chú thuật.
Trình Tiềm suy nghĩ một chút, lòng vòng kiếm cớ nói: “Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. Huyết thệ là Thượng Vạn Niên khởi xướng, bây giờ ông đã chết, trang chủ mới của sơn trang Bạch Hổ chưa biết là họ gì tên chi, mặc dù có huyết thệ trên tay, nhưng các đệ tử kia sợ rằng không quản được Hàn Uyên. Biện Húc tức giận bỏ đi, hơn nữa nhìn bộ dáng kia của lão chắc tu vi đã ngưng trệ, sợ rằng ước chừng vài năm, vùng Trung Ngyên chẳng còn ai có trọng lượng. Loại cục diện rối loạn này, huynh còn muốn phong sơn đi về phương bắc với đệ, có thể…”
Nghiêm Tranh Minh không nói tiếng nào nhìn chằm chằm hắn.
Trình Tiềm lặng lẽ nói: “Có thể cho dù đệ không có ý kiến, chưa chắc người khác đã tán thành.”
“Trình Tiềm,” Nghiêm Tranh Minh cười lạnh, “Đừng tưởng cách một lớp quần áo và da người, ta không biết trong lòng đệ nghĩ gì.”
Trình Tiềm: “…”
Mấy lời tốt đẹp và nhẫn nại cuối cùng của hắn đã tới giới hạn, cau mày nói: “Chẳng qua đệ chỉ đi một chuyến, huynh định dính đệ cả đời à?”
“Nói phải lắm,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Ta chỉ muốn giam lỏng đệ cả đời trên núi Phù Dao, đệ còn muốn nói cái gì? ‘Ngồi tù còn có khi hóng gió’ đúng không? Đúng, ngồi tù cũng có thể hóng gió, nhưng đệ không được —— Vậy đấy, ta chính là muốn thế, bây giờ đệ đang hối hận sao?”
Trình Tiềm ầm ĩ với y từ nhỏ đến lớn, không thể nói lý với người này, vô cùng hiểu rõ tính cách càn quấy, hắn thấy phát cáu, đang định mở miệng ứng chiến, lại đột nhiên phát hiện môi Nghiêm Tranh Minh hơi run, hầu như không nhìn thấy huyết sắc, trong vẻ mặt nghiêm nghị của y còn ẩn chứa đau khổ sâu sắc, tựa như vết sẹo cũ năm xưa, bị ngoài mạnh trong yếu giấu đến tận cùng.
Lời đến khóe miệng Trình Tiềm, bỗng nhiên không nói ra được nữa.
Hắn không tự chủ giấu bàn tay có Thính Càn Khôn đang nắm chặt, nghĩ thầm: “Ta có thể tin tưởng thứ đồ chơi này ư?”
Thời gian Trình Tiềm trầm mặc quá lâu, đủ để Nghiêm Tranh Minh dâng lên chút hoảng sợ.
Lời thiếu suy nghĩ đã thốt ra, Nghiêm Tranh Minh cũng không biết là nói thật hay đang nói lẫy, nhưng không sao, y đã hối hận. Lúc này trong đầu một mảnh trống không, chết sống nghĩ không ra phải làm thế nào thu lại mấy lời này: “Ta…”
“Được.” Trình Tiềm bỗng nói, “Huynh thật sự muốn đi chung, vậy thì đi chung. Nhưng phải đi nhanh về nhanh.”
Nghiêm Tranh Minh ngơ ngác nhìn hắn, chưa lấy lại tinh thần.
Lửa giận trong ngực Trình Tiềm hoàn toàn trút ra, hắn thở dài, ngoắc tay với Nghiêm Tranh Minh: “Được rồi, đừng ngẩn ra nữa, qua đây.”
Mới vừa rồi Nghiêm chưởng môn còn hung hăng như muốn cắn người hoàn toàn bị hàng phục, sụp mi thuận mắt theo sát hắn đi vào trong nội thất. (Làm gì đấy =]])
Ngày thứ hai, tinh thần Nghiêm Tranh Minh sảng khoái tuyên bố quyết định “Sơ sài”, chỉ khổ Lý Quân.
Lý quân không ngờ mình chỉ mới nhắm hai mắt rồi mở ra, thế mà xảy ra vô số chuyện như vậy, suýt nữa bị mớ chuyện liệt kê đủ viết một bản cố sự đè té ngã.
Gã mặt không đổi sắc nhìn chưởng môn sư huynh nhà mình: “Cho nên?”
Nghiêm Tranh Minh nói: “Đệ dẫn theo Niên Đại Đại với Thuỷ Khanh, thay ta trông chừng Hàn Uyên, theo chân bọn họ đi một chuyến. Tối đa mười ngày nửa tháng chúng ta sẽ trở lại hội họp với các đệ.”
Lý quân cười lạnh nói: “Đúng, đệ phải dẫn đồ đệ, trông trẻ, uy hiếp một sư đệ hung tàn căn bản đánh không lại, còn phải tán tụng mặt mũi môn phái, trộn chung một vai với trừ ma vệ đạo —— Chưởng môn sư huynh, xin hỏi đệ có ba đầu sáu tay sao?”
Nghiêm Tranh Minh nói: “Ơ kìa, đệ lấy Cửu Liên Hoàn nhập đạo, tâm tư nhanh nhẹn linh hoạt, từ trước đến nay rất có khả năng. Ta tin tưởng những chuyện này không làm khó được đệ.”
Lúc này không ngại gã tu vi thấp không làm việc đàng hoàng! Lý Quân muốn đánh trở lại câu tán thưởng hư tình giả ý này vào mặt chưởng môn sư huynh, gã giận dữ hét: “Cút hết đi, ai thích làm thì làm, đệ không làm! Huynh dứt khoát trục xuất đệ khỏi sư môn đi!”
Lý Quân quanh năm sống trong khổ cực lầm than thường xuyên vừa rống vừa gào kháng nghị, Nghiêm Tranh Minh sớm đã thành quen, căn bản không để ý đến gã, chuyển hướng sang Thuỷ Khanh. Thuỷ Khanh tựa như chưa hồi phục tinh thần lại từ việc buổi tối đó, ủ rũ không có tinh thần.
“Tiểu sư muội đi theo ta.” Nghiêm Tranh Minh nói.
Từ khi Nghiêm Tranh Minh nương nhờ Thanh An cư, đây vẫn là lần đầu tiên chủ động ra ngoài, y dẫn Thuỷ Khanh tới Bất Tri đường.
Căn nhà lá Mộc Xuân chân nhân từng ở vẫn giữ được hình dáng năm đó, mỗi ngày các đạo đồng đều quét dọn, sân rất sạch sẽ. Thủy Khanh mê man nhìn y, không biết đây là ý gì.
Nghiêm Tranh Minh chỉ vào cái bàn gỗ ba chân nói: “Dưới đáy bàn có khắc môn quy phái Phù Dao ta, năm đó khi các sư huynh muội nhập môn, mỗi người đều chép hơn bốn mươi chín lần. Về phần những môn quy có cần tuân thủ hay không, muội tự xem đi. Các loại quy định mùng một mười lăm không vào sơn huyệt là để cho mấy đứa trẻ mới nhập môn xem, muội chép hai lần được rồi, khỏi cần bận tâm.”
Y nói đến đây, hơi dừng lại một chút, hắng giọng nghiêm mặt nói: “Đệ tử phái ta nhập môn, vốn nên được sư phụ dẫn tới Bất Tri đường, chính miệng ban tặng giới từ. Tuy rằng muội đã nhập môn trăm năm, nhưng chưa từng trải qua trình tự này, hôm nay sư phụ đã mất, ta làm sư huynh buộc lòng phải vượt quá chức phận —— ”
Thủy Khanh mở to hai mắt.
Nghiêm Tranh Minh rũ mắt nhìn nàng, nói: “Bản tính muội cởi mở, nhưng không mất chừng mực, mọi việc cũng không suy nghĩ quá nhiều, cũng không làm thái quá, điều đó rất tốt. Sau này nên làm nhiều việc hữu dụng hơn, bớt làm những thứ mộng tưởng hão huyền, tu vi sẽ cao hơn một tầng.”
Nghe nói khi sư phụ cho giới từ, đầu tiên đều là quở trách, sau ban cho giới từ, Thuỷ Khanh không ngờ chưởng môn sư huynh đánh giá nàng cao như vậy, nhất thời thấy luống cuống.
Nghiêm Tranh Minh nói: “Ta kêu muội truyền lời cho tứ sư huynh, ‘Phù Dao từ xưa đến nay đi Nhân đạo, không cần nghe thiên mệnh,’ đương nhiên càng không cần luận xuất thân. Vốn muội nên đẫm máu mà sinh, sau lại không có. Vốn nên ứng kiếp mà đến, lại bình an lớn đến thế này. Sư tổ Đồng Như một lòng muốn thay đổi số phận môn phái, số phận sư phụ, hôm nay xem ra, dường như tất cả đều thất bại, chỉ có vô tâm cắm liễu mà giúp muội một tay, đưa muội đến tình trạng này, có thể thấy được có một số việc không đáng phải chấp nhất —— Ngày hôm nay ta cho muội hai chữ “Tự Nhiên” làm giới từ, mong ngày sau bất kể muội có thể trở thành đại năng khiến quần yêu cúi đầu, hay chỉ ở trong môn phái làm một đệ tử bất tài nho nhỏ, đều thản nhiên với huyết thống mình, không cần khoe khoang, cũng không nhất định phải chuốc phiền. Ba nghìn đại đạo, nếu muội hiểu rõ được sự khai thông, một ngày nào đó có thể trở về khác biệt, nhớ kỹ chưa?”
Y ít khi trang nghiêm như vậy, nhất thời Thuỷ Khanh có loại ảo giác, nàng cảm thấy chưởng môn sư huynh như một triền núi bất diệt, trước sau đều không nổi bật mà chống đỡ sâu trong núi Phù Dao. Bình thường bị hoa tươi cỏ dại khắp núi hoặc băng tuyết lầy lội che giấu, chỉ khi cực kỳ tình cờ, mới có thể lộ ra sự cứng rắn và trầm tĩnh đao kiếm khó lay.
Thủy Khanh là được các sư huynh nuôi lớn, so với thái độ ngờ vực, không chịu chấp nhận cha ruột của mình, chưởng môn sư huynh càng giống phụ thân nàng hơn.
Mũi nàng cay cay, buồn buồn “Dạ” một tiếng, sau đó lúng búng nói: “Vâng, đa tạ sư huynh.”
Đáng tiếc, nàng chưa cảm động xong, thì thấy Nghiêm Tranh Minh thở ra một hơi dài, vừa chê bai vừa nhẹ nhàng nói: “Coi như đối phó xong muội rồi, chưa trải qua trình tự này, luôn cảm thấy muội như đồ đệ hoang dã, lúc này tốt xấu gì cũng thành nuôi trong nhà… Đợi lát nữa muội dọn dẹp Bất Tri đường, hai ngày nữa đúng lúc ta không ở, muội theo Lý Quân thành thật chép môn quy, bớt chạy ra ngoài gây sự.”
Thủy Khanh: “...”
Được chưa, đại sư huynh tốt bụng chỉ là thoáng qua, vẻ mặt thấy ghét này mới là gốc rễ.
Cứ như vậy, Nghiêm Tranh Minh khiến núi Phù Dao vừa tái hiện nhân gian mấy ngày bị phong lại lần nữa, mọi người chuẩn bị chạy đông chạy tây lần hai.
Sắc mặt Hàn Uyên bình tĩnh nhìn ngọn núi dần dần biến mất trong bí cảnh, cố gắng nhồi vào trong đầu phong cảnh nơi đây chẳng sót thứ gì, bởi vì biết mình không thể về được nữa.
“Đi,” Nghiêm Tranh Minh nói với bọn họ, “Một tháng sau, gặp ở Thục Trung.”
Trình Tiềm với Nghiêm Tranh Minh một đường ngự kiếm bay nhanh, trên đường không hề dừng lại, một ngày một đêm đã đến cực Bắc.
Đại năng đi qua, khuấy động Phong linh canh gác vùng trời Huyền Vũ đường, ngay hôm đó đệ tử thủ vệ đi ra kiểm tra, không thấy người, chỉ thấy bầu trời để lại một vết tích nhàn nhạt, mảnh dài như băng tuyết, chớp mắt hoá hư không.
Qua Huyền Vũ đường là đến phía Bắc, đó là một mảng băng nguyên to lớn không có dấu chân người, trắng vô cùng vô tận khiến trời đất như nối liền thành một, xơ xác tiêu điều đến không hợp lẽ.
Bay đủ ba ngày ở băng nguyên cực bắc và vực sâu rộng lớn, trời càng lúc càng lạnh, Trình Tiềm có loại ảo giác về tới băng đàm ở cốc Minh Minh. Nhưng băng đàm dù sao chỉ là một góc, còn kém xa với băng nguyên rộng lớn mênh mông lãnh khốc với vạn vật, tựa như tất cả hy vọng và sự sống đều kết thúc tại nơi này.
Ba ngày sau mới tới đầu cùng trời băng đất tuyết, một vùng đại dương mênh mông bỗng đập vào tầm nhìn —— Cuối cùng hai người đã tới biển Bắc Minh.
Nghiêm Tranh Minh giũ từ trong tay áo ra một cái thạch giới tử, thạch giới tử rơi vào trong nước biển bất động, hóa thành một con thuyền lớn nguy nga như núi, không người điều khiển, tự nó đi. Bên trong khoang thuyền phù dung gấm vóc, lư hương với giường khắc hoa nhìn quen mắt, cùng một phong cách với Ôn Nhu Hương.
Trình Tiềm chiêm ngưỡng một vòng con thuyền từ trong ra ngoài, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Nghiêm Tranh Minh: “Tìm cái gì thế?”
“Ca kỹ,” Trình Tiềm mặt gỗ trêu chọc y, “Luôn cảm thấy sau một khắc nơi này có thể nghe oanh ca yến ngữ, hát một khúc mà huynh nói… Cái đó tên gì nhỉ?”
“Đi chết cóng ở chỗ quỷ quái này,” Nghiêm chưởng môn mặc cẩm bào mềm mại cầm quạt giấy, oán trách thiếu thành ý, “Đều do đệ ở không gây sự!”
Trình Tiềm: “...”
Nghiêm chưởng môn ngã sải tay sải chân trên nhuyễn tháp, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Còn không qua đây bóp chân cho ta!”
Trình Tiềm tập mãi thành thói quen mà không thấy y cố tình gây sự, tựa ở cột bườm nhìn xung quanh mặt biển.
Lúc này rõ ràng là chính ngọ, trên mặt biển lại chẳng có tia ánh sáng nào, nó như một vết mực đen ngòm, ngay cả vực sâu đen tối nhất dưới núi cũng không thể hình dung, làm sắc trời cũng thấp thoáng u ám, trong nước không thấy cá tôm, ngoài khơi gió êm sóng lặng, như một nơi tử địa.
Đá ngầm lởm chởm với sóng gió nhấp nhô nơi Đông Hải so với nơi này, nhất định như tiếng sông ngòi ồn ào.
Không ai biết biển Bắc Minh bao sâu, khi Trình Tiềm nhìn từ trên mặt biển xuống, trong lòng hắn không khỏi nảy lên tâm tình muốn thăm dò cốc Tâm Ma sau núi khi tuổi nhỏ, biết rõ nguy hiểm, lại càng muốn tìm tòi đến tận cùng.
“Kẻ nào xứng tên Bắc Minh? Chỉ là mấy tên người phàm nông cạn tự cao tự đại mà thôi.”
Bỗng dưng Trình Tiềm nhớ tới những lời này của Đồng Như, lúc đầu còn tưởng sư tổ hận đời với tự giễu, cho đến lúc này, Trình Tiềm mới thật sự tin.
Đến khi màn đêm thật sự buông xuống, trên mặt biển bắt đầu xẹt qua tiếng gió thổi xa xăm trống trải, thảm thiết như hàng vạn hàng nghìn u hồn xoay quanh. Thạch giới tử biến thành thuyền cao trăm trượng, lúc đi đến tận đây, lại giống như một chiếc thuyền con.
Trình Tiềm vô thức đứng bên mép thuyền lặng im tròn một ngày một đêm, bất ngờ nhập định —— nhắc tới cũng kỳ quái, trời sinh hắn lòng dạ nhỏ mọn, lại vô cùng có duyên với trời cao biển rộng, mỗi lần nhập định nếu không phải ở trên trời chính là cạnh biển. Có lẽ bản thân quá trình tu hành là thiếu gì thì bổ sung cái đó.
Ngoài Đông Hải thì có Bắc Minh, ngoài Bắc Minh sẽ có cái gì?
Đời người dài không bằng thiên địa, vậy đằng sau thiên địa chưa từng sụp đổ này có cái gì?
Bọn họ lấy tấm thân hữu hạn tìm kiếm cảnh giới vô hạn, đi con đường quá hẹp, bước lên một cái đã định trước là con đường tử vì đạo, lẽ nào chỉ vì vọng tưởng lên trời xuống đất, che mây làm mưa của người phàm sao?
Lúc này, Thính Càn Khôn được Thượng Vạn Niên niêm phong trong nội phủ hắn phát ra cộng hưởng ảo diệu với biển Bắc Minh, tựa như lời kêu gọi xa xăm lưu truyền từ xưa. Trong thoáng chốc, hắn nghe thấy được tiếng chuông, Thính Càn Khôn trong nội phủ bỗng nhiên sáng lên, ngập tràn lấp lánh. Đáng tiếc bị sức mạnh Thượng Vạn Niên bảo vệ bên cạnh nguyên thần hắn ngăn cản, tắt lần nữa.
Không biết qua bao lâu, Trình Tiềm mới tỉnh lại, mở mắt đã nhìn thấy Nghiêm Tranh Minh cả người ướt sương tựa cạnh khoang thuyền, canh giữ cho hắn.
Trình Tiềm vừa nhìn thấy y, như từ thiên địa trở về hồng trần, không tự chủ được sinh lòng lưu luyến, bèn mỉm cười.
Trình Tiềm hỏi: “Bao lâu rồi?”
Nghiêm Tranh Minh đưa tay lau đi hơi nước trên mặt hắn: “Tròn ba ngày, chán chết ta.”
“Ba ngày?” Trình Tiềm ngẩn người, nhíu mày quan sát bốn phía, “Ngay cả một tấm bản đồ cũng không có, làm sao chúng ta tìm được bí cảnh Đại Tuyết Sơn?”
“Bản đồ vô dụng,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Bản đồ trên biển, cho đệ cũng xem không hiểu —— thạch giới tử không trôi theo dòng nước, nó sẽ bị chỗ có thanh khí nồng nặc hấp dẫn. Đi xem một chút, không phải hẹn với bọn họ một tháng sao? Hai ngày nữa không được thì tính cách khác.”
Nghiêm Tranh Minh vừa nói vừa tới gần, lười biếng đưa tay vòng qua hông Trình Tiềm, ghé sát người hắn nhẹ giọng: “Thật yên tĩnh, cứ như dưới bầu trời trần gian này chỉ còn sót lại hai ta.”
Trình Tiềm nghĩ đến tình cảnh lần này, tức thì sợ hãi nói: “Cái gì? Vậy không phải chỉ còn lại mỗi mình đệ cho huynh hành hạ ư? Có lẽ đệ nắm được kết thúc của mình rồi.”
Hiếm khi tâm tình Nghiêm Tranh Minh hoà nhã như hôm nay, không tranh chấp với loại chuyên làm mất hứng như hắn, chỉ siết hắn chặt hơn, nhẹ giọng nói: “Lúc ở trong cốc Tâm Ma, ta không chỉ nghĩ như vậy một lần. Nếu như trên thế gian này chỉ còn lại hai người chúng ta thì tốt rồi.”
Y nói, hơi nhắm mắt lại, cảm giác giờ này khắc này, trong lòng mới được lấp đầy.
Trước kia lúc nào cũng để lại kẽ hở, khi xao động một chút, thì có thể suy nghĩ miên man không ngừng. Cho dù ở trên núi Phù Dao, khi rảnh rỗi Nghiêm Tranh Minh sẽ từ những cơn ác mộng đâu đâu giật mình tỉnh giấc.
Có một ngày y còn mơ thấy phái Phù Dao đứng đầu thập đại môn phái, nở mày nở mặt, rồi lại có vô số nữ tu xinh đẹp chạy tới núi Phù Dao như tre già măng mọc, muốn tìm Trình Tiềm kết bạn song tu. Y bị cơn tức giận sống động làm tỉnh giấc, mở mắt thấy khuôn mặt say ngủ yên bình của Trình Tiềm, mới biết được đây chỉ là bất an sâu trong nội tâm y.
Nghiêm Tranh Minh thấy vành tai Trình Tiềm gần trong gang tấc, nhịn không được khẽ liếm một chút rồi lại há miệng ngậm lấy, dùng răng nanh thử cọ xát.
Trình Tiềm giật mình, trở tay thúc cùi chõ vào y, từ mang tai xuống đến cổ rất nhanh đều ửng hồng, mắng: “Làm cái gì? Huynh xem nơi này là núi Phù Dao à?”
Nghiêm Tranh Minh buông hắn ra, cười nhẹ nói: “Trước đây người khác nói với ta Kiếm Thần vực đao kiếm mọc thành bụi, ta còn không tin. Bây giờ xem như một bước hiểu tâm ma trong đó rồi… Con người luôn là lòng tham không đáy, trước đây ta nghĩ, cho dù là cầu Nại Hà bên bờ Hoàng Tuyền, nếu có thể gặp đệ một lần cũng tốt rồi. Về sau xa cách gặp lại, ta lại nghĩ, nếu lòng đệ cũng như lòng ta, dù cả đời không nói ra cũng được… Đến bây giờ, đột nhiên ta thấy chưa đủ, ta muốn ‘Trình Tiềm’ trước đây lẫn sau này đều là ‘Của ta’.”
Trình Tiềm nghe y nói xong thấy rất ngọt ngào, ngoài miệng thì tình ý sâu xa châm chọc y: “Chính lòng dạ huynh dao động, tu vi thiếu, đâu cần trách Kiếm Thần vực.”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Y trầm mặc một lát, nghiêm túc nhìn Trình Tiềm hỏi: “Thật sự đệ không nghe ra ta đang muốn thổ lộ nỗi lòng sao?”
Trình Tiềm lập tức cười ra tiếng, Nghiêm Tranh Minh thẹn quá thành giận, lúc này làm bộ muốn về lại khoang thuyền buồn rầu. Trình Tiềm vội vàng cười kéo tay y: “Này, sư huynh, đừng giận, đệ chưa…”
Hắn đang nói thì ngừng, ánh mắt Trình Tiềm co lại, cảm giác thuyền dưới chân đang tăng tốc. Tiếp đó, hắn kéo mạnh Nghiêm Tranh Minh qua, đưa tay níu cột buồm, cùng lúc, thạch giới tử hoá thành thuyền lớn nhấp nhô nghiêng đổ.
Lúc này biển Bắc Minh vô biên giống như nứt ra từ trong, khiến toàn bộ thế giới một phân thành hai, kéo ra một “Thác nước” cao vạn nhẫn… (Nhẫn là đơn vị đo lường thời xưa, bằng hoặc thước)
Thứ làm cho lòng người run sợ là cảnh vật bên dưới, lặng yên không nghe được một chút tiếng nước.
Trình Tiềm chưa kịp ngẫm nghĩ, thuyền lớn đã bị gãy đứt, bay ra ngoài.