Vào thu, thời tiết có chút lạnh.
Thẩm Thần ngồi ở bên trong xe, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe dần lướt qua, trong đầu là một mảng hỗn độn.
Ở phía trước lái xe chính là Cửu Dạ, ngồi bên cạnh anh là Lục Tranh.
Cửu Dạ đang nói chuyện gì đó câu được câu không, trước sau vẫn luôn ồn ào, nhưng một chữ Thẩm Thần cũng không nghe vào.
Cậu vốn dĩ không dám có suy nghĩ kỳ quái với Lục Tranh, nhưng bây giờ mỗi câu mỗi chữ anh nói ra đều khiến cậu nghĩ đến chuyện ái muội.....
Cậu cảm thấy, giống như có gì đó không giống như trước.
Xe rất nhanh đã đi vào một tiểu khu, Cửu Dạ xuống xe, liền đến giúp Lục Tranh bước xuống.
"Cậu trở về đi, tôi không còn việc gì." Đi đến thang máy Lục Tranh nói.
Cửu Dạ chớp mắt tràn đầy vẻ tò mò, rất nhanh liền nhanh chóng buông lỏng tay: "Vậy được rồi, bố mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi, Thẩm Thần, em đến đỡ cậu ấy."
Bị điểm danh đến Thẩm Thần giật mình một cái, giống như đang suy nghĩ đột nhiên phục hồi tinh thần.
Cậu quay đầu nhìn Lục Tranh, tựa như đang ở suy nghĩ tự hỏi: "Vâng...."
Đinh!
Thang máy đến.
Cửu Dạ lùi về sau vài bước, nhìn hai người họ khoát tay: "Anh Lục nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Lục Tranh: "Sẽ không có chuyện gì."
Nói xong, cánh tay rất tự nhiên mà khoác lên vai Thẩm Thần, đi vào thang máy.
Thang máy khép lại, chậm rãi đi lên.
Cửu Dạ đứng tại chỗ nhún nhún vai: "Chậc chậc, có vợ nhỏ rồi liền không cần anh em, đúng đúng, có Thẩm Thần bên cạnh thì làm gì có chuyện, là rên rỉ mới phải, haiz!"
, , ....Thang máy rất nhanh đã đi lên cao.
Thẩm Thần nhìn trên cửa thang máy phản chiếu hình ảnh ngược, anh một tay khoát lên vai cậu, dựa vào người cậu, nhưng nhìn hình ảnh đó lại giống như cậu đang bị anh kẹp lại vậy.
"Ngày mai em có tiết không?" Lục Tranh đột nhiên hỏi.
Thẩm Thần gật gật đầu: "Buổi sáng có."
"Ừ."
Thẩm Thần nâng mắt nhìn anh: "Em đi rồi một mình anh có thể được không, anh....hay là hộ lý đến sẽ thích hợp hơn."
"Không cần." Lục Tranh thản nhiên nói: "Người xa lạ, tôi sẽ không quen."
"Vâng."
"Thế nào, không muốn ở đây."
Thẩm Thần hơi hít vào, vội lắc đầu.
Đúng lúc này thang máy ngừng lại.
Sau khi bước ra khỏi thang máy đến cửa lớn của căn hộ, Thẩm Thần hai mắt mà đánh giá, mở miệng nói: "Hôm nay lúc em rời khỏi ký túc xá liền gặp được dì quản lý....."
Lục Tranh đưa tay ấn mật mã khoá: "Ừ, như thế nào."
Thẩm Thần nhấp nhấp môi, cố lấy can đảm để tiếp tục nói: "Dì ấy hỏi em sao không thấy anh tới....Đúng rồi, anh ngày đó giúp em mang hành lý, có phải đã nói sai cái gì không ạ..."
Tích...
Mở khoá xong, cánh cửa tự động mở ra một cái, nhưng Lục Tranh không đẩy cửa đi vào, anh dừng lại một chút, thấp mắt nhìn Thẩm Thần: "Tôi nói sai cái gì?"
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tai Thẩm Thần đã đỏ lên, Lục Tranh để vào trong mắt, chân mày nhướng lên: "Em đã nghe cái gì?"
Thẩm Thần ho khan một tiếng: "Dì, dì ấy nói anh nói là giúp người yêu mang hành lý lên lầu....Là, là vì sao anh lại nói như vậy?"
"À, là tôi nói sai rồi."
Thẩm Thần sửng sốt một chút, trong lòng giống như bị ai đó ném từ trên cao xuống, phanh một tiếng, rất đau đớn.
"Không phải người yêu, là vị hôn thê mới đúng."
Thẩm Thần ngước mắt thốt lên: "Hả?"
Lọt vào tầm mắt cậu, mặt mày Lục Tranh vẫn lạnh nhạt như cũ, trời sinh đã mang phần uy nghiêm khiến người khác e ngại.
Nhưng giờ phút này nhìn kỹ, có thể sẽ phát hiện đôi đồng tử rung nhẹ từng đợt từng đợt, tựa như thể đem cả người cậu bao bọc trong sự ôn nhu.
Thẩm Thần kinh ngạc một trận, căn bản không cách nào tiêu hoá được những chữ anh vừa nói.
"Cái này không có nói sai?" Lục Tranh hơi dựa vào người đang nhìn anh, vốn dĩ cả người anh đã dựa vào cậu, hiện tại bám sát như vậy, phảng phất như đem cả người cậu ôm vào trong ngực.
Anh yên lặng nhìn Thẩm Thần, nói từng chữ không ngừng: "Chúng ta vốn dĩ chính là quan hệ này."
Chúng ta, vốn dĩ, chính là quan hệ này.
Quan hệ hôn phu và hôn thê sao?
Là như vậy không sai, nhưng ai đó đã từng nói, đây chẳng qua là lời hứa hẹn của thế hệ hệ trước mà thôi, anh không vui lòng.
Thẩm Thần cảm thấy rất kỳ quái, cậu chần chừ một lúc, nói: "Chuyện này không phải là miễn cưỡng sao."
Lục Tranh ánh mắt ngưng lại, bàn tay đặt lên vai cậu không tự giác mà bóp chặt: "Em cảm thấy chuyện này miễn cưỡng?"
"Không phải em cảm thấy, là..."
"Vậy thì đối với ai em mới không miễn cưỡng?" Lục Tranh thấp giọng nói: "Là người tên Tạ Hoài Tư kia đúng không?"
Thẩm Thần sửng sốt, sao lại liên luỵ đến học trưởng Tạ Hoài Tư đang ở nơi nào?
Sau chuyện ở Tây Tạng, Lục Tranh cảm giác được Thẩm Thần đối với anh rất khác biệt.
Bởi vì sẽ không có ai sẵn sàng xả thân đi cứu người không phải là người trong lòng mình.
Nhưng trong lòng anh, phòng tuyến sâu nhất là người tên Tạ Hoài Tư kia, hiện tại lúc nghe anh nói Tạ Hoài Tư cậu đã trầm mặc, những thứ bị đè nén trong lòng cơ hồ như muốn cuồn cuộn lên.
Thẩm Thần hơi hé miệng, vừa muốn nói gì đó thì anh đã buông tay trên vai cậu, đẩy cửa phòng ra.
Anh đi vào trong vài bước, có thể đã vô tình đụng đến vết thương, anh đứng lại một lúc, vươn tay đè xuống vị trí vết thương.
"Anh Lục Tranh, anh không sao chứ!"
Thẩm Thần nháy mắt lập tức khẩn trương, cậu vội chạy vào phòng.
Nhưng vừa lúc cậu bước vào phòng, đột nhiên người đàn ông ở trước mặt xoay người lại, ánh mắt của anh rất trầm rất sâu, liền đem cậu áp trên cánh cửa vừa đóng lại.
Thẩm Thần bất ngờ không kịp đề phòng, cậu còn chưa hiểu chuyện gì đã bị anh nghiêng người cúi đầu xuống hôn cậu.
Tuy nói là hôn, không bằng nói là cắn mới đúng.
Trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ khe hở của tấm rèm ở cửa sổ sát đất trong phòng khách rọi vào.
Gần như vậy, Thẩm Thần không nhìn thấy rõ mặt anh nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt như đang bốc lửa của anh trong bóng tối.
"Ưm...."
Môi nóng bỏng, vừa xa lạ, tuỳ ý mà gặm cắn, khiến anh khó có thể cưỡng chế lửa giận.
Cả người Thẩm Thần cứng ngắt, nhịp tim so với ngày thường càng đập nhanh dữ dội gấp trăm lần, thình thịch, thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Thật lâu sau, anh vẫn như vậy không buông cậu ra, cách môi cậu một chút, tay anh đặt ở phía sau hông cậu, dễ dàng đem cậu nhấc lên.
Anh thấp mắt nhìn bộ dáng mê mang thở gấp của cậu, cắn cắn răng hàm: "Thẩm Thần, là em nợ tôi."
Thẩm Thần nâng mắt nhìn anh, giống như đang nhìn thấy một người xa lạ: "Em....nợ anh cái gì..."
"Trước đây em hôn trộm tôi, quên rồi sao?"
Thẩm Thần: "......."
"Vậy nên bây giờ, trả lại cho tôi."
Hôn trộm? Không lẽ là đang nói chuyện mấy năm trước, đêm tối sinh nhật của Quý Nhiễm, nhân lúc anh đang ngủ cậu đã hôn trộm anh...
"Anh không ngủ! Anh, anh lại giả vờ ngủ!" Thẩm Thần kinh hãi.
Lục Tranh lãnh đạm nói: "Chính xác là vừa lúc tỉnh lại."
Thẩm Thần chỉ cảm thấy lỗ tai nóng muốn chết, bản thân cậu luôn cho rằng đó là bí mật nhỏ nhưng cuối cùng đã không còn là bí mật nữa, thật ra anh vốn dĩ đã biết, vậy.....cho đến hôm nay rốt cuộc anh đối với cậu là như thế nào?
"Lục Tranh! Anh!"
Đôi mắt Lục Tranh hơi nhíu lại: "Em vừa gọi là gì."
Thẩm Thần tức giận không nhẹ, cảm thấy chính mình như bị người ta nhìn thấu, vừa hổ thẹn vừa xấu hổ, cậu vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng cậu vừa giãy giụa vài cái phát hiện đã bị anh gắt gao ôm chặt, động cũng không động được: "Anh buông ra!" Thẩm Thần đẩy mạnh anh ra.
Lúc này, Lục Tranh hừ một tiếng, thật sự bị đẩy ra.
Anh lảo đảo vài bước, cúi người ấn bụng, hơi thở nặng nề.
Trong lòng Thẩm Thần căng thẳng: "Anh....."
Lục Tranh ngước mắt nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt, Thẩm Thần sợ vết thương của anh hở ra, lập tức đi đến kiểm tra, nhưng cậu còn chưa kịp vén áo anh lên, đã bị anh đẩy lại trên tường, lần nữa cúi xuống hôn thật mạnh lên đôi môi đã ưng đỏ của cậu một cái, lại nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt quyết đoán, tựa như lang hổ.
Thẩm Thần lại muốn vươn tay đẩy anh ra, vừa mới chạm vào cánh tay anh, chợt nghe anh thản nhiên nói: "Muốn làm tôi đau chết sao, hửm?"
Thẩm Thần lo lắng anh đang bị thương, liền dừng lại.
Cậu bướng bình nhìn vào mắt anh: "Vừa rồi là em nợ anh, vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ là tôi muốn." Lục Tranh nói.
Thẩm Thần: "......"
"Như thế nào, không phục sao?" Lục Tranh nhẹ tay đặt sau gáy cậu, bắt cậu phải ngửa đầu: "Nếu không phục, tôi có thể trả lại cho em."
Cái gì mà trả lại, đều không phải là hôn sao!
Thẩm Thần vẫn luôn là người ít nói không giỏi lý luận, Lục Tranh xuống tay một loạt như vậy, cậu cũng không biết làm cách nào cho rõ ràng.
Lục Tranh trong lòng bốc hoả như tìm được chỗ phát tiết, có thể sau khi làm xong, anh nhìn chàng trai nhỏ trong ngực hốc mắt đã đỏ lên, anh vừa thấy tức giận nhưng cũng không đành lòng.
Anh không muốn đột nhiên doạ cậu như vậy nhưng thật sự anh không nhịn được.
"Thẩm Thần." Anh thấp giọng gọi cậu: "Em vốn dĩ là người của tôi."
Thẩm Thần ánh mắt run rẩy: "Anh thích em sao?"
Lục Tranh: "Nếu tôi không thích em, em nghĩ rằng tôi luôn vội vàng tìm em, là do tôi rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?"
Thắt lưng Thẩm Thần bị tay anh siết quá chặt, cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nói rằng: "Chính anh đã nói, anh không vui lòng chuyện em là vị hôn thê của anh, việc này là miễn cưỡng là trói buộc, một khi đã nói như vậy.....Tại sao lại nói thích em."
Lục Tranh ngây người khó hiểu: "Tôi lúc nào lại nói như vậy?"
"Anh đã nói như vậy, em cũng nghe được." Thẩm Thần cắn cắn môi: "Anh Lục Tranh, anh không thích miễn cưỡng, em cũng vậy.
Anh không cần vì em đã cứu anh, anh đột nhiên lại....đột nhiên làm như vậy, em không quen."
Lục Tranh: "......."
Trầm mặc một lúc lâu, bên trái lo bên phải nghĩ, trong đầu Lục Tranh không nhớ rõ những câu chữ cậu vừa nói, anh lúc nào đã nói những câu đó chứ?
"Thẩm Thần......"
"Anh mau về phòng nghỉ ngơi, em, em còn có chút chuyện."
Lục Tranh đã cạn sức lực, cho nên Thẩm Thần dễ dàng thoát ra khỏi vòng ngực anh.
Lục Tranh nhìn Thẩm Thần chạy ra khỏi phòng khách, vừa ấn vào eo vừa đi hai bước hướng ra ngoài: "Tôi chưa bao giờ nói lời này."
Bóng lưng Thẩm Thần dừng lại.
Lục Tranh: "Có phải em đã hiểu lầm gì rồi không."
Thẩm Thần quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy người phía sau đứng trong bóng tối, sắc mặt cao ngạo lạnh lùng mà cô đơn: "Còn nữa, em nói với tôi bởi vì em cứu tôi, tôi mới như vậy? Thẩm Thần em vậy mà không có lương tâm."
"......."
Một khoảng im lặng.
Lục Tranh đi về phía phòng nghỉ, tới cửa phòng, lại dừng lại nói: "Em ở căn phòng kia, nếu không muốn ở lại thì ngày mai hãy về, hiện giờ đã khuya rồi."
Nói xong, anh đi vào phòng không trở ra.
Ngày hôm sau.
Tại một quán cà phê.
Thẩm Thần cầm thìa khuấy cà phê, vẻ mặt hoảng hốt.
"Tiểu Thần, này Thẩm Thần! Cậu đừng mất hồn nữa, mau mau nói đi!" Trúc Lan Khuê sốt ruột đến muốn lật cả bàn: "Cậu nói Lục Tranh tỏ tình với cậu, tối hôm qua sao?"
Thẩm Thần liếc mắt nhìn cô nàng một cái, sắc mặt đỏ bừng: "Cậu nói nhỏ một chút, chuyện đó, cũng không phải đặc biệt là tỏ tình."
"Đã nói cậu là người của anh ấy, cũng nói là thích cậu, đây không phải là tỏ tình thì là gì?" Trúc Lan Khuê hít sâu vào một hơi: "Tiểu Thần, cậu đây là chờ mây trôi để thấy trăng sáng nha."
Thẩm Thần: "Nói bậy.....Tớ không có chờ."
"Đúng đúng đúng, cậu không chờ, cậu một mực muốn quên người ta kia mà, nhưng tiểu Thần, nếu như thật sự cậu không còn thích Lục Tranh, vậy sao lúc ở Tây Tạng cậu lại cứu anh ấy."
"Tớ....."
"Nói một câu, có phải cậu vẫn còn thích anh ấy?"
[Lục sĩ quan nằm thẳng trên giường, chân mày nhíu chặt, mắt nhìn lên trần nhà, giống như đang gặp phải vấn đề nan giải...
Mẹ kế: "Ha hả, nghiệp từ miệng mà ra, quật đáng đời cậu!"].