Có người nói, nhiếp ảnh gia là một môn nghệ thuật cô độc.
Thẩm Thần lựa chọn điều cô độc này nhưng lại chưa từng lo lắng bản thân sẽ phải đi một mình.
Trong những ngày học tập ở Mỹ, cậu đã làm quen được với rất nhiều tiền bối và đồng nghiệp.
Một số người có mái tóc vàng là người ngoại quốc, một số người là người Châu Á giống như cậu, bọn họ vốn là mỗi người đi trên quỹ đạo của riêng mình nhưng bây giờ vì công việc nhiếp ảnh này mà kết nối lại với nhau.
Thẩm Thần rất mừng vì lần này cậu đã chọn ra nước ngoài học tập, cậu học được rất nhiều điều ở lớp học và từ các bạn nhiếp ảnh, cho dù là sự sáng tạo hay kỹ năng và ý tưởng, cậu đều có được kiến thức mới.
Không những thế, những tác phẩm của cậu sau khi chụp càng tiến bộ, cũng được các giáo sư và mọi người trong giới nhiếp ảnh công nhận.
Năm thứ hai ở Học viện Nghệ thuật Thị giác New York, Thẩm Thần được giảng viên đề cử ký hợp đồng nhiếp ảnh gia với Star Images, tạp chí cung cấp hình ảnh lớn nhất nước Mỹ.
Năm thứ ba, tác phẩm 《Mùa hè》 của cậu nhận được giải thưởng vàng trong cuộc thi nhiếp ảnh nổi tiếng thế giới.
Cùng năm đó, Thẩm Thần hoàn thành các học phần ở trường, thuận lợi mà tốt nghiệp.
Đầu năm thứ tư, tác phẩm của Thẩm Thầm được triển lãm ở phòng trưng bày nhiếp ảnh nghệ thuật quốc tế One.
Với tư cách là nhiếp ảnh gia trẻ tuổi nhất trong cuộc triển lãm, cậu đã nhận được rất nhiều sự chú ý.
Một khoảng thời gian sau, có rất nhiều công ty nhiếp ảnh và Studio ở Mỹ tung cành ô liu cho cậu.
Tuy nhiên tất cả đều bị từ chối.
"Tiểu Thần, nghe nói cậu không đến phòng làm việc của Galen Rowell à? Thật hay giả vậy?" Trong phòng trọ, một người bạn cùng phòng người Việt Nam là Trạch Xuyên vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
Thẩm Thần một bên dọn dẹp sách vở một bên nói: "Ừ, tớ sẽ không ở lại Mỹ, cho nên đã không đồng ý."
"Nhưng có nhiều nhiếp ảnh gia muốn nhận được sự ưu ái của anh ấy đó, rất nhiều người chen chúc đến vỡ đầu chỉ muốn vào phòng làm việc của anh ấy."
"Tớ cũng rất thích anh ấy." Thẩm Thần quay đầu lại cười cười: "Nhưng mà tớ có kế hoạch của mình rồi."
"Ah tớ biết rồi, có phải là vì Giang Tiêu Đoàn hay không? Có phải anh ấy cho cậu chỗ tốt để cho cậu về nước phát triển hay không?"
Thẩm Thần cười nói: "Tớ đã nhận lời mời ở phòng làm việc IZ của anh ấy, nhưng mà, vốn dĩ tớ trở về nước không phải là vì..."
"Hì hì, tớ chỉ biết vị Giang học trưởng này của chúng ta, anh ấy nói chuyện như thế nào mà cậu đồng ý? Có thể từ bỏ nhiều cám dỗ ở Mỹ như vậy?"
Thẩm Thần suy nghĩ một lát: "Người quản lý IZ?"
"Cái gì?! Để cho cậu trực tiếp quản lý phòng trưng bày IZ á! Chẳng trách cậu lại muốn trở về! IZ bây giờ có thể xem như là một trong những phòng trưng bày hàng đầu trong nước và quốc tế."
Thẩm Thần vui vẻ nói đùa: "Ấy.....Nghe cậu nói như vậy giống như là tớ rất có quyền lực?"
Trạch Xuyên vẻ mặt hứng khởi: "Quyền lực nha! Vô địch quyền lực! Nhưng nếu tớ cũng có những điều tốt như vậy, tớ cũng nguyện ý có quyền lực."
Thẩm Thần: "Được rồi, cậu cứ tiếp tục quyền lực đi, ối đừng có giẫm vào đây, tớ đang dọn dẹp."
Trạch Xuyên hoàn toàn không để ý đến, ở bên cạnh cậu líu ríu: "Thẩm Thần, có phải Giang học trưởng thích cậu hay không!"
Thẩm Thần dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Trạch Xuyên, cậu đừng có tám chuyện như vậy, lúc trước tớ đã nói rồi, Giang tiên sinh chỉ là tiền bối của tớ mà thôi, tớ đã có bạn trai."
"Bạn trai cái quỷ gì? Cậu nói xem mấy năm nay cậu ở Mỹ một mình dốc sức làm việc người giúp đỡ cậu đều là Giang học trưởng đấy?" Trạch Xuyên phẫn nộ nói: "Còn nữa, Giang học trưởng tao nhã, có tài lớn lên lại đẹp trai, có nhiều người thích, chắc chắn so với vị bạn trai thần long kiến thủ bất kiến vĩ của cậu càng tốt hơn nhiều."
Thần long kiến thủ bất kiến vĩ (神龙见首不见尾) nghĩa là "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
- nguồn .tangthuvien.vn.
Thẩm Thần ôm sách đứng lên, yên lặng nhìn cậu chàng giương nanh múa vuốt trước mắt: "Trạch Xuyên, anh ấy tốt hơn so với bất kỳ ai."
Trạch Xuyên: "Nhưng Giang học trưởng......"
"Nếu cậu còn nói xấu anh ấy thêm câu nữa, tớ sẽ tức giận với cậu."
Trạch Xuyên: "......"
"Còn có, cuối tuần này tớ sẽ về nước, bạn cùng phòng cậu có thể lần nữa tìm một người tốt hơn."
Nhắc tới chuyện này, Trạch Xuyên đột nhiên khổ sở: "Ôi cậu phải vội như vậy sao, tớ không nỡ rời xa cậu."
"Cậu cũng sắp hoàn thành các học phần, rất nhanh sẽ tốt nghiệp thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở trong nước, cậu không cần phải luyến tiếc tớ."
"Nói thì nói như vậy, nhưng đột nhiên cuộc sống của tớ thiếu cậu sẽ rất cô đơn."
"Được rồi, đừng nói nhiều lời buồn nôn như vậy." Thẩm Thần ôm sách đi vào phòng của mình: "Có thời gian rảnh rỗi thì giúp tớ sắp xếp hành lý."
"Hừ! Cậu đáng ghét quá!"
.......
Một tuần sau, sân bay quốc tế thủ đô.
Trúc Lan Khuê cầm một tấm biển, lôi kéo Cửu Dạ tới chỗ lối ra kiễng chân chờ đợi.
"Anh nói này, em không cần phải lấy một cái tấm biển lớn như vậy đâu? Cũng không phải đón người không quen biết, làm gì mà khoa trương như vậy." Cửu Dạ nhìn Trúc Lan Khuê như đang tiếp đón một minh tinh nào đó, cười hết sức muốn ăn đòn.
Nhưng giờ phút này Trúc Lan Khuê là lười đánh anh, cô lườm anh một cái: "Anh biết gì chứ, Tiểu Thần đã lâu rồi không trở lại, em phải làm cho cậu ấy cảm nhận được nhiệt tình của em mới được."
"Được được được." Cửu Dạ nhìn vài chữ viết trên tấm biển "siêu cấp vô địch mỹ nam nhiếp ảnh gia cấp vũ trụ thiếu gia Thẩm Thần" buồn cười nói: "Nhiệt tình này của em đừng làm đến mức để người ta phải bỏ chạy mất."
"Anh im miệng anh đi, đây là tình bạn của bọn em, cái móng heo lớn của anh thì biết cái gì."
"Anh? Anh làm sao lại có móng heo lớn?"
"Xuỵt! Yên lặng chút, bây giờ em không có công phu để tranh cãi với anh cái này.....Ối ối ối có người đi ra, mở hai con mắt mở mắt to ra."
Cửu Dạ véo véo ót Trúc Lan Khuê, vừa bực mình vừa buồn cười: "Biết rồi!"
Thẩm Thần sau khi lấy hành lý đi ra theo những người phía trước, hôm nay có rất nhiều người đứng chờ, cậu tháo kính râm xuống đứng ở nơi không bị cản trở nhìn một vòng.
Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại một chỗ.
Siêu cấp vô địch.....Mỹ nam nhiếp ảnh gia cấp vũ trụ, thiếu gia Thẩm Thần ???
Thẩm Thần vội vã đeo kính râm lên, cô nàng Trúc Lan Khuê này......
Trúc Lan Khuê nhìn hơn nửa ngày cũng không thấy Thẩm Thần đi ra....đang nghĩ có phải đứng sai lối ra rồi hay không, đột nhiên có người ở sau lưng cô vỗ vỗ bả vai của cô.
Trúc Lan Khuê nghi hoặc liền quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai đeo kính râm đứng phía sau lưng không biết từ khi nào.
Trúc Lan Khuê sửng sốt vài giây, nhìn chàng trai tháo kính râm xuống sau đó trừng to mắt: "Đù.....Tiểu Thần?"
Cửu Dạ cũng bất ngờ trố mắt nhìn.
Chàng trai nhỏ đã trưởng thành, hoàn toàn lột xác, từ một cậu nhóc rụt rè nhút nhát liền biến thành một chàng trai đầy tự tin và điềm tĩnh.
Ngoại hình không có nhiều thay đổi lắm, nhưng mà không biết vì sao, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể phân biệt được rõ ràng chàng trai trước mắt này với cậu nhóc của trước kia.
Đôi khi, khí chất thật sự là một sự tồn tại kỳ diệu.
Chàng trai trước mắt bây giờ, chắc chắn là nhân vật sẽ thu hút được sự chú ý trong đám đông.
"Lan Khuê, Cửu Dạ, đã lâu rồi không gặp...." Thẩm Thần cất kính râm, nhìn tấm biển Trúc Lan Khuê đang cầm: "Cái đó....Trước tiên cậu hãy cất cái này đi đã."
Trúc Lan Khuê nào có nghe những lời này, cô nàng nhanh chóng ném tấm biển vào trong ngực Cửu Dạ, ôm cổ Thẩm Thần: "Cuối cùng cậu đã trở về! Nhiều năm như vậy, cậu nhẫn tâm thật đấy!"
Thẩm Thần cũng vươn tay ôm lấy cô nàng, trong lòng có chút áy náy: "Ngày nghỉ đều cùng giáo sư và bạn bè ra ngoài chụp ảnh, thật xin lỗi vì đã không trở về."
"Tớ biết cậu bận rộn! Cậu đấy, mấy năm nay là du ngoạn khắp thế giới nha."
"Đó là tớ đi công tác."
"Hừ, vâng vâng, là công tác, lại liều mạng như vậy,....Một chàng trai như cậu thật là khủng bố!"
Thẩm Thần cười cười: "Không phải tớ đã trở về rồi sao."
Nói xong, cậu nhìn về phía Cửu Dạ: "Anh ấy, không biết chứ?"
Cửu Dạ đắc ý nói: "Không đâu, đã giấu kỹ, mấy ngày nay cậu ấy đều ở trong quân đội, rất bận rộn."
Thẩm Thần gật gật đầu: "Cám ơn."
"Tạo bất ngờ cho anh Lục, phải như thế chứ."
Ngày hôm đó, Thẩm Thần về đến Lục gia.
Trong nhà không có ai biết hôm nay cậu trở về, thời điểm nhìn thấy cậu, mọi người vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Thẩm Thần đem những món quà đã cẩn thận lựa chọn tặng cho mọi người, dành một buổi tối ở nhà, trò chuyện với các trưởng bối đã lâu rồi không gặp mặt.
"Tiểu Thần, hôm nay con trở về thật đúng là không khéo." Dì Từ đang dọn dẹp phòng cho cậu nuối tiếc nói: "Nếu hai ngày trước trở về, Lục Tranh vẫn còn ở nhà."
"Không sao ạ, con nghe Cửu Dạ nói, hai ngày nay anh ấy bận rộn ạ."
"Đúng vậy, đều ở lại bộ đội." Dì Từ thu xếp giường xong, xoay người lại nhìn cậu: "Nếu Lục Tranh nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp này của con, nhất định sẽ rất vui."
Thẩm Thần xấu hổ mà cười cười: "Con cũng không có thay đổi nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng bọn con cũng sẽ gặp qua video."
Dì Từ: "Video và gặp mặt trực diện khác nhau mà, còn nữa, cái gì mà thỉnh thoảng, hai đứa bọn con đều bận rộn như vậy, có thường xuyên liên lạc hay không trong lòng các con hiểu rõ."
Kỳ thật, không có thường xuyên liên lạc.
Thời gian bị lệch múi giờ cộng thêm công việc của bản thân, nhưng họ vẫn liên lạc để giữ được mức độ tình cảm giữa hai người, nếu là những cặp đôi khác thật sự là không thể được.
Hơn nữa, vốn dĩ thân phận của Lục Tranh với nhiệm vụ đặc biệt không thể tự ý xuất cảnh.
Hai năm trước, Thẩm Thần mượn cớ ngày nghỉ ra ngoài sưu tầm ảnh đã trở về nước, nhưng cậu chỉ ở lại một thời gian ngắn cho nên mấy năm qua số lần hai người gặp mặt chỉ có trời mới đếm được.
Tuy nhiên, vấn đề "ít gặp mặt" này hai người bọn họ đều không có nhắc đến, dường như là cố ý tránh đi, cũng dường như là hoàn toàn tin tưởng.
Dì Từ: "Thôi bỏ đi, dù sao hai ngày nữa Lục Tranh cũng trở về, con cũng đừng đi, đừng lo lắng, đừng lo lắng."
Thẩm Thần: "Vâng ạ, dì nói đúng."
Thật ra, không cần phải chờ tới hai ngày, lúc Thẩm Thần còn ở Mỹ đã tiếp nhận một công việc ở trong nước, mà công việc này, là do Cửu Dạ lãnh đạo.
Nhớ lại khi cậu còn học đại học, cậu đã từng theo chân nhiếp ảnh gia Hách Kiệt đến bộ đội chụp ảnh tuyên truyền.
Hàng năm khi quân đội tuyển dụng tân binh đều có một công việc như vậy, lần này là Thẩm Thần tiếp nhận.
Nhưng cậu của lần này không giống như cậu của lần trước.
Lần trước cậu là một trợ lý nhỏ, còn lần này, hoàn toàn là sân nhà của cậu.
Sau khi ký hợp đồng IZ với Thẩm Thần, Giang Tiêu Đoàn liền phân phụ tá và trợ lý cho cậu, cậu ở đây thân thể được tự do, trừ bỏ các buổi triển lãm quan trọng hằng năm, thời gian khác cậu đều được tự do công tác, nếu không có công việc, cũng có thể đi ra ngoài tác nghiệp.
Lần này đi công tác ở bộ đội là cá nhân cậu tự ý tiếp nhận, sáng sớm hôm nay, sau khi lên xe của đoàn lZ, Thẩm Thần cùng với người cộng tác xuất phát.
Mọi chuyện hôm nay khá gấp gáp, vì vậy sau khi lên xe, Thẩm Thần mới gặp mặt nhóm người cộng tác và bàn giao công việc trong khoảng thời gian dài.
Phụ tá Dương Phàm là một nhiếp ảnh gia giàu kinh nghiệm, tuổi tác cũng lớn hơn cậu, mà trợ lý Tiểu Du là chàng trai nhỏ vừa tốt nghiệp đại học, cả người khá là ngại ngùng, nói chuyện giọng nói cũng rất nhỏ.
Không biết vì sao lúc nhìn đến cậu ấy Thẩm Thần liền nghĩ đến bản thân cậu cũng đã từng cẩn thận từng li từng tí, vẻ mặt luôn mang theo sự tôn kính với các tiền bối và khát vọng chụp ảnh....
Xe chạy một tiếng đồng hồ mới tới quân đội, sau khi xuống xe, Thẩm Thần đã thấy Cửu Dạ tự mình đến đón.
"Đến rồi, đã sắp xếp ký túc xá cho mọi người, sẽ dẫn mọi người đến đó."
Thẩm Thần: "Sao anh lại tự mình qua đây?"
"Em nói xem." Cửu Dạ đè thấp giọng nói: "Em tới đây anh không đến chiêu đãi tốt sao được, đúng rồi, đến lúc đó, em phải giúp anh lúc anh Lục trách anh vì đã giấu cậu ấy."
Thẩm Thần cười cười: "Vậy, anh ấy ở đâu?"
"Đang họp trong đoàn, người ta là trưởng đoàn nhưng đã đi chủ trì đại cục rồi."
"Ồ."
"Tóm lại là mọi người cứ đi đến ký túc xá đã sắp xếp trước đi, nghỉ ngơi thật tốt rồi ra ngoài chụp ảnh."
Thẩm Thần: "Được.".