「Tôi đang nỗ lực thay đổi bản thân thật chậm, thật chắc chắn」
Chương : Chân tướng
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Trong mắt Ninh Lập Hạ, Ninh Ngự và Tống Nhã Nhu hoàn toàn là hai người ở hai thế giới, thật sự nhất thời khó mà tiếp nhận nổi thông tin này.
Cô đã quen Ninh Ngự bảy năm, nếu như nhớ không nhầm thì Ninh Ngự thay tổng cộng năm người bạn gái, người ngắn nhất là khoảng một tháng, dài nhất chưa đến nửa năm. Lý do chia tay thì rất phong phú đa dạng, cái gì mà da đen, chân không đủ thẳng, nấu ăn quá mặn, ăn xoài còn gặm cả hạt, điều khó chấp nhận nhất là anh ta chê một cô bạn gái trong đó có răng sâu.
Tống Nhã Nhu này chẳng lẽ là thần tiên tỷ tỷ? Nên mới có thể vừa lọt vào mắt xanh của Tưởng Thiệu Chinh, vừa vững vàng ở cạnh Ninh Ngự những ba năm.
Buổi tối ăn cơm với Ninh Ngự, Ninh Lập Hạ rốt cuộc không nhịn được tính hiếu kỳ của mình: "Hôm nay em đi học không ngờ gặp trúng bạn gái cũ của anh đấy."
Ninh Ngự "ừ" một tiếng, gắp một miếng cá viên bỏ vào miệng. Anh ta nhai rất chậm, nuốt xong mới lên tiếng: "Lại lười rồi, cái này không phải làm bằng tay mà là dùng máy."
"Thiếu gia ơi, anh có biết một lần làm cá viên ngốn mất bao nhiêu thời gian của em không? Nhất là công đoạn lấy sống dao dập nhừ. Bốn tiếng, bốn tiếng đó! Lần nào làm xong cổ tay em cũng sưng hết ba ngày!"
Ninh Ngự không hề tỏ ra đồng cảm: "Cá viên lúc trước em làm cho vào nước luộc chốc lát là sẽ nổi lên, bỏ miệng là tan, hoàn toàn không giống với cái này."
"Em phải chạy đi chạy lại giữa hai nhà hàng, còn phải đi học nữa, làm gì có thời gian."
"Vậy thì tạm thời đừng chạy đến nhà hàng nữa. Mai làm thêm cá viên đi, làm nhiều vào, để đông lạnh rồi cuối tuần tôi về cầm đi."
"... Em là đầu bếp của anh đấy à?"
Ninh Ngự nhàn nhạt quét mắt một cái, Ninh Lập Hạ lập tức im thin thít. Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm có lẽ chính là đây.
"Cuối tuần anh mới đi?"
Bởi vì công ty của Ninh Ngự liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, Ninh Ngự luôn cực kỳ cực kỳ bận rộn, quanh năm suốt tháng đều tất bật đi lại giữa các thành phố, thi thoảng nhàn rỗi được mấy ngày lại phải dỗ dành bạn gái, hai ba tháng liền không gặp cũng là chuyện rất bình thường, có gặp thì cũng chỉ đến một hai ngày là cùng. Thời gian này không hiểu vì sao mỗi tuần đều chạy đến đây làm phiền cô.
"Có một hạng mục hợp tác đang trong giai đoạn thảo luận, địa điểm ở gần đây. Sao hả? Không muốn gặp tôi?"
Dĩ nhiên là cô không muốn rồi! Mỗi lần đến đây đều gọi điện trước mấy tiếng, bắt cô làm cái này cái nọ, quan trọng nhất là những món anh ta muốn cô nấu đều rất mất công, phiền muốn chết. Hắn thích cá hấp, nhưng lại không chịu ăn cá lấy từ tủ đông, nhất định phải là vừa gϊếŧ xong nấu luôn, dù cô có cố tình dùng đông lạnh mà không nói thì anh ta vẫn sẽ lập tức nhận ra.
Tuy Ninh Lập Hạ không quá yếu đuối, nhưng lại rất sợ phải mổ cá, mỗi lần làm cá mè hấp đều biến cái bếp thành một bãi chiến trường. Nhưng không thích thì cứ không thích vậy thôi, cô nào dám nói sự thật. Bảy năm trước cô thảm hại như con chó rơi xuống nước, nếu như không có anh ta, cô cũng không biết ngày hôm nay mình sẽ trở thành cái dạng gì, càng đừng nói có thể thảnh thơi nhàn nhã như bây giờ.
"Nào có nào có. Em quan tâm đến chuyện cá nhân của anh thôi mà, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, nên đi tìm một cô bạn gái mới có thể phù hợp với những tiêu chuẩn của anh nè. Đúng rồi, Tống Nhã Nhu nhờ em chuyển lời hỏi thăm đến anh." Cô vẫn chưa từ bỏ, lặp lại chuyện vừa rồi một lần nữa.
"Ừ." Ninh Ngự vẫn không phản ứng như cũ.
"Anh không tò mò bây giờ chị ấy thế nào hả? Chị ấy nói sau khi chia tay muốn gọi điện hỏi thăm anh cũng không được."
"Hỏi thăm cái gì? Còn chuyện để nói thì đã không phải chia tay."bg-ssp-{height:px}
"Vì sao hai người chia tay? Tống Nhã Nhu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, còn cực kỳ thông minh, tìm thế nào cũng không ra khuyết điểm." Ninh Lập Hạ muốn hóng là ai đá ai, nhưng không dám hỏi thẳng toẹt ra, chỉ đành đi đường vòng.
"Không nhớ nữa." Ninh Ngự hơi dừng lại, nói, "Cô ta quá giả tạo."
"Hả?"
"Chia tay rồi còn hỏi thăm không gọi là giả tạo thì là cái gì?"
"..."
Ninh Lập Hạ cảm thấy lời nói của Tống Nhã Nhu rất không đúng, nếu ở bên cạnh Tưởng Thiệu Chinh đã tính là nhạt nhẽo, thế thì ở bên Ninh Ngự không phải sẽ bị bức điên luôn à, nói ra câu nào mang theo lực sát thương câu đó.
"Ăn no rồi, nhưng mà không ngon." Ninh Ngự đẩy bát ra, cơm trong bát vẫn còn một nửa, "Ra ngoài thôi, đi dạo tiêu cơm, thuận tiện mua cơm nắm cá hồi về ăn đêm."
Ninh Lập Hạ cực kỳ không muốn đi dạo giữa cái thời tiết oi bức này, nhưng nhìn Ninh Ngự lại có vẻ rất hào hứng.
Trời đã tối nhưng vẫn nóng chảy mỡ, đi được nửa tiếng sau lưng cô đã đổ đầy mồ hôi, bèn vào một cửa hàng tiện lợi mua nước. Lúc trả tiền, có một người ăn mày khoảng chừng sáu mươi tuổi ngồi bệt trước cửa, hưởng ké ít khí lạnh thổi ra.
Đối với những người vô gia cư mà nói, dù là giữa hè oi ả hay ngày đông giá rét thì đều khó khăn khổ sở như nhau.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy lập tức đi ra đuổi, người ăn mày lớn tuổi dường như đã quá quen, đôi mắt không hề có tia sáng, chẳng nói chẳng rằng nhặt mấy chai nhựa rồi rời khỏi. Ninh Lập Hạ không nhìn nổi một cảnh này, nước chưa kịp lấy đã chạy đuổi theo, móc toàn bộ tiền trong túi đưa cho ông ấy.
"Quên mất không nói với em, đã có tin của ba em rồi." Ninh Ngự đã đứng sau cô từ bao giờ.
Ninh Lập Hạ sững ra mấy giây, dè dặt hỏi: "Ông ấy vẫn sống tốt chứ?"
"Ít nhất không tệ như em nghĩ, nhưng cũng không thể tốt được."
Suốt bảy năm này cô không có bất cứ tin tức gì của ba, chỉ có một tin cuối cùng trước khi rời khỏi Trình gia, là ba đã lên một con thuyền nhập như trái phép vào Myanmar để trốn nợ. Đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đến ngôn ngữ cũng không thông thạo, đã quen với cuộc sống nhung lụa nhưng tay không còn một đồng, cô thật sự không nghĩ ra được ông ấy có thể lấy gì để tiếp tục cuộc sống. Có vô số lần cô mớ thấy ba đi ăn xin trên phố, vì thế mà mỗi lần nhìn thấy những người ăn xin đều có cảm giác xúc động muốn khóc.
"Không thể tốt được là sao?"
"Chỉ cần vừa làm quen được với môi trường mới là sẽ bị người ta nhận ra, liên tục mang theo người nhà bỏ đông trốn tây, dĩ nhiên là không thể tốt được."
"Mang theo người nhà?"
"Lúc ông ta trốn đi mang theo bạn gái đó thôi? Hai người cầm theo một khoản tiền, ở đó sống một cuộc sống không tính là tệ, còn sinh thêm cho em một cô em gái."
"Ba em lấy đâu ra tiền?" Cô không hiểu nổi lời nói của Ninh Ngự.
"Lúc gần trốn đi lừa được từ một tên đần. Vốn dĩ ba em chỉ nợ người đó mấy trăm vạn, sau đó vì nghe ông ta nói chỉ cần thêm chút tiền nữa thôi, chờ mua chuộc được vị quan lớn này là có thể lấy lại bất động sản và đất bị đóng băng trong ngân hàng ra để tiếp tục vay nợ, như thế là có thể trả hết nợ cũ rồi. Người kia chỉ là một người làm ăn nhỏ, hiểu biết ít, lại sốt ruột muốn đòi tiền về nên tin răm rắp, tiếp tục thế chấp bất động sản của chính mình, bán đất bán xe, vay mượn khắp nơi, cuối cùng đưa cho ba em thêm mấy nghìn vạn. Ba em chỉ chờ cầm được khoản tiền này, ngày hôm sau lập tức dẫn theo bạn gái trốn mất."
Thấy Ninh Lập Hạ không lên tiếng, Ninh Ngự tiếp tục, giọng nói vô cảm: "Người đó vẫn chưa phải là trường hợp tệ nhất, tuy là hết sạch tiền nhưng vẫn còn cái công ty nhỏ để tiếp tục làm ăn, mấy năm sau thì trả hết nợ, cuộc sống bây giờ cũng xem như sung túc trở lại. Trong số những người bị ba em lừa thật sự có người táng gia bại sản, vợ con ly tán, thề chỉ cần tìm ra ông ta thì sẽ không tha. Nhưng dù sao thì người như vậy, chết cũng không oan uổng."
Ninh Lập Hạ trầm mặc rất lâu, cuối cùng khó khăn phản bác: "Anh nói bậy, em không tin!"
"Không tin thì không tin, em vui là được. Tôi không nói thật với em cũng là vì sợ em không thể tiếp thu. Sau này phát hiện ra, với cái tính tình này, nếu không cho em biết, thì sợ cả đời này em cũng không ngủ được một giấc ngon lành. Không cần lo cho ba em nữa, người không có lương tâm như vậy không xứng được sống tốt."